Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Tiểu Yêu – Chương 21: Quá Khứ Đau Buồn
– Nhu Nhã, tỷ đợi tý nha, muội có chút việc. – Song Như nói.
– Được.
Rồi Song Như kéo Tĩnh Tuyết vào phòng thượng khách.
– OA! Tuyết ca, huynh biết thổi tiêu sao?
– Ừ.
– Huynh thổi rất hay, ta còn muốn nghe nữa a.
– Chỉ cần Như nhi thích, ta đều sẽ thổi cho Như nhi nghe.
Đôi mắt long lanh, Song Như hồ hởi nắm tay hắn nói:
– OA! Thật sao? Thích quá! Huynh hứa rồi đó nha. Nhưng mà, huynh biết thổi tiêu sao ta không biết?
Hắn mỉm cười nói:
– Như nhi ngốc, nàng có hỏi ta bao giờ đâu.
Nàng làm một bộ ngẫm nghĩ rồi nói:
– À ha, hihi nhưng mà……Tuyết ca à, huynh hôm nay đột nhiên lại thổi tiêu là vì ai a? Có phải vì Nhu Nhã tỷ tỷ xinh đẹp của ta không?
Nàng híp mắt nhìn hắn dò xét.
Hắn buồn cười khi nhìn bộ dáng này của nàng rồi nói ra hai chữ:
– Ngốc tử.
Nàng ngây ngô chẳng hiểu tại sao hắn lại nói mình như vậy a, không phải vì Nhu Nhã tỷ sao? Vậy thì vì ai a?
Nàng hồ nghi nhìn hắn, một vẻ đầy tò mò nói:
– Vậy là vì ai?
Hắn cười khổ trong lòng. Nói nàng là ngốc tử quả là không sai mà.
“Đến bây giờ ngốc tử này vẫn không hiểu tình cảm ta dành cho nàng sao? Bài hát nàng biểu diễn giống như tâm tình lâu nay của ta vậy nhưng đến khi nào nàng mới hiểu được tình cảm của ta như nữ tử trong bài hát kia đây? Như nhi…..ta mong ngày đó không còn xa nữa, nỗi lòng ta không biết từ khi nào đã không thể khống chế được mà quá yêu nàng rồi. Như nhi……” hắn thở dài trong lòng
Thấy hắn vẫn không nói gì, chỉ đang suy nghĩ điều gì đó làm nàng vốn định hỏi tiếp thì đột nhiên bụng nhỏ biểu tình, nhớ ra còn bữa tiệc chưa tham dự bên dưới liền nói.
– Tuyết ca, còn bữa tiệc chúng ta chưa tham gia a, cùng xuống đi.
Chưa để hắn trả lời nàng lôi kéo hắn xuống cùng mình luôn.
Bên dưới quan khách rất đông, mọi người ai nấy đều rất vui vẻ phấn khởi.
Thấy Nhu Nhã đang phân công cho hạ nhân tiếp đãi khách nhân nàng liền chạy đến:
– Nhã tỷ ui, chúng ta cũng nhập tiệc luôn đi.
Nhu Nhã đang lo bận việc, nghe tiếng gọi liền dừng lại. Nhìn thấy Song Như, Nhu Nhã mỉm cười nói:
– Được, tỷ đang chờ muội đây.
– Vậy tốt quá, chúng ta đi nào.
“Ta muốn nếm thử món ăn ở đây xem như thế nào a. Một thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành như vậy chắc chắn khẩu vị cũng không thấp rồi. Hix từ sáng đến giờ lo nhiều chuyện chẳng có cái gì bỏ bụng rồi”
Cả bốn người đi đến một bàn ăn dành cho thượng khách rồi ngồi xuống.
Thức ăn được đưa lên.
Đang ăn, bỗng nhiên một con chim bồ câu bay đến đậu ngoài khung cửa sổ. Song Như chưa hiểu chuyện gì đã thấy Mục Lâm đứng dậy tiến đến bồ câu lấy ra một lá thư đính ở chân nó rồi đưa cho Tĩnh Tuyết.
