Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng)

Chương 19


Đọc truyện Nghịch Quang Thiếu Niên (Thiếu Niên Đứng Ngược Nắng) – Chương 19

Kỳ nghỉ hè năm ấy, Thôi Ninh Nhạc chơi thật sự tận hứng, một phần cũng vì bản thân biết chắc từ nay về sau sẽ không có nhiều thời gian thoải mái như vậy, cho nên hắn quyết tâm lôi kéo cho được Triệu Thư Ngôn du lịch khắp nơi. Nữ vương điện hạ vốn thích trạch trong nhà, suốt mùa hè nắng nóng bị ép phải leo núi, hiển nhiên thở hổn hển nói: “Bộ cậu muốn cải lão hoàn đồng hả?”

“Thanh xuân kéo dài được bao nhiêu năm chứ? Muốn được ở bên cạnh cậu, sau này tôi nhất định phải phấn đấu không ngừng nghỉ, thanh xuân cứ thế vùn vụt trôi qua, nếu hiện tại còn không gấp gáp hưởng thụ, về sau nhất định chỉ có thể hối tiếc đi?” Thôi Ninh Nhạc liếc qua sườn mặt đối phương, mỉm cười.

“Nói như vậy là có ý trách tôi?”

“Nào dám.”

Rắn hổ mang tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng mỗi lần lên giường đều làm cho Nữ vương điện hạ cơ hồ rên rỉ muốn tắt thở, cho nên người nào đó rốt cuộc cũng xác định được một điều: Người kia nhất định có ý đồ trả thù mình.

Mãi đến khi hai người chấm dứt chuyến du lịch, buổi tới trước khi về lại nhà của Triệu Thư Ngôn, Nữ vương điện hạ rốt cuộc chiến đấu giành lại quyền chủ động của mình, thành công xoay người áp đảo Rắn hổ mang.

Kết quả thì sao?

Gió lớn thổi mây bay xa! Tráng sĩ một đi không trở lại.

Trời có ngày đẹp ngày xấu.Nghe bảo, ở nước Anh, có một vị nghiên cứu gia từng ví von thời tiết giống như một cặp tình nhân, cho dù ngọt ngào cỡ nào, cũng có một vài ngày mâu thuẫn cãi nhau.Mọi người có tin hay không?

Ít nhất Rắn hổ mang và Lô hoa kê tuyệt đối không có hai mươi bốn giờ hoàn toàn ngọt ngào tình tứ.Cả hai đều là thuộc loại tính cách quật cường, một bên là Rắn hổ mang thích mai phục chờ đợi thời cơ, tên còn lại là Lô hoa kê đã quen ngang ngược.Bọn họ một khi đã nhận định chính mình là đúng, sẽ tranh đấu không chịu nhượng bộ. Nếu là chuyện lớn, hai người đôi khi còn có thể ngồi lại đàm phán, nhưng mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, nhất định sẽ cãi đến đỏ mặt tía tai. Có lẽ, trong thâm tâm cả hai đến cuối cùng đều tự nhủ, “Chuyện nhỏ như vậy cậu cũng không thể nhường tôi một chút sao”.Cho nên, bọn họ càng cứng đầu khư khư giữ lấy ý riêng mình.

Quá để tâm vào thứ gì đó sẽ bị bấn loạn, thời điểm Thôi Ninh Nhạc lần thứ ba bởi vì tên kia bỏ bữa sáng mà cãi nhau, hắn vì lửa giận xóc lên tận óc, thu dọn hành lý bỏ về.

“Cậu muốn đi đâu?”Triệu Thư Ngôn không chịu nhận sai, tức giận hỏi.

“Về nhà!”Ra ngoài chơi đã ba tuần liền, vốn trong nhà đã nhiều lần gọi điện giục về, hiện tại tên chết giẫm này lại mong cho mình đi thật, hắn việc gì phải nhọc lòng, luyến tiếc ở lại chỗ này chứ?!

“…Cậu còn chưa mua vé máy bay đó!”

“Vậy thì ngồi xe lửa về, có phải ngồi xe tôi cũng muốn về!”Thôi Ninh Nhạc ác mồm ác miệng đáp lại, dùng sức dập cửa phòng lại.

Triệu Thư Ngôn sửng sốt hồi lâu, nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, cơn giận còn nghẹn ngay ngực chưa xuống. Tuy rằng chính mình không có ý định đuổi theo, nhưng có chút hối tiếc vì không hy vọng đối phương lại trở về sớm đến vậy…

“Thôi…” Thật vất vả cắn răng đuổi theo xuống lầu, nhưng cậu chỉ kịp nhìn đến người nào đó để đầu trần mà đi.

Lửa giận lại bốc cao thêm mấy phần. Hừ, đi thì đi! Ai sợ ai chứ!

Kết quả, hai người cứ như vậy tách ra. Vị nào đó thật sự đi thẳng không quay đầu, máy bay trong chớp mắt mang Kỵ sĩ đại nhân trở lại nhà mình. Tối hôm đó, Nữ vương điện hạ nằm thẳng cẳng trên giường, mắt nhìn cửa sổ đếm cừu, rất nhanh đã đếm xong số cừu trên đó, nhưng hai mắt vẫn cứ thế lập lòe sáng, không cách nào đi vào giấc ngủ được.

Lăn lộn suốt một buổi tối, di động rất nhanh cạn pin vì cứ theo quy luật mở ra khóa lại. Kết quả, người nào đó ngay cả một cái tin nhỏ cũng không buồn nhắn sang, đừng nói đến là gọi tới.

Nữ vương điện hạ nghiến răng khèn khẹt, Nữ vương điện hạ làm đủ mọi cách ngăn lại ý nghĩ chủ động làm hòa trong đầu. Không phải chỉ vì mê game quên ăn sáng thôi sao, đâu có gì to tát chứ, chút việc nhỏ ấy cũng trở mặt, Thôi Ninh Nhạc cậu cũng quá bá đạo rồi đó.

