Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 51: Trả nhân tình


Đọc truyện Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) – Chương 51: Trả nhân tình

Trần Diêm Vương.

Ba chữ này tượng trưng cho quyền lực tại NJ quân khu, mà ở quân giới còn tượng trưng cho sự bá đạo!

Mọi người tại Giang Tô đều biết, tại Giang Tô cánh cửa khó bước vào nhất không phải cánh cửa tỉnh ủy Giang Tô, mà là cánh cửa của NJ quân khu. Thậm chí, một ít nhân viên quan trường trọng yếu bước vào cánh cửa kia, đều phải xem sắc mặt của Trần Diêm Vương.

Sau khi đáp ứng Trần Lâm, Lý Dật vô ý thức muốn lên xe, lại nghe Trần Lâm nói: “Ngồi xe của tôi mà đi. Tuy rằng tôi có thể cho xe của anh tiến vào đại viện quân khu, thế nhưng phải đi qua rất nhiều tầng kiểm tra, sẽ rất phiền phức.”

Tuy rằng kiếp trước Lý Dật chưa từng ở lại trong đại viện quân khu, thế nhưng cũng từng một thân một mình lẻn vào trong căn cứ quân sự của một cường quốc Âu Châu ám sát một gã tướng quân, tự nhiên biết địa phương đại viện quân khu trong căn cứ quân sự, phòng vệ phi thường sâm nghiêm, trạm kiểm soát lại dày đặc.

Cho nên, Lý Dật gật đầu, biểu thị tán thành.

Xe của Trần Lâm cũng không phải loại xe thể thao hoa mỹ, cũng không phải loại xe phong cách, mà là một chiếc xe Land Rovers việt dã, hình thức cũng không tính là đẹp, thế nhưng cỗ phong cách cuồng dã cũng rất thích hợp với tính tình táo bạo của Trần Lâm.

Khác với Lưu Vi, Gia Cát Minh Nguyệt, trong xe của Trần Lâm cũng không hề có trang trí gì, chỉ có một con dao, một cây súng lục.

Điều này tựa hồ cũng thể hiện ra sự khác nhau giữa ba nữ nhân.

“Buộc chặt dây an toàn, ngồi vững, tôi lái xe rất nhanh.” Trần Lâm thấy Lý Dật lên xe, nhịn không được nhắc nhở nói.


Liên tưởng một chút tính cách của Trần Lâm, Lý Dật hiểu được Trần Lâm cũng không phải đang hù dọa hắn. Vì vậy không nói gì, dựa theo lời Trần Lâm nói, buộc lại dây an toàn.

“Grừm…”

Theo một trận thanh âm ầm ầm, chiếc Land Rovers tràn ngập dã tính phảng phất giống như một con ngựa hoang thoát dây cương, trực tiếp lao vút đi!

Nơi ở của Lý Dật nguyên bản nằm ngay vùng ngoại thành, cách đường cao tốc cũng không xa, không đến hai mươi phút, chiếc xe đã đi tới đường cao tốc.

Đi lên đường cao tốc, Trần Lâm điều khiển nhanh hơn, tốc độ xe nguyên lai từ 150km/h đã tăng lên 200km/h.

Đồng thời khi tăng tốc, Trần Lâm dùng khóe mắt liếc nhìn Lý Dật, nhưng phát hiện vẻ mặt Lý Dật an tường ngồi nhắm mắt lại, tựa hồ như đang nhắm mắt dưỡng thần.

Điều này làm cho Trần Lâm không khỏi có chút phiền muộn, đã từng, nàng vì đánh đuổi những công tử con nhà giàu có truy cầu nàng, chuyên môn cho những người đó lên ngồi xe của nàng. Sau đó đem xe chạy như phóng tên lửa, kết quả những công tử ca sau khi xuống xe không có ai mà không sùi bọt mép hoặc ói mửa, đành buông tha ý tưởng truy đuổi nàng.

Từ Thượng Hải đến Nam Kinh tổng cộng khoảng 300km, Trần Lâm dùng không tới hai tiếng đồng hồ liền chạy đến cửa quân khu.

Binh sĩ đứng gác ngoài cổng đại viện quân khu nhìn thấy Trần Lâm lái xe vọt tới với tốc độ cao, âm thầm cười khổ đồng thời lập tức cúi chào cho đi.

