Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 29


Bạn đang đọc Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị FULL – Chương 29


Ba ngày nháy mắt qua đi, hôm nay chính là ngày đại thọ sáu mươi của Lục Uyên.

Hoa Dạ Ngữ mặc quần áo màu trắng, đứng ở trước cửa chính sảnh, hơi gật đầu mời những người thuộc các môn các phái đến đây chúc thọ vào chỗ.

Mặc dù là lần đầu tiên xử lý loại tình cảnh lớn như thế này, nàng cũng không lộ ra chút kinh hoảng hoặc luống cuống.

Nụ cười khiêm tốn lễ độ, không lỗ mãng cũng không nôn nóng.

Ngay lúc toàn bộ khách khứa gần như vào bàn, bỗng nhiên có vài đệ tử hoang mang chạy tới, thấy vẻ mặt bọn họ khác thường, Hoa Dạ Ngữ hỏi bọn hắn chuyện gì xảy ra, hóa ra là có mấy tên trộm thừa dịp loạn mà lẻn vào, bọn họ vội vàng đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn mất dấu.

Nghe đến việc này, Hoa Dạ Ngữ tự hỏi trong chốc lát, chậm rãi mở miệng.

“Chuyện này khoan báo cáo, các ngươi tìm thêm vài đệ tử đi tìm người, nhớ kỹ không thể lộ ra.”
“Dạ, Hoa sư tỷ.” Vài tên tiểu đệ tử cũng là lần đầu tiên gặp phải tràng diện long trọng như vậy, nhưng so với Hoa Dạ Ngữ thong dong lại kém sắc hơn rất nhiều, thấy tiểu sư tỷ chỉ lớn hơn bọn hắn một hai tuổi đứng nghiêm ở nơi đó, nét mặt không hề có kẽ hở, mấy tiểu đệ tử đều lộ ra biểu tình sùng bái.

Hoa sư tỷ quả nhiên giống như lời đồn, là một người rất đáng tin tưởng.

Sau khi đón tiếp tất cả khách quý vào cửa, rốt cuộc Hoa Dạ Ngữ cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng xoa xoa bờ vai có chút phát đau, liếc nhìn cửa chính không có một bóng người, cúi đầu chậm rãi đi vào trong bữa tiệc chúc thọ.

Mặc dù tận lực muốn quên đi, nhưng hai mắt vẫn không chịu khống chế rơi vào trên thân người ngồi ở bên cạnh Lục Uyên, lại còn không muốn dời đi.

Đêm hôm đó, Hoa Dạ Ngữ vẫn bị Phó Bạch Chỉ đuổi đi, nàng hiểu được, mâu thuẫn lần này của hai người lớn hơn những lần trước rất nhiều.

Phó Bạch Chỉ không tránh mình, ánh mắt nhìn mình lại tràn đầy lạnh lùng, ngay cả giọng điệu cũng xa cách.

Mỗi lần nàng muốn giải thích với Phó Bạch Chỉ, đối phương lại luôn lảng sang chuyện khác hoặc hoàn toàn không chú ý đến mình, để cho Hoa Dạ Ngữ muốn nói xin lỗi cũng không tìm được cơ hội.

Liên tiếp ba ngày không có nghỉ ngơi tốt, Hoa Dạ Ngữ nhớ tới Phó Bạch Chỉ chỉ có thể cười khổ.

Nàng xác định lòng mình, nhưng nhìn lầm lòng của Phó Bạch Chỉ rồi.

Hóa ra mình một mực đi thân thiết, sẽ chỉ làm cho đối phương cảm thấy khó chịu.


Đã như vậy, cũng không sao.

Nàng không muốn nhìn thấy sự chán ghét trong mắt Phó Bạch Chỉ dành cho mình, càng sợ nếu tiếp tục nữa, ngay cả điều kiện ở chung cơ bản nhất các nàng cũng có thể mất đi.

“Cảm tạ các vị từ ngàn dặm xa xôi tới tham gia thọ yến của Lục mỗ, ta cạn trước vì kính, kính các vị ở chỗ này một chén.” Thọ yến bắt đầu, Lục Uyên là người đầu tiên đứng dậy mời rượu.