Những ngày còn lại, ông lão ở nhà ngẫu nhiên sẽ nhắc đến người thiếu niên thanh tú, thông minh, hiểu lễ nghĩa nào đó. Triệu Thư Ngôn thật lòng muốn né tránh nhắc đến, nhưng lại không muốn để cho ông biết hai người phát sinh mâu thuẫn, chỉ có thể tùy tiện ứng phó, sau đó cố hết sức đè lại cơn kích động nơi đáy lòng vì nghe đến tên của đối phương. Kích cái gì động chứ, chết tiệt, cũng đâu phải tình đầu ngốc nghếch gì đó! Cậu thầm mắng tim mình.

Nhưng những kẻ biết yêu lần đầu thường hay coi thường sức mạnh của tình yêu. Mới qua một tuần, tên nhóc nào đó vốn vô cùng tự tin lại nhịn không được nữa, rốt cuộc không được tự nhiên mà bấm gọi vào số đối phương, gương mặt cũng theo đó mà đỏ ửng.

Đợi một hồi thật lâu, cậu lại không thấy ai trả lời, mãi đến cuối cùng mới loáng thoáng nghe được thanh âm có chút quen tai… “Ẳng!”

Là tiếng chó sủa.

“Thôi Ninh Nhạc khốn kiếp kia! Sớm muộn cũng có ngày lão tử thề sẽ đem cậu cùng hai con Lạp Bỉ, Lạp Bố mà bóp chết! Cậu chờ đó mà xem!”Nữ vương điện hạ nổi gân xanh, rống vào trong điện thoại.

Đầu bên kia, Thôi Ninh Nhạc hừ lạnh một tiếng, dùng lực ngắt điện thoại.

Chiến tranh lạnh nhiệt độ càng lúc càng thấp, mãi đến đợt khai giảng tiếp theo, Triệu Thư Ngôn không thèm tiếp tục gọi điện thoại tới nữa. Ai mà nghĩ tới, chỉ vì một bữa ăn sáng, liền khiến cho đôi tình nhân đang thời kỳ nồng cháy, hoàn toàn bị dập lửa.

Chỉ cần để ý một chút, Phó Hiểu Xuân đã phát hiện được có gì đó không thích hợp, cho nên kiên trì bám theo Triệu Thư Ngôn nói bóng nói gió, chân chó dụ dỗ, dỡ xuống phòng ngự của đối phương, rất nhanh liền biết được ngọn nguồn của trận chiến tranh lạnh lần này.

“Chỉ vậy thôi sao?” Thỏ con trợn tròn mắt, nói không nên lời.

“Tên chết tiệt lòng dạ hẹp hòi!”Không chỉ đáp lại, chính là rủa xả.

“Ninh Nhạc cũng chỉ vì quan tậm cậu thôi,” Phó Hiểu Xuân vội vàng trấn an,”Dạ dày của cậu bình thường cũng không tốt lắm, nếu không vì quan tâm cậu, tên kia sao có thể vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cãi nhau chứ?”

“Lão tử đã chủ động gọi cho cậu ta, vậy mà tên kia dám để cho chó của mình trả lời điện thoại, này tính là gì hả!” Hừ mạnh một tiếng.

“…Cái kia… Có khi nào không phải Ninh Nhạc nhận điện thoại đi…”

“Cậu đừng nói đầu năm nay đến chó cũng biết cách sử dụng di động nhé.”Chẳng lẽ di động không khóa bàn phím.

Phó Hiểu Xuân cười gượng, len lén rút lui, tìm kiếm cứu binh.

Bên này, Lưu Đông bị bạn cùng phòng của mình phái tới làm công tác tư tưởng phía Kỵ sĩ đại nhân, mà người nào đó chỉ lạnh lùng trả lời: “Lời của tôi luôn bị coi như gió thoảng bên tai, như vậy tôi để cho chó thay mình nói chuyện với cậu ta, có gì khác đâu?”

“…” Khoé miệng Lưu Đông giật giật.


Chiến tranh lạnh kéo dài đến ngày thứ ba sau khai giảng, vừa đúng một tháng cả hai không nhìn mặt nhau.Hai người còn lại nào đó cũng thật vất vả chịu đựng qua ba ngày.

Một tháng không cách nào nói chuyện bình thường rồi đi?Triệu Thư Ngôn ôm chăn, trong đầu âm thầm tính nhẩm.

Một tháng không tiếp xúc da thịt tên kia nhất định ngứa ngáy khó chịu đi? Thôi Ninh Nhạc một tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính tự nhủ.

Đối phương chắc chắn cũng chịu nghẹn các kiểu, trằn trọc khó ngủ, len lén nhỏ nước mắt đi.Triệu Thư Ngôn hừ lạnh trong lòng.

Một khi đã như vậy, thôi thì bỏ qua đi, chỉ cần người nào đó tự động dâng tận cửa… Cả hai không hẹn cùng nghĩ như vậy.

Kết quả lại chẳng người nào chịu chủ động.

Vẫn là Phó Hiểu Xuân nhanh trí, lần trước cậu chàng vô tình được Nữ vương điện hạ tiết lộ bí mật trong ngăn kéo của mình vẫn còn cất giấu một ít thuốc thôi tình cộng tráng dương.Lại thêm thù cũ chưa báo, nay vừa lúc vớ được cơ hội nhất tiễn song điêu, nếu không biết tận dụng, bản thân cũng thấy thẹn với trí óc thông minh của mình.

Nữ vương điện hạ đương nhiên không hề có chút phòng bị gì với vị thần tử đang lên kế hoạch làm phản vào giờ cơm chiều.Cho nên, người nào đó sau khi len lén bỏ vừa đủ thuốc thôi tình cộng tráng dương vào ly nước của cả hai, nhanh chóng rút đi.

Đêm hôm đó, Rắn hổ mang hóa thân thành cầm thú, lần đầu tiên đem Lô hoa kê ngạo mạn, quật cường, làm đến hai mắt đẫm lệ, vừa bấu chặt lung hắn, vừa khàn giọng cầu xin: “Chậm một chút… Cậu giết tôi mất… Đừng có sang đây…”

Cầu xin ngược lại càng phản tác dụng.