Sau khi tiến vào quân khu đại viện, Trần Lâm lái xe đi qua năm trạm gác công khai, bảy trạm gác ngầm, cuối cùng cho xe chạy đến một tòa biệt thự nằm cuối cùng bên trong quân khu đại viện.


Phong cách kiến trúc của biệt thự rất đông phương, nhìn qua không có cảm giác hoa lệ, ngược lại, phong cách kiến trúc thập phần giản dị.

Ngoài cửa biệt thự có một gã binh sĩ đang đứng, trong tay cầm súng, đứng nguyên tại nơi đó không chút nhúc nhích, giống như một cây thương thẳng tắp.

Mà trước mặt tên binh sĩ kia có một người đàn ông khôi ngô cao tới một thước chín, người đàn ông mang gương mặt chữ điền, ngũ quan cũng không anh tuấn lắm, nhưng phối với nước da ngăm đen hợp lại cùng một chỗ, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng kiên nghị.

Và đôi con ngươi màu đen bắn ra quang mang thập phần sắc bén!

Người đàn ông vốn đang hút thuốc, thấy xe của Trần Lâm, trước mắt sáng ngời, lập tức ném tàn thuốc xuống mặt đất giẫm tắt, một bước tiến tới trước đầu xe.

“Chào anh, tôi tên Trần Phong, là anh trai của Trần Lâm.” Mắt thấy xe đã dừng lại, Lý Dật từ trong xe đi ra, Trần Phong đi lên, vươn tay mỉm cười nói: “Thật cao hứng nhận thức anh.”

“Lý Dật.” Trần Phong cấp cho Lý Dật cảm giác không tệ, Lý Dật hữu hảo tiến lên trước một bước, cầm tay Trần Phong.

Ngay trong nháy mắt Lý Dật nắm tay Trần Phong, bàn tay của Trần Phong trong nháy mắt cương lên, bỗng nhiên phát lực giống như gọng kìm kẹp chặt bàn tay Lý Dật.

Lý Dật thật không ngờ Trần Phong lại đột nhiên hành động như vậy, bất quá cũng không có biểu hiện ra bộ dạng kinh hoảng, mà âm thầm phát lực, chống cự lại lực lượng kinh khủng truyền đến từ trong tay Trần Phong.

Thấy hình dạng bình tĩnh của Lý Dật, Trần Phong vô ý thức gia tăng thêm lực đạo, thấy thế Trần Lâm đứng bên cạnh tức giận hướng hắn đánh tới một quyền, oán giận nói: “Anh, sao anh làm như vậy?”


Biểu hiện khác thường của Trần Lâm làm Trần Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười ha ha hai tiếng, tiêu trừ lực lượng trong tay, nói: “Huynh đệ, anh không nên đa tâm, tôi không có ý tứ khác. Nghe em gái tôi nói thân thủ của anh không tệ, cho nên mới muốn thử sức.”

Khi đang nói chuyện, ánh mắt Trần Phong dừng ở tại trên người Lý Dật và Trần Lâm quét một vòng, dáng tươi cười nơi khóe miệng càng thêm dày đặc.

Nhận thấy được vẻ dị dạng trong ánh mắt Trần Phong, trong lòng Lý Dật mơ hồ đoán được điều gì, nhíu mày nhìn thoáng qua Trần Lâm, đã thấy Trần Lâm kinh hoảng cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của hắn.

“Huynh đệ, mau cùng tôi đi vào!” Lúc này, Trần Phong vươn tay ôm vai Lý Dật, nói: “Mấy vị lão gia đã chờ đến mức không nhịn được nữa rồi. Nếu như bọn họ biết anh đã đến, tôi lại không nhanh kéo anh vào, khẳng định sẽ cáo trạng với lão gia tử nhà tôi.”

Lý Dật vì muốn trả lại nhân tình nên cùng Trần Lâm đi tới đại viện quân khu, lúc này thấy Trần Phong nhiệt tình như vậy, cũng không cự tuyệt, chỉ mỉm cười gật đầu sau đó liền theo Trần Phong tiến vào trong biệt thự.

