Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Tiểu Yêu – Chương 45: Đoạt Đèn Như Ý
Cốc…cốc…cốc…
Là tiếng gõ cửa phát ra từ bên ngoài phòng Song Như.
– Ai vậy ? _ Nàng lên tiếng hỏi.
– Là ta, Tử Thanh.
Nghe vậy, nàng liền quấn chăn vào người, chạy ra mở cửa.
Tử Thanh tươi cười nói:
– Tiểu thư, đây là y phục vị công tử đi cùng tiểu thư đã căn dặn ta mua.
Vừa nói Tử Thanh vừa đưa y phục cho nàng.
Nàng đưa tay ra nhận lấy, cảm kích nói lời cảm tạ rồi vội vàng chạy vào bên trong thay y phục.
Đóng cửa lại, nàng cầm y phục lên ngắm nghía.
Nhìn tất cả y phục này, nàng không khỏi sửng sốt.
Tất cả đều là màu hồng…..là màu nàng vô cùng yêu thích.
Tại sao Tử Thanh tỷ lại biết việc này?
Thật sự là kì lạ!
Chắc chỉ là suy đoán thôi!
Không suy nghĩ nữa, nàng vội vàng cầm lấy một bộ mặc vào.
Y phục rất vừa vặn với nàng. Chất liệu vải rất mềm mịn, chắc chắn phải là loại vải đắt tiền rồi.
Chải tóc, tùy ý cột lại một chút, nàng chạy đến gương xăm soi, rất là hài lòng.
Màu hồng phấn thanh nhã vô cùng hợp ý nàng nha. Hồng y như ôm vào thân thể nàng càng làm tôn lên những đường cong xinh xắn.
Thích thú nàng cười tít mắt, gật gật đầu vừa ý.
Cốc….cốc….cốc….
Lại là một tiếng gõ cửa vang lên.
Lần này nàng không hỏi mà là chạy đến mở cửa.
Là bạch y nam tử.
Ngắm nàng một chút trong bộ y phục mới, hắn cũng rất vừa lòng. Tử Thanh quả là biết chọn, rất hợp với nàng.
Sau một lúc hắn mới chậm rãi mở miệng:
– Như nhi, có muốn đi dạo phố không?
Nghe thế, mắt nàng liền sáng rỡ.
Hôm nay gần cả một buổi sáng nàng đều ở trong phòng, chán muốn chết rồi nên liền lập tức đồng ý.
Sau đó hai người cùng xuống bên dưới.
Chỉ thấy bạch y nam tử căn dặn chủ quán vài chuyện gì đó rồi liền cùng nàng bước ra ngoài.
Chợ ở đây khá vắng, chắc vì đây là nơi hẻo lánh nên ít người sinh sống chăng? Nhưng nói về đồ buôn bán thì không hề ít chút nào mà còn rất đa dạng đủ thứ.
Nàng bị thu hút, hết nhìn đông đến nhìn tây, chạy đến quầy bán này đến quần bán khác, ngắm nghía thích thú nhưng tuyệt lại không mua bất cứ cái gì.
Từ lúc đi chung với nàng, hắn chỉ chú tâm đặt tầm mắt trên người nàng, không quan tâm điều gì khác. Vì vậy mọi biểu tình hay hành động của nàng đều ở trong mắt hắn. Thấy nàng tuy có vẻ hưng phấn nhưng lại không hề mua món gì, hắn cảm thấy rất lạ. Nhịn không được liền hỏi:
– Như nhi, vì sao lại không mua?
Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ cười cười, lắc đầu không nói gì rồi lại tiếp tục xem đồ.
Hắn nhíu nhíu máy, suy nghĩ.