Triệu Thư Ngôn gần như tinh tẫn thân vong, xụi lơ nằm trên người đối phương, rốt cuộc nhận ra chân lý trạch nam thân thể yếu ớt.

Chiến tranh lạnh lần đầu tiên kết thúc trong bầu không khí *** mỹ ngập tram, Triệu Thư Ngôn trải qua một trận chiến kịch liệt, cuối cùng cũng rút ra được một bài học xương máu, thân thể nhất định phải rèn luyện thường xuyên, so với tên nào đó càng phải mạnh mẽ hơn.

“Tôi phát hiện chỉ cần cậu nước mắt đầm đìa, thút thít cầu xin, tôi căn bản không có cách nào từ chối cậu nha…” Sau cùng, Kỵ sĩ đại nhân mỉm cười ‘an ủi’.

Nữ vương điện hạ hai mắt đỏ hoe thề thốt từ hôm nay phải chuyên tâm rèn luyện Taekwondo.

Bài vở năm ba nhiều đến nỗi đám sinh viên chỉ muốn tìm một chậu nước, ụp mặt vào trong đó, tự khiến bản thân chết ngộp, có như thế chết rồi liền xong chuyện.

Khoa Kiến trúc bọn họ có một hiện tượng, hằng năm cứ vào độ tháng tư, tháng năm, hoặc tháng mười đến mười hai, nếu đi dạo một vòng quanh khu ký túc xá sinh viên, nhất định sẽ bắt gặp những gương mặt hớt hơ hớt hải của đám sinh viên năm ba. Đám người Triệu Thư Ngôn đã nhìn chán hai năm liền, suốt hai năm liền run rẩy, năm thứ ba này rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ rồi.

Đôi khi, đang giữa giờ lên lớp, Nữ vương điện hạ sẽ thản nhiên dựa vào người Thôi Ninh Nhạc bên cạnh, đầu gối lên vai hắn ngủ say, khiến Thỏ con ngồi một bên ghen tỵ đến hai mắt đỏ rực – vì phải đuổi bài tập, có trời mới biết cậu chàng đã bao lâu chưa được gặp Trần Lăng.

Lưu Đông nghe nói được đám con trai giật giây, đang tiến hành kế hoạch ‘lạt mềm buộc chặt’, lúc thì đối với Hứa Tiêu thân thiết cùng quan tâm, khi lại tỏ vẻ thờ ơ, dạm mạc. Đáng tiếc quỷ kế còn chút vụng về của anh đẹp trai họ Lưu rất nhanh đã bị Hứa mỹ nhân nhìn thấu, cô bạn nhỏ vốn đối với anh chàng nhiệt tình hơn người khác một chút, nay lại chuyển sang hòa đồng một cách bất thường với tất cả mọi người. Chuyện này đương nhiên kích thích Lưu Đông đến độ nước mắt nước mũi ròng ròng, cuống lên đi tìm đám chết tiệt bày mưu hiến kế tính sổ.

Ngày dài dần dần trôi qua trong bầu không khí tấp nập, nhộn nhịp.

Học kỳ hai năm ba, Thôi Ninh Nhạc bắt đầu dồn sức luyện thi TOEFL. Bởi vì không chịu nổi cảnh tượng hai người rõ ràng ở chung một phòng ký túc xá lại chỉ có thể gặp nhau trước giờ ngủ, Triệu Thư Ngôn sau nhiều lần dụ dỗ cùng ép buộc mới khiến người nào đó chuyển địa điểm tự học trở thành chính phòng ký túc xá của bọn họ.

Điều kiện bắt buộc là Triệu Thư Ngôn phải cùng hắn học tiếng Anh.

Nữ vương điện hạ thường xuyên ôm từ điển ngủ gà ngủ gật trên giường bị người nào đó đá tỉnh, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nằm nghe Thôi Ninh Nhạc lập đi lập lại từ vựng phát ra trong mp3. “Nếu ngày nào đó bị mất ngủ, tôi nhất định sẽ mượn đám từ điển này của cậu!” Triệu Thư Ngôn nghiến răng nghiến lợi, chẳng thể không đem dầu cù là xoa bóp hai bên huyệt Thái Dương.

“Vậy lúc cậu thi lên đại học làm sao qua được môn tiếng Anh thế?”Thôi Ninh Nhạc liếc mắt nhìn người đối diện.

“Ngữ văn tiểu học có thể so sánh với cổ văn đại học sao?!” Nữ vương điện hạ tru lên một tiếng, thứ ngôn ngữ nước ngoài kia như thể một loại chú đại bi, thật sự chịu không nổi nữa. Cậu quả thật giống như Tôn Ngộ Không, ôm đầu chạy sang phòng cách vách tị nạn.

Cứ như thế, Thôi Ninh Nhạc phát hiện điểm môn Mô phỏng thí nghiệm của mình không cao bằng của người nào đó, ban đêm trên giường, hắn đành mặc cho Nữ vương điện hạ thao thao bất tuyệt, buộc hắn phải nhận thua, sau đó tiến hành ‘kiểm tra đo lường’ toàn diện.

Hắn nghiêm túc hỏi lại lần nữa, “Cậu thật sự không định đi du học sao?” Một câu này không hề có ý thử gì cả, mà là lời khẳng định mang theo chút nuối tiếc. Tài năng vượt trội, giải thưởng chói mắt, còn có điểm số thực hành vô cùng cao, một nhân tài như vậy ở lại trong nước học lên nghiên cứu sinh tầm thường, thật sự có chút ủy khuất.

Triệu Thư Ngôn đang thưởng thức phần bánh ngọt hắn vừa mua về, đầu mày hơi nhướn cao: “Không phải đã nói rồi sao?”

“Nếu cậu thật tình lo lắng cho ông, ba đợt nghỉ hằng năm, tôi sẽ kiếm đủ tiền cho cậu mua vé máy bay về, được chứ?”

