Nghịch Mệnh Tầm Duyên

Chương 37: Khó tin


Đọc truyện Nghịch Mệnh Tầm Duyên – Chương 37: Khó tin

Xế chiều là một khoảnh khắc tuyệt vời, bởi chỉ cần ngước nhìn trời cao, ta sẽ thấy ngay trận giao tranh dữ dội giữa màu cam và màu đen bí ẩn. Và một quy luật của tạo hóa, bao giờ sắc cam cũng phải làm kẻ bại lui. 

Và tất nhiên, vào những lúc như thế này thì chân cầu Lưu Ly chưa bao giờ thiếu bóng dáng những đôi tình lữ. Có kẻ chụp ảnh, có kẻ dạo chơi, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào. Cách đó không xa, có cặp nam nữ đứng tựa người vào bờ kè để hóng gió. Hai người đó chính là Tạ Kha và Giai Mẫn.

–     Anh Kha…

Giai Mẫn nhìn người con trai trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Sau gần hai tháng mất tăm, cô đã đinh ninh rằng Tạ Kha gặp chuyện bất trắc. Bởi xét cho cùng, anh cũng chẳng phải là một người mua bán bình thường. Dù tất cả mọi người đều tận lực giấu giếm nhưng sau vụ bắt cóc lần trước thì cô cũng đã đoán được phần nào. Giữa lúc đó, Lạc Vũ thần thần bí bí, bảo có một người quen muốn hẹn cô ra gặp mặt. Cô cứ nghĩ Trần Ấn lại bày trò gì đó, nhưng thật sự không ngờ lại gặp anh Kha.

–     Em có gì muốn hỏi không?

Cô ấp úng định nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không thành tiếng. Những việc không nên hỏi tất nhiên là không được hỏi. Còn những việc khác, cô nhất thời lại không nhớ ra. 

Tạ Kha âm thầm đánh giá người trước mặt mình. Công bằng mà nói, Giai Mẫn là một cô gái rất ưu tú. Nhưng có quan trọng gì đâu, người anh yêu là Uyển. Tình yêu mà, nó đâu dựa trên mức độ tài giỏi của ai đó. Nó chỉ đơn giản là một khoảnh khắc tim lỗi nhịp, là những ấm áp cảm nhận từ nhau trong phút giây nhưng dư vị lại quá đỗi lâu dài.

Rồi bằng một giọng thản nhiên như không, anh kể cho Giai Mẫn tất cả những chuyện trong thời gian gần đây, chẳng giấu giếm gì. Bao gồm cả chuyến hàng xuyên rừng cùng trận đấu súng tóe lửa. Giai Mẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể run rẩy của cô nàng đã để lộ cảm xúc thật sự của chủ nhân. 

–     Anh không sợ tôi báo cảnh sát ư?

Tạ Kha mỉm cười:

–     Thế còn phải xem Bạch tiểu thư có nỡ để Trần Ấn dính vào rắc rối không đã.

Sắc mặt của Giai Mẫn tức thì thay đổi. Phải một lúc lâu sau, cô mới mở lời:


–     Làm sao anh biết được?

–     Tôi đoán. May mắn thật!

Chẳng quan tâm đến sắc mặt khó nhìn của Giai Mẫn, anh hướng mắt về phía dòng sông. Trời đã tối hẳn, đèn Neon sáng trưng biến nơi đây từ một cảnh quen thành lạ. Giai Mẫn có lẽ cũng đã bình tĩnh lại, cô nàng hỏi anh:

–     Thế anh hẹn gặp tôi không phải chỉ để nói những chuyện này thôi chứ?

–     Tất nhiên.

Anh gật đầu, biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên nghiêm túc. Vạch trần Giai Mẫn cũng như cho cô nàng biết mọi thứ chẳng phải là một phút nông nỗi, nó chỉ là nền tảng để hai người có thể hợp tác với nhau. Bởi chuyện anh sắp nói ra, anh chỉ sợ người đối diện không tin nổi.

–     Em đã từng mơ thấy những giấc mơ kì lạ hay nghe âm thanh kì lạ nào chưa?

Câu hỏi không đầu không đuôi đó khiến Giai Mẫn khó chịu:

–     Ai cũng mơ, có gì đặc biệt đâu.

Anh nói với giọng dò la:

–     Thế thì em có từng gặp giấc mơ lạ nào có liên quan đến tôi không?