Vì sao hôm nay nàng lại như vậy? Chẳng lẽ bởi vì đêm hôm quá ta và nàng đã bỏ qua nam nữ thụ thụ bất thân mà cùng ngủ chung giường sao? Nàng là vì ngại chuyện này nên không muốn tiếp xúc với hắn nữa sao? Thật sự hắn chỉ sợ để nàng một mình ở trong phòng, nàng sẽ hoảng sợ, tâm thần bất an, hắn rất lo lắng vì vậy mới ôm nàng để nàng điều chỉnh tâm thần, lúc vừa định rời đi thì tay nàng vẫn nắm chặt áo hắn, hắn vì sợ nàng sẽ thức giấc nên không nỡ gỡ tay nàng ra, bất chợt cùng nàng chìm vào giấc ngủ khi nào không hay. Hắn thật là sơ suất mà, nàng là nữ nhi, khí tiết rất quan trọng, vì sao hắn lại vô tình bỏ quên mất chuyện này chứ? Đáng lẽ hắn nên phái Tử Thanh vào ở cùng nàng, dù sao nữ nhi với nhau vẫn thuật tiện hơn. Hắn thật đáng trách quá.
Hắn chợt xoay nàng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt hàm chứa sự hối hận lẫn bất an. Nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, hắn chỉ có thể thốt lên ba từ:
– Thật xin lỗi.
Nàng khó hiểu, nhìn chằm chằm hắn.
Vì sao hắn lại nói như vậy chứ? Nàng biết ơn hắn còn không hết nữa. Nếu không có hắn mạng nhỏ này của nàng chỉ sợ đã không còn rồi. Hắn tuy rất lạnh lùng nhưng hành động của hắn đối với nàng lại rất ôn nhu, hắn rất tốt với nàng nha. Nàng thật sự rất cảm kích từ tận đáy lòng.
– Huynh sao lại nói như vậy? _ Nàng nhỏ giọng hỏi.
Hắn im lặng hồi lâu mới nói:
– Có phải nàng muốn tránh mặt ta vì chuyện tối hôm qua không?
Lúc này mới hiểu ra vấn đề, nàng không khỏi bật cười:
– Hì hì….không phải đâu. Tuy ……nhưng mà vì có huynh nên ta mới có thể an tâm ngủ như vậy a, nếu không ta cũng sẽ không biết mình sẽ ra sao nữa a. Ta phải cảm ơn huynh nhiều lắm a. _ Tuy nàng thật sự ngượng ngùng, mắc cỡ khi lần đầu tiên nằm ngủ chung với nam nhân thật >__Hắn sững người ngốc lăng nhìn nàng.
Tử Thanh đứng một bên tủm tỉm cười, len lén nhìn sắc mặc băng sơn vạn năm chủ tử.
“Oa~~ chủ tử bị làm cho ngây ngất rồi….hắc hắc ~~”
Rồi Tử Thanh lại len lén lách người xuống lầu trước.
Chủ tử mà biết có mặt nàng ở đây chắc sẽ tức giận lắm nha vì chủ tử đang…..thất thố vì công chúa Song Như. Một người luôn sống nội tâm, không bao giờ biểu hiện bất kì sắc thái nào ngoài lãnh ngạo như chủ tử cũng có lúc ngây ngốc như vậy thật là đáng vui nha. Nàng tin chắc rồi đây khi có công chúa bên cạnh, chủ tử sẽ không còn tịch mịch nữa. Mong rằng công chúa sẽ mãi ở bên chủ tử thì có bao nhiêu hảo a. Nàng âm thầm cảm thán.
Ngượng ngùng cúi đầu hồi lâu mà không thấy hắn có động tĩnh gì, nàng len lén ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đêm nay hắn vẫn một thân bạch y thanh nhã nhưng lại giảm đi nét lạnh lùng, thêm một phần thanh cao tao nhã.
Hồi phục tinh thần, hắn tiến đến bên nàng, chần chừ đưa tay lên muốn nắm đôi tay nhỏ bé của nàng nhưng lại bỏ xuống. Hắn không muốn nàng lại nhớ đến chuyện đêm qua, không muốn nàng phải khó xử.
– Như nhi, chúng ta đi thôi.
Nàng không nhìn thấy biểu tình của hắn nên vui vẻ gật đầu rồi cả hai cùng tiêu xái bước xuống lầu.
Thị trấn này tuy không lớn nhưng lượng người đi chợ đêm lại khá nhiều.
Đường sá vô cùng tấp nập người qua kẻ lại không ngớt, kì lạ là họ cứ hay thầm liếc mắt nhìn nàng và hắn, chuyện này là vì sao chứ?
