Nghịch Ái

Chương 4


Đọc truyện Nghịch Ái – Chương 4

Editor: Tử An tiên sinh

Beta-reader: Phương Nam công tử

Tuy rằng khi vừa sinh ra đã không có mẹ nhưng từ nhỏ Lăng Cường chỉ biết rằng mình có một papa tốt nhất thế giới. Papa của hắn không chỉ nổi danh lừng lẫy là bác sĩ giỏi mà lại còn rất xinh đẹp, đối với hắn thì vô cùng thương yêu. Những năm đi học nhà trẻ, chỉ cần khi nào không có việc khẩn cấp, papa nhất định mỗi ngày đều đến đón hắn tan học. Tuy rằng hắn rất hài lòng papa tới đón hắn, nhưng lại rất ghét cảnh papa bị mấy mụ đồng nghiệp đáng ghét quấn quit không tha.

“Biến đi! Mấy người này rõ…quái dị! Papa là của tôi!” Lăng Cường quơ quơ hai tay cứ như đang đánh đuổi mấy con ruồi đáng ghét, âu yếm đẩy papa ra sau vững vàng hộ ở sau lưng.

“Cường Cường! Không được bất lễ như thế!”

“Mấy bà cô này toàn là người quái dị. Cường Cường nói có gì sai đâu? Papa, ba nói xem, là Cường Cường đẹp hơn hay các bà cô này đẹp hơn?” Nhào vào trong lòng papa, Lăng Cường biểu tình thập phần chăm chú hỏi.

Papa mỉm cười ôn nhu, hôn gương mặt hắn, “Đương nhiên là Cường Cường đẹp rồi, Cường Cường trong lòng papa, luôn là người đẹp nhất thế giới.”

“Hi, các người có nghe hay không? Papa nói các người quái dị đó.” Lăng Cường nhìn về phía mấy người phụ nữ xung quanh đắc ý nói.

“Cường Cường, papa đâu nói như vậy.”

Papa bên miệng cười khổ, thoạt nhìn khả ái đến chừng nào.

“Hi, Cường Cường là biết papa có ý này. Papa, chúng ta đi thôi, không nên để ý những người…quái dị này. Papa, mau dẫn Cường Cường về nhà!”

Hắn sở dĩ ghét nữ nhân tiếp cận papa như thế không phải không có nguyên nhân. Bởi vì trong ký ức từ trước đến nay của hắn, bạn bè của papa đều tranh nhau mai mối cho papa. Bọn họ nói phải giúp hắn có một bà mẹ mới.

Thối lắm!

Ai nói hắn cần mẹ chứ, hắn chỉ cần có papa là đủ rồi. Toàn bộ mọi người trên thế giới hắn đều không cần. Hắn chỉ cần có papa là đủ rồi.

“Papa, có phải ba muốn kết hôn với ai không?”

“Không có a, ai nói con thế?”

“Mọi người đều nói như vậy cả, bọn họ nói Cường Cường đừng ích kỷ như thế, papa còn trẻ, cần một người vợ, để papa không tịch mịch một mình. Papa, ba có tịch mịch không?” Tuy rằng không biết cái gì là tịch mịch, nhưng hắn đại khái hiểu là một cái gì đấy rất đáng thương cho papa.


“Papa một chút cũng không tịch mịch.” Papa ôn nhu ôm hắn vào trong ngực, “Papa có Cường Cường a, papa chỉ cần có Cường Cường thì vĩnh viễn không bao giờ tịch mịch…”

“Yeah! Thế papa sẽ không cưới vợ mới đúng không?” Hắn hưng phấn mà nhào vào trong lòng papa “Papa, ba đáp ứng Cường Cường không cưới vợ mới nha, con không muốn papa bị phụ nữ cướp đi, papa chỉ của duy nhất Cường Cường thôi.”

“Hảo hảo, papa không cưới vợ. Papa là của duy nhất Cường Cường thôi.”

Papa hứa hẹn với hắn, hắn tuyệt nhiên không bao giờ nghi ngờ.

Mười sáu tuổi, cái tuổi “tỉnh tỉnh mê mê”, hiếu kỳ vô bờ bến của tuổi thiếu niên. Nếu như không gặp gỡ Đỗ Nhược Phong, Lăng Cường có thể đời này cũng sẽ không minh bạch, hắn từ nhỏ đến lớn đối với ba mình dị thường kịch liệt giữ lấy là vốn vì lý do gì.