“…Đây không phải vấn đề về tiền bạc. Ông lão ở nhà tôi thân thể không tốt, cứ đến mùa dị ứng hằng năm còn phải qua bên này an dưỡng vài tháng, coi như… Tôi không cách nào yên tâm được.”

Nhắc tới người nhà, Thôi Ninh Nhạc sẽ không có biện pháp hỏi tới nữa.

Tháng sáu đến, Thôi Ninh Nhạc lần đầu tiên thi lấy bằng TOEFL.Trước khi rời phòng đến địa điểm thi, Triệu Thư Ngôn túm hắn lại, tặng cho người nào đó một nụ hôn vô cùng ngọt ngào. Thôi Ninh Nhạc khẽ cười: “Cậu đây là hy vọng khiến đầu tôi trống rỗng, sau đó ngoan ngoãn ở lại với cậu à?”

“Hứ, bị cậu nhìn thấu rồi!”Cậu bĩu môi, ra vẻ đang cố tình.

Đợi đến khi Thôi Ninh Nhạc đã đi rồi, Triệu Thư Ngôn mới từ ngắn kéo tủ đầu giường lôi ra một hộp thuốc là cùng bật lửa, sau đó đốt lên một điếu, hút sâu một ngụm.

Mãi đến khi tàn thuốc rơi vào tay khiến người nào đó giật mình choàng tỉnh, chính mình lại nhíu mày.

Chết tiệt, giả vờ làm như không có việc gì sao lại khó thế chứ?

Cùng buổi tối sau kỳ thi lấy bằng tiếng Anh, Triệu Thư Ngôn đề nghị cả hai cùng đến Hắc Thạch, cũng là cái gay bar lần đầu tiên bọn họ ghé vào. Thoáng cái đã ba năm trôi qua, bọn họ giờ đây tựa như đôi vợ chồng già, không còn là Triệu Thư Ngôn hồn nhiên ngây thơ bị lừa dẫn tới đây. Mà nay, cậu đã là ‘chồng’ của người ta rồi a. Thản nhiên tiêu sái bước vào trong bar, công khaitay Thôi Ninh Nhạc, làm ra những hành động thân mật, cảm giác thoải mái tự nhiên này đã bao lâu bọn họ chưa được hưởng thụ nhỉ?

Thôi Ninh Nhạc lại gọi tới hai ly Snowball, sau đó đem khóe mắt quét qua bốn phía, rồi cười nói: “Người bị cậu thu hút vẫn nhiều như trước nhỉ, đúng là chuyện đáng mừng.”


“Sao lại là đáng mừng?”

“Chứng tỏ tôi có mắt nhìn người, tìm được bạn trai mị lực siêu phàm không thể lu mờ, coi như tiền đầu tư ngân hàng cũng không thiệt.”

“Cút!”

Thôi Ninh Nhạc cười to, vươn tay đem mười ngón tay hai người đan vào nhau: “Cậu xem, như vậy có thể nói rõ quyền sở hữu của tôi nha. Người xung quanh đây như hổ rình mồi, tôi như thế nào có thể yên tâm để con gà nhỏ đơn thuần nhà cậu lưu lạc nơi hoàn cảnh phức tạp thế này hử?”

Triệu Thư Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Tôi cũng đâu định bước chân vào thế giới này, bọn họ muốn gì cũng đâu liên quan tới tôi chứ? Muốn tôi chạm đến mông của thằng đàn ông khác, hoặc để tên kia làm tôi, tôi lập tức lấy bàn ủi hun cho kẻ ấy một phát.”

“…Cậu nói chuyện càng ngày càng chẳng lịch sự.”

“Đa tạ, đa tạ, quen nhau ba năm, này xem như là tiến bộ ha.”Khóe miệng cong lên, đang định nói tiếp, di động bỗng nhiên đổ chuông, vừa mở ra liền thấy tin nhắn của Phó Hiểu Xuân.

Đây là bức ảnh chụp lúc cả hai mới vừa nhập học, khi đó chính mình vẫn luôn tỏ ra gai góc, thăm dò cùng dối gạt nhau, nhưng thời điểm nhìn đến tấm ảnh này, cậu chợt phát hiện ra một điều, có lẽ từ rất sớm khi ấy, hai người bọn họ có khi đã chấp nhận sự tồn tại của đối phương đi?

Nụ cười Triệu Thư Ngôn càng lúc càng rạng rỡ.Thôi Ninh Nhạc nghiêng người đến, hôn một cái, gương mặt lại có chút ửng đỏ. Hắn móc di động trong túi ra, hung hăng ra lệnh: “Mau gửi qua cho tôi.”

“Khi đó, kỳ thực cậu đã thích tôi rồi đi?”Triệu Thư Ngôn nhướn mày.

“Ai thèm thích cậu chứ?Lão tử cũng không phải là đồng tính luyến ái trời sinh!”

“Nhưng cậu nhìn qua rõ ràng rất là chủ động nha!”

“Ai chủ động chứ! Cậu nhìn lại coi, rõ ràng vì tai nghe quá ngắn cho nên lão tử mới phải dựa sát như vậy…” Câu nói sâu đó lại bị nuốt trọn trong một cái hôn.

Hừ, đừng có đem hồi ức long lanh như thế biến ra hiện thực trần trụi chứ.

Bức ảnh kia được chụp trong kỳ huấn luyện quân sự, cả hai nằm ngủ cùng một giường, cùng nghe mp3. Triệu Thư Ngôn giống như tằm còn nằm trong kén, đầu rúc vào trong ngực Thôi Ninh Nhạc, mà người kia cũng nằm lấn sang gối đầu của cậu. Hai người ngủ say sưa chẳng biết gì.

Khung cảnh đẹp đến mức khiến người ta căn bản không thể rời mắt.

Thôi Ninh Nhạc a, lão tử thật sự thích cậu.Biết làm sao được?

Thôi Ninh Nhạc a, đừng hỏi tôi có thể đi du học hay không, bởi vì tôi thật sự muốn kêu lên rằng chính cậu đừng đi.

