Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Tiểu Yêu – Chương 28: Hồi Cung
Cả ba bước xuống xe ngựa.
Song Như đứng nhìn lại khung cảnh thân quen, gia đình thứ 2 của nàng – hoàng cung.
Mọi thứ vẫn như cũ không có gi khác biệt.
Chỉ đi có 10 ngày mà nàng cảm tưởng như đã lâu lắm rồi vậy.
Hít mội hơi, vươn hai tay ra cảm nhận không khí trong lành, Song Như cùng hai huynh đệ Âu Dương cùng đi đến chính điện.
Hoàng thượng đang ngồi phê duyệt tấu chương, vẻ mặt rất nghiêm túc và chăm chú, không giống với vẻ bình thường ôn hòa của người.
Song Như trong lòng vui sướng không nói nên lời.
Gặp lại ngươi như nàng gặp lại cha ruột của mình sau bao ngày xa cách vậy.
Nhin người cỏ vẻ vẫn khỏe mạnh.
Nàng chạy nhanh đến. ôm chầm lấy người.
– Phụ hoàngggggggg.
Dù người biết cả ba đang đứng trước ngự thư phòng và đang lẳng lặng nhìn người nhưng người muốn xem tiểu nữ oa này sẽ định làm gì, thật không ngờ nàng lại xúc động mà ôm chầm lấy người như vậy.
Bỏ cây bút đang cầm trên tay xuống, người xoa đầu nàng, mỉm cười nói:
– Bảo bối của ta về rồi sao?
– Vâng, nhi nữ thật rất nhớ phụ hoàng a.
– Hoàng cung chính vì con đi mà được yên tĩnh như xưa.
– Ooaoa….phụ hoàng muốn nói Như nhi nghịch ngợm, quậy phá làm hoàng cung náo loạn có phải không?
– Còn không phải sao?
– Hix…phụ hoàng nói vậy thì Như nhi đành đi thôi, oaoa….
– Nhưng ta lại thích a. – Một giọng nói của mỹ phụ vang lên.
Song Như đang mè nheo với phụ hoàng thì ngẩng đầu lên xem đó là giọng nói quen thuộc của ai. Nàng reo lên:
– OA! Mẫu hậu.
Nàng chạy tới ôm chầm lấy hoàng hậu một cách bất ngờ.
– Oaoaoa…phụ hoàng nói Như nhi nghịch ngợm làm náo loạn hoàng cung kìa mẫu hậu ui, Như nhi phải đi thôi.
Hoàng hậu dỗ dành vỗ vỗ lưng nàng nói:
– Đúng là Như nhi nhõng nhẽo của ta mà.
– HAHAHA….
Cả 4 người hoàng thượng, hoàng hậu, hai huynh đệ Âu Dương cười rộ lên.
Song Như đang ôm hoàng hậu khóc huhu thì ngạc nhiên nhìn 4 người đang cười sảng khoái ở đây với đôi mắt khó hiểu.
– Oaoaoa…mọi người xúm lại bắt nạt Như nhi có phải không? Không chịu đâu.
– Ngoan nào, đùa thế đủ rồi, không khéo Như nhi của mẫu hậu bỏ đi thì mẫu hậu sẽ buồn lắm đó.
Song Như sụt sùi hỏi, ngước đôi mắt thỏ con lên hỏi:
– Thật không mẫu hậu?
– Đương nhiên là thật rồi. – Cả 4 người cùng trả lời khiến Song Như vui mừng trong lòng vô cùng, không ngờ nàng lại được mọi người yêu quý như vậy. Nàng được sống trong một gia đình hạnh phúc như vậy thì còn gì bằng nữa chứ, nàng quả thật là người may mắn nhất trên đời rồi.
– Thôi, đi đường đã mệt, các con trở về nghỉ ngơi đi. – Hoàng thượng nói.
– Chúng con xin tuân lệnh. – Song Như cùng Tĩnh Hàn, Tĩnh Tuyết đồng thanh nói.
Sau đó cả ba hành lễ, tạm biệt nhau rồi trở về nơi của mình.
Song Như chạy nhanh về Huyết Đơn Điện.
Nàng rất nhớ nơi này, cung điện xinh đẹp yêu quý của nàng cùng với tiểu muội Tiểu Vi đáng yêu.
Chạy đến nơi nàng liền kêu:
– Tiểu Vi uiiiiiiiiiiiiii.
Kêu hoài cũng không thấy người đâu, Song Như chạy vào tìm kiếm khắp phòng.
Cũng không thấy.
“Kì lạ, giờ nãy còn sớm, như thường lệ tiểu Vi sẽ vào dọn dẹp phòng ình mà, sao đi đâu rùi? Chẳng lẽ về phòng rùi?”
