Nghịch Ngợm Tiểu Yêu

Chương 41: Bạch Y Nam Tử


Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Tiểu Yêu – Chương 41: Bạch Y Nam Tử

– Hix……chóng mặt quá.
Song Như đưa tay xoa xoa đầu nhỏ đau buốt.
Nàng lờ mờ tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh…….
– OA…….đây là đâu ?
Nơi nàng đang nằm, xung quanh toàn cây cối cỏ dại, bên cạnh còn có một đống củi đã cháy tàn.
Đây chắc chắn là một cái hang.
“OA……sao ta lại ở đây a????”
Nàng ngồi suy nghĩ, hảo hảo hồi tưởng lại sự việc.
Nàng và Gia Kinh Dương dừng chân nghỉ tại một tửu điếm, buổi tối nàng đi hóng gió, gặp phải một đám hắc y nhân, bỏ chạy, té núi…..ách…..ta té núi sao????
Nàng giật mình nhìn khắp toàn thân mình xem có bị sứt mẻ gì không?
Không có!
Phù! May quá!
Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà…..sao nàng lại ở đây?
Thật kì lạ nha!
Nàng đứng dậy, đi nhìn ngắm xung quanh.
Lúc đứng dậy, có vật gì đó rơi ra khỏi người nàng.
Cuối xuống nhìn.
Là một chiếc áo lông choàng trắng tinh.
Nàng cẩn thận nhặt lên.
Thật ấm!
Hơi ấm này sao mà thân quen quá…..
Nàng đã từng thấy ở đâu rồi…..
Chiếc áo lông trắng tinh, thoảng thoang trúc hương khiến tâm hồn thật thư thái, bình yên.
Vô thức, nàng nâng lên, đưa vào mũi ngửi.
Mùi trúc thanh mát, tinh khiết thật dễ chịu.
Cọ cọ mặt vào chiếc áo, nàng nhắm mắt hưởng thụ sự mềm mại của lớp lông áo đem lại.
Nó như đang vuốt ve bầu má phúng phính của nàng.
Cảm giác mềm mềm như bông vậy!

Chiếc áo này khiến nàng nhớ đến bé thỏ heo dễ thương của nàng khi ở hiện đại.
Đó là món quà sinh nhật cuối cùng nàng được nhận từ cha mẹ của nàng.
Cha mẹ nàng biết nàng rất thích thú bông và nàng rất sợ ma, ban đêm sẽ không bao giờ dám ngủ một mình cả, vì vậy đã tặng nàng bé thỏ heo hồng trắng xinh xắn để mỗi đêm nàng có thể an tâm chìm vào giấc ngủ yên bình.
Tối nào nàng cũng ôm thỏ heo để ngủ, riết rồi thành quen.
Từ khi xuyên không, không có thỏ heo để ôm, mấy đêm đầu nàng không hề chợp mắt được tý nào cả nhưng rồi nàng hồi tưởng về cha mẹ, nhớ đến hình ảnh cha mẹ vẫn luôn kề bên khiến nàng an ổn ngủ.
Lấy tay vuốt nhẹ chiếc áo.
Lời nói đó lại vang vọng bên tai nàng.
Nhưng nàng lại không thể nhớ ra nó như thế nào.
Mơ hồ quá!
Nàng muốn tìm chủ nhân của chiếc áo này.
Chắc chắn hắn đã cứu nàng.
Cầm áo choàng, nàng bước ra ngoài hang động tìm kiếm.
Bên ngoài, không khí vô cùng tươi mát.
Toàn bộ được bao phủ bời một màu xanh của rừng cây.
Mùi hoa cỏ thơm ngát.
Hương vị của thiên nhiên khiến nàng thật thích.
Nàng chậm rãi bước đi.
Cây cối tuy nhiều nhưng đường đi cũng không gây khó khăn nhiều cho nàng.
Đang muốn tiếp tục đi, thình lình một trận tiếng tiêu du dương vang lên, uyển chuyển dễ nghe, tuyệt đẹp êm tai, như trăm hoa đua nở, như trăm điểu tề minh, lại mang theo nồng đậm ưu thương……
Cầm áo choàng, nàng bước nhanh đến hướng tiếng tiêu truyền đến.
Rất xa, một thân ảnh màu trắng thon dài đang đưa lưng về phía nàng thổi tiêu, nàng chậm rãi bước đến.
“Chẳng lẽ lại là Tuyết ca?” Nàng chợt nghĩ.
Nàng khẽ gọi:
– Tuyết ca……..
Một trận gió thổi qua, tiếng tiêu im bặt.
Bạch y nam tử chậm rãi buông tiêu trong tay xuống, nhẹ nhàng xoay người.
Gió lớn tán đi, cẩm bào trắng của nam tử từ từ buông xuống, trên áo thêu hình trúc xanh lóa mắt lạ thường.
Lúc này hắn đứng đón gió một cách rất ưu nhã, ánh nắng xuyên qua cành lá rơi trên người hắn, giống như được phủ một lớp ánh sáng bạc, tóc được bó bằng một cây ngân trâm, mái tóc đó dài hơn những nam tử bình thường, mềm mại bóng mượt như tơ lụa thượng đẳng, mặt nạ ngân quang che đi nửa khuôn mặt trên, chỉ lộ ra một chiếc mũi rất cao, môi đỏ tự nhiên, cằm hơi nâng lên, loại khí phách này là hoàn toàn bẩm sinh.
Nếu thật sự nhìn kĩ, trên người nam nhân này tràn ngập một loại khí phách cường đại, giống như sinh ra đã là bậc chí tôn trong thiên hạ.
Ánh mắt kia, u u như những đốm lửa nhỏ, dưới ánh sáng của mặt trời lại càng toả ra li ti tia lửa, lóe lóe nhưng không kèm phần lành lạnh, u ám, sâu không lường được, còn có sát khí khát máu, chỉ cần lẳng lặng tồn tại như thế cũng giống như ám dạ Tu La.

