Đọc truyện Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh – Chương 19: Nhất Định Phải Được
Edit: Linh Nhi – Beta: Tiểu Vũ
Vừa qua mười một giờ, ngoài cửa sổ liền đổ cơn mưa tầm tã.
Lượng mưa vào cuối thu không nhiều lắm, nhưng cũng chẳng tạnh ngay, gió lạnh quyện với những hạt mưa tí tách ngoài cửa sổ, nhiệt độ giảm đột ngột.
Từ Từ Niên đứng bên cửa sổ cầm điện thoại, trong lòng có chút lo lắng, đã muộn thế này rồi mà La Tiểu Mậu còn chưa về, trời lạnh như vậy mà cậu ta chỉ mặc mỗi áo ngủ nhỡ bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?
Không nhịn được lại gọi thêm lần nữa, bên kia từ đầu đến cuối vẫn chẳng có ai nghe máy, cậu có thể đoán được lí do La Tiểu Mậu bỏ chạy khẳng định là vì trốn Cù Thành, nhưng cũng không thể vì vậy mà dầm mưa về nhà chứ.
Nghĩ đến đây trong lòng cậu lại càng thiếu kiên nhẫn, mở cửa phòng bếp rồi bước vào phòng khách.
Lúc này, Cù Thành đang kể chuyện cổ tích cho Oa Oa trong phòng khách, bé con nhắm hờ hai mắt, cái đầu nhỏ lắc lư, ngậm ngón tay chui vào trong lồng ngực Cù Thành như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất.
“…Hoàng tử cưỡi một con rồng khổng lồ, cầm bảo kiếm cứu nàng công chúa yêu dấu của mình về…”
“Khoan…khoan đã, không phải hoàng tử đều cưỡi bạch mã sao?” Hiếm khi Oa Oa buồn ngủ đến không mở mắt ra được, vẫn cố gắng nghe truyện cổ tích.
“Nhưng trong sách nói là cưỡi rồng khổng lồ.” Cù Thành cởi tây trang, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng ngồi ở đó, dùng tư thế cứng ngắc ôm lấy Oa Oa, ngón tay chỉ vào chữ trong quyển truyện thiếu nhi.
“Không phải, là cưỡi bạch mã, lúc baba kể đều là bạch mã, chú Thành Thành ngốc.” Oa Oa ngáp một cái, vươn móng mũm mĩm ra nhéo nhéo mặt Cù Thành.
“Nhưng rõ ràng là rồng khổng lồ mà……” Cù Thành đấu võ mồm cùng Oa Oa, IQ thấp đến có chút khó coi.
Một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau trên sofa, đèn tường bên cạnh phát ra ánh sáng màu cam, bao phủ sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Cù Thành, trông hết sức nhu hòa.
Giọng hắn trầm thấp dễ nghe, lồng ngực rung lên theo từng câu nói, tuy trình độ kể truyện cổ tích cực kì tệ, tư thế bế con cũng có hơi cứng nhắc, nhưng Oa Oa lại rất thích, ở trong lòng hắn cả tối không chịu buông.
Từ Từ Niên nhìn thật lâu, trong lòng có chút vừa ghen vừa sợ.
Tuy rằng bình thường Oa Oa rất ngoan rất dễ mến, nhưng cũng sẽ không quá thân thiết với những chú dì kia, thường ngày chỉ dám chơi xấu trước mặt cậu với Tiểu Mậu, nhưng hôm nay bé con mới gặp Cù Thành một lần, đã thích tới như vậy, chẳng lẽ thực sự có cái gọi là cảm ứng huyết thống?
Càng nghĩ trong lòng càng không thoải mái, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng đi qua, “Cù tiên sinh, đưa Oa Oa cho tôi đi, tôi bế thằng bé qua giường nhỏ ngủ.”
Cù Thành ngẩng đầu cười cười, “Để thằng bé ngủ thế này đi, đợi thằng bé ngủ một lúc tôi sẽ đặt nó lên giường.”
Chính hắn cũng không dám tin mình sẽ bị một bé cưng nhỏ xíu này mua chuộc nhanh đến vậy, dù biết là đứa bé do Từ Từ Niên cùng người phụ nữ khác sinh ra, hắn nên chán ghét, nhưng mỗi khi đối diện với đôi mắt của Oa Oa đều không thể cứng rắn, nhìn bé con mềm mại như viên thịt, dựa vào ngực hắn, hắn cũng gần như quên mất chuyện điều tra mẹ đứa nhỏ là ai.
Ham muốn cá nhân không thể diễn tả trào ra trong lòng hắn, nếu Oa Oa đã dính hắn như vậy, thì hắn nguyện lấy cớ này để ở bên cạnh Từ Từ Niên thêm một lúc.
