Đọc truyện Nghịch Mệnh Tầm Duyên – Chương 51: Đã biết gì về anh?
– Anh ấy là ngoại lệ.
Thư Uyển quả quyết khẳng định. Gần như ngay lúc đó, Tạ Phỉ cũng tỏ thái độ khó chịu:
– Tào Dũ, anh im đi.
Với biểu cảm dửng dưng, hắn ta bước lại gần, tiêm cho anh thêm một mũi thuốc gì đó. Vẻ tỉ mỉ trên mặt hắn hoàn toàn tương phản với lời nói, Thư Uyển nhận ra người trước mặt có lẽ cũng có quan hệ khá tốt với anh.
Một tuần lặng lẽ trôi qua trong sự chờ mong của Thư Uyển. Tình hình của Tạ Kha không hề xấu đi mà cũng chẳng tốt đẹp hơn chút nào. Gã tên Tào Dũ kia vẫn đều đặn đến và tiêm cho anh một loại thuốc, không quên “nhắc nhở” ngữ điệu tự tin của cô hôm ấy. Thư Uyển cũng lười phản ứng với hắn, muốn nói gì cũng được, quan trọng là hắn giúp được anh.
Trong khoảng thời gian Tạ Kha nằm trơ trên giường, bầu không khí trong nhà lặng im đến ngột ngạt. Thư Uyển từ chối sự giúp đỡ của những người khác, lẳng lặng chăm sóc cho anh. Thời gian của cô, cô muốn dành để ở bên cạnh người con trai ấy.
Giúp anh cử động tay chân, Thư Uyển tựa người vào giường, nghịch ngợm lấy tay mình đan chặt vào bàn tay to lớn. Chẳng hiểu vì sao, trong tình cảnh mọi người đều lo lắng, cô vẫn cứ điềm nhiên. Trực giác mãnh liệt nói với cô rằng anh sẽ tỉnh, tỉnh sớm hơn tất cả mọi người dự tính. Ánh nhìn đau đáu của anh trước lúc ngất khiến cô vẫn tin anh sẽ tỉnh vì cô.
Cửa đột ngột mở ra. Thư Uyển toan chào bác Lâm, vị quản gia trung thành của nhà họ Tạ, thì phát hiện ra một người phụ nữ trung niên bước vào. Gương mặt thoáng hiện nếp nhăn, nhưng những đường nét sắc xảo vẫn còn đó, khẳng định chủ nhân nó thời son trẻ là một trang tuyệt sắc. Trang phục trên người bà không quá cầu kì mà vẫn quý phái thanh tao. Tức thì, nụ cười trên môi cô trở nên bối rối.
– Con…
Thư Uyển rụt tay về, ấp úng chào hỏi. Bà lập tức bước lại gần, nét mặt nhuốm vẻ sầu lo. Nhưng rất nhanh, người phụ nữ ấy đã khôi phục vẻ bình thản cần có ở người quý phụ. Bà quay sang nhìn cô, hơi nhướng mày. Ánh nhìn của bà làm cô bối rối, bởi người đó là mẹ của anh. Mẹ, anh đang đứng trước mặt cô, cạnh bên con trai bà. Cô không biết mình phải dùng thái độ gì để đối mặt với bà ấy cả, đặc biệt là khi anh vẫn chưa tỉnh lại.
Rồi người phụ nữ ấy khoan thai mở lời:
– Con có phải là Uyển không? Xin lỗi vì sự nôn nóng vừa rồi của bác.
– Dạ, là con.
Thư Uyển trả lời, giọng vẫn còn rụt rè.
– Chúng ta đã từng gặp nhau. Và con không ăn sủi cảo bác nấu.
Bà cười nhẹ, một nụ cười hiền hòa khiến người khác dễ dàng thả lỏng. Cô cũng bớt đi phần căng thẳng, tâm trí chợt hiện lên những hình ảnh đã có từ xa xăm. Lúc còn là bạn học của anh, thỉnh thoảng, cô và một vài người bạn nữa cũng đến nhà anh làm khách. Mỗi lần bọn họ đến thì phụ huynh anh đều không có mặt. Duy chỉ có một lần, bọn họ đến rất sớm và tình cờ gặp được mẹ anh, ngay lúc bác ấy đang nấu sủi cảo.
