Đọc truyện Nghịch Mệnh Tầm Duyên – Chương 17: Bàng hoàng tỉnh giấc
Thư Uyển đã tỉnh lại. Cô ngồi như một kẻ mất hồn. Hồi lâu sau mới nhìn thân hình trong chăn, hoàn toàn trần trụi. Những dấu hôn xanh tím ghê người có mặt ở từng tấc da thịt. Đáy mắt cô hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Vậy là chấm hết. Chẳng còn một chút gì sót lại nữa. Cô đã trở nên dơ bẩn, triệt để!
Không tự giác, Thư Uyển nhớ đến bộ mặt của con thú đội lốt người đó, cái gã đàn ông mà lẽ ra cô phải gọi là anh họ. Thuốc, hắn đã ép buộc cô nuốt thuốc kích thích, và làm cái việc trái đạo đức này. Là loạn luân, là loạn luân đó! Ông trời ơi, tôi rốt cục đã làm ra điều gì tội lỗi, mà tại sao phải trải qua tình cảnh khủng khiếp này!
Khẽ nhắm mắt lại, cô cảm giác cả gian phòng này đều phảng phất mùi tanh hôi. Thật kinh khủng! Thư Uyển chạy vội vào phòng tắm, bất chấp thân thể đau đớn như xé rách. Rồi cô trượt chân ngã xuống nền nhà. Nỗi khủng hoảng trong tâm thần và phần đau đớn trên cơ thể làm cô bật khóc. Thân thể co thành một khối như bào thai, cô òa khóc nức nở.
Vui vẻ mang cháo lên, vừa đẩy cửa vào thì Tạ Kha đã trông thấy Thư Uyển như vậy. Đáy mắt anh trầm xuống, thuộc về anh khiến cô khó chịu đến thế ư? Nhưng nhìn gương mặt nhỏ nhắn lâm vào hoảng loạn và thân thể trơ trọi trên nền gạch lạnh băng, lòng anh cực kì đau xót. Đặt chén cháo lên bàn, anh bước đến gần cô:
– Uyển, tớ xin lỗi.
Cô ngẩn đầu, bắt gặp anh thì liên tục lùi lại:
– Cậu tránh ra. Kha, cậu làm ơn, tránh ra!
Cổ họng anh nghẹn lại. Anh định bảo cô ăn chén cháo trước đã, rồi anh sẽ đi, nhưng chưa kịp làm gì thì cô gái nhỏ đã chui tọt vào phòng tắm. Và khóa kín cửa lại.
Tất cả đều tại anh, anh luôn luôn đến muộn một bước. Đã thế lại còn ích kỉ, lợi dụng lúc cô nửa mê nửa tỉnh mà chiếm lấy cô. Anh luôn đinh ninh rằng, Uyển yêu anh và cô ấy chẳng thể nào giận anh được. Nếu xét ra, anh có khác gì tên khốn kia đâu!
Ánh mắt anh dán vào cánh cửa kia. Không có động tĩnh gì, trừ tiếng nước chảy xối xả. Chắc là cô chưa muốn nhìn thấy anh vào lúc này, anh nghĩ vậy. Khẽ thở dài, anh đặt bộ quần áo vừa mua lên giường, một chút nữa còn đưa cho cô.
Ba mươi phút sau, Thư Uyển vẫn chưa rời phòng tắm. Tạ Kha cảm thấy không ổn liền đi tìm chìa khóa ngay. Cầm sẵn trên tay, anh do dự một chút. Nếu nhỡ cô đang khóc, anh tự ý mở cửa thì cô lại xấu hổ cho xem.
Chờ thêm năm phút nữa, lòng anh đã nóng như lửa đốt. Chẳng còn tính toán được gì, anh mở cửa ngay ra. Máu, máu chảy rất nhiều, chúng chảy ra từ cổ tay bé nhỏ. Một vết cắt sâu hoắm đập vào mắt anh. Ở một góc tường, có chiếc ly thủy tinh bị đập vỡ. Cô, vậy mà dám tìm chết!
– Lâm Thư Uyển.
Lặp tức gấp chi tay và ấn động mạch để hạn chế máu thất thoát, Tạ Kha đồng thời gọi ngay về cho người dưới trướng. Chẳng dè, Lạc Vũ cũng có mặt, còn giật điện thoại trêu đùa:
– Đêm tuyệt vời chứ?
– Kêu giúp tao bác Lưu, nhanh lên. Thư Uyển cắt cổ tay tự sát, địa chỉ mày biết.
Vừa nói, cánh tay cầm điện thoại của anh không tự giác được mà run rẩy. Nhưng anh chẳng còn thì giờ để quan tâm. Ánh mắt anh rơi trọn vào cô gái đang nằm, gương mặt đã tái đi vì mất máu. Uyển, sao em lại ngốc thế hả, có ghét anh thì cứ đánh, cứ giết anh, việc gì phải làm tổn thương chính mình! Chợt nhớ tới cô vẫn đang trong trạng thái lỏa thể, anh vội vả mặc quần áo giúp cô. Anh không muốn ai chứng kiến thân thể cô, cho dù là bác sĩ cũng vậy.