Nghĩ xong nàng chạy đến phòng tiểu Vi tìm kiếm.
Cũng không có.
“Chết tiệt! Rốt cục là ở đâu? Sao ta có linh tính chẳng lành chút nào vậy?”
Nàng đang tìm kiếm trong phòng tiểu Vi thì có một nha hoàn đi ngang qua liền chạy đến bái kiến.
– Nô tỳ tiểu Nha tham kiến công chúa.
Nàng xoay người nhìn cô nương tiểu Nha đó. Trên mặt nàng không giấu khỏi vẻ lo lắng liền chạy đến hỏi:
– Ngươi có thấy tiểu Vi ở đâu không?
Nô tỳ đó nghe nàng hỏi vậy liền giật mình hốt hoảng không dám trả lời.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng ta, nàng càng lo lắng thêm liền nắm lấy vai nô tỳ đó giật giật nói:
– Ngươi có biết hay không? Nói mau.
Nô tỳ đó càng thêm hốt hoảng, lắp ba lắp bắp nói:
– Nô…nô tỳ….
Song Như mất hết kiên nhẫn, nàng lên giọng :
– NÓI NGAY.
– Chuyện…chuyện này…là…là…tiểu…tiểu Vi bị…
Nô tỳ đó lần đầu tiên thấy nàng tức giận như vậy liền run lập cập nói không nên lời.
– BỊ CÁI GÌ?
– Là…là bị…bị công chúa Giai Mộng bắt đi rồi. (pretty: các tềnh yêu còn nhớ bộ ba công chúa đáng ghét không? Giai Mộng chính là nhị công chúa)
– Chuyện này xảy ra khi nào?
– Dạ…dạ từ lúc công chúa đi khoảng một ngày. Kể từ khi đó tiểu Vi hay bị bắt đi đến một nơi nào đó không ai biết, khi trở về thì thương tích đầy mình.
– Tại sao không ai báo cho phụ hoàng ta biết.
– Là…là vì chúng nô tỳ bị ép buộc không được nói, nếu không…sẽ bị tử.
– Chết tiệt! Hiện giờ tiểu Vi có phải đang bị nhị tỷ bắt đi không?
– Dạ…dạ đúng.
– Được rồi, ngươi lui đi, ta đảm bảo ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
– Dạ…đa tạ công chúa. – Nói xong nàng ta mừng rỡ chạy đi ngay.
Song Như tức giận ngút trời liền đi ngay đến cung của Mộng Giai.
Cố đè nén cảm xúc, nàng nhẹ nhàng gõ cửa.
Một cung nữ của Mộng Giai liền chạy ra, nhìn thấy nàng thì tỏ ra một điệu bộ khinh bỉ nhưng vẫn mở cửa mời nàng vào.
“Đến cung nữ của ả ta cũng đáng ghét như vậy, dám xem thường ta để xem ta trị ngươi như thế nào” nàng nghĩ
Bước vào bên trong, nàng không khỏi loá mắt bởi “vẻ đẹp” nơi đây.
“Quá là xa xỉ đi! Chắc chắn có nguyên nhân ả mới có nhiều tiền mà trang hoàng nơi này như vậy. Phụ hoàng và mẫu hậu bận trăm công nghìn việc không thể xoay sở hết mọi việc thì ta sẽ giúp điều tra chuyện này cho ra lẽ”
Giai Mộng đang nhàn nhã nằm dài trên trường kỉ thì nghe cung nữ thông báo có nàng đến liền làm một bộ mừng rỡ đón tiếp như không có chuyện gì xảy ra mặc dù trong lòng vô cùng căm hận.
– Song Như muội muội, ngọn gió nào đưa muội đến đây. – Ả ta niềm nở chạy ra chào đón nàng.
Song Như mỉm cười thật tươi nói:
– Cơn gió độc đưa muội tới đây a.
Một câu trả lời nhẹ tựa lông hồng nhưng làm ai đó cảm thấy lành lạnh trong lòng.
Giai Mộng ráng cười nói:
– Haha…muội muội thật biết nói đùa.
– Hihi tỷ tỷ quá khen.
– A tỷ thật khinh suất, mời muội muội ngồi xuống dùng trà bánh với ta nào.
– Cảm ơn tỷ tỷ.
Cả hai cùng ngồi xuống.
Song Như vẫn như vậy nở nụ cười thân thiện xinh xắn khiến ai đó càng lo lắng trong lòng.
– Mang trà bánh lên đây mời Song Như công chúa mau. – Giai Mộng lên tiếng sai cung nữ lúc nãy.
Nàng ta một lòng không muốn phục vụ nàng chút nào vì nàng chỉ là một dân nữ may mắn được hoàng thượng sắc phong làm công chúa thôi chứ chả phải là công chúa thật sự gì cả.