Tuy rằng đã qua tuổi sáu mươi, hắn vẫn như trước rất có tinh thần.

Ở đây đều là danh môn chính phái, tất cả đều nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Uống hết phần rượu thuần khiết trong ly, Phó Bạch Chỉ lại ngồi thẳng dậy, đường nhìn hướng về phía cách đó không xa, quả nhiên tìm được Hoa Dạ Ngữ đang cúi thấp đầu ở trong góc.

Mặc dù là đệ tử chân truyền của Lục Uyên, nhưng bởi vì vấn đề vai vế, ngoại trừ đại đệ tử đứng đầu trong môn phái là Lục Hằng và mình, những người khác đều phải ngồi ở bên dưới.

Vì để cho mình bình tâm vượt qua thọ yến lần này, suốt ba ngày Phó Bạch Chỉ không có thân thiết với Hoa Dạ Ngữ, thậm chí ngoại trừ lúc trao đổi về chuyện thọ yến ra sẽ không gặp nhau.

Phát hiện Hoa Dạ Ngữ luôn len lén nhìn mình, mỗi lần đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi, Phó Bạch Chỉ không phải là không biết nàng muốn nói cái gì, nhưng lại không muốn cho nàng cơ hội.

Nếu nàng và Hoa Dạ Ngữ có thể cứ như vậy mà cắt đứt, chính là tốt nhất
Thọ yến còn đang diễn ra, Phó Bạch Chỉ liếc nhìn đoản kiếm treo bên hông mình, thận trọng dò xét tình huống chung quanh.

Nàng đã sớm chuẩn bị xong, nếu trong buổi thọ yến thực sự xảy ra chuyện mình không cách nào xoay chuyển mà đi lên con đường cũ, nàng liền dùng cây đoản kiếm này chấm dứt tính mạng của mình.

Nhưng mà tưởng tượng đến cảnh đó, hai tay của Phó Bạch Chỉ liền không ngừng run rẩy, loại cảm giác hoang mang lo sợ này khiến cho nàng nhịn không được câu dẫn ra khóe môi, bày ra nụ cười khổ sở.

Quả nhiên, mình vẫn sợ chết.

“Chính là chỗ này, ở nơi này.” Bỗng nhiên, cửa lớn đang đóng chặc bị đẩy ra, ngay sau đó vài gã nam tử liền lảo đảo đi tới.

Trên người bọn họ dính máu, bị trọng thương, dáng vẻ thảm hại, té xuống giữa chính sảnh.

Đột nhiên phát sinh chuyện như vậy, Phó Bạch Chỉ đưa ra cảnh giác.


Nhìn trang phục của ba người này, chắc là người của Tùng trần phái.

“Các ngươi làm sao vậy? Là ai đả thương các ngươi?” Thấy đồ đệ của mình thụ thương, chưởng môn Tùng trần phái hốt hoảng chạy tới đở bọn họ dậy, hai ngón tay đặt trên mạch máu của bọn họ, liền đen mặt.

“Sư phụ, là đồ nhi vô dụng, không có bảo vệ tốt thất sư đệ và bát sư đệ.

Ba người chúng ta đang trên đường chạy tới, gặp…!gặp…”
“Gặp ai, ngươi nói cho vi sư, để vi sư giúp các ngươi báo thù!” Thấy đại đồ đệ và hai tên đệ tử khác của mình thụ thương, chưởng môn Tùng trần phái hét lớn.

“Bẩm sư phụ…!Là đệ tử phái Thương khung đả thương chúng ta.

Ở dưới chân núi, chúng ta thấy nàng có dính líu với người của Minh tuyệt cung, vốn định đi đường vòng tới, kết quả người nọ không nói hai lời liền xông lại, có ý đồ giết chết chúng ta diệt khẩu, cũng may chúng ta chạy trốn nhanh, mới có thể tới nơi này.”
Theo lời của gã đệ tử này, toàn bộ thọ tịch đều yên tĩnh lại, cũng bao quát cả chưởng môn Tùng trần phái.

Dù sao hôm nay là đại thọ sáu mươi của Lục Uyên, mà làm đầu tàu của nhân sĩ chính phái Thương khung môn lại càng đại biểu cho chính phái.

