Nghịch Ngợm Tiểu Yêu

Chương 37: Quyết định


Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Tiểu Yêu – Chương 37: Quyết định

Sau khi gặp Gia Kinh Dương trở về, Song Như lười nhác tiến đến nhuyễn tháp ngồi xuống.
Tiểu Vi nhanh nhẹn chạy đi pha một bình trà Bách Loa Xuân mời Song Như dùng.
Cầm tách trà, nàng chậm rãi suy nghĩ:
“Ta vẫn chưa thể nghĩ ra cách nào cho vẹn toàn, làm sao đây? Thật sự mà nói ta không hẳn ghét hắn, chỉ là không có cảm tình lúc lần đầu tiên gặp hắn ở Liễu Nhã Lâu thôi. Ấn tượng đầu tiên của ta về hắn chính là sắc lang a, mà sắc lang thì ta ghét nhất. Nhưng trong quãng thời gian khi ở đây, ta tiếp xúc hắn nói ít không ít, nói nhiều không nhiều nhưng đủ để ta có thể hiểu được phần nào tính cách của hắn. Hắn thật sự không xấu nhưng nếu yêu hắn, ta không thể đơn giản bởi vì ta không biết yêu là như thế nào? Cảm xúc ra sao?
Gia Kinh Dương à Gia Kinh Dương………ngươi có biết rằng về tình yêu với ta là con số 0 hay không? Ta không biết yêu thì làm sao có thể yêu ngươi càng làm sao có thể gả cho ngươi chứ? Ngươi ép buộc ta như vậy, ta biết phải làm sao đây?
Nếu ta hủy hôn, ta tin ngươi sẽ không buông tha cho ta, chiến tranh sẽ xảy ra.
Mà ta là một người ngẫu nhiên xuất hiện ở thế giới cổ đại này, ta làm sao có thể để đất nước Âu Dương lẫn Liêu quốc này vì ta mà đẫm máu chứ?
Nhưng nếu đồng ý liên hôn, ta phải rời xa mái ấm thứ hai này
Cuộc sống của ta những tưởng sẽ chẳng còn tốt đẹp khi cha mẹ mất đi nhưng không, ta còn có chú của mình – người tiếp quản gia sản của ba mẹ ta để lại, giúp ta gầy dựng lại sự nghiệp, mơ ước đang còn dang dở của cha mẹ. Ta còn có họ hàng, hàng xóm láng giềng và bạn bè, những người luôn bên ta, yêu thương, quan tâm ta bằng tình cảm chân thật. Như vậy với ta là quá may mắn rồi.
Nhưng không ngờ ta lại xuyên không – một chuyện mà ta chưa bao giờ nghĩ đến.
Và …….ta đã có một cuộc sống mới.
Một cuộc sống nơi thế giới cổ đại – một thế giới không có thật trong lịch sử.
Ta có một gia đình mới – một mái ấm mới.
Dù ta và phụ hoàng mẫu hậu không hề có bất cứ quan hệ ruột thịt nào nhưng ta lại có cảm nhận như họ là cha mẹ thật của ta. Cảm giác này đến giờ ta vẫn không tài nào hiểu nổi?
Ta được họ yêu thương, che chở, được họ dành tặng một gia đình mà bất cứ nữ nhân nào ở thời cổ đại này đều mong ước hơn bao giờ hết.
Và ta còn có ba ca ca với ba tính cách khác nhau nhưng đều sủng nịnh ta.
Mái ấm này ta có nằm mơ cũng không bao giờ dám nghĩ đến.
Vậy mà…… ta lại có được.
Như một giấc mơ cổ tích !

Ta yêu quý ngôi nhà này, không bao giờ muốn xa rời.
Nhưng…..hắn lại xuất hiện.
Gia Kinh Dương à Gia Kinh Dương………ngươi có biết không?
Ta ghét chiến tranh, càng sợ thấy máu.
Chỉ cần thấy máu , ta lại nghĩ đến cái chết của cha mẹ ta. Đó là nỗi ám ảnh lớn nhất trong đời ta.
Cũng chính vì tham vọng, những con người không bằng cầm thú đó đã ra tay sát hại gia đình ta. Nếu hôm đó không vì đi picnic với các bạn thì ta cũng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Niềm vui vẻ khi từ cuộc picnic trở về của ta đã đóng băng khi ta thấy thân xác của cha mẹ trên vũng máu lớn.
Trái tim đau thắt như ngàn mũi tên đâm.
Lần đầu tiên ta biết thế nào là trái tim rỉ máu.
Lần đầu tiên ta biết khóc trong uất ức, nghẹn ngào nói không thành lời.
Ta chỉ biết chạy đến ôm cha mẹ vào lòng và khóc.
Nước mắt ….
Máu….
Hòa quyện vào nhau…….
Trái tim non nớt của đứa trẻ 10 tuổi bị tổn thương nghiêm trọng.
Cha mẹ chết đi cũng như trái tim ta đang dần mất đi nhịp đập của sự sống.
Nước mắt lặng lẽ rơi.
Chú ta chỉ có thể đứng bên cạnh không tiếng động cùng ta khóc.
Chưa bao giờ ta biết hận là gì?