Dùng dằng đi lấy trà bánh mang lên, nàng ta nói sẵng:
– Mời dùng.
Song Như mỉm cười hỏi:
– Ngươi tên gì?
Bất ngờ trước câu hỏi của nàng, nàng ta một lòng bực bội trả lời:
– Tôi tên tiểu Hoàn.
– Ngươi làm cung nữ cho tỷ tỷ ta được bao lâu rồi?
Giai Mộng cũng ngạc nhiên không kém. Tại sao nàng lại đi hỏi thăm nha hoàn của ả ta làm gì. Ả ta lên tiếng:
– Muội muội sao phải để ý đến cung nữ của ta như vậy làm gì, hiếm khi muội muội ghé thăm, chúng ta cùng hàn huyên đi nào.
– Hi tỷ tỷ chờ một chút sẽ đến tỷ thôi mà.
Câu nói tuy ngắn gọn nhưng hàm ý rất không đơn giản chút nào khiến ả ta cũng im re không nói thêm gì.
Song Như lại quay sang cung nữ tiểu Hoàn bình thản nhìn, chờ câu trả lời.
Nàng ta thấy chủ tử của mình cũng im lặng như vậy nên cũng không dám mà không trả lời liền nói:
– Đã 14 năm.
– Khá lâu, quy tắc trong cung chắc ngươi đã rất hiểu rõ ?
– Đúng.
– Vậy tốt, vậy chắc ngươi cũng biết khi nói chuyện với chủ tử phải như thế nào đúng không?
– Nô tỳ biết.
– Hảo! Vậy thái độ và cách nói chuyện của ngươi với ta, ngươi thấy thế nào?
Lúc này nàng ta bắt đầu run lên nhưng vẫn cứng họng nói:
– Thưa công chúa, nô tỳ không hiểu ý của công chúa.
Song Như chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói:
– Ngươi không biết thì để ta nói cho biết nhé.
BỐP……….
Nàng giáng một bạt tai xuống mặt nàng ta.
Nàng ta vì bị đánh bất ngờ liền choáng váng đứng không vững, tay ôm một bên má bị đau căm hận nhìn nàng.
Giai Mộng cũng bị làm cho giật mình liền đứng lên theo nhưng chưa kịp nói lời nào đã bị nàng nói trước.
– Tỷ tỷ cứ để muội muội xử lý giúp.
Ả dù tức tối trong lòng vì nàng dám đánh cung nữ thân cận của ả nhưng cũng đành im lặng đứng một bên.
Nàng nhìn cung nữ tiểu Hoàn đó mỉm cười hỏi:
– Ngươi có biết vì sao bị đánh không?
Nàng ta im lặng không dám nói gì, nàng lại nói tiếp:
– Cái tát này là ta thay tỷ tỷ dạy dỗ ngươi vì quản giáo cung nữ không nghiêm.
Sau lời nói đó liền vang lên một tiếng khác.
BỐP………..
– Cái tát này ta đánh ngươi vì tội dám hỗn láo với chủ tử.
BỐP……….
– Cái tát này ta đánh ngươi vì tội cậy thế làm càng.
Nói xong nàng liền quay lại nhìn Giai Mộng nói:
– Có đúng không tỷ tỷ.
Mỗi cái tát nàng đều dùng hết sức để đánh thay cho những tức giận trong lòng nàng và mặt khác là để quản giáo cung nữ không biết thân biết phận dám cậy quyền ả Giai Mộng kia mà dám hỗn xược với nàng, đồng thời cũng muốn dằn mặt ả ta.
Cung nữ kia bị đánh tới tấp đến tối sầm mặt mày, trên miệng chảy ra một vệt máu, đôi mắt căm hận nhưng cố giấu giếm, sợ hãi quỳ rạp xuống khóc lóc nói:
– Nô tỳ biết tội, xin công chúa tha tội.
Giai Mộng lúc này căm hận không kém nhưng cố kiềm nén bước đến đá mạnh vào cung nữ kia một cái, tức giận trừng mắt chỉ vào mặt nàng ta nói:
– Ngươi thật quá vô phép tắc, uổng công ta thu nhận ngươi làm cung nữ cho ta, ta sẽ dạy dỗ lại ngươi sau.
– Không cần dạy dỗ lại sau đâu tỷ tỷ, cứ để muội thay tỷ dạy dỗ cung nữ này luôn nhé.
– Không cần làm phiền muội muội như vậy đâu, cứ để ta….
Đang nói ả liền bị nàng ngắt ngang:
– Không phiền đâu tỷ tỷ.
Nàng mỉm cười nhìn cung nữ đang run rẩy quỳ dưới đất nói:
– Ngươi đã biết tội rồi sao?
Cung nữ kia nghe vậy liền mững rỡ gật đầu lia lịa nói:
– Nô tỳ biết tội xin công chúa tha tội.
