Đọc truyện Nghịch Mệnh Tầm Duyên – Chương 54: Nguy
– Dô!
Tiếng la hét, tiếng nhạc ầm ầm vang lên với những gương mặt đỏ ngầu vì hưng phấn. Thác loạn và ầm ĩ, đêm nay, quán bar Lang Sa nổi tiếng nhất nước C trở về đúng dáng vẻ nổi loạn của mình. Khắp nơi đều là những kẻ ra dáng giang hồ, thân hình đầy những hình xăm, mặt mũi bặm trợn. Những khuôn mặt lộ rõ vẻ thoải mái ngập trong ánh đèn nhấp nháy của vũ trường. Họ, hoặc đang thi nhau nốc những bình rượu đắt tiền, hoặc đang vui vẻ với các cô gái phục vụ tại quán.
Giữa khung cảnh đó, Trịnh Lâm khẽ ho:
– Các chú đừng vội nào…
Giọng nói đó, lẽ ra cũng chỉ như một âm vang rất khẽ giữa không gian hỗn loạn. Nhưng tên đứng cạnh người nọ vội vàng ra hiệu cho DJ tắt nhạc đi. Theo sau chuyện bất ngờ ấy, một tràng mắng nhiếc vang lên. Người đàn ông đứng bên Trịnh Lâm quát ngay:
– Yên tĩnh, nghe đại ca nói.
Cả vũ trường im phăng phắc. Câu chửi thề trên miệng một vài kẻ chưa kịp phun ra đã vội nuốt vào. Gương mặt một số kẻ bỗng trở nên trầm trọng, có lẽ là đang nghĩ đến một điều gì kinh khủng. Rồi Trịnh Lâm phá lên cười, nụ cười hài lòng thấp thoáng phần tự đắc:
– Các chú vui thì vui, cũng đừng quên khách chứ!
Lúc này, bọn người đang vui đến quên trời quên đất mới chợt nhớ đến đoàn người Dạ Quỷ đang điềm nhiên ngồi một góc. Gọi là ngồi một góc, nhưng thật ra thì bọn họ cũng đang tụ thành những nhóm nhỏ, điềm nhiên nhận rượu từ tay barterner. Trước sự thờ ơ của chủ nhà, họ cũng chẳng tỏ thái độ gì bực dọc gì. Bởi những người được chọn không chỉ tinh nhuệ mà phẩm tính cũng được yêu cầu khá gắt, họ chẳng mấy để tâm đến những trò vặt vãnh này. Rượu và gái, đâu cũng vậy. Nhưng chuyến hàng lần này chẳng thể sơ suất.
Trong đám người thoáng nghe tiếng thở phào. Rồi nhạc lại được bật lên, với những âm vang xập xình còn to hơn ban nãy. Đám người thuộc hạ của Trịnh Lâm quăng rượu về phía bọn người Dạ Quỷ như thay lời mời. Và mấy cô em với thân hình nóng bỏng cũng dời gót chân sang, dáng người vặn vẹo như một con rắn đang mời mọc.
– Tự nhiên đi.
Lạc Vân khoác tay ra hiệu cho những kẻ ngồi kế bên. Được phép thả lỏng, đám người Dạ Quỷ cũng nhanh chóng hòa vào đám đông nhốn nháo. Tạ Kha ngồi im, mắt dán vào chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh trong ly. Lúc này, Trịnh Lâm bước lại gần. Nhìn thấy anh ngồi ngang vị trí với Lạc Vân, đôi mắt tinh ranh thoáng hiện lên vẻ tò mò. Nhưng ông ta không vội gì mở miệng, lúc này vẫn còn nhiều chuyện khác quan trọng hơn:
– Tẩy trần xong, anh định hôm nào giao dịch?
– Tối mai.
Lạc Vân cười, không tiếng động đánh giá Trịnh Lâm. Thân là đường chủ Chu Tước đường của Dạ Quỷ, việc ông sành sỏi nhất chính là quan sát người khác. Sự nôn nóng của ông ta không thể nào qua mắt ông được. Bằng vẻ mặt bình thản, Lạc Vân tung cho kẻ đối diện mình một quả bom:
– Và cũng xin giới thiệu với Trịnh lão đại đứa cháu, Tạ Kha. Cậu ấy sẽ là người phụ trách chính giao dịch lần này, còn thân già đây cũng chỉ là người dẫn đội.