Nhưng thôi, nàng cũng không để ý nhiều, vui vui vẻ vẻ hết nhìn đông tới nhìn tây, lượn qua hàng quán này đến hàng quán khác xem đồ.
Đột nhiên dòng người tấp nập đổ xô chạy về phía trước, chen lấn đẩy ngã nàng. Nàng mất thăng bằng không kịp phản ứng liền bị ngã ra phía sau nhưng rất may hắn rất nhanh tay đã chụp được nàng, ôm vào trong lòng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng mông sắp kiss đất rồi chứ!
Nàng xoay ra sau nhìn hắn, mỉm cười.
Lúc nàng bị ngã, nàng không biết hắn có bao nhiêu lo sợ. Bởi vậy, từ đó hắn luôn ôm nàng, dang hai tay chắn những người xung quanh, không cho họ chạm phải nàng.
Hắn như tấm lá chắn cứng cáp. Bờ ngực vững chắn, hơi thở toát ra mùi trúc hương thanh nhã, nhịp tim đập trầm ổn hữu lực, bình tĩnh mang đến cho nàng một cảm giác an toàn không nói nên lời khi ở trong lòng hắn, ấm áp vô cùng.
Nàng thuận theo hắn, không hề bài xích sự gần gũi mang đến cảm giác an toàn này.
Nhưng mà sao mọi người lại vội vã chạy về phía trước như vậy nhỉ?
Hiếu kì nàng huơ đại tay túm được một thiếu nữ, nhanh nhảu hỏi:
– Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?
Nữ nhân ánh mắt kì hoặc nhìn nhìn nàng, hơi sửng sốt một chút rồi hỏi:
– Cô nương từ nơi khác đến sao? Ở đây hằng năm đều có tổ chức lễ hội Lưu Nguyệt Đăng dành cho những cặp tình nhân tham gia. Nếu thắng giải nhất sẽ được tặng chiếc đèn hoa đăng độc nhất vô nhị, có tiền cũng không mua được do tiểu thư của Danh gia thiết kế. Thôi không nói nữa, ta phải đi đây nếu không sẽ hết chỗ đứng mất.
Nói rồi nữ nhân chạy đi mất.
Oa ~~ nghe hay quá nhỉ! Nghe nói sắp đến lễ hội hoa đăng rồi, nếu giành được chiếc đèn hoa đăng này thì thật tuyệt không gì bằng nha.
Hứng khởi, nàng vô cùng vui vẻ, tay nhỏ nắm lấy tay hắn, một đường kéo hắn chạy đến lễ hội.
Hắn giật mình thoáng nhìn tay của mình được nàng nắm, khóe miệng nhất câu, cũng âm thầm tăng lực đạo nắm chặt tay nàng, cùng nàng chạy đi.
WOA WOA WOA
Nàng không khỏi cảm thán.
Lễ hội này thật hoành tráng! Mọi người dường như đều tụ tập ở đây, đông không kể xiết. Ai ai cũng cố chen chúc để đến gần hơn nơi tổ chức lễ hội.
Đó là một lễ đài được dựng lên bằng thảm đỏ, vô cùng nổi bật, được treo hàng chục chiếc đen hoa đăng xinh đẹp. Đặc biệt nhất là chiếc đèn hoa đăng được treo cao nhất ở trên cây cột đỏ bắt ngang giữa hai cây trụ thật to nằm bên trái và phải. Nò vô cùng nổi bật bởi độ lớn và vẻ đẹp lộng lẫy, rực rỡ của nó.
Quả đúng là tuyệt phẩm!
Nàng ngốc ngốc ngước đầu lăng lăng nhìn say mê.
Đẹp quá! Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến chiếc đèn hoa đăng đẹp và to như vậy. Dù trước đây có được nhìn những chiếc đèn hoa đăng đủ màu đủ vẻ khi du lịch qua Trung Quốc nhưng chưa có chiếc đèn nào đẹp đến lóa mắt như vậy.
– Như nhi thích sao? _ Giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của hắn vang lên bên tai nàng.