Thế nhưng, hôm nay đệ tử của mình bị thương đến nỗi này, cục tức ấy vô luận làm thế nào cũng không nuốt trôi.

“Ba người các ngươi vô duyên vô cớ chạy tới liền nói là bị Thương khung môn chúng ta đả thương, còn vu khống Thương khung môn ta cấu kết với tà giáo, các ngươi có chứng cứ không?”
Thấy tất cả mọi người trầm mặc, làm đại sư huynh Lục Hằng đứng dậy nói.

Nghe hắn hỏi xong, sắc mặt của chưởng môn Tùng trần phái càng thêm không tốt.

Hắn quay đầu lại nhìn Lục Uyên, ánh mắt mang theo sự kiên quyết, nhất định phải đòi lẽ phải.

“Thế nào? Lục hiền chất lời này, là nói đệ tử của Tùng trần phái chúng ta nói xấu Thương khung môn các ngươi?”
“Vương chưởng môn, nói thế là có chút nghiêm trọng.

Chẳng qua là Thương khung môn chúng ta từ trước đến nay luôn ngồi thẳng, quyết định không có đệ tử nào sẽ làm ra bực này tùy ý đả thương người việc.

Ngươi muốn nói chúng ta đả thương người, cũng nên xuất ra chứng cứ.”

“Vậy các ngươi nhìn, đây có phải là tín vật của môn phái các ngươi hay không! Ta dám nói, người đả thương chúng ta đang ở ngay đây!” Đệ tử môn phái đó nói, từ trong lòng ngực móc ra một cái điếu trụy hình tròn bằng gỗ đào, mặt trên có khắc một chữ khung đỏ ửng, mỗi người trong Thương khung môn giữ một cái, cũng là tín vật môn phái duy nhất.

“Vương chưởng môn, nếu đệ tử của ngươi bị thương ở xung quanh Thương khung môn ta, vô luận như thế nào, Lục Uyên ta cũng sẽ trả lại ngươi một cái công đạo.

Tín vật này đích thật là của môn phái chúng ta, mấy trăm đệ tử thuộc Thương khung môn đều ở đây, ngươi liền nói cho ta biết, là ai đả thương ngươi, ta Lục Uyên tuyệt không nhân nhượng.” Lục Uyên nói, vận khởi nội công, hút tín vật môn phái rơi trên mặt đất qua đây, nắm chặt trong tay.

Nghe nội công của hắn mang theo tiếng vang cực lớn, thái dương của Vương chưởng môn hạ xuống một giọt mồ hôi, hắn nâng đại đệ tử dậy, liền gọi hắn chỉ và xác nhận người đả thương hắn.

Nhìn ánh mắt của bọn họ quét qua chỗ ngồi, sắc mặt của Phó Bạch Chỉ đã trắng bệch như tờ giấy.

Nàng theo bản năng sờ miếng gỗ bên hông của mình, hết sức mừng rỡ mình vẫn coi nó là trang phục mang theo mà không có ném loạn.

Nếu như những người này tố cáo mình, mình chỉ cần xuất thứ này ra là được.

Chỉ là, Phó Bạch Chỉ có chút không hiểu, nàng nhớ kỹ trong nguyên gốc rõ ràng là lão thái bà của Minh tuyệt cung lợi dụng sơ hở chuồn vào Thương khung môn, từ đó mang Lục Quý Ly đi, khiến Lục Uyên cho rằng Lục Quý Ly có liên quan đến tà giáo, sao lúc này lại đổi thành loại chuyện này? Có phải đại biểu là, mình cũng có thể tránh được một kiếp hay không?
“Là nàng, chính là nàng cấu kết với Minh tuyệt cung, còn đả thương chúng ta!” Qua hồi lâu, nghe được nam tử cầm đầu hô lớn, Phó Bạch Chỉ sợ đến thân thể run lên, đổ chén rượu trên bàn, nàng vội vàng lau sạch quần áo, ngẩng đầu muốn xem là ai, lại thấy Hoa Dạ Ngữ bị chưởng môn Tùng trần phái chụp vai bắt đi ra, đè xuống đất.

