Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 53: Chỗ dựa vững chắc


Đọc truyện Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) – Chương 53: Chỗ dựa vững chắc

Trần Diêm Vương vừa nói ra, nhất thời làm Lý Dật cả kinh! Hắn thế nào cũng không có nghĩ đến, Trần Diêm Vương sẽ nói ra một câu nói như vậy.

“Trần lão gia tử, ngài?” Lý Dật thoáng nhíu mày, có chút không giải thích được, dù sao trong quốc nội số người muốn bước chân vào cửa Trần gia có thể cấu thành một sư đoàn, thế nhưng lại không có một người nào có thể lọt vào pháp nhãn của Trần Diêm Vương.

Lý Dật không tin Trần Diêm Vương coi trọng hắn là bởi vì tâm huyết dâng trào, cũng không phải do mắt kém, trong này nhất định phải có nguyên nhân.

Trên thực tế, suy đoán của Lý Dật không sai.

Ngày đó, Trần Lâm cầm bộ máy luyện thân do Lý Dật chế tạo trở về, Trần Diêm Vương liền hỏi Trần Lâm xuất xứ của nó.

Lúc đó Trần Lâm vội vã thử bộ máy luyện thân kia, cũng không có để ý tới Trần Diêm Vương, đợi sau khi kết quả thực nghiệm đi ra, mới chạy tới hồi báo với Trần Diêm Vương, đồng thời trong quá trình báo cáo, vô thức toát ra sự hiếu kỳ thật lớn đối với Lý Dật, đồng thời ngay trước mặt Trần Diêm Vương còn bộc lộ nỗi hoài nghi Lý Dật còn có bí mật khác.

Trần Diêm Vương xuất thân bần hàn, dựa vào một đống quân công mới hỗn lên được vị trí này, làm gì nhìn không ra chút điểm tâm tư của Trần Lâm?

Mà trước đó Tống Tử Văn đưa ra lời mời Lý Dật tiến nhập vào viện khoa học, vô hình trung nói cho Trần lão gia tử, Lý Dật không đơn giản. Dù sao, cánh cửa của viện khoa học quốc gia so với NJ quân khu càng khó vào hơn, Lý Dật có thể được Tống Tử Văn mời chào đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.

Kể từ đó, Trần Diêm Vương liền đối với Lý Dật sản sinh hứng thú, mà biểu hiện của Lý Dật cũng làm hắn rất thỏa mãn, cho nên mới nói ra một đề nghị như thế.

Theo hắn xem ra, nha đầu Trần Lâm tính cách táo bạo, thích tranh cường háo thắng, dù có tâm tư với ai cũng sẽ không chủ động đi truy cầu, mà Lý Dật nhìn qua tựa hồ đối với Trần Lâm cũng không có nhiều hứng thú, lúc này chỉ có thể do hắn nói ra.

Mà trên thực tế, Trần Diêm Vương lại không biết, tuy rằng Trần Lâm vô cùng hiếu kỳ về bí mật của Lý Dật, thế nhưng cũng chưa phát triển tới mức yêu Lý Dật, chỉ là từ trong nỗi ác cảm chuyển hóa thành hiếu kỳ mà thôi.


Thấy Trần Lâm bưng hai ly trà đi tới, Trần Diêm Vương cố ý ho khan hai tiếng, cũng không có trả lời Lý Dật, mà là thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật, dùng ánh mắt ra hiệu Lý Dật, một hồi nữa nói tiếp.

Trần Lâm tới gần, trong phòng khách tràn ngập hương trà thơm ngát làm lòng người tỉnh táo.

Kiếp trước Lý Dật uống qua danh trà vô số, đối với trà đạo tuy rằng chưa nói tới chuyên gia, nhưng cũng đã không kém, chỉ là vừa ngửi, hắn liền biết loại trà Trần Lâm pha cũng không phải trà Long Tĩnh, hay các loại danh trà Hồng Bào, mà là một loại trà hắn chưa từng uống qua.

“Tiểu Lâm, bỏ trà xuống, cháu đi qua chỗ ba cháu, ta còn có chuyện riêng muốn nói với Lý Dật.” Trần Diêm Vương thấy Trần Lâm đặt khay trà xuống, mỉm cười nói.

Trần Lâm có chút tức giận trừng mắt nhìn Trần Diêm Vương, nói: “Ông nội, sao ông lại như vậy! Lý Dật là cháu mời tới, có lời gì nói mà cháu không nghe được?”

Ngoài miệng nói như vậy, Trần Lâm cũng lo lắng Lý Dật và Trần Diêm Vương phát sinh xung đột, bởi vì nàng biết, với tính cách của Trần Diêm Vương, biết Lý Dật có thể nghiên cứu ra hai bộ nguyên lý, tự nhiên sẽ không buông người. Tính cách Lý Dật nàng cũng hiểu rõ, nếu hai người phát sinh xung đột, thật sự cả nàng cũng không biết hòa giải như thế nào!