“Anh đã ở cùng nó cả tối rồi, sáng mai tôi còn phải ra quán, anh…có phải cũng nên đi rồi không?”
Cù Thành ngây người một lúc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Từ Niên, đối phương lại dời tầm mắt không nhìn hắn, chiếc cằm căng cứng để lộ ra sự thiếu tự tin.
Thái độ của Từ Từ Niên khác hẳn với khi ở Hào Đình, Cù Thành cười như không cười nhìn cậu, trong lòng càng cảm thấy thú vị, trước kia không biết, giờ tiếp xúc gần gũi mới phát hiện, thật ra có thể nhìn thấy rất nhiều cảm xúc nhỏ trên khuôn mặt vô cảm của khổng tước.
Khi mềm cần mềm, khi mạnh sẽ mạnh, lúc trước ở Hào Đình lạnh lùng cứng rắn như tảng đá, một khi biết người khác đối tốt với mình, liền không thể cứng lòng được nữa.
Trong lòng Cù Thành nảy lên một kế, cầm áo khoác đứng lên, nhìn trời mưa tầm tã bên ngoài rồi mở miệng nói, “Xin lỗi, không để ý thời gian, thì ra đã đã muộn như vậy, cũng nên về rồi.”
Từ Từ Niên mím môi, nhất thời không nói chuyện.
Cậu đã quyết định nói tạm biệt mọi chuyện trong quá khứ, sự xuất hiện của Oa Oa đã là ngoài ý muốn, cậu không muốn Cù Thành trở thành ngoài ý muốn thứ hai, cho nên lúc này không thể do dự mềm lòng.
Xoay người lấy chiếc ô phía sau cửa đưa qua, “Anh cầm cái này, bên ngoài mưa lớn Oa Oa dễ cảm lạnh, tôi không tiễn nữa.”
“Sau này tôi có thể đến nữa không?”
Từ Từ Niên lảng tránh ánh mắt của hắn lắc đầu, “Tôi cảm thấy chuyện giữa hai ta đã nói rõ ràng, gặp nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Đã nói đến như vậy, sắc mặt Cù Thành có chút khó coi, nhưng vẫn cầm lấy ô, chỉ vào Oa Oa nói, “Tôi có thể nói vài câu với bé con không?”
Từ Từ Niên đã có chút không dám ngẩng đầu, cậu cảm thấy mình có hơi quá đáng, nhưng lại không có biện pháp khác, trầm mặc một lúc vẫn gật đầu, không ngờ lúc này nhất thời sơ suất, liền bị Cù Thành tận dụng.
Cù Thành làm bộ làm tịch ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy đẩy Oa Oa đang ngủ trên sô pha, “Bé con, chú phải về rồi, sau này baba cháu cũng không cho chú gặp cháu nữa, nói tạm biệt chú có được không.”
Oa Oa đang nửa tỉnh nửa mê cảm thấy nguồn nhiệt bên cạnh mình đột nhiên biến mất, vòng tay vừa rộng lớn lại thoải mái cũng không còn nữa, bên tai truyền đến tiếng Thành Thành nói tạm biệt với bé, trong lòng sốt ruột, theo bản năng túm chặt góc áo Cù Thành, vẻ mặt không cam nguyện phồng má, “Thành Thành đừng đi, muốn ôm ôm.”
Cù Thành cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, “Không được, bên ngoài trời mưa, chú phải mau chóng về nhà.”
Bình thường một khi Oa Oa đã ngủ là không gọi dậy được, phá lệ mở to mắt, cái đầu nhỏ lắc lắc lư lư ngẩng lên, nhìn thấy Cù Thành ở trước mặt liền không do dự mà nhào lên, đôi tay ôm cổ quay đầu nhìn Từ Từ Niên nói, “Trời đổ mưa sẽ bị ướt, baba đừng đuổi Thành Thành đi.”
Từ Từ Niên rốt cuộc cũng hiểu cái ý tưởng quỷ quái gì đó trong lòng Cù Thành, hàm răng phát ngứa, tên vô lại này thế mà dùng con trai uy hiếp cậu!
“Chuyện của người lớn trẻ con không cần quan tâm, ngoan ngoãn ngủ đi không được nói xen vào.”
Lần đầu tiên Từ Từ Niên hung dữ với con trai, Oa Oa trợn tròn mắt, nhìn cậu một hồi lâu, đôi mắt to không chớp lấy một cái, ngay lúc Từ Từ Niên cảm thấy chột dạ đột nhiên trào ra hơi nước, vài giọt nước mắt chảy xuống như hạt đậu lớn, miệng nhỏ oa một tiếng, lập tức thút tha thút thít nức nở khóc lên, “Mắng…Thành Thành, baba mắng Oa Oa…..hu hu hu……”
Ngày thường Oa Oa đều giả vờ ăn vạ, không dễ rơi nước mắt, thế mà lần này lại khóc thật, lại còn khóc cực kì thương tâm, tủi thân phồng má lên, vùi đầu vào ngực Cù Thành nhỏ giọng thút tha thút thít, quay cái mông nhỏ tròn trịa về phía Từ Từ Niên, làm bộ dáng cực kì tủi thân.
