Đọc truyện Nghịch Mệnh Tầm Duyên – Chương 10: Sóng nhỏ sóng to
Có được bằng chứng tin cậy, Thư Uyển chính thức đệ đơn ra tòa. Tất nhiên, những thủ tục pháp lí lòng vòng đều đã được Lạc Vũ nhận thầu. Từ nộp đơn khởi kiện, mời hòa giải cho đến phiên sơ thẩm, thậm chí là phúc thẩm có thể ngốn đến hàng tháng dài đằng đẳng. Dẫu có tức tối, dẫu có bức bối nhiều hơn nữa, Thư Uyển vẫn phải trở lại cuộc sống bình thường.
Với sự giúp đỡ của Tạ Kha, vụ việc này cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt của công chúng. Họ bắt đầu quan tâm hơn về sự thật của quyển sách gối đầu giường. Tất nhiên, quá nửa số lượng người xem vẫn tin rằng đó là sáng tác của Hạ Lan Thy. Số lượng còn lại, ngoài rất ít người tin rằng Thư Uyển là tác giả, đều là nhóm người lí trí, chọn tin vào chứng cớ. Bởi xét cho cùng, mọi người vẫn yêu quý quyển sách hơn cả.
Thoạt nhìn thì dư luận có vẻ vẫn thiên về nữ tác giả hot girl kia, nhưng những người hiểu chuyện thì phải giơ ngón cái khen hay. Nếu bẻ hướng dư luận quá đột ngột thì rất dễ tạo sức bắn ngược, rước bất lợi về cho Thư Uyển. Chẳng bằng đưa ra chứng cứ lần lượt, để người đọc có thể tiếp nhận dần, họ sẽ dễ dàng tin tưởng hơn.
Hôm nay, Thư Uyển thử cải tiến công thức cũ. Món sườn ram chua ngọt vốn là món yêu thích của anh, và cô cũng đã thực hiện không ít lần. Nhưng hôm nay, khi đi chợ gặp cam rất tươi ngon, cô nảy ra ý đổi sốt me thành sốt cam thử. Tự nếm thì cô thấy ổn, nhưng chẳng biết là anh có thấy vừa miệng không đây…
Mang theo tâm trạng thấp thỏm pha chút chờ mong, Thư Uyển bước vào phòng khách. Vừa đến nơi, cô đã có dịp tròn mắt một phen. Kha, cậu ấy đang ngủ gục!
Có lẽ là do công việc đổ dồn, anh đã gục luôn trên bàn làm việc. Cô phải thừa nhận, cảnh tượng này làm tim cô rung rinh. Vẫn cứ áo sơ mi quần tây, đầu nằm nghiêng trên bàn mà ngủ. Gương mặt góc cạnh thường ngày trở nên nhu hòa hẳn, bởi hàng mi dài cong vút đã sập xuống, che đi ánh mắt lạnh lùng.
Ngay lúc cô đang ngơ ngẩn, tiếng đế giày cao gót từ nơi nào loáng thoáng vọng về. Âm thanh càng lúc càng rõ ràng hơn, Thư Uyển giật mình thì trông thấy một cô gái xinh tươi. Vẫn áo sơ mi lịch sự và váy bút chì, nhưng gương mặt xinh đẹp cùng cặp chân dài trắng noãn khiến người ta khó lòng dời mắt. Còn ai khác ngoài Giai Mẫn đây!
Trông thấy cô, cô nàng có vẻ bối rối. Cả hai người giương mắt nhìn nhau, rồi lại vụng trộm ngó sang kẻ đang ngủ li bì kia. Cuối cùng, vẫn là Giai Mẫn lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc. Cô nói khẽ:
– Chào chị, em là Giai Mẫn, là cấp dưới của anh Kha.
Nói đến hai chữ cấp dưới, ánh mắt của cô nàng thể hiện rõ thái độ dò xét. Đồng thời, cánh tay ôm hồ sơ cũng càng thêm chặt như muốn thể hiện rằng chủ nhân của nó đến đây hoàn toàn vì việc công.
Mặc dù ngữ điệu của người đối diện rất vừa phải, không quá thân thiết cũng chẳng phải quá xa cách, ấy vậy mà Thư Uyển vẫn cảm thấy ngột ngạt. Không hiểu sao, đứng trước mặt Giai Mẫn, cô luôn cảm thấy rất khó chịu và đè nén, dù người ta chẳng hề làm gì cô. Tạm dẹp đi những cảm giác không đâu, Thư Uyển cũng mỉm cười bày tỏ thiện ý:
– Còn chị là bạn của Kha. Định đến gặp mặt trò chuyện một chút, nhưng chẳng dè lại ngay lúc cậu ấy ngủ.