– Dạ, là con.
Cô cười nhẹ, giải thích bâng quơ về chuyện cũ:
– Thật ra hôm ấy con đã ăn quá no trước khi đến.
Bầu không khí theo đó mà giảm đi mấy phần căng thẳng. Rồi Trần Thanh, với ánh nhìn chăm chú bỗng thở dài:
– Lúc trước, con là một cô bé ngoan. Bây giờ, con là một cô gái tốt. Nhưng con thật sự không thích hợp với con trai bác.
Âm thanh vừa vang lên đã khiến Thư Uyển như chết lặng. Vậy là mẹ của anh đến đây chỉ để nói với cô những lời này hay sao?
– Con rất tiếc, thưa bác. Nhưng con yêu Kha và anh ấy cũng yêu con.
– Thế cho bác biết, con đã biết những gì về Kha. Con đã biết bao nhiêu về người con yêu, hả cô gái nhỏ?
– Con…
Thư Uyển im lặng. Anh có thói quen giữ bí mật, còn cô luôn tôn trọng những bí mật của anh nên thật sự thì cô chẳng biết gì về anh. Có chăng chỉ là vài tính từ chung chung, như tài giỏi, bí ẩn hay nguy hiểm, quá ít ỏi để hình dung về một ai đó. Cô không biết bắt đầu từ đâu khi phải kể về anh cho chính mẹ của anh nghe.
– Con thấy đó, con không biết đủ nhiều về Kha. Và phát súng con chứng kiến vừa rồi cũng chỉ là một phần không đáng kể trong cuộc đời của nó.
Cô im lặng. Tiếng súng vang hôm đó đến tận giờ vẫn còn ám ảnh cô. Cô vẫn chưa thể hình dung bàn tay anh đã nhuốm máu như thế nào cho đến tận ngày hôm đó. Thế nhưng, cô cũng hiểu, nếu lúc đó anh không kịp nả phát súng kia, cả hai người họ đã chết. Anh không có lựa chọn.
– Con phải thừa nhận là mọi thứ đã vượt tầm tưởng tượng của con. Nhưng điều đó không làm con nghĩ khác vì anh ấy.
Trần Thanh nhìn cô, vẻ hứng thú:
– Ồ, con đã nghĩ gì về con trai bác?
– Anh ấy không phải là người xấu.
– Con hình dung như thế về một người đã giết người ư? Vì nó nổ súng để cứu con?
– Vì anh ấy vốn dĩ không muốn giết ai cả. Anh ấy không thích cuộc sống như thế này.
Giọng Thư Uyển nghẹn lại. Dẫu chủ nhân của nó không hề ý thức, ánh mắt cô đã dán chặt vào người con trai nằm bên. Trần Thanh bước đến gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:
– Con khiến bác thay đổi ý nghĩ rồi. Con biết về Kha nhiều hơn bác và cả cha của nó.
Để lại cô gái vẫn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, Trần Thanh bước ra ngoài. Từ trên người Thư Uyển, bà loáng thoáng thấy bóng hình của mình thời son trẻ. Bà cũng từng yêu một người mà lẽ ra phải tránh và vì người đó, bà sẵn sàng thay đổi chính mình. Nhưng bà vô cùng hạnh phúc vì sự lựa chọn ấy.
Nhìn Tạ Phỉ đứng trước cửa phòng, Trần Thanh không quên dặn:
– Uyển sẽ nhanh sẵn sàng thôi. Con hãy giúp con bé trở thành nữ chủ nhân thật sự của nhà họ Tạ.
Dáng bà tao nhã bước trên đôi giày cao gót. Điện thoại rung lên, bà nhoẻn miệng cười tươi:
– Alo bà xã nghe đây.
– – – – – – –
Nhìn người bạn đời gắn bó suốt mấy mươi năm, Tạ Hồng bỗng cảm thấy thời gian qua nhanh quá. Năm ấy, bà là thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn sống trong cưng chiều. Còn ông lúc đó cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ. Hai người họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, cho đến lần bà bị cướp túi xách và ông là người giành lại. Sau lần đầu gặp gỡ, họ dần trở nên thân quen và cuối cùng yêu nhau.
