Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 71: Căn cứ dã chiến


Đọc truyện Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) – Chương 71: Căn cứ dã chiến

Vân Sơn, ở giữa Nam Kinh và Thượng Hải, cây cối trên núi xum xuê rậm rạp, cảnh sắc tương đối không tệ.

Nguyên bản với điều kiện của Vân Sơn hoàn toàn có thể mở thành khu du ngoạn giải trí, thế nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, chính phủ vẫn không phê chuẩn cho khai phá ngọn núi này.

Nhưng mà mặc dù Vân Sơn không bị khai phá, thế nhưng dựa vào phong cảnh mê người, vẫn có đại lượng du khách đến đây ngắm cảnh. Bất quá những lữ khách đại đa số đều đến ban ngày, bởi vì toàn bộ Vân Sơn không có địa phương dừng chân, mà thời gian buổi tối nhiệt độ không khí trên núi rất thấp.

Đương nhiên, cũng có một ít người thích sự kích thích đến Vân Sơn vào ban đêm.

Mục đích bọn họ đến Vân Sơn chỉ có một: Đánh Dã Chiến.

Theo khoa học kỹ thuật phát triển, sinh hoạt của mọi người càng ngày càng cao, tính quan niệm cũng càng ngày càng rộng mở, đánh dã chiến đã được lưu hành ở rất nhiều địa phương. Thông thường những người đi ra ngoài đánh dã chiến thường phải tìm được địa phương bí mật, sau đó cho xe chạy đến nơi đó, ở trong xe quan hệ, có lẽ trực tiếp tiến hành trên cỏ, phi thường kích thích chẳng hạn như cho đàn bà chống tay vào cây, dùng tư thế “Doggy” của cơ thể để giải quyết…

Ở đoạn thời gian trước, có một vị minh tinh cùng một cô gái nhà giàu đến đây đánh dã chiến đã bị các báo chí lá cải trong quốc nội phơi sáng, khiến cho oanh động, đồng thời cũng càng làm cho thú tiêu khiển “đánh dã chiến” phát triển lớn mạnh.

….

Trên đường Andrew Luofu lái xe đến Vân Sơn đã gặp không ít người vừa đánh dã chiến quay trở về.


“Tòa núi này rất có danh tiếng?” Thấy xe cộ lui tới, Andrew Luofu có chút nghi hoặc, nàng không có nghe nói qua Thượng Hải có tòa núi nào nổi danh như thế.

Lý Dật lắc đầu nói: “Không rõ ràng lắm.”

Nghe được Lý Dật trả lời, Andrew Luofu không tiếp tục truy hỏi, mà là mở kính xe, thả chậm tốc độ xe một chút.

Gió mát buổi tối thổi bay mái tóc dài màu vàng kim của Andrew Luofu, dưới ánh trăng sáng tỏ, biểu tình của nàng cũng không còn lạnh lùng như ngày xưa, ngược lại, có vẻ thả lỏng, thậm chí trong miệng còn trỗi lên một ca khúc ngoại quốc.

Dần dần, chiếc xe dọc theo đường núi chạy lên, mà ở hai bên đường phát hiện không ít xe trong rừng cây, trong đó có một ít xe đang hoảng động, trong rừng cây càng truyền ra tiếng rên rỉ của nữ nhân.

Tiếng rên rỉ mơ hồ truyền đến làm Andrew Luofu vô ý thức dừng tiếng ngâm nga, nhưng nàng cũng không giống như những cô gái khác lộ ra biểu tình xấu hổ, ngược lại, biểu tình của nàng vẫn như cũ thập phần thả lỏng, thậm chí còn buông lời trêu chọc: “Cho tới nay, tôi vẫn luôn cho rằng người Đông Phương rất bảo thủ, nhưng không có nghĩ đến các vị vẫn cởi mở như thế.”

“Người bảo thủ không phải toàn bộ là người Đông Phương, mà là người Trung Quốc, đương nhiên, đó chỉ một phần tương đối mà thôi.” Lý Dật cười cười nói: “Còn hơn nước Mỹ và phương Tây mà nói, chúng ta rốt cục bảo thủ, so sánh với một đảo quốc khác, chúng ta có thể dùng từ thuần khiết để mà hình dung.”

“Anh đối với điều này rất hiểu biết?” Andrew Luofu hứng thú hỏi.

Lý Dật cười khổ lắc đầu, mấy thứ này hắn chỉ là từ trong trí nhớ của “Lý Dật” kia biết đến, làm sao liên hệ được với hai chữ hiểu biết?


Ngay lúc Lý Dật đang cười khổ, hai người không hẹn mà cùng nhìn thấy, ở đường cái phía trước có một chiếc xe đang đỗ. Một nữ nhân mặc váy ngắn cúi người chống tay lên xe, một nam nhân đang trần trụi kéo váy của nữ nhân lên, ôm thắt lưng nữ nhân, cố sức đánh vào hoa viên thần bí của cô gái.

Ánh đèn của xe do Andrew Luofu lái chiếu thẳng vào trên người cả hai, nhưng hai người vẫn không hề dừng lại động tác, người đàn ông kia tốc độ càng nhanh hơn, dưới sự trùng kích nỗ lực của hắn, tiếng rên rỉ của cô gái mặc váy ngắn kia càng lúc càng lớn.