Tuy rằng nàng không biết hắn là ai nhưng nàng biết hắn tuyệt đối không phải Âu Dương Tĩnh Tuyết – ca ca của nàng, tuy rằng khuôn mặt hắn bị che khuất nhưng nàng vẫn có thể xác định được.
– Xin lỗi, ta nhận sai người. _ Nàng ngượng ngùng mỉm cười nói.
Người này mặc dù không phải Tuyết ca của nàng nhưng hắn cùng Tĩnh Tuyết tiêu kĩ thế nhưng tương xứng, vừa rồi cũng là nàng nhầm lẫn.
Tĩnh Tuyết tiếng tiêu trong trẻo lạnh lùng còn nam tử này vừa băng lãnh vừa chứa bi thương, ám chôn ở trong lòng.
Bạch y nam tử không chút nào trách móc, nhẹ nhàng cười, trong phút chốc, thiên địa vạn vật nháy mắt thất sắc.
Không biết có phải nàng lầm không nhưng nàng cảm thấy nam tử kia cười, cũng không bình thường, mà là cười khổ, hơn nữa, có như vậy trong nháy mắt, nàng thậm chí có thể rõ nét cảm giác được hắn trong lòng nồng đậm ưu thương: Đây là có chuyện gì……
– Nàng đã tỉnh.
Ngữ khí mềm nhẹ, tao nhã, êm tai dễ nghe nhưng nàng lại có thể cảm giác được thanh âm đó lại ẩn chứa nét lạnh như băng.
Nàng hồ nghi, nhíu nhíu mi hỏi hắn:
– Huynh……biết ta.
Nam tử đạm cười, nụ cười rất nhẹ, thoáng qua như một cơn gió nhưng lại khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Sao lại thế này? Khi gần hắn, nàng liền có thể rõ ràng cảm giác được cỗ nồng đậm ưu thương trên người hắn truyền đến, lòng nàng mạc danh kỳ diệu khó hiểu .
Bất giác, tim nàng bỗng nhói lên khiến nàng bóp chặt chiếc áo choàng.
Đưa tay chạm nhẹ vào tim, khép hạ mi mắt, nàng nhíu mày nghi hoặc.
Đây là loại cảm giác gì?
– Nàng….không sao chứ?
Nam tử bước nhanh đến bên nàng, giọng nói tuy vẫn lạnh lùng nhưng đã có một chút ôn nhu.
Nàng không nói gì, chỉ lắc lắc đầu, ngước lên nhìn hắn, hỏi sang chuyện khác:
– Là huynh đã cứu ta sao?
Hắn nhẹ nhàng gật đầu.
– Cảm ơn. _ Đơn giản nói một câu.
Khoảng cách của hai người bây giờ khá gần khiến nàng không được tự nhiên, nhìn chiếc áo lông đã bị bẩn một chút, nàng ái ngại nói:
– Xin lỗi, ta đã làm bẩn áo của huynh rồi, để ta đi giặt cho huynh nhé.
Nói rồi nàng liền một mạch chạy đi.
Nàng cũng không hiểu nổi nữa, chỉ là cảm giác gần hắn khiến nàng không thở nổi, nàng cảm thấy hắn vô cùng quen thuộc nhưng nàng không thể nhớ ra được điều gì.
Giờ phút này, nàng chỉ muốn trốn tránh, cách xa hắn thôi.
Nỗi ưu thương của hắn nhưng nàng lại cảm nhận được vô cùng rõ ràng, nó vô tình bóp nghẹn tim nàng.
Chuyện gì lại khiến hắn ưu thương đến như vậy chứ?