Trần Lâm cũng không biết vì sao lại không muốn để hai người phát sinh xung đột, chỉ là trong lòng có một thanh âm mách bảo nàng, phải ngăn cản.

Tuy rằng Lý Dật nhìn không thấu suy nghĩ của Trần Lâm, nhưng Trần Diêm Vương liếc mắt liền xem thấu tâm tư của Trần Lâm, cười cười, nói: “Yên tâm đi, Lâm nha đầu, ta sẽ không làm khó hắn.”

Lời này của Trần Diêm Vương vừa thốt ra, Lý Dật hơi ngây người, mà Trần Lâm trong nháy mắt lại trừng lớn con mắt, sau đó sắc mặt đỏ lên, oán giận trừng mắt nhìn Trần Diêm Vương, nói: “Ông nội, ông nói bậy bạ gì chứ?”

Đang khi nói chuyện, Trần Lâm cũng dùng khóe mắt len lén liếc Lý Dật, trái tim nhịn không được càng đập nhanh hơn.


“Ha ha!” Trần Diêm Vương nhìn thấy dáng dấp tiểu nữ nhân của Trần Lâm, cười to hai tiếng, sau đó nói: “Được rồi, Lâm nha đầu, cháu mau ra ngoài đi, ông nội tự biết chừng mực.”

Trần Lâm do dự một chút, cố lấy dũng khí nhìn Lý Dật nói: “Lý Dật, ông nội tôi tính tình táo bạo, nếu như nói năng lung tung, anh cũng đừng xem đó là thật.”

Dứt lời, Trần Lâm cảnh cáo trừng mắt nhìn Trần Diêm Vương, xong mới rời khỏi phòng khách.

Mắt thấy Trần Lâm rời đi, Trần Diêm Vương đầu tiên nhấp một ngụm trà, mới nói: “Ta đã nói rất rõ ràng, tiểu tử ngươi không cần phải giả bộ hồ đồ nữa!”

“Tôi hiểu rõ ý tứ của ông, tôi chỉ là hiếu kỳ, vì sao lại chọn tôi?” Trên mặt Lý Dật cũng có chút ít kinh ngạc.

Trần Diêm Vương lại nhấp một ngụm trà, mới chậm rãi nói: “Tiểu tử, cậu hẳn là biết, với địa vị của Trần gia ta, người muốn kết hôn cùng Lâm nha đầu có thể xếp hàng từ Nam Kinh đến tận Thượng Hải, dù là người cầu hôn cũng đủ cấu thành một sư đoàn! Thế nhưng, Lâm nha đầu chưa từng liếc mắt nhìn ai, thậm chí, trong đó còn có mấy người bị nó đánh cho phải nhập bệnh viện.”

Nói đến đây, biểu tình của Trần Diêm Vương có chút cổ quái, tính tình táo bạo của Trần Lâm hơn phân nửa di truyền từ gien của hắn, nhưng đối với một nữ hài tử mà nói, thích động võ, tựa hồ cũng không phải là một chuyện tốt.

Nhưng mà, Lý Dật đối với Trần Lâm cũng thập phần hiểu rõ, cho nên không nói cái gì.

Thấy sắc mặt Lý Dật bình thường, lúc này Trần Diêm Vương mới yên tâm, tiếp tục nói: “Nói thật cho cậu biết, ta lựa cậu, tuyệt đại bộ phận nguyên nhân là bởi vì ta nhìn ra được Lâm nha đầu có hảo cảm đối với cậu, có yêu cậu hay không thì ta không biết, thế nhưng thái độ đối với cậu so với những người khác là hoàn toàn khác biệt!”


Nghe Trần Diêm Vương vừa nói như thế, Lý Dật không khỏi nhớ tới lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Trần Lâm, cùng thái độ hiện tại của Trần Lâm đối với hắn, so sánh hai bên, bất thình lình hắn cảm thấy lời của Trần Diêm Vương nói tựa hồ…có chút đạo lý.

“Mà một nguyên nhân khác chính là hai bộ nguyên lý của cậu.” Trần Diêm Vương nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ cậu hẳn phải biết, những người tài giỏi như cậu, cấp trên sẽ mật thiết quan tâm, dù cho cậu không vào viện khoa học, thì sẽ có bộ môn khác để cậu lựa chọn. Nếu Lâm nha đầu có hứng thú với cậu, ta làm sao mở mắt trừng trừng nhìn cậu bị cướp đi đây? Tục ngữ nói nước phù sa không lưu ruộng người ngoài, muốn cướp thì cũng là lão Trần ta cướp trước, những người khác nghĩ cũng đừng mơ tưởng!”