Nàng liền mãnh liệt gật đầu:
– Ân.
– Ta giành cho nàng nhé?
– Sao? _ Nàng xoay người lại nhìn hắn.
– Thật sự?
Hắn khẽ cười, gật gật đầu.
– Chúng ta đến tham gia nào.
Vừa nói hắn vừa nắm tay nàng đi đến chỗ đăng kí dự thi. Từ lúc nàng nắm tay hắn thì hắn vẫn chưa buông ra bao giờ, vẫn luôn nắm chặt như vậy, như sợ rằng chỉ cần hắn thả tay ra, nàng sẽ biến mất vậy. Hắn rất sợ cảm giác này.
Sau khi tất cả các cặp đôi đã đăng kí hoàn tất, người chủ trì buổi lễ này, Diêm lão gia – Danh Luật Nghiêm thong thả bước ra giữa lễ đài, từ tốn mỉm cười, cất cao giọng nói:
– Tại hạ là Danh Luật Nghiêm. Vẫn như hằng năm, tại hạ tổ chức buổi lễ này để tìm ra chủ nhân sở hữu chiếc đèn hoa đăng vô giá được treo trên cây cột đỏ kia, rất cảm ơn thịnh tình của mọi người đã đến tham dự.
Nói xong, Danh Luật Nghiêm hơi cúi người xuống thay cho lời cảm tạ chân thành.
Bên dưới mọi người nhao nhao lên, không ngừng trầm trồ nhìn ngắm chiếc đèn hoa đăng có một không hai được treo trên kia khi nó bắt đầu được thắp sáng, rạng rỡ sinh huy, đẹp đẽ vô cùng. Tất cả những đường thêu mũi chỉ trên nó đều được hiện lên rõ ràng thông qua ánh đèn ở bên trong, mọi người không khỏi cảm thán bởi từng đường nét vô cùng tỉ mỉ, khéo léo của nó. Mỗi đường nét đều như rồng bay phượng múa, uyển chuyển, mềm mại tạo nên từng bức tranh qua từng gốc độ khác nhau.
Mọi người đổ rút một ngụm khí lạnh. Quả là tuyệt phẩm hiếm thấy! Ai nấy đều bừng bừng phấn chấn, quyết tâm giành bằng được phần thưởng này.
Song Như vẫn còn đang im lặng thưởng thức.
Đẹp quá!
Đôi con ngươi của nàng lấp lánh, tỏa sáng, vô cùng rung động lòng người.
Ngắm nàng, khóe miệng hắn khẽ cong lên. Như nhi thật là đáng yêu! Nàng không biết, chỉ cần nàng cười lên cũng đủ mị hoặc không gì sánh bằng, đừng nói đến là chiếc đèn hoa đăng kia. Nàng đã thích như vậy đương nhiên hắn sẽ không phụ lòng nàng, chiếc đèn đó hắn sẽ quyết thắng được.
– BUỔI LỄ BẮT ĐẦU.
Một tiếng hô dõng dạc vang lên.
– Mời tất cả các thí sinh bước ra phía trước khán đài.
Từng cặp tình nhân dắt tay nhau bước đến mang theo vẻ tự tin phấn chấn đầy mình.
Song Như cũng được bạch y nam tử nắm tay cùng nhau đi đến.
Sau khi mọi người đã an định chỗ ngồi, người chủ tọa cũng là quản gia của Danh gia bước ra giữa đài, tuyên bố thể lệ từng vòng thi:
Vòng 1: Bắn cung.
Mỗi cặp đôi sẽ được cấp một cung tên cùng 3 mũi tên. Ba mũi tên sẽ lần lượt được bắn vào hai mục tiêu ở hai khoảng cách khác nhau là 6m và 8m. Hai mục tiêu đó là hai chiếc đèn hoa đăng khác nhau, được treo ở từng tiêu cự khác nhau. Nam tử phải bắn đứt dây treo đèn, khi đèn rơi xuống thì nữ tử có nhiệm vụ nhặt lấy, không để đèn bị tắt đi ánh sáng. Bắn hụt một mục tiêu thì thí sinh sẽ bị loại khỏi vòng thi. Những chiếc đèn được bắn rơi sẽ thuộc về thí sinh và trong hai chiếc đèn đó sẽ có hai yêu cầu tiếp theo cho hai vòng thi sau.
