Nghịch Phách Hồn Loạn Thế

Chương 22: Ma nhập rồi hả


Đọc truyện Nghịch Phách Hồn Loạn Thế – Chương 22: Ma nhập rồi hả

So với loài thú thì nhân loại đất liền xa lạ hơn rất nhiều.

Có thể là do huyết mạch nên Ngư Tuyết Lam có lòng cảm thương với động vật.

Con người, nàng hứng thú. Nhưng chưa đến mức để tâm quá. Vì đất liền không dành cho nàng, không cần quan tâm nơi mình không thuộc.

Nàng để tâm Tư Thần .

Giết người là sai!

Ai cũng có quyền được sống hoặc sống mãn nguyện!

Nên ca ca, không thể giết anh ấy!

Ngư Tuyết Lam đoạt lại quyền điều khiển cơ thể.

” Muội làm gì? Ta sắp… “

” Thứ lỗi cho muội! Vẫn chưa phải lúc! Huynh hãy an tâm về trước đi! Mạng người này, là của muội, người ra tay cũng phải là muội. “

Linh thể không còn tiếp tục duy trì được nữa mà mau chóng tan mờ, thiếu niên không cam lòng đe dọa nhắc nhở nàng ” Muội muốn làm gì thì làm. Ta cảnh cáo muội, đừng quá lương thiện và ngây thơ đến mức có ý định tha mạng cho hắn. Hắn là hiện thân của quỷ dữ, tốt bụng với hắn đồng nghĩa vứt bỏ sinh mệnh biển cả! “

” Sẽ không! Muội hiểu rất rõ! “

Ngư Tuyết Lam lắc đầu cười khổ, nàng là muốn thực hiện nguyện vọng nhỏ giúp nam hài này mà thôi.

Để hắn ra đi thanh thản hơn một ít.

Thiếu niên hừ giận, linh thể nhập trở về cơ thể ở nơi sâu thẳm kia.

” Điện hạ, ngài đã tỉnh! “

Thuật sĩ túc trực thân xác khá ngạc nhiên khi linh hồn thiếu niên quay về bản thể.

Điện hạ đã về, còn công chúa?

Lục phát thiếu niên mở mắt một lúc mới ngồi dậy, khó chịu hiện rõ trên mặt hắn. Tém gọn mái tóc sang một bên tai, đôi mắt trầm lặng ẩn ẩn lửa giận.

Thuật sĩ kiểm tra thấy linh hồn hắn vẫn bình thường, vậy rõ. Vị điện hạ tức giận vì điều khác.

Linh hồn điện hạ bị tổn thương thì hắn có 9 cái mạng như cửu vĩ hồ cũng đền không nổi.

” Ngươi đi thông báo cho phụ vương. Ta muốn gặp người! “

” Vâng điện hạ! “

Sai lầm lớn nhất là để tiểu Lam ở lại trên đất liền một mình. Lỡ muội ấy gặp chuyện bất trắc thì sao?

Thiếu niên thấp giọng mắng một tiếng.

Lam nhi, muội thiện lương không có gì là sai nhưng không phải là với tên đó .

Không mau lấy đi linh hồn của hắn thì muội sẽ….

Thần sẽ nổi giận!

_________ Tư Ca ______


Là do Ngư Tuyết Lam dồn hết tâm huyết chữa trị hay do Tư Thần sức hồi phục thần kì.

Sáng hôm sau, hắn tỉnh lại hết sức khoẻ mạnh. Không ê ẩm hay khó chịu, di chứng độc tàn phá cũng không có.

Làm hắn còn khá nhầm ngỡ đêm hôm qua là mơ hay thực.

Cô bé hi hi cười đối hắn ” Tư Ca, ngủ đêm bên ngoài không tốt đâu! “

” Ngươi cứu ta! “

Tư Thần hiểu khá rõ, thương thế của hắn đảm bảo là Ngư Tuyết Lam giúp.

Cô bé không lên tiếng phủ nhận.

” Về thôi! “

Tư Thần không chọn hỏi nhiều vì biết chắc có hỏi gì cô cũng sẽ lảng tránh.

Ngư Tuyết Lam cười chạy theo sau.

Hịch Soái trằn trọc một đêm không ngủ, hắn ngồi trước cửa phòng đợi Tư Thần trở về.

