Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Tiểu Yêu – Chương 17: Thống khổ
Song Như đang tung tăng vui vẻ hướng khuê phòng của Liễu Nhược đi đến.
Cửa đang đóng.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, nàng thấy nhị vương gia Tĩnh Tuyết đang ngồi thưởng rượu.
Nhìn quanh nhìn quất, nàng chẳng thấy ai khác ngoài hắn ra.
Chạy đến đứng trước mặt hắn, nàng hỏi:
– Tuyết ca, mọi người đâu cả rồi? Sao chỉ còn mình huynh thôi?
Đặt ly rượu xuống, hắn từ tốn nhìn nàng nói:
– Còn không phải vì nàng.
Nàng tròn mắt ngạc nhiên hỏi hắn:
-Sao lại vì ta.
– Tú bà và Mục Lâm đã đi tìm nàng rồi.
– Vậy còn chuyện tuyển phu quân?
– Đã giải quyết xong.
Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến thanh âm của người nào đó sắp tiến vào phòng.
Lén nhìn ra bên ngoài, nàng thấy Liễu Nhược.
Nàng ta đang đi trong một bộ dạng hết sức kì quái theo sau là tú bà khiến nàng trong lòng cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Nàng liền chạy sang, nói nhỏ vào tai hắn:
– Tuyết ca, ta núp đằng sau tấm bình phong kia, đây là thuốc giải đơn hồn hương, huynh hãy uống vào ngay đi, ta sẽ giải thích sau.
Nàng không kịp để ý rằng sắc mặt hắn đã có chút tái trắng và cơ thể đang run nhẹ lên nên khi nói xong liền chạy đến sau tấm bình phong núp vừa lúc Liễu Nhược và tú bà bước vào.
– Công tử rượu có ngon không? -Tú bà hỏi.
Không hề ngước lên nhìn, hắn cố gắng bày ra bộ dạng thoải mái nhất nói:
-Rất ngon, cảm ơn lòng tốt của mama.
Liễu Nhược và tú bà có phần ngạc nhiên, tại sao hắn đến bây giờ vẫn chưa có chuyển biến gì? Phả chăng vì liều lượng quá ít chăng? Nhưng không, tú bà chắc chắn đã bỏ rất nhiều, dù có võ công cao cường cách mấy cũng không thể tránh khỏi. Vậy chỉ còn có một lí do khác đó là hắn chưa hề uống rượu. Chết tiệt! Nếu vậy kế hoạch sẽ hỏng hết, nói không chừng còn mang tai hoạ trời giáng thì chết.
Liễu Nhược không tin hắn chưa uống rượu liền giả lả đi đến cầm bình rượu lên rót vào ly hắn.
Quả nhiên hắn đã uống rồi! Bình rượu đã bị vơi đi.
Nhìn sắc mặt hắn càng ngày càng nghiêm trọng, Liễu Nhược lả lơi tựa vào người hắn, vuốt ngũ quan hoàn hảo của hắn nói:
-Công tử cảm thấy trong người thế nào rồi ạ? Có phải đang cần Liễu Nhược hầu hạ hay không?
Nhưng bàn tay nàng ta chưa kịp chạm đến mặt hắn đã bị hắn hất ra một bên đồng thời đẩy nàng ta ra, hắn gằng giọng nói:
-T ránh ra.
Tú bà mỉm cười hài lòng bởi hành động của hắn đã không còn phần mạnh mẽ như trước nữa, điều này chứng tỏ hắn đã bị dược hành hà nên bà ta liền cười nói:
– Ai nha, công tử thật là sao lại đẩy con cưng của ta ra như vậy thật không tốt chút nào, chẳng phải giờ công tử đang rất cần nó để “giải toả” rượu “đặc biệt” hay sao?
Hắn tức giận trong lòng, cố gắng vận nội lực kiềm chế tác dụng của dược, tay nắm thành quyền gằng sức nói:
– Cút hết ra ngoài cho ta.
– Hahaha phải phải ta quên mất, ta phải ra ngoài để cho công tử và Liễu Nhược riêng tư chứ, ta vô ý quá, chúc công tử vui vẻ hahaha.
Tú bà nở nụ cười nham nhở.
Nói xong liền hướng cửa đi đồng thời ra hiệu cho Liễu Nhược.
Khi bên ngoài đã có tiếng khoá cửa rất rõ, Liễu Nhược đứng lên nở nụ cười mị hoặc xinh đẹp tiến đến hắn nói:
– Công tử, để Liễu Nhược hầu hạ ngài.
