Nghịch Tập [Tinh Tế]

Chương 126


Đọc truyện Nghịch Tập [Tinh Tế] – Chương 126

Sau khi về đến điện Aman’Thul Alan và Bùi Nghiêu không lần lữa gì, đi ngay đến phòng trẻ con đã chuẩn bị xong từ sớm trong cung, bác sĩ Anmad chờ đợi đã lâu, mặt ông tươi rói đi ra nghênh đón, cúi người hành lễ: “Bệ hạ, Hoàng hậu Điện hạ, lần này cấy rất thuận lợi, trước mắt mọi tình huống đều đã ổn định, trạng thái của Hoàng trữ Điện hạ tương lai của chúng ta vô cùng tốt, xin ngài yên tâm.”

Sau khi qua xử lý đơn giản hai người đi vào phòng đặt tử cung nhân tạo, nhưng thai nhi mới một tháng, nó thật sự quá nhỏ, cho dù là Bùi Nghiêu cũng không có cách nào cảm nhận được nó qua tử cung nhân tạo không trong suốt, nhưng Bùi Nghiêu vẫn kích động vô cùng, anh khẽ khàng đặt tay lên lá chắn phòng hộ của tử cung nhân tạo, đầu ngón tay gần như là run rẩy, anh thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt ve lá chắn phòng hộ vài lần, giống như đang âu yếm sinh mệnh nhỏ bé này.

Alan nhìn dáng vẻ trẻ con của Bùi Nghiêu thì mềm lòng, hắn chậm rãi đi đến sau lưng Bùi Nghiêu, áp tay phải lên trên bàn tay đang đặt lên lá chắn phòng hộ của Bùi Nghiêu, hắn nhắm mắt lại, trong không gian 5 chiều, vô số xúc tu sức mạnh tinh thần mảnh phiếm lên ánh sáng xanh lam tản ra từ tay phải của Alan, lẳng lặng bao cả lá chắn phòng hộ lại, thông qua thông cảm sau kết hợp, trong thoáng chốc Bùi Nghiêu cảm nhận được nhịp sống yếu ớt trong lá chắn phòng hộ từ xúc tu sức mạnh tinh thần.

“Bệ hạ.” Bùi Nghiêu không thể tin nhìn Alan, thốt lên, “Đây là…”

“Là nó.” Alan nhắm mắt, khóe miệng nhoẻn lên mỉm cười, “Cảm giác được không? Sức sống của nó rất mạnh, nếu không có gì bất ngờ… hẳn cũng là một người dị năng.”

Bùi Nghiêu gật đầu liên tục, cách lá chắn phòng hộ tầng tầng lớp lớp, anh có thể cảm nhận được bên trong có một sinh mệnh nhỏ bé đang nỗ lực lớn lên mạnh mẽ, đó là con của anh và Alan, là minh chứng cho con đường họ đi qua, và còn là sự tiếp diễn cho sinh mệnh của họ, vào thời khắc này Bùi Nghiêu mới cảm nhận được một cách trực quan, một sinh mệnh lại có thể đẹp đẽ xán lạn đến thế.

Một con rồng lớn dần dần xuất hiện trong phòng của trẻ con, chậm rãi vòng quanh lá chắn phòng hộ.

“Nó vẫn cần nghỉ ngơi, buổi tối chúng ta lại đến?” Sau khi ở trong phòng trẻ con một lúc Alan cười đề nghị, “Tuy rằng thường xuyên tương tác với thai nhi sẽ tốt, nhưng nó còn quá nhỏ, không cảm nhận được em.”

Ngoài miệng Bùi Nghiêu đồng ý, nhưng vẫn lưu luyến không muốn đi lắm, Alan cười: “Để thú lượng tử rồng của em bầu bạn với nó đi.”

Bùi Nghiêu “ừ” một tiếng, Alan nâng tay sờ sờ đầu rồng, dẫn Bùi Nghiêu rời đi.