Nếu ba năm này có thể vĩnh viễn kéo dài mãi thì tốt biết mấy?Hoặc là, chúng ta có thể trở lại thời điểm lúc mới quen nhau, hết thảy lập lại lần nữa thì hay rồi?

Mùa hè năm ba ấy, Lưu Đông rốt cuộc cũng thành công ôm được mỹ nhân về, chẳng phải nhờ vào kế ‘lạt mềm buộc chặt’ gì ấy, hay tấn công liên tục. Anh chàng này vừa lúc gặp phải Hứa Tiêu không biết vì lý do gì trốn trong góc phòng âm thầm rơi nước mắt. Khi đó, chàng thiếu niên không biết phải làm sao, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh cô bạn, không nói tiếng nào, chỉ biết móc ra từ trong túi quần khăn tay của mình, sau đó hô biến thêm thật nhiều chocolate, bánh kẹo. Cuối cùng, anh chàng còn hy sinh cả một tờ nhân dân tệ gấp thành một bông hoa nhỏ, nhét vào trong tay Hứa Tiêu.

Cô bạn nhỏ chụp lấy bông hoa giấy, nước mắt chảy càng dữ tợn.

Lưu Đông bất đắc dĩ cười khẽ: “Cứ khóc nhiều một chút, khóc xong toàn bộ uất ức đều sẽ được tống ra ngoài, đừng để chính mình nghẹn đến hỏng.”

Cô bạn nhỏ quả thật ôm đầu ngồi khóc càng thêm mãnh liệt.

Lưu Đông vươn người tới, ngồi xổm bên cạnh Hứa Tiêu, chỉ sợ cô bạn vì trọng tâm không vững mà ngã sấp xuống.

Hứa Tiêu cũng từ từ dựa vào, gục xuống bờ vai anh chàng kia, không ngừng nức nở.

Cuối cùng, vẫn là Lưu Đông tiếp tục móc ra thêm nào là bánh xốp, kẹo sữa dâng tới trước mặt đối phương. Cô bạn nhỏ giống như đang trút hận, từng ngụm từng ngụm cắn xuống, ăn được nửa ngày, nước mắt dần dần cũng dừng lại.

Cô bạn nhỏ khóc xong, vẫn như trước ngồi xổm, gương mặt đỏ bừng.

“Đứng lên chậm một chút nha, coi chừng chóng mặt đó.”Lưu Đông tốt bụng nhắc nhở, tuy rằng chính mình cũng đang ngồi xổm giống vậy.

Ánh mắt còn ươn ướt nước trừng chàng ta một cái, mặt càng thêm đỏ.

“Kẹo, toàn bộ nộp ra đây.” Cô bạn chìa tay ra.

Lưu Đông vét sạch túi quần, còn lại ba cái bánh xốp, hai thỏi chocolate, cùng với tờ một tram tệ, rốt cuộc đổi lại được niềm vui của mỹ nhân.

Tuy rằng còn chưa đủ lớn gan nắm tay đối phương, nhưng ít nhất cũng có thể cùng cô đứng chung một chỗ, Lưu Đông vì kết quả tốt đẹp này mà cười đến ngu người. Mỹ nhân mơ ước nhiều năm đã thừa nhận sự tồn tại của mình, nhất định đoạn tình cảm này có thể đơm hoa kết trái rồi.

Phó Hiểu Xuân cùng Trần Lăng vẫn như trước, điều duy nhất thay đổi chính là, gần đây Phó Hiểu Xuân đột nhiên tiến vào giai đoạn phát triển chiều cao lần hai.

Mà người phát hiện ra vấn đề trọng đại này chính là Thôi Ninh Nhạc. Ngày đó, bọn họ đang mua sữa trong siêu thị, Thôi Ninh Nhạc chợt phát hiện ra người bên cạnh hiện tại đã có thể chạm tay đến kệ hàng thứ ba từ trên xuống, cho nên bất ngờ hỏi một câu: “Không phải cậu cao lên chứ?”

Vì quá mức thân nhau, bọn họ ngược lại dễ dàng bỏ qua chút tiểu tiết thay đổi này.

Thiếu niên vừa nghe xong tin này lập tức kinh ngạc, nhanh chân kéo Thôi Ninh Nhạc cùng tạt vào một hiệu thuốc gần đó để kiểm tra lại chiều cao của mình.Sau khi nhận được kết quả, suốt cả một tuần đó, ánh mắt đều cong cong như hai vầng trăng khuyết.


Tối hôm đó, nhìn bánh ga tô trên bàn, Triệu Thư Ngôn liền hỏi: “Sinh nhật ai vậy?”

“Có người ăn mừng chính mình vừa cao lên được bốn cm.” Thôi Ninh Nhạc cong khóe miệng, ánh mắt đánh qua căn phòng cách vách.

Triệu Thư Ngôn lập tức cười toe toét, chạy qua phòng bên cạnh, vừa đẩy cửa bước vào, vừa nói: “Sai rồi nha, không nên mua bánh ga tô, phải luộc trứng gà đỏ mới đúng! Hơn nữa còn là song hỷ lâm môn, tôi nhất định đi mua chữ hỷ về cho hai cậu dán cửa nha!”

“Cút!”Hai gia hỏa đỏ mặt, không hẹn cùng rống lên.

“Hừ, tìm được hồng nhan tri kỹ rồi, khẩu khí cũng mạnh lên, chống đối với cả bổn tọa ha…” Triệu Thư Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Cẩn thận tôi chạy đi châm ngòi li gián Lưu Đông cùng mỹ nhân nhà cậu, sau đó đem Hiểu Xuân của cậu bán cho một anh đẹp trai nào đó nha.”

“Quý ngài vạn người mê, mời cậu trở lại phòng của mình, không cần ở chỗ này mơ mộng hão huyễn nữa.”Thôi Ninh Nhạc đứng phía sau đá vào mông người nào đó một cái.“Chia rẽ uyên ương sẽ chết không tử tế đó, trở lại phòng tôi nhất định dạy dỗ lại cậu mới được.”Những lời này chỉ có tên nào đó nghe được mà thôi.