Vòng 2: Ngẫu phối
Ở vòng này, nữ tử và nam tử sẽ phải thực hiện kết hợp yêu cầu trong chiếc đèn hoa đăng ở mục tiêu 6m.
Vòng 3: Đoạt đèn Như Ý
Yêu cầu ở vòng thi này sẽ ở bên trong chiếc đèn thứ hai.
– Thể lệ đã đọc xong, cặp đôi nào thấy không muốn tiếp tục tham dự có thể rời khỏi để nhường chỗ cho cặp thí sinh khác.
Nghe nói vậy, rất nhiều cặp thí sinh đều lần lượt rời khỏi chỗ ngồi rời khỏi cuộc thi. Những thí sinh lúc đầu tham dự rất nhiều nhưng sau khi nghe thể lệ thi thì số lượng người tham dự đã vơi đi rất nhiều.
Bên dưới bàn tán, xì xầm to nhỏ không ngớt:
– Sao lại như vậy? Ta nhớ mấy năm trước chỉ có một vòng thi duy nhất thôi mà, năm nay lại có đến ba vòng thi, vòng nào vòng nấy đều rất khó.
– Ta cũng không hiểu.
– Hai ngươi đúng là ngu, các ngươi cứ nhìn chiếc đèn hoa đăng năm nay xem, so sáng với các năm trước như thế nào?
– Qủa thật đẹp hơn rất nhiều.
– Không chỉ có đẹp mà còn có giá trị lớn.
– Phải, phải, hèn chi năm nay lại khó như vậy.
– Ta nghĩ chẳng cặp đôi nào thắng nổi đâu, nhất là vòng 1, các khoảng cách quá xa đi.
– Ta lại thấy vòng 2 mới thật là khó, ai cũng biết Diêm tiểu thư cầm kì thi hoa đều tinh thông nên yêu cầu của nàng ấy sẽ rất cao, sợ rằng không ai có thể được lòng nàng.
– Vòng 3 sẽ không biết còn khó hơn cỡ nào….
– …..
Mọi người lắc đầu tiếc núi. Chiếc đèn Như Y năm nay chắc không ai giành được rồi nhưng mọi người vẫn rất háo hức mong chờ nhân tài sẽ xuất hiện chăng?
Bên chỗ ngồi dành cho thí sinh, các thí sinh cũng lo sợ không kém, cũng lo lắng, sợ sệt rất nhiều.
Song Như cũng không ngoại trừ.
Kiểu này tiêu! Nàng không ngờ cuộc thi này lại khó như vậy nha, chắc là nàng thắng không nổi rồi.
“Hix….hix….đèn Như Ý ơi, ta với ngươi không có duyên rồi >~Bạch y nam tử và nàng quen biết cũng không được bao lâu, không biết được hắn có thể thắng nổi hay không nữa nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng nàng vẫn vô cùng tin tưởng vào hắn nên nàng cũng chỉ im lặng suy nghĩ vể những vòng thi, cầu trời khấn phật cho nàng thắng được.
Bạch y nam tử vẫn thái độ bình tĩnh, lạnh lùng như thường ngày.
Theo thói quen, nàng cúi đầu xuống, tay của nàng xiết chặt vào nhau. Đó là biểu hiện lo lắng của nàng.
Đột nhiên, tay nhỏ bé được cầm lấy bởi đôi bàn tay thon dài, trắng nõn của một nam nhân.
Đôi mắt to tròn của nàng ngước lên nhìn.
Là bạch y nam tử đang nắm tay nàng, cái nắm tay đầy ấm áp và vững chắc.
Tim nàng đập thịch một cái.
Hắn khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng ẩn thoáng hiện, lướt qua ấm áp như làn gió xuân.
– Tin tưởng ta.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, vô thức gật đầu.
Cuộc thi cuối cùng cũng bắt đầu, ai nấy đều hồi hộp vô cùng.
Hiện giờ chỉ còn lại vỏn vẹn mười cặp thí sinh tham dự.