Vừa nói, cô không quên giấu cà mên đựng cơm ở phía sau lưng. Thế nhưng, cô nàng đang đứng đối diện đã nhanh mắt thấy được, và cũng đủ nhanh nhẹn để trưng ra vẻ mặt bình thản như chưa hề thấy gì.
Liếc nhìn người đang ngủ thêm lần nữa, Thư Uyển định nói lời tạm biệt ngay:
– Thôi thì em ở đây chờ bàn công việc vậy, chị về trước.
– Đừng về chị ơi.
Giai Mẫn vội vã lên tiếng, giọng có chút lo âu. Thư Uyển đoán là cô nàng trước mặt ngại cảnh trai đơn gái chiếc chung một nhà. Nhưng thực tế, tiếng lòng của Giai Mẫn thì đang nghĩ những chuyện không đâu. Thân làm nhân viên quèn như cô mà để bạn gái ông chủ bỏ về còn mình thì ở lại thì xem sao được!
Bằng những ý nghĩ không hề có điểm chung, cả hai người con gái cùng ngồi xuống chờ chàng trai vẫn còn say giấc kia. Năm phút, mười phút rồi mười lăm phút, Tạ Kha vẫn chưa có dấu hiệu gì là sắp tỉnh giấc. Đó là kết luận của Thư Uyển, người đã chứng kiến anh ngủ gục rất thường xuyên trong ba bốn năm ròng rã. Và cô nhận ra Giai Mẫn có chút nôn nóng, có lẽ là vì công việc cũng gấp rồi.
– Việc gấp hả em?
– Gấp ạ.
Giai Mẫn nói khá nhỏ, nhưng cái gật đầu lia lịa của cô nàng đã thừa để nói lên tất cả. Thật ra, trong lòng cô cũng muốn kết thúc chuyến làm việc này càng sớm càng tốt, bởi càng nhìn càng đau lòng. Sếp đúng là sếp, im hơi lặng tiếng đã kiếm được một cô bạn gái tốt như vậy. Cứ xem cái ánh mắt chị ấy nhìn ảnh thôi, thật là ngọt ngào, và cũng thật dễ để làm sâu răng hội độc thân như cô.
– Dậy, dậy đi Kha.
Thư Uyển gọi anh, không quên vỗ nhẹ vào cánh tay hai cái. Chẳng thèm mở mắt, anh tiếp tục thay đổi tư thế rồi lại ngủ vùi. Bất đắc dĩ, cô nhìn sang Giai Mẫn cười tươi rồi hét lên:
– Thầy Trương vô lớp kìa.
Nhanh như chớp, anh bật dậy, ngơ ngác. Đến lúc nhận ra mình bị hố và trong nhà đang có hai người khách nữ, anh dùng tốc độ nhanh nhất để thanh lí hiện trạng bản thân. Ba phút sau, một người chủ nhà lịch sự thần thái ngời ngời lại xuất hiện trước mặt hai vị khách.
– Xin lỗi hai người, mệt quá nên ngủ quên.
Anh bỏ trống ngôi xưng, vì chẳng biết phải xưng thế nào nữa. Một mối quan hệ cấp trên cấp dưới và một mối quan hệ bạn bè, chẳng thể nào gộp chung.
Cũng nhanh như chớp, Giai Mẫn trình lên trước mặt anh một đám giấy tờ. Thư Uyển chỉ còn biết trơ mắt nhìn và nghe một mớ gì cao siêu mà cô không tài nào hiểu nổi. Thế nhưng, với cô, ngồi nghe không hẳn là một công việc nhàm chán, vì cô còn có thể trông thấy bộ dạng nghiêm túc khi làm việc của Tạ Kha.
Cũng phải gần một giờ sau, mọi công việc mới tạm xem là ổn thỏa. Đúng lúc này, bụng của Tạ Kha sôi lên. Nhìn hai người hết hồn tìm kiếm âm thanh lạ, anh chỉ còn cách thú nhận mình là hung thủ.
– Uyển, cho tớ xin bữa trưa.
Anh quay sang cô ngay tức khắc. Làm thân với nhau bao nhiêu năm, mỗi lần cô xuất hiện ở nhà anh thì cũng là lúc đầu lưỡi và dạ dày được thỏa thuê. Chỉ thấy Thư Uyển lắc đầu, thở dài sườn sượt:
– Đã chiều rồi. Và đồ ăn của tớ cũng nguội lạnh mất.