Lô hoa kê không thèm quay đầu lại, hướng Phó Hiểu Xuân nói: “Đồ nhi, vi sư phải chiếm dụng phòng con ba ngày, con dọn qua phòng ta đi…” Rắn hổ mang lập tức câu cổ tên nào đó đi, khiến cậu ngay cả câu chào tạm biệt cũng chẳng kịp nói.

Không lâu sau, Triệu Thư Ngôn có dịp cùng Trần Lăng ra ngoài tụ tập, lại phát hiện đối phương dường như có tâm sự. Tâm tư bát quái nổi lên, mè nheo, tra khảo đủ kiểu, cậu cuối cùng cũng khiến người kia khai ra nỗi khổ tâm trong lòng.

“Phó Hiểu Xuân ngu ngốc muốn thượng tôi.”Trần Lăng không còn đường tiếp tục trốn tránh, đành phải thẳng thắn khai ra.

Triệu Thư Ngôn như bị sét đánh ngang tai, há hốc mồm, suýt nữa còn ngã chổng vó.

Khóe miệng vì nhịn cười mà méo mó làm mất đi độ cong xinh đẹp thường ngày, Triệu Thư Ngôn thật vất vẻ mới phun ra được một câu: “Cậu ta từ đâu nảy ra được cái ý nghĩ đó vậy?”

“Bởi vì cao lên, cho nên cảm giác bản thân đã trưởng thành, cần phải cải thiện địa vị trên giường của mình.”Này là nguyên văn cả câu nói.

“Phụt…” Bí mật hoàn toàn được tiết lộ, Triệu Thư Ngôn không cách nào ngăn lại chính mình, một tay ôm bụng, tay còn lại chống tường, điên cuồng mà cười. “Bốn cm có thể quyết định sự đột phá tư chất sao? Ha ha ha…”

“Có trời mới biết, tên nhóc kia gần đây uống sữa như muốn ngộ độc.”Trần Lăng khó chịu bĩu môi.

“Ha ha… Có sao đâu,” Triệu Thư Ngôn vừa quẹt đi nước mắt do cười quá nhiều, vừa an ủi người bên cạnh, “Dù sao anh cũng là 0.5, quý ngài đã làm 1 lâu quá rồi, đôi khi cũng nên nghỉ ngơi chút đi, nhường phần cho người mới…”

“Tôi đã quen làm 1, nhất là ở trước mặt tên nhóc kia.” Trần Lăng thẳng thắn trả lời.

“Cái gì chứ?”Trừng lớn hai mắt.

“Tên nhóc kia nhiều lúc vô ý sẽ tỏ ra rất mê người, tôi không hy vọng thời điểm đang bị cậu ta làm, còn phải ngăn lại ý nghĩ muốn làm ngược lại cậu ta.”

Triệu Thư Ngôn há hốc mồm, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Không xong.

Cậu dường như trong lúc không cẩn thận lại phát hiện được ý nghĩ chân thận chôn sâu trong nội tâm con người rồi.

Nếu loại người như bọn họ đều nghĩ như vậy, chính mình cũng thế đi… “Cậu tự hỏi bản thân mình một chút xem, Thôi Ninh Nhạc và cậu, bên nào làm 1 nhiều hơn?”Trần Lăng cười hỏi.

Triệu Thư Ngôn trong lòng biến lạnh, nếu không thể giải quyết tình huống chính mình trường kỳ bị ép nằm dưới, chỉ sợ… Chỉ sợ dưỡng thành thói quen xấu ‘chỉ muốn làm 1’ của đối phương a a a!!!

Nhưng mà muốn giải quyết vấn đề phản công này, một lần đều không thể ổn thỏa được.Triệu Thư Ngôn vì ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu mà phải trả giá vô cùng lớn.

Phải biết, một nghề mới bắt đầu học nghề yêu đương cùng với kẻ từng là hoa hoa công tử, đương nhiên vị phía sau rõ ràng có ưu thế hơn hẳn. Huống chi, tên nhóc mới vào nghề này còn là một trạch nam thuần khiết, dù thế nào kinh nghiệm có được đều là lý thuyết tự mình học được, sao có thể đấu lại hoa hoa công tử từng kinh qua không biết bao nhiêu bụi hoa ngọn cỏ.

Nói trắng ra, Nữ vương điện hạ sử dụng bản chất vốn có, trong khi Kỵ sĩ đại nhân là đấu tranh sinh tồn thực thụ.

Sau khi tích lũy không dưới mười lượt thất bại, trời rốt cuộc cũng không phụ lòng người. Vào một đêm trăng mờ gió lớn, Triệu Thư Ngôn thành công dùng ba chai bia đem Kỵ sĩ đại nhân ép tới quá chén, hắc hắc nâng đối phương lên giường, lật người nằm thẳng cẳng, vốn đang chuẩn bị thưởng thức bữa tiệc đang còn nóng hôi hổi, thì người kia tự dung chụp lấy cổ cậu, cọ tới.

Dù là đêm hè oi bức, chẳng biết thế nào mà thân thể tên kia trước sau vẫn mát lạnh một cách kỳ lạ.

“Thư Ngôn… Thư Ngôn…” Thanh âm nỉ non, rõ ràng đã say túy lúy.

“Tôi đây.” Thật muốn hôn môi đối phương, nhưng lại không đành lòng đẩy tay hắn ra, Triệu Thư Ngôn đối với tư thế hiện tại, thật sự là chật vật chống đỡ thể trọng của cả hai.

“Cậu không phải sợ…”

Người nào đó bật cười.“Tôi sợ cái gì nha?”

“Tôi nhất định sẽ trở lại…” Thân người mềm nhũn, nào còn sót lại chút uy phong gì của Rắn hổ mang.

Nơi nào đó trong lòng như bị vật cứng đánh vào, một loại cảm giác chua xót lan tràn không cơ thể, ngay đến trái tim cũng muốn đình công mà ngừng đập. Triệu Thư Ngôn suy nghĩ một hồi lâu, chỉ có thể đổ lỗi cho ‘lời thoại buồn nôn’ của ai kia.