Hắn mệt mỏi cười thê thảm ” Biết thế nào đệ cũng về khi trời sáng mà! Lần sau có ghét uống thuốc hay bị mục sư chạm vào thì nói với ta. Chứ ban đêm ngủ ngoài nguy hiểm lắm! “

Hịch Soái ra dáng anh lớn sờ sờ đầu Ngư Tuyết Lam ” Muội chạy đi tìm Tư Thần là tốt. Nhưng xinh như muội cũng tránh đi đêm hộ ta một cái! “

Ngư Tuyết Lam mái tóc bị vò rối tung không dám ý kiến ” Sao anh không vào phòng? “

” Hỏi hay lắm! Ta không vào phòng, các ngươi tự vô đó xem Hỉ Sử làm gì rồi biết! “

Bị chạm đến điểm phát hỏa trong lòng, Hịch Soái gào chỉ vào trong phòng.

Cửa phòng được mở ra nhưng không thể tiến vào.

Sàn nhà đâu đâu cũng là mèo, thậm chí vài ba con thỏ rừng nhảy lung tung trên đệm chăn.

Bọn động vật mềm mềm chen kín hết cái giường của Hỉ Sử, nhiều con không nể nang mà nằm lên người hắn ngủ.

Thú vật có bám lấy Hỉ Sử, thì cái giường của Tư Thần và Hịch Soái không thoát khỏi ngoại lệ. Dấu chân động vật lem nhem làm dơ mọi thứ.

” Đó, hai người coi đi. Cả phòng toàn lông của động vật bay lơ lửng! Tiểu gia ta liền bị dị ứng với lông thú! Muốn ta sống sao đây hả? “

Hịch Soái đứng ngoài mắng khí thế, hắn khoa trương đem khăn che kín mồm miệng, đề phòng cái thứ lông lá bay vào.

Tuy rằng đây là căn phòng trong mơ, có nhiều động vật nhỏ mềm mà Ngư Tuyết Lam hằng ao ước nhưng tiếc quá đi.

Tư Thần phiền chán nhất là chỗ vật dụng của hắn không thứ nào là không lấm lem bùn bẩn. Không khí ngập lông mèo đủ khó chịu rồi.

Hắn muốn mau nhanh đem Hỉ Sử cấp đánh tỉnh, bảo cậu ta dẹp sạch cái đám bê bối này.

Không tí nương tay với động vật nhỏ, Tư Thần đem đám mèo bu dính trên người Hỉ Sử vứt sạch hết một bên.

Mấy em mèo đáng thương la meo méo vang ùm không chút đánh động được lòng sót thương của hắn.

” Tư Ca, anh nhẹ tay với tụi nó đi mà. ” Ngư Tuyết Lam ôm trọn bọn mèo năng nỉ. Lũ mèo bu quanh nàng cọ cọ, hùa với nàng tỏ vẻ tủi thân, ý như chúng nó thật long lanh đôi mắt van xin Tư Thần bớt ném tụi nó.


Trong giấc ngủ mãn nguyện, Hỉ Sử bất mãn khi bị đánh thức ” Là Tư Thần, hiếm lúc cậu chủ động gọi tôi thức giấc. Sao? Thương thế khỏi hẳn? Kẻo tôi mang danh ức hiếp người bệnh! “

Mỗi sáng rảnh rỗi, Hỉ Sử rất thích rủ Tư Thần đi tập luyện chung với nhau. Từ đó thành thói quen mỗi ngày.

” Hôm nay không đánh, ngươi lẹ lẹ cút xuống giường thu dọn cho ta! “

Sáng sớm ngủ ngon bị vực tỉnh, Hỉ Sử uể oải ngáp ngắn ngáp dài. Lờ mờ thấy phòng của họ bị quậy tung banh chành, cậu rất nhanh hiểu vấn đề. Vẻ lúng túng hiếm hoi trên mặt cậu.

” Xin lỗi, tôi không nghĩ bọn thú này lại bám tôi đến thế! “

Hỉ Sử giống một đứa trẻ bị phát hiện chuyện xấu hổ bản thân bấy lâu che giấu. Cấp tốc nắm bọn mèo, thỏ nhét vào sọt.

Bọn mèo vây quanh trốn sau lưng Ngư Tuyết Lam, nhưng vẫn phũ phàng bị Hỉ Sử kéo ra tất. Ngư Tuyết Lam rất buồn, mè nheo năn nỉ Hỉ Sử để lại cho nàng một bé mèo để nuôi. Tiếc thay, Hỉ Sử nào đồng ý với nàng.