Cùng lúc cô gái kia phát sinh tiếng rên rỉ, người đàn ông cố sức vỗ mạnh vào mông cô gái, phát sinh một tiếng “ba”, phảng phất như đang thị uy đối với Lý Dật và Andrew Luofu, nơi này là địa bàn của ta, nếu muốn phong lưu khoái hoạt cũng được, đi phía trước tìm chỗ khác!

Cử động thị uy của người đàn ông khiến biểu tình của Lý Dật có chút cổ quái, hắn liếc mắt nhìn Andrew Luofu, thấy nàng vẫn không chút phản ứng, sau đó, Lý Dật vô ý thức đưa ánh mắt nhìn xuống cặp đùi đẹp thẳng tắp mảnh khảnh của Andrew Luofu, cùng với chiếc váy khiến cho kẻ khác có ý nghĩ kỳ quái…

“Thế nào, lẽ nào anh cũng muốn làm như người đàn ông kia?” Trên mặt Andrew Luofu lộ ra dáng tươi cười trào phúng.

Lý Dật cười tủm tỉm nhìn Andrew Luofu: “Sức nhẫn nại của một người đàn ông luôn có hạn, trừ phi hắn có cá tính lạnh nhạt.”

“Nếu như anh ngay cả chút dục vọng ấy cũng khống chế không được, anh sẽ không có tư cách được Tiêu Thanh Sơn thưởng thức, càng không có tư cách được Gia Cát Minh Nguyệt tôn trọng!” Andrew Luofu tùy ý nói, thế nhưng giọng nói cũng rất tự tin, tựa hồ nàng tin tưởng vững chắc Lý Dật sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn, nhưng với điều kiện nàng không chủ động.

Nghe được Andrew Luofu nói, Lý Dật bất đắc dĩ cười cười, mình đúng như lời của Andrew Luofu, tuy rằng hắn sản sinh dục vọng, nhưng đã dùng lý trí áp chế dục vọng.


Bởi vì hắn biết, nếu như mạnh mẽ phát sinh loại quan hệ nào đó vượt qua sự hữu nghị với cô gái này, hắn sẽ gặp phải sự truy sát của toàn bộ Mafia nước Mỹ.

Mặc dù hắn không sợ, thế nhưng hắn cho rằng không đáng.

Hắn không phải là dạng đàn ông chỉ vì nhất thời phong lưu, lại cam nguyện chết dưới váy đàn bà, huống chi ở kiếp trước hắn chơi đùa vô số mỹ nữ, luận nhan sắc so với Andrew Luofu cũng không phải là không có, chỉ là thân phận và khí chất kém xa.

Chẳng qua bao lâu, chiếc xe dọc theo đường mòn đi lên đỉnh Vân sơn.

Có thể là vì đỉnh núi gió lớn, đồng thời bởi lý do nhiệt độ không khí quá thấp, đỉnh núi cũng không có người đến đánh dã chiến, thập phần an tĩnh.

Cho xe dừng lại, Andrew Luofu giật cửa xe đi ra ngoài, tiếng gió đêm gào thét mà đến thổi bay mái tóc dài màu vàng kim của nàng, làm thân thể nàng nhịn không được run lên một chút. Chỉ thấy nàng vô ý thức dừng bước, hai tay vây quanh vai, nỗ lực dùng phương thức này để giảm bớt sự giá lạnh.

Thấy cử động của Andrew Luofu, Lý Dật có chút bất đắc dĩ, cô gái này ở chuyện đại sự biểu hiện ra rất cơ trí, thế nhưng những chi tiết nhỏ thế này lại cũng quên. Buổi tối trên núi lạnh, điều này là thường thức mà rất nhiều người đều biết đến.

Ngay lúc toàn thân Andrew đều lạnh run, phía sau truyền đến tiếng bước chân của Lý Dật, sau đó nàng rõ ràng nhận thấy được Lý Dạt cởi áo khoác, phủ lên thân thể nàng.

“Không muốn cảm mạo, cô hay nhất là quay về trong xe.” Cùng lúc đó, bên tai Andrew Luofu truyền đến thanh âm của Lý Dật.

Andrew Luofu quay đầu lại dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn Lý Dật, tựa hồ nàng thật không ngờ Lý Dật lại làm ra cử động này.


“Nếu nỗ lực nhiều như vậy, thì nhất định phải đạt được mục đích.” Andrew Luofu chợt nhàn nhạt cười, bước đi đến bên vách núi, lúc bước hai chân không ngừng run lên.

Thực sự là một cô gái chấp nhất.

Lý Dật bĩu môi, theo Andrew Luofu đi tới bên vách núi, rõ ràng thấy được cảnh sắc xa xa.

Bầu trời xa xa là một mảnh màu đỏ lẫn vàng, được xưng là hạt ngọc đông phương, Thượng Hải được bao phủ dưới ánh đèn neon, làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung.

“So sánh với ban đêm của Las Vegas, cảnh đêm Thượng Hải tựa hồ thiếu cái gì đó.” Andrew Luofu nhịn không được cảm thán.

Lý Dật không trả lời Andrew Luofu, mà là hơi nhíu mày.

Bởi vì, hắn chợt nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, thanh âm tuy hỗn loạn trong gió rất khó làm cho người ta nghe thấy, thế nhưng lại bị Lý Dật nghe được vô cùng rõ ràng!

Hơn nữa…căn cứ tiếng bước chân mà phán đoán, không chỉ có một người đi tới.

“Lên xe!”

Giọng nói Lý Dật bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói xong không đợi Andrew Luofu đồng ý, đưa tay ôm lấy Andrew Luofu, bước nhanh chạy về xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.