Sau một quãng đường đi, cuối cùng nàng cũng tìm được một con suối nhỏ.
Suối chảy róc rách, nước suối trong veo có thể thấy cả đáy.
Hai bên bờ suối, hoa cỏ mọc ngay ngắn, đủ sắc màu vô cùng đẹp.
Nàng vui vẻ chạy ào đến.
Đưa tay chạm vào làn nước, nàng yêu thích không thôi.
Nước suối không lạnh như nàng tưởng, nó âm ấm và mát lạnh.
Trong đầu nàng chợt nảy ra ý định đó là nàng muốn đi tắm.
Hiếm khi gặp được nước suối trong và tuyệt thế này, nếu bỏ phí thì thật đáng tiếc với lại đã hơn một ngày nàng không được tắm kể từ khi té xuống núi rồi.
Quan sát xung quanh thật kĩ để chắc chắn rằng không có ai, nàng thoải mái vắt áo choàng trên một nhánh cây rồi bắt đầu cởi y phục.
Tuy đã quan sát kĩ rồi nhưng nàng vẫn phải phòng hờ cẩn thận vẫn hơn nên để y phục không cách xa quá.
Giờ nàng mới thấy y phục cổ đại cũng có cái hay nha, nhiều lớp nên cũng thuận tiện cho việc đi tắm bởi vì bây giờ nàng chỉ mặc 2 lớp nhưng vẫn còn 2 lớp y phục bên ngoài cho nàng thay, cũng đỡ hơn là phải chờ giặc xong mới mặc được.
Từng lớp y phục buông xuống chỉ còn lại nội y và một lớp áo khoác trắng mỏng manh.
Nàng đưa đôi tay trắng như ngọc lên gỡ bỏ trâm ngọc, làm ái tóc dài óng mượt buông xuống, nhẹ nhàng như thác nước chảy xuống, xõa ra ôm lấy hai bờ vai.
Xong xuôi, nàng chạy ào ra con suối trong vắt đó, nhảy xuống tung tăng bơi lội.
Ở hiện dại, nhà riêng của nàng có một chiếc hồ thủy tinh cực to được ba thiết kế cho riêng nàng bởi ba nàng viết nàng rất thích bơi.
Đến cổ đại chỉ được ngồi trong dục bồn (thùng gỗ) để tắm nên chẳng bơi lội gì được cả, bây giờ nàng phải tranh thủ cơ hội không thể bỏ qua này mà tha hồ tắm táp.
Làn nước ấm áp ôm trọn lấy cơ thể khiến nàng cực kì thoải mái.
Cọ cọ, kì kì khắp toàn thân xong, nhắm mắt, nàng trầm sâu mình vào trong làn nước ấm hưởng thụ, cảm giác thật thanh thản dễ chịu khó có được này.
Một lúc lâu sau…..
Bạch y nam tử đã lâu vẫn chưa thấy nàng trở về liên lo lắng đi tìm kiếm và đã có một màn khiến hắn không bao giờ quên được.
Hắn biết nàng đi giặc áo choàng ình nên liền hướng con suối gần đây mà đi đến.
Đến nơi, hắn nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Thấp thoáng trên cành cây, màu trắng ánh vào mi mắt hắn.
Là áo choàng của hắn.
Hắn bước đến thì thấy ngoài chiếc áo ra còn có một bộ y phục hồng phấn quen thuộc của nàng.
Chưa kịp suy nghĩ gì, một tiếng động vang lên….
HA….HA….HA…..
Tiếng cười thanh thúy ngân vang như tiếng chuông bạc.
Nữ tử từ dưới nước trồi lên, vùng vẫy bơi lội.
Nụ cười rạng rỡ dưới ánh nắng lại càng tỏa ánh sáng lấp lánh đến lóa mắt. Dung nhan tuyệt mỹ tươi cười rạng ngời.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn trắng mịn chợt ửng hồng thấp thoáng sau hơi nước ấm từ suối nhỏ tỏa ra, làn da tuyết trắng nhấp nhô ẩn hiện sau làn nước sóng sánh, mái tóc mượt mà buông xõa ôm trọn bờ vai, từng giọt nước tí tách từ trên gương mặt ửng hồng nhỏ xuống mặt nước.
Những giọt nước lấp lánh, long lanh như châu ngọc trên thân thể nàng chậm rãi chảy thành dòng, những giọt nước còn đọng lại trên gương mặt trong suốt như pha lê, lóng lánh như ngọc.
Nước sau đó lại mơn man, lăn chảy xuống phía dưới, mơn trớn vòng eo thon nhỏ nhắn và phần bụng bằng phẳng, rồi từ từ chảy xuống bên dưới……
Nước vẫn còn thừa dịp theo từ trên thân thể xinh xắn của nàng tí tách rơi trên làn nước, làm mặt nước xao động, gợn thành những vòng tròn to nhỏ lăn tăn miên man.