Hắn còn nhớ rõ ngày hôm đó…

Trên sân thượng của trường học, được bạn cùng lớp đưa cho một tờ tạp chí, hắn tùy ý lật xem. Vừa nghĩ đến gương mặt tươi cười ám muội của lũ bạn học, hắn nghĩ mà buồn cười. Buồn chán nhìn vào cuốn sách hình ảnh *** nam nữ tục tĩu, hắn một điểm phấn khởi cũng không có.

Hừ, xấu muốn chết!

Cẩu nam nữ có cái gì mà đẹp, quả thực buồn chán! Tiện tay mém mang cuốn tạp chí ném đi, nhưng lập tức nghĩ lại là còn phải trả cho đứa bạn cùng lớp. Bất đắc dĩ xoay người ra phía sau lượm cuốn tạp chí lên. Nhưng trong nháy mắt nghe được âm thanh kỳ lạ.

Hắn hiếu kỳ chậm rãi tiến tới thùng nước ở phía sau, lén lút nhìn. Vừa nhìn thấy cảnh tượng, thiếu chút nữa Lăng Cường thất thanh la lên. Ở bên kia thùng nước, một thiếu niên thân hình cao to, tướng mạo tuấn mỹ tư thái nhàn nhã dựa vào tường thở dốc, còn có một cô nàng siêu đẹp da thịt trắng nõn, quỳ gối giữa hai chân y, cuồng nhiệt mút mát phân thân của thiếu niên.

“Ân…Ngô…” Thiếu nữ quỳ trên mặt đất vừa mút vừa phát sinh tiếng rên rỉ yêu kiều, nghe làm mê loạn cả lòng người.

Đây có thật là…”Khẩu giao” không thế?

Lăng Cường lần đầu tiên thấy “người thật việc thật”, không khỏi trừng lớn con mắt.

“Tuổi còn nhỏ mà đã thích liếm láp côn th*t nam nhân đến vậy, tao thấy mày chỉ cần có côn th*t để mút, ai cũng đều được phải không? Đồ đê tiện.” Ánh mắt thiếu niên khinh miệt nhìn xuống cô bé dưới chân, lạnh lùng nói.

“Không phải…” Nữ hài ngừng mút, đột nhiên khóc thành tiếng, “Ô…anh hai à… Anh đừng nói như vậy có được hay không…người khác là ai em cũng không cần, em chỉ cần mỗi một mình anh thôi…là thật đó… Ô… anh hai, van cầu anh tin em…” Cô bé kích động đứng lên ôm chặt thiếu niên.

Anh hai á? Không phải là anh trai ruột đó chứ? Lăng Cường nghe đến đó không khỏi hơi kinh hãi.


“Tin tưởng mày? Ha ha…” Thiếu niên đột nhiên cất tiếng cười to, “Có kẻ điên mới đi tin tưởng một kẻ đê tiện như mày! Mày đừng có mà ở đó già mồm nói điều vớ vẩn nữa, lo làm chuyện hữu ích hơn đi. Tiếp tục mút cho tao! Tao ngày hôm nay muốn thống khoái mà bắn vào cái mặt *** đãng của mày.”

Thiếu niên thô bạo đè cô nàng quỳ lại xuống mặt đất, vẫn như cũ đem phân thân nhét vào miệng cô ta.

Cô nhóc cứ như chưa từng nghe thiếu niên nói, mặc dù bị vũ nhục như thế, nhưng vẫn là tiếp tục chảy nước mắt mà khẩu giao cho y.

Toàn bộ sân thượng giờ phút này chỉ còn lại thanh âm mút liếm xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề của thiếu niên.

“Hô… hô… tiểu *** phụ… Miệng mồm càng lúc càng lợi hại… A – bắn— — “ thiếu niên rút mạnh dương vật khỏi miệng cô gái, gầm nhẹ một tiếng phun một cỗ dịch thể nồng đậm lên mặt ả.

“Ân—–“

Cô nàng say sưa phát ra tiếng rên rỉ, chủ động ngẩng đầu tiếp thu thiếu niên “rót vào”. Chưa hết, ả còn lấy tay đưa hết dịch thể trên mặt vào trong miệng.

Trời ạ, thật là *** đãng… Lăng Cường không khỏi ở trong lòng líu lưỡi.