– – – – – – – –
– Cậu làm thế nào mà con người ta tự sát thế, ép buộc quá à?
Nhìn Tạ Kha với vẻ âm trầm theo dõi người con gái đang truyền dịch, Lạc Vũ không khỏi buông lời trêu ghẹo. Anh đáp cộc lốc, mặt lạnh lùng:
– Không biết.
Uyển, anh cũng rất muốn biết, tại sao em lại nhẫn tâm với bản thân như thế. Em có biết, em làm vậy lòng anh rất đau hay không?
Cô gái trên giường hiển nhiên là chẳng hề hay biết. Dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ, truyền sang cho cô một chút ấm áp, cuối cùng, anh mới có cảm giác cô vẫn còn cạnh mình:
– Tại sao Thư Uyển lại tìm chết cơ chứ! Chẳng lẽ, cô ấy ghét tớ nhiều đến vậy sao?
Lạc Vũ nhìn bạn thân với vẻ suy sụp cũng không khỏi lắc đầu:
– Không giống tí nào. Thư Uyển yêu mày, mọi người đều có thể cảm nhận được điều đó.
Nghe câu trả lời như vậy, Tạ Kha càng mờ mịt. Chợt, Lạc Vũ hô to:
– Có bao giờ tại thuốc hay không?
– Ý cậu là tác dụng phụ?
Đôi mày anh không khỏi chau lại. Đúng là một số thuốc kích thích rẻ tiền có thể gây ra tác dụng phụ khá trầm trọng, nhưng đến mức tự sát thì xưa nay chưa từng có.
Lạc Vũ lắc đầu:
– Cậu lại quên rồi, có một số thuốc làm nạn nhân hoàn toàn mất đi tỉnh táo. Và dĩ nhiên, họ không biết ai là người đã mây mưa với mình cả.
Ngay khoảnh khắc ấy, anh chợt tỉnh ngộ, rồi lại chuyển thành áy náy sâu đậm. Nếu đúng như thế thì lỗi hoàn toàn ở anh.
Tạ Kha đến nơi không sớm mà cũng không muộn, vừa lúc tên khốn kia chuẩn bị làm bước cuối cùng. Anh đánh cho tên đó một trận, rồi tóm cổ để xử lí sau, màn tra tấn mà thuộc hạ chủ trương cũng chỉ là món khai vị. Khi đó, ý thức của Thư Uyển đã rất mơ hồ, gần như không tồn tại. Vừa sáng hôm sau, anh tỉnh dậy liền vội vã chuẩn bị bữa sáng và vật dụng cho Uyển nên không có thời gian ở cạnh cô. Nếu như cô lầm lẫn, tưởng mình bị thằng khốn kia xâm hại thì hành vi tự sát này lại không có gì khó hiểu.
Anh dựa vào tường, môi không khỏi cười khổ. Ai biết được, anh vốn muốn quan tâm săn sóc cô mà lại khiến cô hiểu lầm một chuyện động trời. Và kết quả là suýt chút nữa thì anh mất cô vĩnh viễn.
– Bác Lưu bảo Uyển sẽ không tỉnh dậy ngay đâu.
Lạc Vũ thuật lại lời của Lưu Cường. Ông ấy là bác sĩ tư nhân cho Tạ gia từ thuở cha của Tạ Kha còn nắm quyền lớn. Đã cùng người nhà họ Tạ trải qua rất nhiều chuyện, không thiếu sinh tử an nguy nên bọn hậu bối các anh luôn rất tôn trọng ông. Người sơ cứu cho Tạ Kha trong chuyến bay lần trước cũng là ông ấy.
– Tao biết.
Nhưng tớ không dám đi xa Uyển nữa. Lỡ cô bé này tỉnh bất chợt rồi lại làm ra điều gì điên rồ thì anh có chết cũng không thể tha thứ cho mình.
– Cố lên, mày phải vững vàng để chăm sóc người bệnh.
Tạ Kha gật đầu. Đạo lí đó anh cũng hiểu nên tất nhiên anh sẽ không để thân thể mình sụp đổ. Anh còn phải chờ cô tỉnh để giải thích mọi chuyện với cô, rồi còn phải nghĩ cách để cô hết giận nữa mà! Nghĩ vậy, ánh mắt của anh nhìn về người nằm trên giường càng lúc càng hiền hòa. Rồi anh pha một ly ca cao nóng, mùi hương tràn ngập khắp căn phòng.
Anh thì thầm bên tai cô gái vẫn còn đang hôn mê:
– Em phải tỉnh thì mới uống được cacao chứ, Uyển!
Đáng tiếc là chẳng có ai hồi âm. Tạ Kha uống một hơi cạn cốc cacao, hương vị ngọt lành thường ngày bỗng hóa thành chua chát.