” Tư Thần, hai con thỏ cậu đang cầm, đưa cho tôi luôn nào! “

” Hai con thỏ này, ta lấy! “

Ngư Tuyết Lam hò reo ” Tư Ca, anh muốn nuôi hai bé thỏ này. Tiểu Lam ủng hộ hết mình! “

Tư Thần vỗ vỗ đầu cô nàng, Ngư Tuyết Lam bị Tư Thần hành xử gần gũ dọa sợ.

Xoa đầu mình, lại cho mình nuôi thỏ. Tư Thần đây là cảm ơn ân chữa trị nên bắt đầu quan tâm mình rồi sao?

” Ngươi thích thỏ! “

Ngư Tuyết Lam vui mừng gật đầu lia lịa, định lí nhí nói gì đó thì câu nói của Tư Thần làm nhóc câm lặng vì sự ngây thơ của bản thân.

” Tốt, ra vườn. Ta cho phép ngươi ké thử món thỏ nướng! “

Tư Thần tìm được cổ áo của nàng, xách kéo đi.

Ngư Tuyết Lam khóc oà ” Không, em là thích thỏ nhưng không muốn ăn thịt thỏ! “

Tư Thần hỏi kĩ lại ” Ngươi không thích ăn thỏ. “

Nàng đoán nhất định sau cái mặt nạ, đôi mày của Tư Thần đảm bảo chau lại kiểu khó hiểu đối nàng.

” Thỏ thật đáng yêu, Tư ca. Mình nuôi nó thôi, đừng ăn nha! “

” Ngoại trừ đáng yêu, nó ăn khá ngon. Ngươi đừng lo, ta nấu ăn không tệ. Hai con thỏ này ta lựa kĩ, rất chắc thịt. Nếu ngươi chê 2 con này gầy ốm thì lại tìm cặp thỏ mập khác đi. ” Tư Thần rất kiên trì giải thích.

Không Tư ca, em không phải là chê hai con thỏ anh cầm quá gầy cần nuôi vỗ béo thêm. Em chỉ cầu anh đừng nấu tụi nó thôi mà.

Lần đầu tiên trong đời, Ngư Tuyết Lam mới hiểu đâu là sự đa dạng của ngôn ngữ.

Hịch Soái ngẩn tò te nhìn Ngư Tuyết Lam bị Tư Thần xách đi ” Tiểu tứ thái độ kì lạ ghê. Lại còn muốn nướng thỏ, không được. Tiểu tứ, ta ăn nữa! “

Trừ khi Hỉ Sử đem phòng bọn họ dọn sạch, Hịch Soái nhất quyết không vào phòng.

Ai cũng đi hết ngoại trừ Hỉ Sử chịu trách nhiệm dọn phòng. Cậu suy sụp kêu thảm với chính mình ” Sao bọn mi lại lẻn vào tận học viện chứ? Ở nhà còn không đủ sao? Lẻn vào rồi chi, Tư Thần nấu tụi mi, ta bảo lãnh không nổi. “

Hỉ Sử là loại hình động vật yêu thích. Bọn thú vật thích quấn bám cậu mãi không thôi.


________ Tư Ca ________

Tuy rằng thỏ thật đáng yêu. Thế nhưng Ngư Tuyết Lam cưỡng lại không nỗi sự dụ hoặc mùi thịt nướng thơm phức.

Tư Thần tự tay nấu ăn thường xuyên. Hồi dịp kì nghỉ, hắn là sống hẳn ở nghĩa địa sâu trong rừng, Ngư Tuyết Lam sống trong căn chồi gần đó nên thành ra một móng thú đến quấy nhiễu hắn tu luyện cũng tìm không tới.

Sống nơi rừng núi. Nguyên liệu không thiếu, Tư Thần nấu ăn lần nào là lần đó thành công dụ được Ngư Tuyết Lam mè nheo xin hắn cho ăn ké.

Tư Thần không cho vì hắn nấu vừa đủ no, tâm đâu chia cho cái Ngư Tuyết Lam xa lạ.

Ngư Tuyết Lam không phục, dùng mọi biện pháp trao đổi. Tư Thần thơ ơ như không, đồ vật quí báu hắn có thấy được đâu nên thành ra chẳng ham.