“Tôi biết, tôi không sợ đâu.”Cậu cười khẽ, vuốt vuốt lưng người nào đó, ánh mắt có chút mờ.

“Sau này, tôi sẽ cố gắng hết sức để thoát khỏi khống chế của gia đình, tuyệt đối không để bị bọn họ uy hiếp, liên lụy đến cậu…” Thôi Ninh Nhạc chậm rì rì nói, thỉnh thoảng còn nấc lên đầy mùi rượu, “Bọn họ… Tuyệt đối không thể ngăn cản tôi thích thứ gì. Tôi thích một tên con trai, ngay cả… Ngay cả, hừ, Tổng thống Mỹ, tôi còn không thèm sợ. Đến lúc đó, chúng ta sang Hà Lan kết hôn, tôi nuôi cậu… Cậu không thể ra nước ngoài, tôi liền, giúp cậu đi. Tôi muốn qua bên đó học, bởi vì tôi thích cậu a…”

Triệu Thư Ngôn mỉm cười, tiếng cười bất tri bất giác chợt trở thành nghẹn ngào: “Chuyện cậu thích tôi, liên quan gì đến vấn đề đi du học chứ? Cậu là cái tên ích kỷ…”

“Bởi vì tôi phải trở nên rất mạnh, như vậy… Có thể bảo vệ được cậu, ai cũng không thể khi dễ cậu. Ai cũng không dám bỏ mặc cậu nữa… Mạnh đến mức… Cho dù cậu chỉ có một mình tôi, sẽ không cảm giác cô đơn nữa…” Thôi Ninh Nhạc cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt đối phương, ngây ngô cười rộ lên.

Lúc này, đến lượt Triệu Thư Ngôn không dám đối diện với Thôi Ninh Nhạc. Bên tai trở nên ù ù, trái tim bủn rủn, ngay cả đầu ngón tay giống như bị kim tiêm thọc vào sâu thật sâu, đau đến điếng người.

Chờ đến lúc lấy lại được ý thức, Thôi Ninh Nhạc đã theo thói quen đặt người nào đó ở dưới thân mình, bắt đầu các bước chuẩn bị quen thuộc.

“Khốn kiếp…” Khẽ mắng một câu, nhưng thân thể dần thả lỏng, chính mình nắm lấy tay đối phương, bất đắc dĩ chấp nhận thất bại. “Ngay cả uống rượu cũng không quên mồm mép phá hỏng dã tâm của tôi.” Triệu Thư Ngôn ai oán mắng, nhưng cuối cùng vẫn đành chịu thua, phát ra thanh âm rên rĩ đáng xấu hổ.

Chết tiệt, dùng chính thân mình đổi lại những lời bộc bạch yêu thương, không khỏi thiếu đánh đi?

Coi như nhường tên này một ván nữa đi. Triệu Thư Ngôn ngàn lần nhắc đi nhắc lại, an ủi chính mình.


Nghỉ hè năm ba ấy, Thôi Ninh Nhạc bị người nhà an bài vào một sở Kiến trúc có tiếng để thực tập. Sau khi biết được tin này, hắn thật bắc đắc dĩ nhìn xuống kế hoạch du lịch cùng với Triệu Thư Ngôn mới lập ra, một lời cũng chẳng biết nói làm sao.

Còn một năm nữa thôi.

Thời gian cận kề, khắng khít vậy mà chỉ còn lại một năm a. Tuy rằng, có thể qua năm sáu năm nữa, Thôi Ninh Nhạc vẫn giống như lúc này, trước lúc lên giường nhìn thấy gương mặt của người nào đó. Nhưng khoảng thời gian năm sáu năm tách ra, chỉ cần nói ra miệng đều khiến lòng dạ hoảng loạn.

Hai tháng buồn chán sắp tới, thời gian tuy không nhiều lắm, nhưng phải làm cái gì mới tốt đây?

Triệu Thư Ngôn sau khi nhận được tin dữ kia, chỉ có chút sửng sốt, sau đó cười cười: “Vậy chỉ có thể đợi đến khai giảng rồi gặp lại vậy.” Ngay cả thời gian giãy dụa, do dự gì đó cũng chẳng đủ.

Thôi Ninh Nhạc khẽ nhíu mày, miệng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lời ra tới bên môi, lại biến thành: “Ừm.”

“Haiz, Thôi Ninh Nhạc này.”

“Hử?”Người nào đó đang định kéo hành lý ra khỏi phòng.

“Tôi sẽ ở đây đợi cậu.” Triệu Thư Ngôn chìa hai tay ra, cười đến vô cùng dịu dàng.

Thôi Ninh Nhạc từng thấy qua rất nhiều kiểu cười của đối phương, ngạo mạn, đắc ý, cao hứng, bất đắc dĩ, lạnh lùng, nhưng chưa từng lần nào giống hiện tại, ôn hòa tựa như làn gió xuân nhẹ nhàng, lại có cảm giác trêu chọc người khác, chậm rãi chạm đến nơi sâu nhất của đáy lòng.

“…Ừm…” Hắn ngẩn ngơ gật đầu. Mãi một hồi sau, tinh thần mới trở lại minh mẫn, mặt chậm rãi đỏ lên, trả lời: “Tôi tin cậu.”

Lời này cỡ nào ngu ngốc nha.

Thôi Ninh Nhạc từ trước đến nay chưa từng tin tình yêu có thể khiến một người biến thành ngu ngốc, nhưng hiện tại, hắn chợt cảm giác được rõ ràng. Tình cảm chân thật, ngay cả khí lực chống đỡ còn chẳng có, chứ nói gì đến tấn công gì đấy.

“Nếu đợi không được, chính tôi sẽ đến tìm cậu.”

“…” Hắn nhìn người đối diện, không nói nên lời.

Triệu Thư Ngôn bất ngờ phá cười thành tiếng: “Choáng váng luôn rồi hử?”