– Ông xã, anh đang nghĩ gì đó?
Ngồi trên đùi ông, Trần Thanh lúc này đâu còn bộ dạng của một quý phu nhân mà chỉ là một cô vợ đang làm nũng. Ông bật cười rồi đưa tay xoa đầu bà như lúc xưa vẫn thường:
– Anh đang nghĩ về bà xã và cả con nữa. Anh để em và con chịu thiệt quá nhiều.
Theo Bạch Diễn bôn ba nhiều năm, từ lưu manh trở thành đường chủ một đường, nghe oai vệ nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ là đôi tay nhơ nhuốc. Ông vốn dĩ là một kẻ xấu, ông không ngại mình bẩn, chỉ cần giữ được nụ cười tinh khôi của bà. Vậy mà, người phụ nữ của ông cuối cùng cũng phải cầm súng. Con trai ông cũng vậy.
– Là do em chọn mà.
Bà bình tĩnh đáp. Cô tiểu thư không hiểu sự đời năm đó đã thay đổi, vì bên cạnh người đàn ông bà yêu không cần một kẻ ngây ngô. Ông ấy cần một người phụ nữ đủ bản lĩnh, ít nhất là tự bảo vệ được mình để không trở thành trói buộc.
– Nhưng con chúng ta không được chọn.
Do dự một chút, cuối cùng Tạ Hồng cũng nói ra điều khiến ông day dứt suốt bao lâu nay. Gương mặt Trần Thanh thoáng buồn, trên môi cũng gieo một nụ cười bất đắc dĩ:
– Phải, Kha không có quyền lựa chọn. Biết đâu, con đã căm ghét chúng ta vì điều đó…
Ông ôm chặt lấy bà, nhỏ giọng trấn an:
– Bà xã, em đừng nghĩ như vậy.
Bà đẩy ông ra và nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang xao động:
– Chúng ta không thay đổi được gì cả, nên em nghĩ rằng anh đừng can thiệp vào sự lựa chọn của con. Cô bé đó có thể không phải là sự lựa chọn thích hợp nhất, nhưng con bé là người mà Kha cần nhất.
Tạ Hồng im lặng. Phải thừa nhận rằng có những lúc, ông không muốn tán thành chuyện của con trai và cô bé kia, vì con bé quá đỗi yếu đuối. Cũng như ông, bên cạnh con trai ông không cần một người phụ nữ mỏng manh như vậy. Nó cần một cô gái có thể san sẻ với mình, hoặc ít nhất không phải là vướng bận.
– Ông xã, tin em đi. Tình yêu đã thay đổi được em, nó cũng sẽ dạy cho con bé trở nên mạnh mẽ.
Tạ Hồng mỉm cười. Những cô gái ngoan ngoãn, khi thay đổi cũng vô cùng đáng sợ. Ông vẫn còn nhớ đến lần đó, khi bà bình tĩnh cầm súng nhắm thẳng vào đầu của đối thủ ông. Bất đắc dĩ, ông cũng phải gật đầu:
– Được rồi, ông xã sẽ không phản đối nữa. Nhưng cậu quý tử nhà em vẫn chưa chịu tỉnh kìa.
Nhắc đến việc này, bà không khỏi bĩu môi:
– Thôi đi, em là người sinh ra nó mà, còn gì không rõ! Giả vờ bất tỉnh để cho người yêu nó có cơ hội ghi điểm trong mắt chúng ta, đúng là một âm mưu thiếu đầu tư…
Tạ Hồng khẽ ho:
– Nhưng anh thấy em đã ít nhiều xiêu lòng đó chứ…
Trần Lam cũng chỉ biết cười. Vẫn là bà thua, không nỡ để đứa con bướng bỉnh kia tiếp tục diễn xuất vất vả. Vả lại, chuyện cũng đã không còn gì đắn đo.
– Chỉ hi vọng bọn trẻ được hạnh phúc. Chúng nó cũng đã trải qua quá nhiều chuyện.
– Ừ.
Không khẳng định mà cũng không phủ định, ánh mắt Tạ Hồng nhìn về phía bầu trời. Trời cao, rộng và cũng đầy giông tố. Liệu gió có dừng tại đây?