Bị nàng làm phiền khá nhiều, hắn bảo nàng tự nấu mà ăn.

Ngư Tuyết Lam ủy khuất định nấu ăn để chứng minh với hắn là nàng cũng có thể nấu ngon hơn hắn nhiều.

Nàng kêu đâu ra hẳn đám linh thú… Bắt cá cho nàng… Tạo lửa cho nàng… Nàng định tự thân nướng cá….

Thành ra lửa lan cháy xém cái chồi của nàng. Nàng nhờ bọn thú có trí tuệ cao hơn sửa chữa cái chồi. Tệ là trong cái đám thú ấy, không con nào đủ khôn và khéo để sửa hay xây được cái chồi.

Bảo tụi nó đào hang, xây tổ còn được. Chứ xây nhà… Bó tay!

Từ đó về sau, Ngư Tuyết Lam không dám lại nấu ăn. Nàng là ăn hoa quả do đám chim chóc hái cho.

Cho nên kì nghỉ Tư Thần vừa hết, hắn phải về học viện. Nàng liền nhịn không kịp, lén lút bám theo đi. Mặt dày xin sống chung, ngủ ké chung với Tư Thần còn hơn là ngủ với Kim Mao Sư.

Hịch Soái hưởng phúc ăn ké cái đùi thỏ, hạnh phúc phát run, khen ngợi không ngớt ” Tiểu tứ nhà ta tài thật, đánh nhau giỏi, nấu ăn ngon. “

Phớt lờ bản mặt nịnh hót của Hịch Soái, hắn nghiêm trọng hỏi nàng ” Ngon? “

Ngư Tuyết Lam gặm thịt ngon lành, đã mau đem hình ảnh lũ thỏ đáng thương quét sạch. Phải quý giá lắm mới được Tư ca nấu cho ăn. Cộng với chén canh bị bệnh lần trước, nàng vỏn vẹn mới được thưởng thức món hắn nấu 2 lần thôi đâu.

Miệng nhai đầy thịt ưm ưm trả lời hắn. Thật là ngon muốn khóc.

Tư Thần biết rõ là không có ngon đến độ vậy đâu. Là do Hịch Soái và Ngư Tuyết Lam có thân phận cao, họ chưa từng ăn qua gia vị lạ hay rau dại trong rừng.

” Thích liền ăn thêm! ” Tư Thần xé miếng thịt lớn đưa cho Ngư Tuyết Lam.

Vụ ân cần này làm Hịch Soái và nàng sợ đến ngây người.

Khúc xương Hịch Soái ngậm trên miệng rớt thẳng xuống đất.

Nàng nuốt vội miệng đầy thịt. Cuống quít hỏi han ” Anh ổn chứ? Di chứng vết thương còn à? “

” Tiểu tứ, ta liền đi nấu cho đệ chén thuốc bổ đây. “

Tư Thần xa lạ gì hai kẻ ngớ ngẩn này ” Ngồi xuống cho ta! “

Họ tuân lời ngồi ngay ngắn, soi cử chỉ Tư Thần kĩ lưỡng. Hắn lần mò cánh tay sang trái, ngón tay đụng trúng chóp mũi Ngư Tuyết Lam, bóp.

Hịch Soái sợ xanh mặt, tiểu tứ định ngột chết tiểu Lam sao?

Xong tiểu Lam có khi là đến lượt mình. Thật muốn chạy đi tìm tiểu tam ngăn hành vi dại rồ của tiểu tứ.

Tuy bị bóp không mạnh nhưng hô hấp không thuận, nàng bạo hỏi ” Tư ca, sao…. Sao lại bóp mũi em! “

Ngón tay thoắt thả ra, nâng cao hơn, hướng cái trán nàng điểm. Nghe ra giọng hắn lầm bầm ” Ra là cái mũi! “

Ngón tay điểm nhẹ vuốt ve cái trán trơn nhẵn, giọng hắn dìu dịu ” Ngươi giúp ta… Ta sẽ cố đối ngươi… tốt hơn! “

Không ổn rồi, tiểu tứ đúng là trúng tà.