Hiển nhiên, điều thứ hai Trần Diêm Vương vừa nói, thân phận và năng lực của Lý Dật hoàn toàn phù hợp yêu cầu của hắn.

Dù sao một thanh niên có thể được sự thưởng thức của viện khoa học, tuyệt đối sẽ không kém.

Nghe Trần Diêm Vương nói như thế, Lý Dật trầm mặc.

Trần Diêm Vương thấy Lý Dật trầm mặc, cười cười, nói: “Tiểu tử, cậu yên tâm, chỉ cần cậu vào cửa Trần gia, ai cũng không có cách nào làm gì được cậu. Đến lúc đó ta tùy tiện cho cậu một quân hàm đại tá, cấp trên cũng sẽ không có ý kiến. Cho dù có ý kiến, ta cũng sẽ làm cho bọn họ đồng ý.”

Lời này của Trần Diêm Vương nói ra thập phần tự tin!

Lý Dật phải thừa nhận, lời của Trần Diêm Vương làm cho hắn có chút tâm động.

Thứ nhất, tuy rằng tính tình Trần Lâm hơi bị xấu tính, thế nhưng tướng mạo, gia thế tuyệt đối là tuyển chọn tốt nhất, thứ hai, nếu có tòa đại sơn như Trần gia chống lưng, hắn muốn quật khởi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Bất quá Lý Dật suy đi tính lại, xác suất Trần Lâm yêu hắn thật sự rất thấp, Trần Lâm hơn phân nửa chỉ là hiếu kỳ mà thôi, nếu đây là một hiểu lầm, đến lúc đó sẽ làm trò cười. Hơn nữa sau khi hắn đi tới thế giới này, quan niệm đối với ái tình luôn thuận theo tự nhiên, không thích cưỡng cầu, dù sao, dưa hái lúc còn xanh thì sẽ không ngọt.

Nghĩ tới đây, Lý Dật nói: “Trần lão gia tử, tôi nghĩ, chuyện này để từ từ đi, chờ thái độ của Trần Lâm rõ ràng thì bàn lại được không?”

Câu trả lời của Lý Dật nhiều ít làm Trần Diêm Vương có chút kinh ngạc, tựa hồ, hắn thật không ngờ Lý Dật lại cự tuyệt.


Mà trên thực tế, Trần Diêm Vương cũng không nghĩ Lý Dật có lý do cự tuyệt, Lý Dật hẳn là nên hưng phấn mới đúng.

“Cậu nói cũng đúng, việc này nói như thế nào cũng là chung thân đại sự của Lâm nha đầu, tính tình nha đầu này từ nhỏ đã không tốt, nếu ta điểm sai uyên ương, sợ rằng nó sẽ hận ta cả đời, ta cũng không muốn nằm vào quan tài rồi còn bị nó nguyền rủa.” Trần Diêm Vương cười cười, trong giọng nói không chút nào che giấu sự cưng chiều đối với Trần Lâm.

Mà trên thực tế, Trần Diêm Vương sủng ái Trần Lâm mọi người đều biết, đây cũng là lý do mà mọi người đều biết tính tình Trần Lâm không tốt, nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa mà chạy tới cầu thân.

Trong mắt những người này xem ra, cưới được Trần Lâm, chẳng khác nào chiếm được chỗ dựa vững chắc của Trần Diêm Vương.

“Trần lão gia tử, tôi có một thỉnh cầu.” Trong lòng Lý Dật khẽ động, mở miệng nói.

Trần Diêm Vương như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lý Dật, nói: “Là muốn ta giúp cậu thoát khỏi sự dây dưa của số bộ môn phải không? Được, trước khi Lâm nha đầu buông tha cậu, ta sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề này.”

Nghe Trần Diêm Vương nói như thế, Lý Dật không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lần này Lý Dật đem hai bộ nguyên lý lấy ra chỉ vì trả lại nhân tình cho Trần Lâm, nhất thời sơ sẩy quên đi sự phiền phức do hai bộ nguyên lý mang đến, hiện tại Trần Diêm Vương đã bảo chứng giúp hắn tiêu trừ mối sầu lo này.

Ngay lúc này, trong phòng khách vốn đang an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Lý Dật móc điện thoại di động ra vừa nhìn, là điện thoại của Gia Cát Minh Nguyệt gọi tới.

Lý Dật áy náy nhìn Trần Diêm Vương như muốn xin phép, sau đó chuyển điện thoại, trong tai nghe lập tức truyền ra thanh âm dễ chịu của Gia Cát Minh Nguyệt: “Lý Dật, ngày mai cậu không cần đến chỗ Phá Quân, đến sòng bạc Hoàng Quan tìm tôi.”

Nghe được Gia Cát Minh Nguyệt nói, Lý Dật hơi ngây ra, nhưng không đợi hắn thắc mắc, đầu bên kia, Gia Cát Minh Nguyệt đã cắt đứt liên lạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.