Sắc mặt Trịnh Lâm thoáng thay đổi. Ông ta phỏng đoán được Tạ Kha không tầm thường, nhưng chưa hề nghĩ tên oắt con như anh lại là người giao dịch với mình. Nhất thời, sắc mặt ông ta có chút u ám.
– Không phải chúng ta đã thỏa thuận trước tất cả rồi sao? Giao dịch này còn gì quan trọng để quý vị hưng sư động chúng?
Lão sẵn giọng nói.
Tạ Kha đặt ly rượu xuống bàn, cười như không:
– Còn chứ!
Trong con mắt tóe lửa của lão ta, anh phun ra một chữ: Tiền!
– – – – – – –
– Các người kiểm tra tự nhiên đi.
Hai va ly chất đầy những cọc tiền mệnh giá lớn được bày ra ngay trước mắt. Không chút khiêm nhường, Tạ Kha lập tức kiểm tra. Mặt Trịnh Lâm tối sầm. Lạc Vân đứng cạnh bên, cười như hồ ly. Đến lúc anh gật đầu xác nhận, gương mặt ông ta mới thoáng hiện sự nghiêm túc.
– Có lỗi với Trịnh tiên sinh rồi, nhưng đây là căn dặn của Bạch gia. Các ông cũng biết mà, dạo gần đây, tiền của nước C loạn quá. Thật thật giả giả, làm chúng tôi không thể không đề phòng.
Lúc này, sắc mặt của Trịnh Lâm mới thoáng hòa hoãn. Thời gian gần đây, thị trường tiền bỗng tràn lan tiền giả. Có những mẫu mã dễ phát hiện. Có những mẫu khác lại rất mực tinh vi. Bản thân họ cũng thường xuyên kiểm tra tiền, phòng những ké lớn gan hoán phụng tráo long.
– Để cho công bằng, Trịnh tiên sinh cũng nên kiểm tra đi chứ. Hàng chúng tôi cũng sẵn sàng rồi đây.
Những hòm to được mở ra, vũ khí và đạn dược đều nằm chỉnh tề bên trong đó. Nhìn súng ống bóng loáng, bọn cấp dưới của Trịnh Lâm khẽ than. Gật đầu hài lòng, bọn thuộc hạ của Trịnh Lâm cũng hiểu ý mà tiến hành kiểm tra.
– Ổn cả rồi.
Hai bên nháy mắt nhìn nhau. Những va ly hàng và tiền được trao đổi gần như cùng lúc. Lạc Vân mỉm cười, rồi lại ra hiệu cho đàn em tiếp tục mang đồ ra. Lại một số va ly được đặt đến trước mặt Trịnh Lâm. Trên mặt ông ta đã hiện rõ nét kinh ngạc nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thường.
– Đây là…
Lạc Vũ cười:
– Xem như là khuyến mãi cho khách hàng lớn.
Đến nước này thì Trịnh Lâm không cần cố giả vờ bình tĩnh nữa. Sự phấn khích đã hiện rõ trên gương mặt của y. Đây mới là vũ khí thật sự của bọn họ! Cuối cùng họ cũng đã nắm giữ hỏa lực đủ lớn!
Thật ra, số hàng nóng vừa mới mua kia vốn không phải là của bọn họ. Chủ thật sự của chúng là Satxin thân vương. Ông ta đang tập hợp rất nhiều nguồn lực về vũ khí để chuẩn bị cho một trận tạo phản.
Phải, là tạo phản. Bởi nước C, tuy nhìn vẫn phong hoa nhưng đã bắt đầu có xu hướng suy tàn. Vì tư lợi của hoàng thất, kinh tế nước C đã bắt đầu xuất hiện khủng hoảng và suy thoái ở một số lĩnh vực. Chính quyền cũng theo đó mà chia làm hai phe. Một phe chủ hòa, muốn tiến hành canh tân đất nước bằng cách làm suy yếu quyền lực của hoàng thất, đồng thời phát triển mối quan hệ thân thiện với các nước khác. Phe còn lại chủ chiến, muốn nhân cơ hội nước A thiếu cảnh giác mà xâm lược, chiếm đoạt tài nguyên trù phú bù đắp cho sự suy sụp này. Cả hai phe đều đấu tranh với nhau một cách gay gắt, không hề nhượng bộ. Nhưng về bề nổi, phe chủ hòa xem như là thắng thế vì được lòng dân hơn.