Hắn mở ra xem, nét mặt vẫn băng lãnh không có gì thay đổi khiến không ai có thể đoán được suy nghĩ của hắn, chỉ thấy hắn đọc xong thì đứng dậy nói:
– Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, ta có việc đi trước.
Mục Lâm định đi theo thì hắn nói nhỏ:
– Ngươi ở đây bảo vệ công chúa, nhớ phải chú ý an nguy cho nàng.
– Thuộc hạ đã rõ.
Song Như thấy vậy liền chạy theo nói:
– Tuyết ca, có chuyện gì vậy tại sao lại đi gấp rút vậy?
– Ta có chuyện phải giải quyết, nàng cứ ở đây chơi chờ ta về, nhớ không được đi lung tung.
– Ta biết rồi.
Sau đó hắn phi thân bay đi.
…………………
Tại phòng Nhu Nhã.
– Như nhi, cảm ơn muội đã tin tưởng giao Liễu Nhã lâu này cho tỷ. – Nhu Nhã cảm kích cầm tay Song Như nói.
Song Như cười nói.
– Hihi, muội cũng không biết vì sao lại tin tưởng tỷ như vậy nữa, chỉ là muội thật sự….rất quý tỷ a.
– Muội đã tốt với tỷ như vậy thì tỷ cũng không giấu muội nữa. Thật ra Liễu Nhã lâu này trước kia là Vân Nhu sơn trang do phụ thân tỷ gầy dựng nên.
Nhu Nhã nét mặt trở nên buồn rầu, khẽ nhắm mắt lại hồi tưởng về năm xưa.
– Vân Nhu sơn trang chính là gia đình tỷ. Phụ thân tỷ là một đại hiệp có tiếng trên danh hồ, làm việc trượng nghĩa, không phân giàu nghèo, chỉ cần ai muốn giúp đỡ đều có thể đến, phụ thân luôn sẵn sàng giúp họ.
Năm đó tỷ 12 tuổi sống cùng phụ mẫu và đại huynh. Cuộc sống êm đềm trôi qua nhưng vào một buổi tối nhà tỷ đang tổ chức sinh thần cho đại huynh thì có một đám người mặc áo đen xông vào chém giết. Cả sơn trang đếu cố gắng chiến đấu với chúng nhưng vì chúng đến quá bất ngờ và số lượng quá đông nên không thể đấu lại nổi, phụ mẫu và đại huynh đã hi sinh chặn chúng lại để tỷ chạy đi. Tỷ không muốn nhưng Phu đại thúc đã cố gắng dẫn tỷ đi nên giờ tỷ được sống đến ngày hôm nay.
Đôi mắt Nhu Nhã đã bắt đầu tuôn lệ.
– Tỷ tỷ vậy giờ Phu đại thúc đó đang ở đâu?
– Phu đại thúc đã qua đời cách đây ba năm, lúc đó tỷ 15 tuổi. Vì sợ tỷ sẽ sống cực khổ nên đã gửi gắm tỷ cho tú bà của Liễu Nhã lâu này nhưng với điều kiện không được ép tỷ tiếp khách, chỉ bán nghệ không bán thân. Lúc đầu tú bà không đồng ý nhưng vì Tô đại thúc từng giúp đỡ bà ấy rất nhiều nên đã đồng ý.
– Tỷ không bị ức hiếp sao?
– Trong thanh lâu này, chuyện ghen ghét đều phải xảy ra, đó là Liễu Nhược, nàng rất ghét tỷ, nói tỷ có nhan sắc và tài năng hơn nàng, vì muốn mình sống yên ổn, tỷ đã nhún nhường nàng rất nhiều lần, tỷ không hề muốn tranh giành với ai cả, chỉ mong có thể sống yên bình qua ngày, như vậy đã mãn nguyện lắm rồi.
– Còn gia đình tỷ, không còn ai sống sót sao?
– Lúc tỷ trở về tất cả mọi người….đều đã chết bao gồm cả cha mẹ tỷ, còn đại huynh thì không thấy đâu.
“Không thấy đâu sao? Vậy có thể hắn chưa chết, mong rằng là vậy” nàng nghĩ
– Nhã tỷ, tỷ có bao giờ nghĩ rằng huynh ấy vẫn còn sống không?