“Trong tám tháng sau, bên này giao hết cho ông.” Ra khỏi phòng, Alan nói với bác sĩ Anmad, “Thụ thai một lần không dễ dàng, ta không hy vọng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa.”


Thử qua bốn lần mới thụ thai thành công, suýt chút nữa Anmad còn bị đưa đến Tara làm nhân viên chữa bệnh, lần này tất nhiên còn căng thẳng hơn Alan, ông trịnh trọng nói: “Ngài yên tâm, mấy tháng sau tôi sẽ dốc hết toàn lực trông coi Hoàng tử Điện hạ của chúng ta, đảm bảo sẽ không xảy ra chút gì ngoài ý muốn.”

Alan gật gật đầu, nói ẩn ý: “Mấy ngày này chắc sẽ có vài người tò mò chạy đến hỏi ông, lúc trước thất bại 3 lần, tại sao lần này lại thành công đấy?”

Anmad sửng sốt, trong thoáng chốc liền hiểu được, nghiêm mặt nói: “Loại giải phẫu đơn giản này, lần thứ 4 còn không thành công được mới là bất ngờ! Lúc trước Điện hạ mới về Chủ tinh, cách xa lâu ngày mới gặp lại Bệ hạ, pheromone vẫn không quá ổn định, hiện giờ thân thể của Điện hạ đã hoàn toàn điều dưỡng tốt, thụ thai thành công là chuyện tất nhiên.”

Alan hài lòng cười, xoay người rời đi cùng Bùi Nghiêu.

“Mấy đứa con tiếp theo…” Sau khi trở lại phòng ngủ, Bùi Nghiêu nhỏ giọng nói, “Xin hãy để em thử xem sao, có lẽ thật sự là vì em mới về Chủ tinh, có những thứ không ổn định…”

“Đó là để lừa người khác, em coi là thật?” Alan bật cười, “Chỗ nào của em không ổn định? Sợ rằng sức khỏe của em thật sự có vấn đề, lúc trước anh đã bảo Anmad kiểm tra cho em từ đầu đến chân rất nhiều lần, ngay cả dụng cụ cũng bị anh hạ lệnh đổi đi, căn bản không hề có vấn đề.”

“Vừa bị anh dấu hiệu từ đầu đến chân, có thể có chỗ nào không ổn định?” Alan nhếch miệng trào ra một nụ cười xấu xa, “Được rồi, chẳng phải là chỉ rút đi chút máu của anh à? Không là anh cũng là em, đều như nhau.”

Bùi Nghiêu vội vàng thốt lên: “Sao có thể giống nhau? Em thà để bọn họ lấy đi máu của em gấp 10 lần cũng không muốn bọn họ…” Bùi Nghiêu tự biết lỡ lời, câu tiếp theo không muốn nói nữa.

Tuy rằng sớm biết Thiếu tướng của hắn mọi chuyện đều cố chấp vì hắn, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh làm ra chuyện điên rồ vì mình Alan vẫn sẽ rung động trong lòng, lúc trước mình gặp phải vận may gì, để Bùi Nghiêu vững dạ một lòng đến hiện giờ.

Alan nới lỏng cổ áo, tháo caravat bằng tơ lụa xuống, mỉm cười hỏi: “Vẫn cảm thấy áy náy?”

Bùi Nghiêu khó hiểu, chỉ ngơ ngẩn gật đầu, Alan vẫn luôn nhớ đến trận thân mật liên tiếp bị cắt ngang trước đó, bây giờ vừa đúng lúc dùng để dời đi sự chú ý của Bùi Nghiêu, hắn nở nụ cười, dùng dải lụa trong tay nhẹ nhàng bịt mắt của Bùi Nghiêu lại, cột một nút thắt không chặt không lỏng.


“Bệ hạ?” Bùi Nghiêu hoang mang khẽ ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”

Alan mỉm cười: “Suỵt… đừng nói chuyện.”

Alan nâng cằm Bùi Nghiêu lên, dịu dàng hôn, bàn tay đỡ cằm của anh trượt xuống dưới, nhẹ nhàng cởi ra nút áo đầu tiên trên cổ áo somi của anh.