Tên kia từ khi nào trở nên giảo hoạt như vậy? “Tôi cũng tin cậu, được rồi chứ?”Có thể nói gì đây?Chết tiệt, phá nát vỏ bọc cứng rắn của hắn, còn tiếp tục dùng gậy đánh vào nơi yếu ớt nhất, sau đó còn tiếp tục chọt chọt không ngừng.

Chọt cái gì mà chọt, chọt ra luôn cả lòng đỏ trứng gà rồi! Mất sạch toàn bộ của hắn, sau này biết quay đầu làm lại kiểu gì hử?

…Ít nhất cũng nên giúp hắn giữ lại hình tượng một người yêu với vẻ ngoài cứng rắn chứ?!

Kỳ nghỉ hè năm ba ấy, mọi người đều bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho tương lai một năm sau đó.

Những ai nếu muốn tốt nghiệp lập tức đi làm, hiện tại phải bắt đầu kiếm đơn vị thực tập.Người nào muốn thi lên nghiên cứu sinh, đây là thời điểm thích hợp để ôn thi.Muốn du học, ngay từ bây giờ phải chuẩn bị tốt tiếng Anh. Mỗi người đều có mục tiêu rõ ràng của bản thân, giống như Thôi Ninh Nhạc rõ ràng sắp đi du học còn dư thời gian đi thực tập thật sự không nhiều. Phải biết, tỷ lệ người Trung Quốc giỏi tiếng Anh không được cao cho lắm.

Triệu Thư Ngôn lại không suy nghĩ quá nhiều, ông lão ở nhà đề nghị cậu thi lên nghiên cứu sinh.Bài vở chuyên ngành không quá kém, chỉ cần phải cải thiện điểm ở một số môn chính trị.Ông lão quan tâm tìm cho cậu gia sư có tiếng đoán đề chính xác, học bổ túc lại mấy buổi.Hiển nhiên, ông muốn cháu trai mình huy hoàng đậu được nghiên cứu sinh Kiến trúc, nhưng khổ nổi thằng cháu đầu lắc như trống bỏi.

Học bổ túc lúc còn ở trung học cậu đã từng chịu qua, vô cùng phiền phức, đủ thể loại bám người không tha, ngay cả gia sư lần đó còn có khuynh hướng quấy rối ***.

Quả thực đủ lắm rồi.

Triệu Thư Ngôn gửi đi một tin nhắn, chuồn khỏi trường, ra lệnh cho Lưu Đông một mình ở lại học bổ túc tiếng Anh cùng chính trị, “Tiểu Đông tử, giúp tôi nghe giảng nha, ghi chép kỹ lưỡng một chút, sau này sẽ có thưởng.”

“Dạ.”Lưu Đông trả lời.

Vì thế trạch nam yên tâm trạch trong phòng suốt hai tháng.

“Thành quả đâu? Chẳng lẽ là phá xong một đống game thôi à? Cậu là cái tên phung phí thanh xuân.” Thôi Ninh Nhạc ở đầu bên kia điện thoại cười mắng.

“Cậu lầm rồi, còn có một mô hình thành phố nữa nha.” Triệu Thư Ngôn đắc ý đáp trả, sau đó dùng di động chụp hình lại, gửi hình ảnh cho đầu bên kia.

“…Cậu là tên quái vật mà, nói không chừng một ngày nào đó có thể tạo ra một cái phi thuyền vũ trụ giam người.” Thôi Ninh Nhạc vừa đố kị vừa yêu thương.

“Sau đó chúng ta có thể song túc song phi, tôi cày ruộng, cậu đốn củi nha.”Người nào đó vừa cười vừa ba hoa chích chòe.

Thời điểm trạch nam xuất quan, cậu vừa ôm tay vừa run rẩy: “Ái chà chà, thật sự sợ mặt trời quá đi.” Tưởng chừng như chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể nhìn thấy được những vi khuẩn nấm mốc bay toán loạn. Thôi Ninh Nhạc đã lâu không được gặp người yêu, ngửi ngửi một hồi, sau đó ghét bỏ nói: “Tôi thật sự không muốn ôm một đống nấm mốc lăn giường a.” Lôi kéo Nữ vương điện hạ đang toan bỏ trốn ra sân thể dục, cả hai chơi bốn giờ đồng hổ bóng rổ, rốt cuộc da cũng đen đi một tầng.

Tối hôm đó, Thôi Ninh Nhạc ôm người trong lòng, cằm gác lên vai đối phương, cười đến thỏa mãn.

“Thì ra cậu thích mùi mồ hôi thối nha.”Người nào đó đang chơi PSP hừ lạnh.

“Tôi thích cậu là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.Trạch trong phòng lâu như vậy, tôi thật lo cậu trở nên nữ tính đó.”

Triệu Thư Ngôn có chút sửng sốt, buông xuống máy game trong tay, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất khả tư nghị: “Cậu thật sự thích con trai sao!”

Thôi Ninh Nhạc ôm cậu càng chặt: “Đúng thế, bằng không tôi như thế nào thích cậu hử?”

“Vậy hoa hoa công tử trước kia thì tính là cái gì?”

Hắn trừng đối phương: “Tôi thích người, chẳng lẽ không thể là con trai?”

“Hừ, chơi chữ.”Người nào đó bĩu môi.

“Triệu Thư Ngôn, cậu chẳng lẽ không phải là một người đàn ông chói mắt ngay đến mặt trời cũng phải xấu hổ? Như thế nào đột nhiên biến thành tránh né ánh mặt trời vậy hả?” Thôi Ninh Nhạc cắn cắn lỗ tai cậu, hỏi.

Người nào đó bị kích thích suýt chút nữa thì đánh rơi cả PSP, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, làm bộ như không nghe được câu hỏi của đối phương, mất tự nhiên chấm dứt đề tài này.

Cậu như thế nào có thể nói ra được, chính mình thật ra sợ hãi nếu bản thân vừa ra khỏi cửa sẽ bất giác đi tìm người kia đây? Cho dù khoảng cách không xa xôi gì, nhưng bản thân lại không cách nào áp chế niềm xúc động này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.