Đọc truyện Nghịch Mệnh Tầm Duyên – Chương 8: Anh đã về
Sau bữa cơm vào vài tuần trước, Tạ Kha chợt nhận ra xung quanh mình thiếu mất một người. Thư Uyển không xuất hiện ở nhà anh cũng chẳng hề đặt chân đến công ty anh. Trong lòng anh bỗng dấy lên mớ cảm xúc mơ hồ và hỗn độn.
Hình như là, có một chút trống vắng. Thừa một chút lặng im. Thiếu mất đi một mùi hương ca cao thoang thoảng. Và cũng không có cô…
Tạ Kha bị mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình làm kinh ngạc, rồi tự bật cười. Mười năm, anh thản nhiên nhận lấy sự quan tâm của cô trong mười năm ròng rã, đến nỗi anh cũng sắp quên đi cô cần có cuộc sống của riêng mình. Giờ đây, cô biết suy nghĩ cho mình hơn, thế thì anh phải vui chứ? Thế nên, anh dẹp luôn cái ý định đến thăm cô vừa mới lóe qua đầu mình. Không khéo anh lại làm cô khó xử thêm.
Ngoài trời đang mưa to. Xe chạy đều nhưng lòng Tạ Kha vẫn cứ bồn chồn lạ. Chợt nhớ điều gì, anh dừng xe, mở điện thoại. Tin nhắn cuối cùng giữa anh và cô được gửi cách đây hai hôm, nội dung vẫn chỉ là vài câu chúc ngủ ngon. Những tin trước đó cũng không có gì khác lạ, trừ tấm ảnh tự chụp vào cái hôm cô có cuộc gặp mặt với đại diện bên xuất bản sách.
Nhưng rồi anh chau mày, hôm qua hai người họ không hề có liên lạc. Bả vai anh đột ngột run lên. Lẽ nào…
Không dám suy nghĩ tiếp, anh vội vã lái xe đến nhà cô. Đỗ xe bên đường, anh đến bên cổng thì nhận ra nó đã được khóa từ phía trong. Điều đó cũng có nghĩa là cô vẫn đang ở nhà. Nỗi lo đè nặng như đá trong lòng anh tạm buông xuống. Nhưng Tạ Kha vẫn chưa yên tâm khi anh bấm chuông mãi vẫn không thấy người mở cửa.
Hết cách, anh khom người lấy chiếc chìa khóa dự phòng được Thư Uyển cột chặt vào chân hàng rào bằng dây nhựa trong. Có lẽ cô ngốc kia không ngờ rằng, những lần cô quên chìa khóa và vụng trộm sử dụng chìa dự phòng đều bị anh thấy cả. Tiếng bước chân vang lên gấp gáp, Tạ Kha đẩy cửa vào ngay bên trong.
Thật bừa bộn. Thảm chùi chân vốn ngay cửa chính thì bị lệch qua hẳn, một túi đựng đồ vứt chỏng chơ giữa nhà. Anh nhíu mày, đây vốn không phải tác phong của cô. Đèn điện bật sáng trưng, đập vào mắt anh là thân hình nằm sóng soãi trên đất. Vội vã bước đến gần, anh vừa gọi vừa lay cô:
– Uyển!
Thư Uyển chẳng hề đáp lại, thân hình bé nhỏ run bần bật. Đặt tay lên trán cô, anh phát hiện ra cô đang sốt cao. Bộ đồ đang mặc trên người cô còn hơi ẩm, rõ ràng là vừa bị mưa ướt.
Tình trạng này khiến Tạ Kha hơi lưỡng lự một chút. Bế cô lên giường, đặt yên ở đó, anh chạy khắp nhà để tìm máy sấy tóc và thuốc hạ sốt cho người bệnh kia. Mất thêm một thời gian để ép cô gái mê mang kia uống thuốc cũng như sấy khô bộ quần áo ẩm ướt kia, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Càng lúc càng không biết lo cho bản thân chút nào cả! Lỡ như anh không đến thì cô sẽ ra sao đây?
– Kha.
Một tiếng gọi yếu ớt thoát ra từ miệng Thư Uyển. Anh đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ đã bắt đầu giảm đi. Người trên giường khẽ cự quậy, gương mặt như chậc khóc, miệng cứ lẩm bẩm gọi tên anh mãi. Nắm bàn tay nhỏ bé đó, anh khẽ thì thầm:
– Tớ đây.
Trong cơn mê mang, cô nắm chặt bàn tay to lớn. Rồi như được an ủi, cuối cùng cô cũng thôi cự quậy, yên vị trên giường.
Thấy cô đã ngủ yên, anh rút tay ra, sờ mái tóc mềm:
– Bao lâu rồi, sao vẫn ngốc như vậy, hả?
Không một ai trả lời anh, vì người anh hỏi đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Vài giờ sau, Thư Uyển giật mình thức dậy vì cổ họng khô rát. Cô cần nước, cần ngay bây giờ. Dùng toàn bộ sức lực để mở mắt ra, một gương mặt quen thuộc bất ngờ đập mắt. Người mà trong mơ cô vẫn không quên được.
– Kha.
Nghe giọng khàn khàn của cô, anh nhanh chóng mang nước đến. Gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm khắc, giọng lạnh như băng:
– Đây, uống đi.
Thư Uyển đón lấy ly nước từ tay anh, đưa lên miệng, ánh mắt rụt rè dò xét biểu cảm trên gương mặt đó. Thôi xong, nhìn sơ qua đã biết là cô chọc giận anh rồi!
– Xin lỗi.
Cô nói bằng giọng ngập ngừng. Chẳng dè, bộ dạng tự biết lỗi đó của cô càng chọc giận anh:
– Cậu xin lỗi tớ làm quái gì. Có xin lỗi thì xin lỗi chính cậu ấy! Lớn rồi mà tự lo cho mình còn không biết.