Gương mặt ửng hồng vì xấu hổ, cô chợt nhớ về khoảng thời gian cô thường xuyên mơ thấy Tạ Kha. Cũng còn may, trời đã tối rồi nên những biểu cảm lạ của cô nàng không bị lộ. Những giấc mơ kì dị đó chính là thứ mà Giai Mẫn muốn quên đi nhất, bởi mỗi lần gặp chúng, cô đều xấu hổ vô cùng. Người ta bảo ngày nghĩ gì đêm mới mơ thấy đó, thế có khác gì bảo cô vẫn thầm tơ tưởng đến Tạ Kha trong khi đã xác nhận tình cảm với anh Ấn đâu?


–     Tôi…

Bầu không khí lâm vào bí bách. Tạ Kha thở dài, âm thanh tiêu tán trong cõi mênh mang:

–     Uyển lại gặp chuyện rồi. Cô ấy bị kẻ khác giam lỏng, chưa rõ tung tích.

Nghe vậy, Giai Mẫn không khỏi cảm thấy lo lắng. Chẳng hiểu sao chị Uyển cứ liên tục gặp chuyện không may. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến những giấc mơ kì lạ? 

Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu cô và làm cô rùng mình. Không, không thể như thế!

–     Nếu tôi cho em biết việc Uyển liên tục gặp họa có liên quan đến hai người chúng ta thì sao?

Giai Mẫn nở nụ cười gượng, tự trấn an mình. Cô thì có liên quan gì đến những chuyện này đâu, trừ dòng máu này ra thì cô đâu còn liên quan gì đến thế giới rắc rối kia nữa. Và trong cái nhìn kinh ngạc của Giai Mẫn, anh thở dài:

–     Tôi biết, chuyện này rất khó để tin tưởng được, nhưng hãy tin tôi, rằng cuộc sống của tất cả chúng ta đang bị một kẻ khác khống chế.

Tạ Kha đã rời khỏi, Giai Mẫn trở về nhà. Những bước chân vẫn đều đặn như vậy, còn suy nghĩ của cô đã sớm rối loạn thành một đoàn. Lẽ ra, lúc nghe xong những lời của Tạ Kha, cô nên báo cho bệnh viện tâm thần đến đón anh ta chứ. Gì mà tác giả, gì mà thế giới hư cấu, lại còn bảo cô và anh ta là nhân vật chính, điên thật mà!

Cố gắng phủ định những gì mình vừa nghe, thế nhưng trong đầu của Giai Mẫn cứ liên tục xâu chuỗi lại những chuyện liên quan. Và càng nhớ nhiều, cô càng hoảng sợ, vì nó quái dị đúng như những gì Tạ Kha đã kể. 


“Chỉ là trùng hợp thôi.” – cô tự an ủi mình như vậy. Nhưng thật ra thì trong khoảng thời gian gần đây, anh Ấn cũng liên tục gặp xui xẻo. Ngày đầu tiên giám đốc mới đi làm, một sấp tài liệu tuyệt mật đã bị rò rỉ ra. Nếu không nhờ cô trùng hợp phát hiện kẻ phá đám thì anh ấy đã ôm trọn trách nhiệm. 

Chuyện tình cảm của hai người cũng liên tục gặp rắc rối. Tình cảm vừa chớm nở đã gặp đủ tác động từ bên ngoài. Bà chị Giai Thi thân mến vì một lần “mắt thấy tai nghe” đã hiểu nhầm anh ấy cặp kè với người khác, thành thử ra kiên quyết phản đối chuyện hai người yêu đương. Đã vậy còn lôi kéo cả mẹ cô làm đồng minh, nghĩ thôi cũng đã đau đầu.

Giai Mẫn không dám tin, cũng không muốn tin rằng cuộc sống của mình đang trong một sự kiểm soát. Nó là một thứ gì đó quá sức chịu đựng với cô nàng. Ngẩn người một thoáng, cô lấy điện thoại. Những lúc rối rắm thế này, cô chỉ muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói của anh. Hi vọng lần này cũng như mọi lần, trò chuyện với anh sẽ khiến hồn cô bình lặng.

Đầu ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng, dãy số đã sớm nằm lòng lập tức hiện ra. Tiếng chuông đều đặn vang lên khiến cảm xúc phập phồng trong cô cũng dịu bớt. Nhưng rồi một chuông, hai chuông, ba chuông, vẫn không bắt máy. Chẳng lẽ lại có chuyện xảy ra? Mắt cô máy liên hồi. Cô thấy lo lắm!