Bên trong biệt thự của giống như bên ngoài, thiết bị lắp đặt thập phần giản đơn, không có sự tráng lệ của nhà giàu có, đơn sơ, giản dị, điển hình là nơi ở của quân nhân.

Trong phòng khách, có ba người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang ngồi trên sô pha tán gẫu gì đó, thấy Trần Phong ôm một người vào cửa, trong đó một người nhìn Trần Phong hỏi: “ Tiểu Phong, người kia tới sao?”

“Tống thúc, chính là hắn!” Trần Phong buông cánh tay ra, lôi kéo Lý Dật giới thiệu cho ba người.

Nghe được Trần Phong nói, ba người đàn ông đều đưa ánh mắt nhìn về phía Lý Dật, biểu tình vẻ mặt hoài nghi, trong đó một người càng ngạc nhiên nói: “ Tiểu Phong, cậu xác định chính là hắn sao?”

Nhận thấy được ánh mắt hoài nghi của ba người, Lý Dật không đợi Trần Phong mở miệng liền nói thẳng: “Mấy thứ kia là do tôi làm, các vị muốn biết cái gì, nói thẳng luôn đi.”

Ba người nghe được Lý Dật nói, biểu tình có chút cổ quái.


Trần Lâm chỉ nói với bọn họ rằng có được bộ máy luyện thân là từ một người bạn, chứ không hề nhắc tới tuổi tác của Lý Dật, trong cảm nhận của ba người, Lý Dật chí ít phải vượt khỏi tuổi năm mươi mới đúng. Theo bọn họ xem ra, một thanh niên mới chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi không có khả năng chế tạo ra bộ máy luyện thân như vậy.

Bởi vì, bộ máy luyện thân kia đối với trọng lực học, điện từ học có sự ứng dụng hoàn toàn vượt ngoài kỹ thuật khoa học hiện tại!

“Tống thúc, bộ máy đó đúng do hắn làm ra, các chú có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.” Trần Lâm thấy bầu không khí có chút cổ quái, bước ra giảng hòa.

“Hiện tại Trần lão gia tử đang làm việc trong phòng sách, chúng ta nói ngay ở đây đi.” Lúc này trong ba người, một người có tuổi tác lớn nhất đứng lên, mỉm cười nhìn Lý Dật nói.

Hắn đứng dậy, cả hai người kia cũng đứng lên, biểu tình nghi hoặc trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại biểu tình chờ mong.

Hiển nhiên, bọn họ đều rất muốn biết, người thanh niên chỉ mới hai mươi mấy tuổi ở trước mặt làm sao chế tạo ra bộ máy móc luyện thân kia.

Mà Trần Phong và Trần Lâm nhìn thấy cử động của ba người, biểu tình có chút quái dị.

Bởi vì hai người bọn họ đều biết người đứng dậy đầu tiên trong ba người là nhân vật ngôi sao trong viện khoa học quốc gia, bình thường sẽ không bao giờ khách khí đối với một tên tiểu tử như vậy, dù cho nhìn thấy chính cha của hai người họ cũng không đến nỗi khách khí như thế!

Nhưng mà, vô luận là Trần Phong hay Trần Lâm, bọn họ lại không biết đối với những khoa học gia như ba người mà nói, ở trong mắt bọn họ, coi trọng nhất chính là bản lĩnh, về phần…quyền lực, bọn họ không có hứng thú.

“Nếu như các vị muốn có nguyên lý chế tạo bộ máy móc kia, tôi có thể viết một phần tư liệu cho các ông, nếu chỗ nào không hiểu, tôi sẽ hướng các ông giải thích, thế nào?” Lý Dật trực tiếp đi tới bên cạnh ba người, thẳng thắn nói.

Ba người ở trong viện khoa học là nhân vật hạch tâm, những lời này thường là câu cửa miệng hàng ngày của họ đối với những người khác, hôm nay từ trong miệng Lý Dật nói ra, ba người lại không hề có bất luận điều gì bất mãn, bởi vì bọn họ đều rất muốn biết, nguyên lý chế tạo bộ máy kia rốt cục là như thế nào.

Theo bọn họ xem ra, nếu như hiểu được nguyên lý trong đó, giải Nobel vật lý học năm nay nhất định sẽ rơi vào trong tay bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.