Nhu Nhã một thoáng buồn bã nói:
– Tỷ rất mong là như vậy nhưng…..đã 6 năm rồi, 6 năm nay tỷ không ngừng nhờ người đi tìm kiếm tung tích đại huynh nhưng đều là tìm kiếm trong vô vọng, không hề có bất cứ thông tin nào hết.
– Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, muội tin chắc rằng huynh ấy vẫn còn sống. Tỷ đừng từ bỏ hy vọng, muội sẽ giúp tỷ.
– Như nhi, muội đã giúp đỡ tỷ quá nhiều rồi, tỷ không muốn lại làm phiền muội nữa
– Hư, tỷ đã là tỷ tỷ của muội, tại sao lại có chuyện làm phiền ở đây chứ? Tỷ không xem muội là muội muội nữa rồi. Muội nhất định sẽ giúp tỷ, tỷ đừng lo.
Nhu Nhã nói thêm gì, từ khi mất đi gia đình nàng đã không còn ai là người thân càng không có ai quan tâm thật sự nhưng giờ đây, như là ông trời ban tặng đã đem đến cho nàng một tiểu muội vừa đáng yêu và thiện lương như vậy, nàng còn cầu gì nữa chứ.
Nhu Nhã xúc động nghẹn ngào ôm chầm lấy Song Như.
– Như nhi, cảm ơn muội.
– Hi không có gì, chúng ta sẽ mãi là tỷ muội tốt nha tỷ tỷ.
Nhu Nhã nhẹ nhàng gật đầu.
Nghe Nhu Nhã kể lại quá khứ của tỷ ấy, Song Như không khỏi đau lòng và bi thương.
Nàng cũng từng trải qua việc mất đi người thân mà đó lại chính là cha mẹ mà nàng yêu quý vô cùng, một lúc mất đi cả hai người là một cú sốc tinh thần quá lớn đối với nàng, đối với một đứa bé 10 tuổi suy nghĩ chưa thông. Nghĩ đến đây trái tim nàng lại đau. Nhìn bề ngoài nàng vốn dĩ là một tiểu oa nhi vô tư, vô lo vô nghĩ nhưng nào có ai biết được nỗi đau sâu thẳm trái tim này của nàng đâu, nàng càng không có cơ hội để mà giãi bày bởi vì…một khi đã bị xuyên không, quá khứ này phải chôn vùi trong kí ức, không thể nhắc lại được nữa, nàng phải trở thành một con người khác, một con người không còn bất cứ quan hệ với thế giới hiện đại nữa.
Nàng cũng đã từng suy nghĩ, có khi nào nàng sẽ được trở về thế giới hiện đại không? Nhưng điều này không ai có thể giải đáp cho nàng, vậy đành chấp nhận số phận này mà buông tay thôi, quên đi thế giới mà nàng đã sống.
Tuy rằng xuyên không nhưng nàng có phải quá may mắn không khi mà vẫn có được một cuộc sống tốt đẹp bên phụ hoàng và mẫu hậu- hai người vô cùng đặc biệt khiến nàng khi gặp liền có cảm giác tình thân vô cùng quen thuộc giống như khi cha mẹ nàng còn sống. Khi ở bên họ nàng có thể thấy lại được hình bóng cha mẹ ở hiện đại của nàng, có phải chăng họ chính là kiếp trước của cha mẹ nàng? Nếu không tại sao họ lại đem đến cho nàng cảm giác đó? Và nàng còn may mắn hơn khi có được ba vị ca ca yêu chiều sủng nịnh vô hạn, vậy nàng còn cần cầu gì nữa đâu.
Nhu Nhã lại thật đáng thương, chẳng còn ai ngoài Phu đại thúc, trong một đêm bị mất sạch cả một đại gia đình, nỗi đau đó Nhu Nhã chịu đựng như thế nào đây? Nhu Nhã quả là một cô gái kiên cường.
Nàng âm thầm thề rằng nàng quyết sẽ tìm cho ra kẻ nào đã giết cả gia đình Nhu Nhã, tìm ra vị đại huynh-người thân duy nhất còn sót lại trên đời này cho Nhu Nhã.