Vừa nói, cô vừa giở ca mên ra, để lộ món gà sốt cam óng ánh mê người. Giai Mẫn bị thức ăn lôi cuốn không tự chủ nuốt nước bọt. Ấp úng một hồi, cô nàng mới giơ tay ý kiến:
– Thật ra thì em cũng chưa ăn cơm trưa.
Thư Uyển câm lặng. Một người chọn lối sống sâu gạo như cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của các vị cuồng làm việc thế này. Nghe bảo vậy, Tạ Kha hiếm khi hảo tâm:
– Anh biết em cũng chưa ăn, thôi thì ăn cùng đi. May mắn lắm mới được ăn món ăn Uyển nấu đấy nhé!
Rồi bằng tốc độ chóng mặt, Tạ Kha mang thức ăn hâm nóng cũng như dọn chén dĩa. Thư Uyển thì lấy ngăn đựng cơm trắng ra, để ở trung tâm. Vừa dọn bàn lên, cả hai người đã nhào vào “xử lí” thức ăn chẳng có chút kiên nể. Thư Uyển cũng ăn cùng, vừa được một ít cơm và hai miếng gà thì đã hết veo.
– Uyển, tớ hối hận.
Vừa buông đũa, anh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi. Chẳng hiểu ra sao, cô giương mắt nhìn anh:
– Hả?
Rồi anh quay sang nhìn Giai Mẫn bằng bộ mặt lạnh lùng:
– Lẽ ra tớ không nên cho cô kia ăn đồ ăn cậu nấu. Ăn hao quá đi mất!
Bị hai người nhìn chăm chăm, Giai Mẫn không khỏi thẹn thùng. Từ đó đến cuối buổi, cô nàng chẳng nói câu nào cả. Vừa giúp Thư Uyển dọn xong chén dĩa, cô đã đánh bài chuồn ngay:
– Dạ em xin phép về trước.
Chẳng đời Tạ Kha đồng ý, cô nàng đã tự chủ trương đi về. Bộ dạng trẻ con đó khiến Thư Uyển bật cười, thật ngưỡng mộ cô ấy, lúc nào cũng hồn nhiên và yêu đời như vậy.
– Thôi thì tớ cũng về đây.
Tay thu dọn đồ đạc, cô xoay người nói với anh. Cứ tưởng anh sẽ tiễn biệt như mọi lần, nhưng lần này có chút khác lạ.
– Tớ đã cho cậu về đâu! Ở lại, uống cacao cùng tớ.
Ngữ điệu mệnh lệnh của anh khiến cô không từ chối được. Ngoan ngoãn ngồi vào ghế, chẳng bao lâu sau, một ly cacao nóng được đẩy ngay đến trước mặt cô. Hít lấy mùi hương quen thuộc, Thư Uyển bật cười:
– Vẫn công thức cũ nhỉ?
– Ừ.
Anh là người dạy cô pha cacao. Công thức của anh, ngoài nguyên liệu chính và sữa ra thì còn có socola đen và bơ lạt. Vị rất béo, rất thơm. Và cũng rất đặc trưng.
– Ban nãy cậu mang thầy Trương ra, tớ bị dọa thật đấy!
Cô cười cười:
– Thói quen mà.
Người thầy mà cô nhắc tên là thầy Trương, giáo viên dạy Hóa học thời họ học cấp ba. Thuở ấy, anh thường xuyên ngủ gục trong tiết này. Thế là thầy tập trung canh chừng Tạ Kha, chỉ cần một cái gục đầu thôi là tên đã nằm trên sổ đầu bài thần thánh. Vậy nên, người ngồi sau lưng anh là Thư Uyển phải ngó chừng thầy, khi anh đang ngủ mà thầy nhìn thì gọi dậy ngay.
Một làn khói mong manh bốc lên từ ly ca cao. Anh hớp một ngụm, chậm rãi nói:
– Thú thật, tớ không nghĩ là cậu nhớ.
Thư Uyển nhìn ra bên ngoài. Khoảnh khắc đẹp và buồn nhất đã đến, mặt trời đang cố gắng soi sáng cuộc đời bằng những tia nắng già nua:
– Thật ra là tớ chưa bao giờ quên.
Cả hai cùng thở dài. Sóng ngầm lặng lẽ dâng lên trong lòng của những con người đang ngồi đối mặt.