“Các ngươi dựa vào cái gì một lời liền kết luận là nàng!” Thấy Hoa Dạ Ngữ bị đè xuống, Phó Bạch Chỉ nhịn không được mở miệng.

Nàng trăm triệu không nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ sẽ bị nắm đi ra, tình huống chuyển biến quá nhanh, làm cho nàng căn bản không kịp suy tư liền ra mặt, hoàn toàn quên mất lời nàng tự nhủ với bản thân buổi tiệc hôm nay nhớ kỹ không thể lộ diện, để tránh rước họa vào thân.

“Vương chưởng môn, hôm nay tiểu sư tỷ vẫn luôn ở cửa nghênh tiếp chúng chưởng môn, làm sao có thể đi xuống chân núi tiếp xúc với Minh tuyệt cung còn đả thương bọn họ chứ!” Nghe được Phó Bạch Chỉ mở miệng, các tiểu đệ tử của Thương khung môn cũng đều giúp Hoa Dạ Ngữ kêu oan, ngay cả Lục Uyên cũng thấy khó tin, ai cũng không nghĩ tới Hoa Dạ Ngữ sẽ là người đả thương bọn họ.

“Ba người các ngươi nói một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, để tránh Thương khung môn nói chúng ta hãm hại bọn họ.” Nghe Thương khung môn phản bác, chưởng môn Tùng trần phái cũng không nghe theo không buông tha.

“Bẩm sư phụ, lúc đó ba người chúng ta nghỉ ngơi ở dưới chân núi chuẩn bị, lại thấy trong rừng có hai người đang nói chuyện, nói phải hạ độc ở trong thức ăn phục vụ thọ yến.

Ba người chúng ta phát hiện một người trong số đó chính là cô gái này, ngay cả y phục cũng giống nhau như đúc.

Lúc cô gái này phát hiện chúng ta, vội vàng xông lại muốn giết chúng ta diệt khẩu, chúng ta khó mà địch lại, lúc chạy trốn lại phát hiện trên người nàng rớt xuống tín vật môn phái của Thương khung môn.”
“Lục chưởng môn, bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi vẫn còn muốn chống chế sao? Nếu ngươi không muốn tin tưởng, ngươi có thể hỏi một chút, hôm nay đồ đệ của ngươi làm những gì, tín vật môn phái của nàng ở đâu.”
“Dạ Ngữ, ngươi nói cho vi sư, bọn họ nói là thật sao? Tín vật môn phái của ngươi, trình cho vi sư xem.” Mặc dù Lục Uyên không tin Hoa Dạ Ngữ sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng giờ đây nhiều ánh mắt theo dõi hắn như vậy, hắn nhất định phải đưa ra một câu trả lời hợp lý.

“Sư phụ, cả ngày hôm nay đệ tử đều ở bên trong môn phái, cũng không có cấu kết với tà giáo, càng không có đả thương ba người bọn họ.

Về phần tín vật của môn phái, lúc trước ta ra ngoài làm nhiệm vụ không cẩn thận làm mất, vẫn chưa có thời gian làm lại.” Mặc dù là quỳ ở nơi đó, chịu đựng tất cả mọi người chỉ trích, Hoa Dạ Ngữ vẫn trả lời đúng mực.

Sống lưng nàng thẳng tắp, nét mặt không sợ hãi chút nào, nhưng Phó Bạch Chỉ lại có thể thấy được trong mắt nàng cố gắng đè nén sự kinh hoảng, không chênh lệch gì mấy so với mỗi lần muốn thân thiết với mình.


“Ngươi nói ngươi ở trong môn phái chúng ta liền phải tin tưởng? Ai biết được sau khi ngươi đả thương người xong lại trở về môn phái, có ai có thể làm chứng cho ngươi không?” Chưởng môn Tùng trần phái lại mở miệng, nghe hắn hỏi như vậy, Hoa Dạ Ngữ lộ vẻ khó xử.

Quan hệ giữa nàng và người trong môn phái quá mức cạn, từ sáng tới trưa đều ở trong phòng đờ ra, đích xác không có người nào có thể chứng minh.