Vốn dĩ Cù Thành muốn Oa Oa nói giúp mình vài câu, nhưng không ngờ bé con này lại vì hắn mà khóc luôn rồi, đột nhiên có chút hoảng loạn, vội vàng vỗ vỗ lưng Oa Oa.
Thế nhưng hắn là một tên đàn ông thô kệch chưa từng chăm trẻ con, đưa tay ra liền vỗ đau Oa Oa, bé con gào khóc, đôi tay gắt gao mà ôm Cù Thành, một bên khóc một bên thở phì phò với Từ Từ Niên, giống như baba không đáp ứng yêu cầu của bé, vậy sẽ khóc cho ba xem.
Từ Từ Niên luôn yêu thương con trai mình làm sao mà chịu được tiếng khóc khản đặc, trong lòng vừa tức vừa hận, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt liếc Cù Thành một cái, đi qua ôm chặt Oa Oa hôn hôn khuôn mặt bé, “Được rồi được rồi, sợ hai người rồi, baba không đuổi tên này đi nữa được chưa?”
“Thặc sao (Thật sao)?” Oa Oa nâng móng vuốt nhỏ lau lau nước mắt.
Từ Từ Niên hít một hơi thật sâu, “Thật mà, ba ba chưa bao giờ lừa con.”
Oa Oa sụt sịt nước mũi, duỗi tay bắt lấy tay Cù Thành đặt lên mu bàn tay Từ Từ Niên, “Bạn nhỏ cãi nhau thì phải bắt tay làm hòa, baba cái này là ba nói đó.”
Từ Từ Niên cố nén xuống biểu tình trợn mắt trắng, Cù Thành không nhịn được muốn cười, ngón tay đặt trên mu bàn tay Từ Từ Niên trộm búng hai cái, bầu không khí đột nhiên có chút ái muội.
“Từ Niên, đêm nay phải nhờ cậu chăm sóc rồi.”
“……” Dưới cái nhìn chăm chú của Oa Oa, Từ Từ Niên nhận mệnh nắm lấy hắn, sau đó tức tốc buông ra.
Cảm giác bị tên vô lại đã lên giường với mình sờ lòng bàn tay thật sự rất gay go!
Lăn lộn một phen, cuối cùng thì Cù Thành cũng không rời đi, có được đặc quyền qua đêm trong nhà Từ Từ Niên, tuy rằng chỉ là ngủ sofa, nhưng nghĩ tới được ở cùng khổng tước dưới một mái nhà, cũng đủ để hắn vui vẻ một thời gian.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Từ Từ Niên gói xong hoành thánh ra khỏi phòng bếp, Cù Thành đã ngủ trên sofa phòng khách rồi.
Một người đàn ông cao lớn như vậy cuộn mình trên chiếc ghế sofa nhỏ trông có chút đáng thương, bộ tây trang đắt tiền trên người hắn sớm đã nhăn thành cái dạng gì rồi, trên áo vest đen vẫn còn nước miếng với nước mũi của Oa Oa, đầu tóc rối bời, trên cằm đã có râu lún phún, nhìn thế nào cũng thấy có chút hạnh phúc.
Từ Từ Niên do dự một lúc, vẫn về phòng tìm một cái chăn đắp cho hắn.
Nhìn cận mặt người đàn ông này, sẽ phát hiện ra hắn cực kì đẹp trai, ngũ quan lạnh lùng một khi thả lỏng ra lại có chút trẻ con, nếu không biết rõ lai lịch của hắn, khó có thể tưởng tượng người như vậy lại là lão đại của một băng đảng quyền lực.
Từ Từ Niên nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, lúc định thần lại mới phát hiện ra mình đang làm gì, mặt liền đỏ lên một chút, xoay người vào phòng ngủ.
Cả gian phòng tắt đèn đi nháy mắt tối sầm, lúc này Cù Thành lại mở mắt, nhìn chằm chằm vào phòng Từ Từ Niên thật lâu thật lâu, thẳng đến khi nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ trong phòng ngủ mới lặng yên không một tiếng động đứng lên, mở cửa phòng đi vào.
Trên giường, Từ Từ Niên mặc áo ngủ đã mệt mỏi thiếp đi, Oa Oa nằm bên cạnh, lúc này đang ôm lấy chú vịt vàng ngọt ngào say giấc.
Cù Thành nhìn một lúc, mới cười cúi đầu trộm hôn lên môi Từ Từ Niên.