– Còn chưa cút ra ngoài thì đừng trách ta. –Hắn nói.
– Công tử, ngài tưởng ngài còn có đủ sức mà ra ngoài sao? Ngoan ngoãn để ta hầu hạ, một khi cháo đã nấu thành cơm thì công tử phải là phu quân của ta, phu quân của Liễu Nhược này hahaha.
Song Như đứng sau tấm bình phong nên nãy giờ mọi sự việc nàng đều nghe rõ mồn một.
“Muốn hại Tuyết ca của ta sao? Đâu có dễ vậy chứ” nàng cười thích thú trong lòng.
Khi thấy Liễu Nhược đang tiến gần đến nhị vương gia Tĩnh Tuyết, nàng liền cầm một ống trúc nhỏ, thổi một hơi.
Một làn khói mỏng manh bay ra, lan khắp phòng.
Liễu Nhược đang đi bỗng dừng hành động lại.
Đầu óc bắt đầu cảm thấy choáng váng, bước đi của nàng ta đã có phần không vững nữa.
Nhìn, nàng ta không còn nhìn rõ được dung nhan của hắn như thế nào nữa, bước đi loạng choạng, nàng ta bắt đầu ngã xuống.
Sau khi thấy sự việc đã ổn định, Song Như bước ra đi đến chỗ Liễu Nhược mỉa mai nói:
– Muốn hại Tuyết ca của ta sao? Còn lâu. Cho ngươi nằm ở đó luôn. Hứ!
Nàng quay lại tươi cười nhìn hắn nói:
– Tuyết ca, chúng ta giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Nhìn thấy sắc mặt tái trắng, bộ dạng vô cùng thống khổ của hắn, nàng lo lắng liền vội vã chạy đến sờ trán hắn.
“Nóng! Mồ hôi ra càng lúc càng nhiều. Đây là loại dược gì đây? Mải lo chuyện khác mà ta cũng quên béng mất trong cuộc nói chuyện lúc nãy bọn họ có nhắc đến dược gì đó có bỏ trong rượu mà lại không nói tên. Làm sao đây, ta đâu có rành y thuật mà cứu Tuyết ca bây giờ?”
Hắn cố gắng nhắm nghiền mắt lại để không nhìn nàng, bàn tay nắm thành quyền đã muốn rỉ máu vì sự kiềm chế.
– Tuyết ca, Tuyết ca huynh sao vậy? Mở mắt ra nhìn ta đi. Huynh bị trúng dược gì?
Giọng nói lo lắng nhưng không kém phần mềm nhẹ của nàng khiến tâm hắn ngứa ngáy khó chịu liền mở mắt ra nhìn nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ở gần ngay trước mắt hắn. Đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy lo lắng. Cái miệng nhỏ xinh hồng nhuận vì gấp rút mà chun ra. Làn da tuyết trắng e ấp phập phòng sau hồng y mỏng manh.
Một bộ dạng vô cùng dễ thương động lòng người của nàng cùng với tình cảm đã kiềm nén lâu nay của hắn khiến hắn không thể tự chủ được nữa.
Hắn ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, vòng tay ra sau gáy nàng, kéo nàng dính sát vào hắn.
– Tuyết ca……
Hắn cuối xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nuốt lấy lời nói còn chưa kịp thốt ra của nàng.
Hắn hôn nàng mãnh liệt như chưa bao giờ được hôn.
– Tuyết…ca…đ..ừn….g
Nàng hoảng sợ, cố gắng đẩy người hắn ra nhưng đại chưởng của hắn như gồng kiềng khiến nàng không tài nào suy chuyển.
Hắn như một pho tượng chắc chắn kiên cố khiến nàng không thể thoát ra được.
Nụ hôn đầu tiên của nàng.
ẤM
“Oaoa ta không muốn, first kiss của taaaaaaa. Ta muốn trao nó cho người ta yêu mà, tại sao lại là nhị ca của ta, tại sao? Ta không muốn, không muốn, ta muốn thoát ra, ta phải làm sao đây? Tại sao Tuyết ca lại hôn ta, tại sao lại cướp đi nụ hôn đầu của ta? Ta mơ ước một ngày nào đó sẽ trao nó cho người ta thật sự yêu, người sẽ làm chồng của ta, tại sao? Tại sao chứ? Oaoa không muốn, nụ hôn đầu của ta, ta đã gìn giữ nó, nâng niu nó, bảo vệ nó suốt 17 năm nay giờ đây lại mất trong tay của Tuyết ca, là ca ca của ta đó, oaoaa KHÔNG THỂ NÀO”
Uỷ khuất, hai hàng lệ châu cứ thế mà trượt xuống, vẽ lên đôi má phấn hồng một nét trơn tru đến đau lòng, từng giọt, từng giọt lấp lánh rơi xuống bàn tay đang ôm lấy đôi má của nàng.