Song Như cảm thấy nhẹ nhàng vô cùng, dù sao càng ít đối thủ thì càng có cơ hội thắng mà, phải không?
Hai mươi chiếc đèn hoa đăng được treo thành mười hàng, mỗi hàng hai chiếc dành ười cặp thí sinh.
Mười cặp đôi đứng theo số thứ tự của mình vào từng hàng, Song Như và bạch y nam tử xếp số 10.
Đã ổn định xong, quản gia Danh gia – Ất Ngô nghiêm trang chắp tay sau lưng đứng trên lễ đài phất tay ra hiệu bắt đầu.
Các nam tử cầm cung tên lên, lắp mũi tên vào chuẩn bị giương lên bắn. Nữ tử cầm thanh trúc đứng đợi cho đèn rơi sẽ đến nhặt.
Các mũi tên theo hiệu lệnh bắt đầu lao đi vun vút.
Nam tử bắn hụt đến hai lần, đến lần ba mới trúng nên chỉ bắn rơi được một chiếc đèn, bi loại.
Nam tử bắn rơi cả hai chiếc trong ba mũi tên, nhưng khi đèn rơi xuống thì bị tắt ánh sáng, bị loại.
Nam tử bắn cả ba mũi tên, cả ba đều trật, bị loại.
Nam tử dùng đúng hai mũi tên, bắn trúng được hai chiếc đèn, được vào vòng trong.
Danh lão gia ngồi trên chiếc ghế gỗ liêm sang trong trên lễ đài, chỉ mỉm cười vuốt râu chăm chú xem, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà bên cạnh.
Đột nhiên, bên dưới mọi người đều la lên:
– TRỜI ƠI TÀI QUÁ…
– KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC…..
– NAM TỬ ĐÓ………
– ………..
Danh lão gia cũng theo ánh mắt mọi người tập trung nhìn vào vị nam tử trẻ tuổi mà họ đang bàn tán, chỉ thấy hắn dùng đúng một mũi tên bắn rơi cả hai chiếc đèn hoa đăng cùng một lúc.
Khí phách bình thản, ung dung, hành động mạnh mẽ, dứt khoát, nhanh chóng khiến có người còn không nhìn kịp thấy hắn giương cung lúc nào, mũi tên bay đi lúc nào mà chỉ thấy được hai chiếc đèn đã được treo trên thanh trúc được cầm trên tay của một vị nữ tử tuyệt sắc.
Mọi ánh mắt di chuyển từ cây cung của bạch y nam tử đến mũi tên của hắn rồi đến hai chiếc đèn hoa đăng bị bắn rơi và cuối cùng là trên người Song Như. Dân chúng nhao nhao lên để được chiêm ngưỡng nàng.
Bởi vì từ lúc đến đây cho đến khi tham dự nàng cùng đứng chung chỗ với bạch y nam tử, luôn được hắn che chở trong khoảng cách cách hắn chưa đầy một bước chân nên nàng đều bị che bởi hắn, không ai nhìn thấy được khuôn mặt nàng, đến bây giờ mới có thể tận mắt chứng kiến khiến họ không khỏi trầm trồ cảm thán.
Bạch y nam tử sắc mặt khẽ trầm xuống, đặt cây cung vào khay đựng của tỳ nữ đứng bên cạch rồi tiêu sái sải bước đến bên cạnh nàng, kéo nàng theo hắn trở về chỗ ngồi.
Dân chúng bên dưới vô cùng tiếc nuối vì chưa ngắm nàng được lâu một chút đã bị bạch y nam tử đó che lại mất rồi.
Danh lão gia vẫn giữ nét ôn hoa, đôi mắt ánh lên vẻ tán dương tài bắn cung của hắn.
Thật ra nàng cũng đang ngơ ngẩn chưa hoàn hồn lại bởi mũi tên của hắn nên tùy ý hắn ôm nàng đến vị trí thi lúc nào cũng không biết.
Sau vòng thi 1, năm cặp thí sinh bị loại, năm cặp thí sinh được bước vào vòng trong, Song Như ầm thầm vui mừng.