“Thế nào? Cái này cũng không nói ra được? Ta thấy người cấu kết với tà giáo còn đả thương đệ tử của ta chính là ngươi, mà ngươi lại còn muốn liên hợp với tà giáo hạ độc vào thức ăn.

Lục chưởng môn, hôm nay nếu Thương khung môn muốn dung túng kẻ phản bội này, chỉ sợ khó mà tiếp tục làm người cầm lái danh môn chính phái chúng ta.”
“Ngươi nói chuyện ma quỷ gì vậy, nàng tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện đó.” Nghe chưởng môn kia càng nói càng khó nghe, Phó Bạch Chỉ nhịn không được mở miệng phản bác.

“Ngươi là ai, ta đang nói chuyện với sư phụ của ngươi, lúc nào đến phiên vãn bối như ngươi xen mồm? Nhìn ngươi khẩn trương như vậy, chẳng lẽ ngươi và nha đầu kia có liên quan với nhau, đều có liên quan tới tà giáo.”
“Sao có thể, sao ta lại có quan hệ với bọn họ!” Nghe đối phương hỏi như vậy, Phó Bạch Chỉ cả kinh, vội vàng thốt ra.

Nhưng lại quên mất phản bác thế này, cũng đã xóa bỏ sạch trơn mối quan hệ của nàng và Hoa Dạ Ngữ.

“Nếu không liên quan, ngươi cũng không cần xen vào nữa, Lục chưởng môn, hôm nay nhân chứng vật chứng đều có, ngươi nên cho ta cùng chúng khách mời một câu trả lời hợp lý.” Làm như là nắm được lý lẽ, chưởng môn Tùng trần phái mặt đầy đắc ý.

Lục Uyên nhìn Hoa Dạ Ngữ quỳ trên mặt đất, tất cả chứng cứ quả thực không giả, mà Hoa Dạ Ngữ lại không tìm được bất kỳ một lý do gì có thể phản bác.

“Được, nếu là trong Thương khung môn chúng ta có kẻ phản bội, ta liền dùng môn quy xử phạt nàng.

Ta sẽ đích thân phế đi võ công của nàng, trục xuất nàng khỏi môn phái.”
Tác giả có lời muốn nói: hô, phát tờ này lúc, cảm giác cả người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhập v ba chương cuối cùng cũng phát xong, cảm giác mỗi lần nhập v đều giống như là chiến tranh như nhau có mộc hữu? Vì vậy, sư tỷ mệnh cách vòng vo, nhưng thật ra là sư muội gánh chịu.

Thật là yêu thương tiểu sư muội, từ sư tỷ tới liền đi lên bi thôi nữ nhân vật chính con đường! so, hạ chương nhìn ra có điểm ngược, hơn phân nửa là ngược tâm + ngược thân…!
Hiểu bạo: Sư tỷ, ngươi vẫn còn ở phát gì ngây ngô, mau tới cứu ngươi Ẩm ướt sư muội a, nàng sẽ bị trục xuất thấp cửa!
Sư tỷ:…!Còn không phải là ngươi lỗi! Ngươi đem do ta viết lợi hại điểm, để cho ta thành vì đệ nhất cao thủ a, nhanh lên, hạ chương ta sẽ biến thân cao thủ võ lâm cứu đi ẩm ướt tiểu sư muội, chúng ta cùng nhau quá đến manh manh đát cuộc sống hạnh phúc.

Ẩm ướt sư muội: Tốt, sư tỷ, ta nguyện ý, ta nguyện ý, mau tới thú ta.

Hiểu bạo: Ta chưa từng thấy qua như vậy vô liêm sỉ, trực tiếp ở xanh lá chữ đến tìm mẹ ruột phải bên ngoài treo người! Hai, ở tiểu xanh lá chữ trong tú ân ái thời điểm, các ngươi vẫn nhìn một chút chính văn trong một người nhát gan cấm yu, thời gian có thể so với thái điểu mình còn có người đã phải bị trục xuất thấp cửa mình đi…!
Ẩm ướt sư muội + sư tỷ: Đều là ngươi lỗi!
Hiểu bạo: Rõ ràng…!Rõ ràng là chết mọi người quân lỗi.

Mọi người quân の Quỷ Hồn: Trách ta lâu?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.