Thư Uyển bất ngờ bị Tạ Kha quát mắng, nhưng vừa nghe xong cô đã bật cười. Mặt anh đen lại, cô rối rít nhận sai:
– Tớ biết sai thật rồi mà, đừng mắng bệnh nhân nữa được không!
Anh trừng mắt rồi đưa tay sờ trán cô:
– Đã hạ sốt rồi.
Nhìn vẻ mặt uất ức hiếm thấy của anh, Thư Uyển chỉ còn cách cúi đầu để cười trộm. Không khí trong phòng trở nên sinh động, vì một người tỏ ra nguy hiểm còn một kẻ lại có vẻ không biết chết là gì.
Hồi lâu sau, Tạ Kha mở lời trước:
– Nói cho tớ biết, đã có việc gì xảy ra vậy?
Tính cô anh hiểu. Đằng sau vẻ ngoài mỏng manh yếu đuối này là một cô nàng rất đỗi quật cường. Nhưng mà, xét đến cùng thì vẫn ngốc, lúc nào cũng ôm hết chuyện vào mình, có bị thiệt thòi cũng tự chịu.
Người Thư Uyển hơi run lên, rồi bị cô ép trở về vẻ trấn định. Cô chỉ nói đơn giản, để anh bớt lo:
– Tớ gặp một chút rắc rối trong công việc.
Mấy đầu ngón tay của Tạ Kha gõ nhè nhẹ trên mặt bàn. Chỉ một chút, mà đã có thể bức cô ra nông nổi này sao?
– Cậu không giấu được tớ.
Câu nói không thưởng không phạt của anh làm cô giật bẵng người. Phải rồi, anh giỏi nhất là đoán ý nghĩ của người khác, làm sao dễ dàng qua mặt được đây. Huống hồ chi, nếu anh muốn biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần một cuộc điện thoại thôi là đủ. Cô thở dài:
– Cuốn sách tớ viết, cậu biết đó. Nó xảy ra vấn đề rồi.
Anh cười cười:
– Bị bên kiểm duyệt làm khó à?
Bê bối của ngành xuất bản anh có nghe qua. Không hẳn là sách có sai phạm, chỉ cần quyển nào không chịu dùng tiền lót đường sẽ bị họ giam chân trong một thời gian dai dẳng. Anh thừa biết, Uyển không bao giờ viết những gì sai trái, nội dung sách cô hoàn toàn có thể bảo đảm. Có chăng là thiếu công tác trải đường, mà việc này chẳng hề khó với anh.
Đôi mắt sáng đẹp của cô chất chứa đau khổ:
– Không, tệ hơn cả thế. Người ta… người ta chiếm đoạt quyển sách của tớ.
Cô nghẹn ngào kể lại cái bẫy của bên công ty đại diện cũng như sự trơ tráo của người tự nhận là tác giả. Giọng của Tạ Kha càng lúc càng lạnh khi nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của Thư Uyển. Hồi lâu, anh mới hỏi:
– Tại sao không nói với tớ sớm hơn?
– Vì cậu bận. Tớ không liên lạc được.
Cô thở dài, đáp. Anh lặng im chẳng nói chẳng rằng. Cô không hề thấy được bàn tay anh đã siết lại thành hình nắm đấm. Nếu anh có ở đây, những kẻ khác không dám tùy tiện bắt nạt cô gái ngốc này như vậy.
Mười ngày. Trong suốt mười ngày qua, Tạ Kha vốn không hề có mặt ở thành phố T. Bởi ngay sau khi nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp của tổ chức, anh đã bí mật bay sang nước X. Cũng không phải để ẩu đả, anh vốn không can dự vào những việc chảy máu, chẳng qua là trong nội bộ có kẻ tự ý bòn rút tiền công. Với tư cách là tổng thư kí quản lí những khoản tiền đen, anh, tất nhiên phải có mặt. Và đương nhiên, chặng đường đến đó không hề đơn giản.
Dù anh không muốn dây vào máu, nhưng không có nghĩa là máu không vấy lên người anh. Suýt chút nữa, Tạ Kha đã bị trận ám sát của bọn người kia lấy mạng. May mắn là cả anh và thuộc hạ của ông già đều đủ cảnh giác, nên cuối cùng, âm mưu của chúng không thành. Thế nên, khi phát hiện ra sự thất thường của Thư Uyển, anh còn nghĩ rằng bọn người đó đã ra tay với cô ấy. Vạn hạnh là, sự việc tồi tệ nhất ấy đã không xảy ra.
– Nhưng bây giờ tớ ở đây rồi. Để tớ giúp cậu, được không?
Anh biết cô quật cường. Trước giờ, cô luôn cố gắng tự làm mọi việc, không bao giờ nhờ anh hỗ trợ dù anh thừa khả năng giúp. Anh trân trọng sự cố gắng của Uyển, nhưng không có nghĩa là anh trơ mắt nhìn cô ấy bị ức hiếp. Dù gì, họ cũng là bạn thân cơ mà!
Thư Uyển hơi cúi đầu, môi cắn chặt, rồi bất đắc dĩ gật đầu. Cô thật sự cần anh trợ giúp. Sâu trong thâm tâm cô, cô tự chán ghét bản thân mình. Cô, quả là một kẻ vô dụng!
Như đọc thấu ý nghĩ của cô, anh cất tiếng:
– Cậu là bạn tớ, tớ tự nguyện giúp cậu. Đừng nghĩ nhiều, đừng cảm thấy có lỗi với tớ, được không hả Uyển?
Thư Uyển gật đầu, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy:
– Nhưng tớ không muốn làm bạn cậu, cậu hiểu không hả?