Mặc kệ kết hôn sinh con gì đó có phải lấy cớ hay không, hắn sẽ không từ bỏ, cho dù có phụ nữ đến giành với hắn cũng chẳng sao, bởi vì hắn muốn khổng tước, cũng muốn cả Oa Oa.
Sáng hôm sau, lúc Cù Thành mở mắt thì trời đã sáng rồi.
Hắn bị cơn tức ngực đánh thức, khi vén chăn lên mắt còn hơi mờ, mơ hồ nhìn thấy một cục bột đang ngồi trên ngực mình, chống cằm cười tủm tỉm nhìn hắn, cái mông thịt nhỏ cũng không nhẹ, đè đến Cù Thành không nhịn được cười lên tiếng, “Này, nhóc con tròn như vậy, muốn đè chú tắt thở à.”
Oa Oa bĩu môi, tay nhỏ chọc chọc mũi Cù Thành, “Thành Thành thật lười biếng…!xấu hổ…”
“Mấy giờ rồi?” Cù Thành ôm Oa Oa đứng dậy, xoa xoa mắt, liền nhìn thấy Từ Từ Niên mặc tạp dề bưng mâm đi ra.
“Tôi bán hoành thánh xong rồi anh mới dậy, khó trách Oa Oa chê cười anh, mau dậy ăn cơm, cơm nước xong giao phí ăn ở rồi về đi.”
Cù Thành ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười giờ sáng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Hắn luôn mất ngủ, thường xuyên thức dậy khi trời còn chưa sáng, lần này ngủ ở nhà Từ Từ Niên, thế mà có thể ngủ tới tận giờ này, lẽ nào vì có khổng tước ở bên cạnh nên được thôi miên.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt nhịn không được liền lộ ra ý cười, ôm Oa Oa đi đến bàn ăn, Từ Từ Niên đã dọn xong bữa sáng.
Một bát hoành thánh thơm phức đặt trước mặt, mặt trên rải hành lá và rau thơm, trộn lẫn với hương vị của canh gà, làm cho ngón trỏ Cù Thành cử động.
Cầm thìa khuấy khuấy vài cái, đáy bát vẫn còn đọng sợi thịt gà xé đến cực nhỏ, cắn một miếng viên hoành thánh trắng tròn, uống một nước canh vị thơm ngon tràn vào trong miệng, cắn nhẹ một cái, chất lỏng cam vàng trào ra, hương vị đặc biệt tươi ngon.
Cù Thành ngạc nhiên, nhịn không được hỏi, “Trong này là nhân gì thế, tươi như vậy?”
Nhắc tới hoành thánh do chính mình gói, trên mặt Từ Từ Niên lộ ra vài phần ý cười, “Nhân gạch cua, giờ đang là mùa cua, lần đầu tiên tôi làm nhân này, không biết hương vị thế nào, nên dùng tên vô lại anh làm vật thí nghiệm.”
Bị làm chuột bạch Cù Thành cũng không để ý, nếm hoành thánh trong miệng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhếch lên rồi lại nhếch lên.
Khổng tước này thế mà đem món lần đầu tiên làm cho hắn ăn, hắn có nên thụ sủng nhược kinh không?
Mặc dù trong lòng đã sướng tới sắp không xong, nhưng trên mặt vẫn không dám lộ ra biểu hiện gì, Cù Thành nuốt xuống một ngụm hoành thánh cười mở miệng, “Trình độ này của cậu ngang với đầu bếp nhà hàng rồi đấy, khó trách nuôi Oa Oa tốt như vậy, về sau có thể mở một quán ăn ở Hào Đình thử xem.”
Từ Từ Niên hiếm khi tâm trạng tốt, đút cho Oa Oa một miếng hoành thánh vừa định mở miệng, lại bị chuông điện thoại của Cù Thành cắt ngang.
Cù Thành nhìn chằm chằm dãy số xa lạ trên màn hình, hoàn toàn không nhớ rõ người kia là ai, dừng một lúc lâu mới tiếp điện thoại, “A lô, xin chào, tôi là Cù Thành.”
“Anh Thành, là em nè.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói êm ái, sạch sẽ không tạp chất, Cù Thành hơi ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới mở miệng, “Cậu là…Từ Tân Niên?”
Nghe thấy cái tên này, Từ Từ Niên ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn nhu hòa trở nên sắc bén vô cùng.
Mà trong điện thoại lúc này truyền đến giọng nói đặc biệt của Từ Tân Niên, mềm mại mang theo ý cười, “Anh Thành, em cứ tưởng anh quên em rồi chứ.”
*Bắt đầu từ chương này chúng mình sẽ Từ Tân Niên xưng em với Cù Thành để thể hiện âm mưu của Từ Tân Niên.