Hắn vẫn không để ý, nụ hôn ngày càng sâu. Chỉ đợi đến khi nàng hô hấp không thông hé mở miệng nhỏ, hắn liền đưa lưỡi vào thăm dò mọi ngõ ngách, cướp đi hương ngọc của nàng.
Hắn không muốn dứt ra, cánh hoa huyết đơn mê người cứ hút hắn vào, mùi hương nhẹ dịu của mẫu đơn trên người nàng toả ra kích thích hắn khiến hắn càng hôn nàng mãnh liệt như muốn nuốt luôn tiểu nữ oa này vậy.
Mặn! Tại sao lại mặn?
Hắn khẽ mở mắt.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng tràn đầy nước mắt.
Trong lòng hắn bỗng nhói lên.
“Ta đã làm gì nàng thế này? Thiên! Tại sao ông lại đối xử với ta như vậy? Ta đã làm vấy bẩn Như nhi ngây thơ trong sáng rồi. Ta phải làm sao đây? Phải làm sao?”
Hắn nhanh chóng buông nàng ra, quyến luyến rời khỏi nơi ngọt ngào làm hắn mê luyến quên đi mọi thứ trên đời đó.
Nàng không nói gì chỉ dùng đôi mắt ngây ngô long lanh đẫm lệ kia nhìn hắn.
Nước mắt nàng cứ như thế tuôn rơi.
Từng giọt từng giọt như những mũi tên bắn thẳng vào tim hắn khiến hắn nhất thời quên đi dục vọng của mình, khàn khàn lên tiếng:
– Như nhi…..ta…
Chàng muốn đưa tay lên lau đi những giọt lệ cho nàng nhưng nàng thật sự rất sốc, nụ hôn đầu với nàng rất quan trọng, là nơi nàng gửi gắm ước mơ tìm được hạnh phúc, gửi gắm tình yêu của nàng nên nàng vội hất tay hắn ra hướng cửa chạy đến.
Đôi mắt nhoè lệ chạy loạng choạng đến cửa.
KHOÁ RỒI
Nàng bất lực chạm tay vào cánh cửa không tài nào nhúc nhích được vì bị khoá.
Đang suy nghĩ cách thoát ra thì….
Phịch.
Nàng quay người lại.
Hắn đã ngã xuống đất.
Nàng hoảng hốt chạy đến đỡ lấy hắn, quên đi cả việc lúc nãy.
Hắn vì quá kiềm chế dục vọng của mình và cố gắng dùng nội lực phong bế nó nên sức lực ngày càng yếu đi, bản thân không thể chống đỡ được nữa càng không thể đuổi theo nàng mà bất lực ngã xuống.
– Tuyết ca, Tuyết ca huynh bị sao vậy?
Nàng lo lắng cực độ, sóng mắt lưu chuyển vội vàng quỳ xuống nâng đầu hắn dậy đặt lên đùi mình.
Sắc mặt hắn đã trắng bệch, bàn tay rỉ máu, bộ dạng thống khổ vô cùng.
“Đau quá! Tại sao tim ta lại đau như vậy? Tại sao khi nhìn thấy huynh như vậy tim ta lại nhói lên ? Ta không biết, ta phải làm sao đây, phải làm sao để cứu huynh đây?”
– Tuyết ca, huynh bị trúng dược gì?
Hắn khó nhọc hô hấp, cố gắng mở đôi mắt đã muốn mờ đi của mình nhìn nàng nói:
– Xuân dược.
“Xuân dược, xuân dược, Chết tiệt! Xuân dược là cái gì?”
BOOMMMMMMM
“Trời ơi! Ta từng xem phim đã nghe nói về xuân dược. Liễu Nhược, tú bà nếu Tuyết ca có mệnh hệ gì ta sẽ không tha cho các ngươiiiiiiii”
“Ta không có thuốc giải, cách duy nhất bây giờ để chữa cho Tuyết ca là…..
OH MY GOD
Lần đầu tiên của ta…..Không thể được, không được, ta không làm được, thật sự không thể được, ta phải làm sao đây?”