Vội vã gọi lại, điện thoại vẫn cứ đổ chuông. Nhịp chuông đều đặn bỗng trở nên giục giã. Giai Mẫn hốt hoảng, một tiếng tít vang lên. Ai đó đã tắt điện thoại. 

Giữa lúc tim cô như ngừng đập, màn hình chợt sáng đèn. Là anh gọi lại. Tay run run nhấn nút nghe, giọng nói quen thuộc truyền sang khiến cô nhẹ nhàng hẳn.

–     Sao giờ này lại gọi đây? Nhớ anh hả?

Quả nhiên, vẫn là do cô khéo tưởng tượng. Trong lòng phỉ nhổ Tạ Kha một phen vì đã gieo rắc sự sợ hãi lung tung, cô cất giọng ngọt ngào trả lời người yêu:

–     Rồi làm sao nè, hay không muốn nói chuyện với người ta…

Bên kia truyền sang tiếng cười giòn giã. Trần Ấn đành giơ tay chịu thua:

–     Anh không dám.

Hai người rất nhanh đã mở ra cuộc nói chuyện. Mãi đến một lúc sau, Giai Mẫn mới nhớ đến Tạ Kha.

–     Anh, hôm nay em đã gặp anh Kha?


Trần Ấn lập tức nghiêm mặt. Cậu ấy cũng thừa hiểu mình vẫn còn đang trong vòng nguy hiểm, thế thì đâu là lí do làm cậu ấy lộ diện trước mặt người quen? Chưa đợi anh nghĩ xong, Giai Mẫn đã nói tiếp với một ngữ điệu quái dị.

–     Anh ấy… có bình thường không vậy?

Vừa nghe xong, Trần Ấn chỉ biết cười trừ. Kha, nó có bao giờ bình thường đâu! Nếu bình thường thì nó đã không làm được những chuyện khiến người khác bó tay chịu trói. 

–     Trước giờ vẫn vậy.

–     Nghĩa là trước giờ anh ấy vẫn bị ảo tưởng?

Vừa hớp ngụm nước, Trần Ấn đã bị sặc. Tiếng ho khụ khụ truyền sang điện thoại làm Giai Mẫn hốt hoảng một phen. Rồi anh vừa nói vừa cười:

–     Không có đâu, anh chắc chắn một trăm phần trăm. Mà anh ấy đã nói gì với em thế?

Anh không khỏi tò mò, rốt cục là hai người họ đã nói gì với nhau đây? Nhưng Giai Mẫn đã cúp điện thoại mà không thèm trả lời, có lẽ là đang dỗi. Khổ thật, anh chỉ nói sự thật thôi mà cũng bị dỗi rồi. Có lẽ lần sau nên nói theo ý cho nàng vui vậy.

Hòm tin nhắn hiện lên số một, Trần Ấn mở ra thì người gửi là Tạ Kha. Anh nhanh chóng nhắn lại những gì mà tên Chu Vinh đã khai khi nếm mùi đau đớn. Chính sự đã xong, anh không khỏi nhớ đến câu chuyện bên lề ban nãy. Và anh hỏi Kha luôn.

Tạ Kha, lúc này không khỏi day huyệt thái dương. Quả nhiên, Giai Mẫn không hề tin những gì anh nói. Mà cũng phải, nếu trước đó có ai nói với anh một điều tương tự, thế nào anh cũng bảo kẻ đó bị tâm thần. Bỏ lửng câu hỏi của Trần Ấn, anh hỏi thăm hai người họ.

“Cậu và Giai Mẫn đang yêu nhau?”

“Phải.”

“Thế thì cẩn thận hơn nữa. Chú ý an toàn của bản thân vào.”

Trần Ấn nghi ngờ nhìn tin nhắn của Tạ Kha. Hôm nay, cậu ấy đúng là quái dị thật, chẳng trách Giai Mẫn hiểu nhầm. Nhưng nhìn lại tin nhắn một lần nữa, sắc mặt anh liền trở nên nghiêm túc. Anh tin Kha không tự dưng mà nói thế, cậu ấy nhất định đã biết chuyện gì. Một chuyện gì mà đến anh cũng không được biết…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.