– Được, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, tội giấu giếm chủ tử thì bị xử phạt như thế nào?
– Bẩm công chúa, đó là tội…tội khi quân, nhẹ sẽ bị phạt trượng, nặng sẽ bị…bị tử ạ.
– Tốt! Quân vương dù có phạm tội cũng sẽ bị xử phạt như thứ đân đúng không?
– Công chúa nói rất đúng ạ. – Cung nữ kia liền trả lời.
– Vậy uội xin hỏi, tiểu Vi giờ đang ở nơi nào vậy thưa tỷ tỷ. – Nàng nhìn Giai Mộng hỏi, trên mặt vẫn không mất nét cười.
Giai Mộng nghe xong thì giật mình run sợ.
Nở một nụ cười gượng gạo, ả nói:
– Muội muội, sao lại hỏi ta về cung nữ của muội chứ?
– Tỷ thật không biết tiểu Vi đang ở đâu sao?
– Phải phải.
– Tiểu Hoàn, ngươi có biết không?
Tiểu Hoàn đang quỳ dưới đất chợt bị hỏi như vậy, nhận được cái trừng mắt của Giai Mộng, lắp bắp trả lời:
– Nô…nô tỳ….
– Ta đã có nói tội giấu giếm chủ tử sẽ thế nào rồi nhỉ.
Tiểu Hoàn nghe xong thì mồ hôi lạnh đổ ra ròng ròng, nàng ta còn quá trẻ, chưa muốn chết sớm như vậy đâu, mạng nhỏ này khó mà bảo toàn nếu dám giấu giếm chuyện này, đành run rẩy nói:
– Dạ…dạ…tiểu….tiểu Vi bị…bị nhị công chúa bắt giữ.
– Có đúng không tỷ tỷ?
– SẰNG BẬY! Ả ta quát lên, hướng nô tỳ kia tát một cái thật đau lên mặt.
Nô tỳ kia choáng váng ôm mặt khóc.
Song Như vẫn bình thản, nhàn nhạt nói:
– Tỷ tỷ, sao lại nóng vội như thế? Nếu tỷ không làm thì sao lại bức xúc như vậy chứ?
Ả ta nghe xong thì cứng họng, lắp bắp nói:
– Ta….ta……..
– Chuyện này nên giải quyết thế nào nhỉ? Bẩm báo lên phụ hoàng hay mẫu hậu đây?
Nàng tuy nói nhỏ nhưng vừa đủ nghe. Nhìn nàng một bộ dạng như thầm nói với mình nhưng lại làm cho ả cùng cung nữ kia xanh mặt.
Đến nước này ả ta làm sao mà chối tội đây? Tiểu Hoàn là cung nữ thân cận của ả, mọi chuyện ả làm nàng ta đều biết và đều là người đi thực hiện, muốn giấu cũng giấu không được nữa rồi. Huống hồ phụ hoàng và mẫu hậu đều là những người yêu dân như con, biết ả đối xử tệ bạc với hạ nhân mà còn là cung nữ thân cận của nàng – công chúa được sủng hạnh nhất trong cung, làm sao ả dám đắc tội đây? Ả đang tức giận, không tên hạ nhân chết tiệt nào dám để lộ ra tin tức này để giờ đây ả đang trong tình thế này đây.
Vì hận nàng được sủng hạnh dù không phải là con ruột gì của phụ hoàng và mẫu hậu cùng với mỹ dung và tài năng của nàng nhưng ả không thế làm được gì nàng, mượn diệp nàng đi vắng nên đem cung nữ thân cận của nàng ra tra tấn, không ngờ nàng lại về bất ngờ như vậy làm ả không kịp thả tiểu Vi ra, càng không ngờ đã giấu giếm kĩ chuyện này rồi, đã căn dặn bọn hạ nhân nếu dám nói ra sẽ giết mà nàng vẫn biết mà tìm đến ả hỏi tội, thật là tức chết mà!
Thù hận lại càng tăng thêm, đến nước này ả đành van xin thứ tội, run sợ nắm lấy tay áo nàng mà cầu xin:
– Muội muội tha lỗi cho ta, ta sai rồi, ta sẽ tha tiểu Vi ra ngay, xin muội đừng báo với phụ hoàng và mẫu hậu.
– Còn không đi.
– Được được, tỷ đi ngay.
– NGƯỜI ĐÂU? Ả ta lớn tiếng.
Bên ngoài, mấy tên lính gác cửa nghe kêu liền chạy vào quỳ xuống run sợ nói:
– Công chúa có gì sai bảo ạ.
– Đi thả tiểu cung nữ mới bắt về cho ta.
– Ân. –Hai tên lính liền tức tốc chạy đi thực hiện ngay.