Vậy mà ngày hôm đó, nỗi hận khiến ta trở nên điên cuồng.
Lần đầu tiên ta muốn giết người.
Và ta đã làm……..”
Nàng im lặng nhắm mắt.
Giọt nước mắt âm thầm rơi xuống, trượt dài trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Nhớ lại quá khứ, nàng vẫn không thể nhịn được mà đau lòng.
Đau quá!
Tim nàng lại bắt đầu đau âm ỉ.
Nỗi đau đó lại ùa về trong tim.
Đưa tay chạm vào tim, nàng có thể cảm nhận được nó đang hỗn loạn.
Cha mẹ ơi……..con rất nhớ hai người!
507
– Công chúa, là thái tử và nhị vương gia đến. _Tiểu Vi từ bên ngoài chạy vào thông báo.
Nàng từ từ mở mắt, chậm rãi nói:
– Đã biết, ta sẽ ra ngày, em ra thông báo đi.
– Ân.
Sau khi chỉnh lại quần áo, Song Như bước ra phòng khách.
Thái tử Âu Dương Tĩnh Hàn và Âu Dương Tĩnh Tuyết đã ngồi chờ.

Nàng bước đến, ngồi xuống một chiếc ghế, im lặng.
Cả hai đều ngước lên nhìn nàng.
Sắc mặc nàng không được tốt, đôi mắt trong trẻo thường ngày hôm nay lại hơi đỏ và có chút sưng. Gương mặt xinh xắn hơi trắng xanh.
Cả hai đều lo lắng liền vấn:
– Như nhi, có chuyện gì?
Nàng khẽ cười, lắc đầu không nói gì.
Tĩnh Hàn lại tiếp tục hỏi:
– Có phải vì chuyện liên hôn?
Nàng im lặng gật đầu.
Thực chất không hẳn vì chuyện đó nhưng quả thật chính vì nó mà nàng lại nhớ đến quá khứ đau thương đó.
Nàng là đang lo lắng không yên.
– Như nhi, đừng lo, có bọn huynh ở đây, chúng ta sẽ giúp muội giải quyết. _ Tĩnh Tuyết nói.
Nàng nở nụ cười thật tươi nhìn hai ca ca của nàng thay cho lời cảm ơn.
– Hai ca ca đừng lo lắng cho ta, ta không sao đâu. Ta đã quyết định rồi, ta sẽ chấp nhận cuộc liên hôn này.
– NHƯ NHI……… _ Cả hai đều không kìm lòng được mà thốt lên tên nàng.
– Hai ca ca hãy nghe ta nói hết. Ta biết hai ca ca không muốn ta đến xứ người, rời xa mái ấm này, ta cũng không muốn nhưng ta biết nếu ta không đồng ý, thái tử Gia Kinh Dương sẽ không chịu bỏ qua. Chiến tranh sẽ xảy ra. Đó là điều ta không muốn nhất. ta không thể vì lợi ích của bản thân mà làm liên lụy đến cả hai đất nước, đến những người dân vô tội và nhất là đối với phụ hoàng, mẫu hậu và ba ca ca.
Tĩnh Hàn và Tĩnh Tuyết chỉ có thể im lặng lắng nghe nàng nói.
Dĩ nhiên cả hai cũng biết được hậu quả này to lớn như thế nào nhưng cả hai đều không muốn nghĩ.
Với thực lực của Âu Dương quốc hiện nay, dù có binh lực hùng hậu thì cũng chưa chắc có thể thắng nỗi Liêu quốc.
Cho dù có thắng thì số người thiệt hại vẫn là quá lớn.
Là những người có địa vị cao nhất đất nước, Tĩnh Hàn và Tĩnh Tuyết đương nhiên không muốn con dân của mình phải hy sinh vô nghĩa như vậy.
Một đất nước mưa thuận gió hòa, thái bình thịnh trị như Âu Dương quốc hiện nay là quá trình gian khổ của thế hệ đi trước để lại và được duy trì đến tận hôm nay, nếu chiến tranh xảy ra chẳng phải công sức từ trước đến nay đổ sông đổ biển rồi hay sao?

Từ trước đến nay, đương nhiên đất nước nào cũng không thế tránh khỏi việc bị các nước khác nhòm ngó thèm thuồng mà quyết xâm lược để chiếm lấy. Âu Dương quốc cũng vậy.
Nhưng những cuộc xâm lược trước đây đều là các nước nhỏ hiếu chiến muốn mở rộng bờ cõi. Dĩ nhiên, là một đất nước hùng mạnh, Âu Dương quốc dễ dàng đập tan âm mưu xâm lược của chúng với tổn thất vô cùng nhỏ.
Nhưng lần này lại là Liêu quốc – một đất nước hùng mạnh không hề thua kém Âu Dương quốc.
Nếu chiến tranh xảy ra, kết quả sẽ ra sao đây?
Không ai có thể biết được…….
Nàng là một cô bé thiện lương, nàng có thể để chuyện này xảy ra sao?
Kết quả là không bao giờ.
Vì vậy nàng đã quyết định.
Dù sao gả cho Gia Kinh Dương nàng cũng có thể biết chắc một điều rằng hắn sẽ không bạc đãi nàng. Như vậy…… cũng đủ rồi.
Nàng ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Hai ca ca yên tâm, Như nhi sẽ cố gắng sống tốt, sẽ thường xuyên về thăm các ca ca và phụ hoàng mẫu hậu.
507
ĐÊM
Song Như nằm trên nhuyễn tháp, đôi mắt bâng quơ ngắm nhìn ra bên ngoài.
“Số phận ta là vậy sao?
Ông trời! Ông đưa ta đến nơi này để làm gì? Ông muốn kết cục của ta như vậy sao?
HA HA HA………
KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU EM.
Ta là ai? Là Ưu Song Như nghịch ngợm, ranh ma trời không sợ đất không sợ, việc gì phải sợ cuộc liên hôn này chứ? Liên hôn thì liên hôn, ok………….
TA SẼ QUẬY TANH BÀNH LIÊU QUỐC CỦA NGƯƠI, GÀ CHÓ KHÔNG YÊN.
A HA HA HA ……….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.