“Được rồi, tao đã phát tiết được rồi. Mày cút đi.” Thiếu niên kéo khóa quần, không chút lưu tình nói.

“Anh hai à, anh cho em ở lại thêm chút nữa được không?” Cô bé vội vàng đứng dậy, lôi kéo cánh tay thiếu niên.

“Tao kêu mày cút nha.” Thiếu niên không kiên nhẫn gạt tay ả ra.

“Anh hai, anh đừng nóng giận, em đi là được. Em ngày mai có thể quay lại không?”

“Thế nào? Mày không cần đến trường à?”

“Em không cần đến trường, em lúc nào cũng chỉ muốn ở bên anh thôi.”

“Ngu ngốc, lẽ nào mày không sợ ông già phát hiện?”

“Không sợ, chỉ cần anh cần em, cái gì em cũng không sợ.”


“Nhưng mà tao sợ,” thanh âm thiếu niên đột nhiên trở nên mềm nhẹ “Nếu như ông già biết tao làm hư đứa con trai cưng của ổng, chắc chắn không chút do dự sẽ dùng dao giết tao đó.”

“Con trai cưng”? Trời hỡi, “chị” là nam sao?

Lăng Cường nghe vậy thất kinh.

“Sẽ không đâu, không có đâu, anh cũng là con trai ba mà, ba sẽ không nhẫn tâm tổn thương anh đâu.”

“Đừng có mà ở đây ăn nói vớ vẩn nữa. Mày là cố ý cười nhạo tao phải không? Mày biết rõ trong lòng ông già chỉ có mình mày, chẳng lẽ tao không biết? Nhưng mà bất quá bị phát hiện cũng tốt, nói không chừng còn có thể mời ổng nhìn qua cảnh mày *** loàn nằm dưới thân tao thế nào, bị tao làm cho đến cuồng loạn, *** đãng, để ổng xem anh em gian *** với nhau thì đặc sắc đến cỡ nào, không khéo ông già đáng kính vô trách nhiệm của chúng ta sẽ lên cơn đau tim mà chết mất nha, ha ha…

“Em không quan tâm. Em không quan tâm! Em yêu anh, em muốn cùng anh ở cùng một chỗ, cho dù là ba phản đối chúng ta, hay toàn bộ thế giới phản đối chúng ta, em cũng không quan tâm.”

Cái gì!? Hai người bọn họ thật sự là anh em sao? Lăng Cường nghe đến đó trái tim đập bịch bịch, vội vã hoảng hồn quay người chạy xuống lầu.

“Đồng tính gian ***”, “Loạn luân” – hai chữ cứ đảo quanh liên tục trong đầu. Máu toàn thân không hiểu sao sôi trào lên.

Lúc này hắn không hiểu vì sao lại hưng phấn như thế, chỉ cảm thấy hình như chính giờ phút này, một bí mật tuyệt cấm kỵ trên đời đã được triệt để mở ra trước mắt hắn.

Mình muốn quen biết với người này!

Lăng Cường hưng phấn đến run cả người, trong đời hắn chưa từng có mong muốn được kết bạn với người nào đến vậy, hắn mơ hồ biết, người bạn thiếu niên kia sẽ dẫn hắn tiến nhập tới một thế giới mới mà trước nay hắn chưa từng biết qua…

Nguyên tưởng rằng muốn làm bạn được với Đỗ Nhược Phong sẽ phải tốn nhiều thời gian, nhưng ngoài cả mong đợi, hai người dường như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cực kỳ tâm đầu ý hợp.

Có thể bởi vì hai người trong lòng đều cất giấu một dục vọng bí mật không thể để cho ai biết được.

Một thời gian sau, Lăng Cường kể cho A Phong nghe việc trước đây trên sân thượng hắn đã thấy những gì.

“Lần đầu tiên tôi thấy em cậu, cứ tưởng rằng hắn là nữ đấy. Các người lá gan cũng lớn lắm, ở ngay trên sân thượng trường học mà cũng dám làm? Thật dọa chết người, lỡ như bị ai phát hiện thì phải làm sao?” Nằm ở trên giường trong phòng riêng, Lăng Cường nhớ lại tình huống lúc đó mà trong lòng còn sợ hãi.

“Bị phát hiện? Vậy cũng tốt. Nếu thế thì Đỗ gia thân bại danh liệt cũng không chỉ mình tôi, hừ.” Đỗ Nhược Phong đang đánh máy ngẩng đầu cười nhạt trả lời.