Thế nhưng, làm sao phe chủ chiến cam tâm bị tước đi địa vị cao cao tại thượng, bị mất đi bao nhiêu đặc quyền đặc lợi! Một âm mưu tạo phản vì thế mà ra đời. Phe chủ chiến hạ quyết tâm đánh úp, hòng tiêu diệt đương kim hoàng đế – người đứng đầu phe chủ hòa hiện tại. Họ bắt đầu thu mua vũ khí một cách bí mật, nhưng những tổ chức nhỏ lẻ cũng chẳng cung cấp được bao nhiêu. Đó là lý do mà họ tìm đến Dạ Quỷ, tổ chức hắc đạo ở ngay nước láng giềng.
Xét bí mật, trước giờ Dạ Quỷ đều giữ kín. Xét quy mô, cũng chỉ có tổ chức này có khả năng cung cấp được một khối lượng vũ khí hiện đại khổng lồ. Xét lập trường, hắc đạo và nước A vốn xung đột, lại càng không có lý do để từ chối hay tạo bất lợi cho họ. Thế nhưng, vì cẩn thận, thân vương Satxin vẫn không đứng ra thực hiện vụ giao dịch này mà mượn tay của Trịnh Lâm.
– Thế thì, tôi xin đa tạ Bạch tiên sinh.
Tất cả mọi người đều cười, những lời xã giao khách khí tuôn ra không ngừng nghỉ. Lòng vui sướng, Trịnh Lâm nhìn mọi người cũng thuận mắt hơn. Kể cả Tạ Kha, kẻ chướng mắt nhất với ông ta cũng bớt đi vài phần đáng ghét. Nhưng đang trong cơn lâng lâng, ông ta bất giác nhớ đến lời của thân vương Satxin. Lôi kéo, phải, thân vương muốn lôi kéo bọn người Dạ Quỷ. Tham vọng của ông ta không dừng lại ở việc thâu tóm nước C, mà cốt lỗi vẫn là xâm lược nước A. Ông ta muốn mượn tay thế lực ngầm này để tạo ra một cuộc nội loạn. Ôm thái độ muốn lôi kéo, lời nói của Trịnh Lâm bất giác nhiều thêm hai phần khách khí.
Tạ Kha vẫn bình thản đứng nhìn cuộc vui. Nhìn cách lão già kìa không ngừng đẩy đưa ám thị và bị chú Lạc Vân âm thầm trả lại cũng là một điều thú. Nhiều năm tiếp xúc với những người khôn khéo trải từ chính khách đến thương nhân, cha của Lạc Vũ có thể nói là một tay lành nghề trong việc giao tiếp này. Hầu như chỉ có chú ấy moi móc thông tin được từ miệng người khác, chứ những kẻ khác chẳng thể tìm ra được thông tin hữu dụng từ miệng chú ta.
Chăm chú từng chút một, Tạ Kha bất ngờ phát hiện ngón tay của Lạc Vân khẽ run. Gương mặt anh vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng âm thầm dậy sóng. Nhất định, nhất định là chú Vân đã đoán được gì đó! Đầu tiên là tặng vũ khí. Và bây giờ là ám hiệu cho một hành động tuyệt đối phải thành công…
Nhắm hờ đôi mắt lại để giấu đi những giằng xé, anh ngậm một điếu thuốc lá trên miệng rồi lấy bật lửa từ túi ra, tay trái dùng chút lực tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp rồi tay phải chụp lấy và châm lửa. Đám người của Trịnh Lâm cũng có nhìn qua, thấy động tác đầy vẻ thể hiện ấy thì nhanh chóng thu mắt về. Lòng anh trầm xuống vì nhiệm vụ nặng nề mình đã nhận.
– Không, ngươi không được làm như thế!