“Bệ hạ…”

“Suỵt.” Alan cười quở trách, “Đã nói không cho phép nói chuyện, phát ra tiếng nữa anh sẽ bịt miệng của em.”

Bùi Nghiêu đành phải ngậm chặt miệng, Alan hơi lui ra sau một bước, cứ như thế vừa thưởng thức vẻ mặt nhẫn nhịn của Bùi Nghiêu, vừa cởi áo somi của Bùi Nghiêu xuống, tháo súng ngắn quang tử bên hông của anh xuống, tháo đai lưng bản rộng của anh ra, cởi quần quân trang của anh xuống…

Mặt của Bùi Nghiêu hơi đỏ lên, Alan mỉm cười nhìn anh, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve vòng eo của anh, hắn nở nụ cười nói: “Ngoan, tự mình cởi món cuối cùng xuống.”

Trên mặt Bùi Nghiêu lộ ra vẻ cực kỳ khó xử, anh mím môi, dáng vẻ giống như muốn nói, nhưng nhớ mệnh lệnh vừa nãy của Alan nên không dám lên tiếng, Bùi Nghiêu hơi run tay, nghe lời cởi miếng vải cuối cùng trên người xuống. Cho dù nghe lời như vậy, khi cúi người còn bị Alan ác ý khẽ sờ kẽ mông từ đằng sau, Bùi Nghiêu giống như bị điện giật, phát ra một tiếng cầu xin kiềm nén trong cổ họng, Alan lại mắt điếc tai ngơ.

Alan đi đến phía sau Bùi Nghiêu, vuốt ve từ hõm nhỏ sau gáy của Bùi Nghiêu đến chiếc eo gầy săn chắc của anh, sau khi hơi quyến luyến tay của Alan lại trượt xuống lần nữa, bắt đầu vuốt ve vỗ về.

“Ưm…” Đầu mày của Bùi Nghiêu ẩn nhẫn cau lại, cảm giác hai mắt bị che mất thật sự quá đáng sợ, sau khi thị giác bị lấy đi xúc giác nhạy bén lên gấp bội, âu yếm không quá khác so với bình thường bây giờ lại trở nên đáng sợ vô cùng, khoái cảm gấp bội vồ lấy anh, Bùi Nghiêu gần như không dám nghĩ đến dáng vẻ hiện giờ của mình, toàn thân trần trụi, chỉ có trên mắt bị một dải lụa che lại, thân dưới nhất định cũng đã không biết xấu hổ mà dựng lên…


Bùi Nghiêu thậm chí không dám chắc sau khi vào phòng cùng Alan rốt cuộc đã kéo rèm cửa lại hay chưa, tuy thủy tinh trong phòng có tính chất đặc biệt, từ bên ngoài căn bản nhìn không vào, nhưng ban ngày ban mặt làm loại chuyện này vẫn làm cho anh không có cách nào tiếp nhận được, còn có cửa nữa! Anh đi vào phòng sau Alan một bước, anh không hề khóa cửa lại, nếu Edward hoặc là các quan theo hầu có việc gấp có thể đi thẳng vào phòng, Alan không có mặt ở Chủ tinh nhiều ngày, hiện giờ vừa mới về, bị chuyện gì đuổi đến tận đây cũng không hề kỳ lạ, hơn nữa Alan từ nhỏ đã lớn lên trong cung điện, trước nay đều xem các quan theo hầu như gia thần, tắm rửa mặc quần áo đều được bọn họ phục vụ, bị nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì, lát nữa nếu thật sự có người đi vào, Bùi Nghiêu còn không dám chắc Alan có dừng lại hay không…

“Bệ hạ…” Cuối cùng Bùi Nghiêu nhịn không được, trong giọng nói mang theo chút nức nở, “Xin ngài, tha cho em đi.”

Ánh mắt Alan nóng rực, thấp giọng nói: “Biết mình sai rồi?”