Lăng Cường biết A Phong đối với người nhà hận thấu xương, nghe vậy cũng chỉ biết thở dài.

“Ai, cậu thật là đồ máu lạnh mà. Mà cũng phải nói, đã cùng huyết thống lại còn quan hệ đồng tính cảm giác thật chả biết thế nào nữa?” Cậu xử nam Lăng Cường mặc dù trong lòng nghĩ rằng chắc hẳn rất kích thích, nhưng đánh chết hắn cũng không thể nghĩ ra được cảm giác ấy rốt cuộc thật ra là như thế nào.

“Để ba cậu lấy vợ mới, sinh một đứa em trai cho cậu chơi, cậu chẳng phải sẽ biết ngay sao?”


Lăng Cường mặc dù quen biết bạn hắn không lâu nhưng cũng biết rằng đứa bạn này của hắn trước mặt hắn không nói điều gì kiêng kị bao giờ, nhưng lần này không hiểu vì sao hắn lại có cảm giác tức giận vô cùng.

“Câm miệng đi! Tôi mới là không cần em trai gì cả! Papa của tôi tuyệt đối không được lấy vợ nữa!”

Hắn gầm lên giận dữ như thế khiến Đỗ Nhược Phong nhìn hắn cứ như thể vừa tìm ra châu lục mới.

“Ha hả, xem ra Lăng đại thiếu gia nhà chúng ta thương yêu papa cũng phi thường nghiêm trọng à nha!”

“Không sai, tôi yêu papa thì sao? Toàn bộ thế giới đều biết tôi đây chính là chỉ yêu nhất một mình papa trên đời.” Lăng Cường không cam lòng tỏ ra yếu kém, trừng mắt nhìn y.

“Chẳng lẽ tôi đoán sai…” Đỗ Nhược Phong trong phút chốc chuyển qua cái ghế khác, ánh mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào mặt hắn “Cậu không chỉ yêu papa, mà còn muốn chơi papa cậu nữa phải không?”

Lăng Cường nghe thấy thế giống như nhìn thấy quỷ trừng lớn mắt, trong lòng dường như tắc nghẽn không nói ra được tiếng nào.

“Cậu…cậu nói bậy…”

“Đừng nóng vội phủ nhận, cậu đừng nói với tớ từ trước đến giờ cậu chưa từng mộng qua được trên giường cùng papa đấy nhá!”

Lăng Cường lúc này thật sự hận rằng hắn không thể xóa sạch nụ cười đắc ý đểu cáng của tên trước mặt. Nhưng A Phong nói quả thật không sai, hắn thật sự đã từng mộng qua. Từ ngày ở trên sân thượng trường học xem qua “diễn xuất đặc sắc”, hắn mỗi đêm quả thật đều nằm mơ thấy cùng tình trạng. Chỉ bất quá A Phong đổi vai thành chính hắn, còn em trai của y thì đổi vai thành…Thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp, hắn lí nào trong đầu lại có ý tưởng nghịch lý tục tĩu đến mức đó chứ? Thật ghê tởm, hại hắn mấy ngày nay không dám nhìn thẳng vào mắt papa. Nếu như papa hắn mà biết, khẳng định không bao giờ…yêu mình nữa.

Tuy rằng cảnh cáo bản thân mình như vậy nhưng Lăng Cường mỗi lần thức dậy đũng quần đều ướt cả.

Hắn biết bản thân đã xuất tinh trong mơ.

Toàn bộ thế giới làm sao có ai biết được trong lòng hắn chỉ nghĩ tới ba mình mà lại có thể bắn tinh chứ?

“A Phong…cậu có nghĩ tôi biến thái không?”

Thấy mắt bạn mình uể oải, Đỗ Nhược Phong thất thanh cười to.

“Cười cái gì mà cười, cái thằng này, cười cái đầu heo ấy!” Lăng Cường giựt gối trên đầu bạn mình ném đi. “Anh em cậu đang buồn muốn chết, cậu còn cười được?”

“Có cái gì mà phiền não chứ, tôi làm việc luôn luôn có một tôn chỉ rất hay – muốn gì nhất định phải được.”

“Thế nếu không được thì sao?”

“Một vật gì đấy mà muốn cũng không được, thì sử dụng hết thủ đoạn đê tiện mà chiếm lấy, chỉ cần cậu thật tình muốn, nhất định sẽ có được trong tay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.