Cặp mắt lam lưu ly vốn đã to tròn càng giương a giương. Ngư Tuyết Lam nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

” Dừng! Ta xem không nổi hai người nữa rồi! Tiểu Lam, nói, muội đã làm gì Tư Thần rồi hả? “

” Tư ca, hôm nay anh không có trận đấu. Mình ra ngoài mua sắm nha. Bữa trước em nhờ anh kiếm được không ít tiền đâu chứ! “


Ngư Tuyết Lam vỗ vỗ túi tiền nhỏ treo bên hông, đây là số ít đâu, phần lớn tiền nàng cất hết vào giới chỉ rồi. Bởi rất nặng! Tiền cược thắng quá nhiều không hẳn là chuyện tốt.

Tên chủ sòng nghe được tâm tư này của nàng, chỉ sợ hắn tức đến thổ huyết. Đó đều là tiền tiết kiệm của hắn bao năm a.

Chưa kịp cho Tư Thần chần chừ, nàng nắm tay hắn dắt đi.

Hịch Soái khẩn trương gặm sạch miếng thịt cuối cùng, té gấp tìm Hỉ Sử ” Tiểu tam, họp khẩn. Tiểu tứ bị dụ đi mất rồi! “

Tâm Lan thành đông đúc thương gia và dân cư, hàng quán đa dạng trải dài.

Bầu không khí buôn bán nhộn nhịp, hàng hóa đủ loại. Mong ước được một lần trải nghiệm văn hóa đất liền. Ngư Tuyết Lam đầy phấn khích hò reo, nàng vui đến độ cứ cười mãi.

Vui đến độ đem dắt Tư Thần đi từng hàng quán.

Vui đến độ mọi người kinh hoảng bởi khuôn mặt của nàng mà nàng… Không chút hay biết.

” Độc đáo… Kì ghê ha! ” nàng ngợi khen cái trống lắc không ngớt.

Cô bé ngây thơ cười đùa và hiếu kì đúng với độ tuổi làm người đi đường ngắm siêu lòng.

Con cái nhà ai dễ thương thế?

Họ cũng muốn sinh một bé gái khả ái giống nàng.

Chủ quán hiền hòa chiều chuộng lấy ra tất cả đồ chơi cho nàng mặc sức ngắm đùa ” Nhiều thứ hay lắm. Cháu gái thích cái nào cứ lấy, ông tặng cháu hết! “

” Hể, thật sao. Ông lão tốt bụng quá! ” được khen, ông lão hạnh phúc đê mê.

Ngư Tuyết Lam được người cưng chìu tặng quà, nàng thấy rất thành tựu. Hí hửng ôm quà, không quên kéo Tư Thần đi sang hàng quán khác.

Cạch!!!

Ông lão bán hàng nhìn số tiền được cậu bé đeo mặt nạ tiện tay đặt trên bàn. Là người đi cùng cô bé, cậu ta ra tay trả tiền nhưng… Nhiều quá rồi.

Chẹp, chắc là tiểu thư công tử đại gia tộc nào đó mới tới Tâm Lan thành rồi.

Con hẻm gần đó —

Hỉ Sử nhìn cái dáng thập thò hết sức thiếu chuyên nghiệp của Hịch Soái thì không biết nói gì.

Còn bận áo choàng khoác kín đen từ trên xuống dưới. Tự nghĩ mình là thích khách ấy à?

” Oài, sắp mất dấu họ rồi. Nhấc cái chân lên đi tiếp đi chứ tiểu tam! “

Tiểu tam ! Hỉ Sử có ra vẻ trưởng thành cỡ nào thì sự thật hắn vẫn là cậu nhóc 6 tuổi. Có vài vấn đề chưa hiểu được.

Rõ Hịch Soái cũng có biết cái gì đâu. Gọi thuận miệng quá mà.

” Ý, mật đường kia nhìn ngon ghê. Tiểu tam, tốc độ. Chúng ta phải mau mua mật đường rồi đuổi theo kẻo mất dấu mục tiêu! “

Hết biết nói gì.

Không phải nói theo dõi sao?

Ta đây thấy ngươi còn muốn tận hưởng hơn bọn Tư Thần kìa.

Chơi trò đóng giả thích khách… Phút sau ngứa miệng đi ăn hàng.

Nể tình chìu ngươi bữa nay thôi đấy.

Hỉ Sử vỗ trán mệt mỏi. Lại chăm chú nhìn Hịch Soái hí hoái vui cười.

Đây là bản tính đơn thuần vốn dĩ nên có ở con nít sao?

Đã quá lâu rồi mình không được thấy. Từ khi sống ở Tâm Lan thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.