“Hắc….hắc….đỡ quá!”
Song Như đưa tay gỡ lấy tờ giấy đỏ thắm được treo ở đuôi đèn của chiếc đèn thứ nhất ra, cùng bạch y nam tử xem. Yêu cầu trong mảnh giấy này chính là ngẫu phối trong bốn mục cầm, kì, thi, họa.
Sau khi thảo luận, nàng sẽ múa, hắn sẽ thổi tiêu.
Thật may, thời gian rảnh rỗi ở hoàng cung nàng đã luyện tập chăm chỉ các bài hát Trung Hoa nói về tình yêu thời cổ đại cùng với các điệu múa nàng đã xem trên ti vi.
Nói về thổi tiêu, nàng đã có dịp nghe được tiếng tiêu của bạch y nam tử, hay như Tuyết ca của nàng thổi vậy.
Vòng hai bắt đầu.
Từng cặp thí sinh lại tiếp tục thi thố tài năng cũng trong bốn mục cầm kì thi họa: người chơi đàn, người chơi cờ, người ngâm thơ, người vẽ tranh.
Cuộc thi diễn ra khá vất vả đối với năm cặp thí sinh, ai cũng cố gắng nhưng chưa thấy Danh tiểu thư đang ngồi ở sau màn trướng trên tầng lầu của lễ đài vẫn chưa có dấu hiệu chọn lựa nào khiến các cặp thí sinh cũng cảm thấy áp lực lo lắng miên man.
Song Như lại vô cùng tự tin bởi nàng đã rèn luyện rất kĩ tiết mục múa này ở hoàng cung, được hoàng đế và hoàng hậu khen ngợi không ngớt.
Trước khi nàng thi, bạch y nam tử đã kéo nàng lại, nhẹ nhàng đeo lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một chiếc khăn màu hồng phấn, bên má phải có thêu một bông hoa mẫu đơn đỏ rực yêu diễm.
Nàng chớp chớp mắt thắc mắc, hắn chỉ mỉm cười kéo nàng cùng bước lên lễ đài.
Bên dưới lại một ảo não tiếc nuối, cứ tưởng có thể lại nhìn thấy mỹ nhân chứ, không ngờ….Nhưng dù có đeo chiếc khăn này, mỹ nhan của nàng vẫn như ẩn như hiện càng khiến lòng người si mê.
Mâu hàm xuân thủy thanh ba đảo mắt khắp chung quanh, trên đầu cài huyết đơn đẹp rực rỡ, hương kiều ngọc nộn môi yêu diễm, so với hoa đào còn đẹp hơn, nhất nhăn mày cười mỹ động lòng người. Mỉm cười hướng đến mọi người, cuối cùng nàng nhìn bạch y nam tử lém lỉnh nháy mắt một cái.
Nhạc khởi!
Vũ bước của nàng thật độc đáo, với thời gian rèn luyện ngày ngày chăm chỉ, điệu múa nàng cũng ngày càng tiến bộ, không ai có đủ kháng cực nổi vũ bước liêu nhân này.
Bạch y nam tử đứng bên cạnh, mỉm cười.
Tiếng tiêu chậm rãi vang lên, đầu tiên nàng tùy bước nhẹ nhàng nhảy, thân mình như nhu liễu chớp lên, nàng hướng trong không trung tung một cái màu hồng dải sa, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị trong tay áo. Mang theo tiết tấu chậm rãi êm dịu nhẹ nhàng của tiếng tiêu, tuyết trắng cánh tay giơ lên, thân mình cũng theo tiếng tiêu vũ động, suối tóc đen dài mượt mà mang theo cảm giác say mê chậm rải vung, nhảy. Thân mình nàng xoay tròn phối hợp cùng đôi chân nhịp nhàng và cánh tay phấn nộn cầm hồng trù khẽ tung lên, hồng trù cũng theo bước nhảy của nàng xoay tròn xung quanh nàng, hồng y nhẹ phi vũ trong gió, xinh đẹp yêu diễm.
Mọi người đứng bên dưới nhìn không dám chớp mắt, sợ sẽ đánh mất màn biểu diễn tuyệt vời này.