Suối tóc đen dái óng mượt ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nàng như thiên tiên rơi lạc vào nhân gian, ưu nhã thanh thoát không nhiễm chút bụi trần.
Nàng như tiểu yêu tinh mị hoặc chúng sinh, có thể hút mất hồn của bất cứ ai.
Hắn thất thần, đứng lăng ngốc si mê ngắm nhìn.
Hắn đã bị trầm mê trong tiên cảnh trước mắt này.
Hắn là người luôn luôn tự chủ được hành động của mình nhưng lần này, hắn không thể.
Tiểu mỹ nhân vẫn chưa hề biết gì, vẫn tung tăng bơi lội thỏa thích.
Cho đến khi………
– AAAAAAAAAAAAAAAA
Cảm giác dưới chân nhồn nhột, nhìn xuống nàng thấy đang có một con rắn nước quấn lấy chân nàng.
Kinh khủng…..quá khinh khủng…..
Nàng hoảng hồn quờ quạo cố gắng thoát khỏi con rắn nhơn nhớt dưới chân nàng kia nhưng càng vùng vẫy nàng càng không tránh được chỉ có thể thất thanh la lên.
Bạch y nam tử bừng tỉnh, thoát khỏi tiên cảnh, lập tức phi thân đến, đạp nước vòng tay qua chiếc eo mảnh khảnh, ôm nàng lên bờ.
Khuôn mặt trắng hồng của nàng giờ đây cơ hồ không còn chút máu.
Nàng run rẩy vô thức nắm chặt lấy tay áo của hắn.
Khoan………
Tay áo????
Ngạc nhiên, nàng ngẩng mặt lên nhìn.
Đập vào mắt nàng là khuôn mặt đã bị che khuất một nửa bởi chiếc mặt nạ ngân sắc.
– A….A……A……AAAAAAA…..
Nàng tiếp tục hét lên, vội vàng buông tay áo hắn ra, lùi ra sau vài bước.
Đáy mắt hắn xẹt qua một tia mất mát nhưng rất nhanh liền biến mất.
Tại sao hắn lại ở đây?
Hắn đến đây khi nào, vì sao nàng không biết?
Nhìn nhìn y phục của mình, nàng không khỏi muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Lớp y phục mỏng manh vì bị thấm nước nên dính sát vào người nàng để lộ ra từng đường cong cơ thể tuyệt mỹ.
Nàng quýnh quáng lấy tay che lại trước ngực, trừng mắt nhìn hắn.
– Khụ…..khụ…..
Hắn ho lên vài tiếng để che lấp đi tình huống ngượng ngập lúc bấy giờ.
– Vì lâu quá không thấy nàng trở về nên ta……ta…..
Hắn bỗng dưng đỏ mặt, ấp úng không biết nói gì.
Thật may hắn đang đeo mặt nạ nếu không chắc hắn không còn mặt mũi nào làm nam tử hán đại trượng phu nữa.
PHỤT……
Thân ảnh bạch y nháy mắt biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.