Bùi Nghiêu ngẩn ra, gật đầu nói: “Em sai rồi, tha cho em đi…”

“Biết mình sai chỗ nào chưa?” Alan khẽ vuốt ve mắt của Bùi Nghiêu qua lớp dải lụa, khi cảm nhận được sự ẩm ướt trên dải lụa thì không khỏi mềm lòng, hỏi, “Lấy máu của em, lấy máu của anh, có khác nhau không?”

Lúc này Bùi Nghiêu mới phản ứng lại được Alan đang trừng phạt mình vì câu nói ban nãy, nhất thời trong lòng vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, anh nghẹn ngào lắc đầu: “Không có, không có khác nhau…”

Lời còn chưa dứt, Bùi Nghiêu đã ngã vào một cái ôm ấm áp…

“Uống chút nước.” Alan rót một tách hồng trà quan theo hầu mới đưa tới, ngồi đến bên giường cười hỏi, “Anh đút em?”

Cả người Bùi Nghiêu không có chút sức lực nào, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi dậy, Alan tránh tay anh ra, để Bùi Nghiêu uống cạn cả tách trà từ trong tay hắn, Alan lau bọt nước bên môi Bùi Nghiêu, hỏi: “Muốn uống nữa không?”

Bùi Nghiêu lắc đầu, giọng của anh vẫn còn hơi khản: “Lúc nào rồi?”

“Sắp đến giờ cơm tối.” Alan đặt tách trà không sang một bên, “Đừng đi xuống, anh bảo bọn họ chọn những món em thích ăn đưa lên, có được không?”


Bùi Nghiêu tất nhiên bằng lòng nhận sự săn sóc của Alan, gật đầu: “Được.”

Alan nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của anh thì thích trong lòng, ngồi về lại bên Bùi Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve sau thắt lưng cho anh, cười hỏi: “Hôm nay mệt rồi? Tại anh.”

“Ngài…” Nhớ đến từng cảnh trước đó mặt Bùi Nghiêu lại hơi tỏa nhiệt, anh rũ mắt nhỏ giọng nói, “Sau này ngài đừng như thế nữa…”

“Như thế nào?” Sau khi ăn no một trận Alan thỏa mãn đầy mặt, cười nói, “Em nói ra cho tỉ mỉ, anh sẽ cố gắng tránh đi.”

Tất nhiên Bùi Nghiêu không nói ra khỏi miệng được loại chuyện đó, anh bất đắc dĩ nhìn Alan một cái, Alan cười rộ lên, nghiêng đầu qua hôn lên cổ của anh, Bùi Nghiêu chịu thua xin tha: “Bệ hạ, sáng sớm mai còn phải đón tiếp phụ thân mẫu thân của em…”

Alan cười buông Bùi Nghiêu ra, mà bên cổ của Bùi Nghiêu đã bị để lại một dấu hôn nho nhỏ.

Alan luôn dịu dàng với Bùi Nghiêu, lại quan tâm da mặt anh mỏng, rất hiếm khi để lại dấu hôn, nhưng hôm nay khác, có lẽ là tính chiếm hữu mạnh mẽ bẩm sinh đang quấy phá, có lẽ là dùng tâm cơ thành quen, Alan nhìn dấu hôn rõ ràng nơi cổ của Bùi Nghiêu, nghĩ đến Bùi Toàn ngày mai sắp tới thì hài lòng vô cùng, cười đầy cưng chiều, “Hoàng hậu Điện hạ, là ngài luôn làm anh kiềm lòng không đặng.”

Bùi Nghiêu dở khóc dở cười, học theo dáng vẻ của Alan lúc trước kéo tay của Alan qua cắn nhẹ một cái, Alan cười dịu dàng: “Được rồi không quậy nữa, anh bảo bọn họ đưa cơm tối lên nhé?”

Lăn qua lăn lại suốt nửa ngày Bùi Nghiêu cũng đã đói từ sớm, anh gật đầu, Alan tự đi dặn dò.

—-

Ngọt ngào quá huhu ;A;

Ngày mai cậu con rể coi chừng biết tay ba vợ =))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.