Tiếng tiêu lúc nhẹ nhàng như nước chảy, lúc nhanh như sóng cuộn, điệu múa của nàng cũng theo đó mà uyển chuyển, khéo léo thay đổi linh động.
Chân nhỏ nhẹ nhảy, hồng trù tung lên không trung mang theo nhè nhẹ mùi hoa của huyết mẫu đơn, mùi hoa thấm nhân phế phủ, theo gió vũ động xoay tròn, hai tay nắm hồng trù, những cánh hoa xung quanh như mưa nhẹ nhàng rơi xuống quanh nàng. Trong mưa hoa, nàng lại xoay tròn vài vòng, tay áo vung lên, hồng y tung bay, suối tóc bay bay, liên tiếp những kĩ thuật tinh mỹ bày ra. Cuối cùng, nở nụ cười nghịch ngợm, nàng tung hồng trù về phía bạch y nam tử, hồng trù quấn vào tay hắn, nàng khẽ kéo, hắn liền theo hướng hồng trù thu về bay đến bên cạnh nàng.
Hắn chỉ sửng sốt một chút liền nhanh nhẹn ôm lấy eo nhỏ của nàng, phi thân bay lên không trung tạo thành một vòng tròn uốn lượn trong mưa hoa vô cùng đẹp mắt rồi nhẹ nhàng đáp xuống lễ đài, kết thúc phần biểu diễn.
Sắc mặt nàng không có gì thay đổi, hô hấp vững vàng, nụ cười khẽ mở mang theo lúm đồng tiền đáng yêu, cúi đầu cảm ơn, trên mái tóc phiêu nhu có một chút hồng nhạt cánh hoa. Những cánh hoa trên y phục lúc này mới từ từ rơi xuống.
Nhạc dừt, hồng trù thu
Vũ đình, nhân đã si.
Hoa rơi, mỹ nhân cười
Khuynh đảo, vạn chúng sinh
Một trận lôi minh thanh âm lòng bàn tay chạm vào nhau.
Tiếng vỗ tay vang lên không dứt.
BỐP…..BỐP…..BỐP….
Tiếp sau đó là vô số tiếng tán dương, khen ngợi.
Một tiểu cô nương nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Song Như và bạch y nam tử, cung kính dâng nói:
– Chúc mừng hai vị đã chiến thắng ở vòng thi này.
Bên dưới lại vang lên một tràng pháo tay.
Tiểu cô nương cung kính đưa lên chiếc dèn hoa đăng thứ hai.
Song Như mỉm cười cảm ơn rồi cầm lấy, đưa cho bạch y nam tử.
Hắn nhận lấy, mở ra yêu cầu thứ hai được treo bên trên chiếc đèn rồi đưa cho tiểu cô nương đó đọc.
Tiểu cô nương cầm tờ giấy, dõng dạc đọc to vòng thi cuối cùng.
– VÒNG THI NÀY SẼ ĐƯỢC RA ĐỀ BỞI DÂN CHÚNG.
Bên dưới mọi người vỗ tay hôn hô vui sướng, ai nấy đều nhao nhao lên muốn mình là người được ra đề cho cặp đôi tài sắc này.
Tiểu cô nương lại tiếp tục nói:
– Mời mọi người hãy hô to yêu cầu lên.
Bên dưới đều nhất tề đồng thanh hô to:
– HÔN ĐI……HÔN ĐI…..HÔN ĐI…..
Song Như choáng váng, bạch y nam tử trầm mặc.
“Chuyện gì vậy? Đây….đây….là thời cổ đại mà? Sao dân chúng ở đây lại bắt ta và hắn thực hiện cái chuyện kinh thiên động địa này trước mặt họ được chứ? Chẳng lẽ ta trở lại thời hiện đại rồi sao? A…..sao kì vậy???”
Bên dưới vẫn hô lên yêu cầu không dứt.
Nàng nhất thời đỏ mặt.
Hix…..sao bây giờ, ngượng chết mất. Nàng với hắn vốn dĩ đâu phải là tình nhân thật đâu, chỉ là giả để đi thi thôi. Nàng ngại lắm, không làm đâu >~