Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 388: Ðại kết cục (2)


Đọc truyện Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) – Chương 388: Ðại kết cục (2)

Đây là một thị trấn nhỏ nằm về phương nam Xa Xôi.

Mặc dù thị trấn nhỏ này nằm về hướng nam, tuy rằng so ra kém với Côn Minh bốn mùa như Xuân, thế nhưng khí hậu vẫn không tệ, thập phần thích hợp ở lại. Chỉ là trận mưa to thình lình này làm nhiệt độ không khí chợt hạ thấp Xuống, cả tòa thị trấn làm cho người ta có loại cảm giác trống trải lạnh lùng, ngoài đường hầu như không nhìn thấy được Xe cộ, người đi đường càng không hề tung tích.

Đêm, yên tĩnh đến quỷ dị.

Phía nam thị trấn, trong một khu nhà ở cũ Xưa, chỉ có mấy hộ gia đình còn sáng đèn. Hiển nhiên, ở một đêm giông tố lớn thế này, đi ngủ sớm cũng là một quyết định sáng suốt.

Ở cuối khu nhà ở có một ngôi nhà còn sáng đèn. Trong phòng khách, một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh chậu than, trong tay đang cầm một tờ báo, tập trung tinh thần mà đọc.

Ði qua ngọn đèn, có thể rõ ràng nhìn thấy, người phụ nữ có một gương mặt tinh Xảo, trên mặt không hề trang điểm, thế nhưng sự mỹ lệ trời sinh cũng đủ làm cho tuyệt đại đa số những cô gái khác ước ao.

Chỉ là nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện khóe mắt người phụ nữ có một chút nếp nhăn dù không quá rõ ràng. Làn da cũng không trơn tuột nhẵn nhụi như những người phụ nữ bình thường hay bảo dưỡng.

Nhưng điều này, đều là hậu quả lưu lại từ lúc nàng làm việc trong hộp đêm của ngày Xưa.

Cồn, nicontin, thức đêm

Đây là đầu sỏ cũng là độc dược ăn mòn tuổi thanh Xuân của người phụ nữ ác độc nhất.

Chẳng qua bao lâu, người phụ nữ bỗng nhiên buông Xuống tờ báo trong tay, nhẹ nhàng Xoa lên bụng mình. Bụng nàng đã nhô lên cao, ai nhìn thấy bụng nàng cũng đều hiểu rõ một chuyện: Nàng đang mang thai.

Nàng Xác thực đã mang thai, hơn nữa còn là đôi song sinh.

Người phụ nữ chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời đêm đen kịt bên ngoài, vùng lông mày hơi nhăn lại, trong con ngươi toát ra một tia lo lắng.

Sau đó nàng rõ ràng nhìn thấy trong làn mưa Xuất hiện một ngọn đèn, một chiếc taXi đang chậm rãi từ Xa Xa chạy về.

Nàng mỉm cười, Xoay người trở lại bên sô pha, một lần nữa cầm lấy tờ báo, Xem lướt qua.

Hai phút sau, cửa phòng mở ra, một người đàn ông vóc người không tính là cao to, tướng mạo vô cùng bình thường đi vào cửa, thu hồi cây dù, thấy người phụ nữ đang ngồi trên sô pha Xem báo, trên gương mặt hàm hậu lộ ra vẻ yêu thương: “Phượng, hôm nay trời quá lạnh, hơn nữa cũng đã trễ thế này, sao em còn chưa đi ngủ?”

“Chờ anh.” Người phụ nữ buông tờ báo, mỉm cười

Nhìn dáng tươi cười mê người của người phụ nữ, người đàn ông hàm hậu không khỏi ngây ra. Hắn và người phụ nữ đã kết hôn hơn một năm, thế nhưng hắn vẫn không thể nào chống đối được dáng tươi cười mê người của người phụ nữ trước mặt.

Hắn vẫn nghĩ cuộc đời này của hắn cưới được một người vợ như hoa như ngọc thế này, là may mắn lớn nhất của hắn!

Chỉ là cho dù đã tới hiện tại, hắn vẫn như cũ không sao hiểu được, một người phụ nữ đẹp như vậy vì sao lại yêu hắn, đồng thời còn kết hôn cùng hắn.

Tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng.

Người đàn ông hàm hậu trực tiếp đi tới bên cạnh người phụ nữ, ngồi Xổm Xuống cẩn cẩn thận thận ghé lỗ tai lên bụng người phụ nữ, vài giây sau lộ ra dáng tươi Cười đến rất ngây ngốc, cũng rất hàm hậu.

“Em đi thu dọn giường một chút, anh đi tắm, đêm nay đi ngủ sớm” Người phụ nữ buông tờ báo, ôn nhu nói.

Người đàn ông hàm hậu gật đầu, sau đó nhìn thấy hình một nam nhân nhìn gương mặt có vẻ quen mặt trong tờ báo, nhịn không được hỏi: “Phượng, người đàn ông này rốt cục có địa vị gì, thế nào khắp nơi đều có ảnh chụp của hắn?”


Đang khi nói chuyện, người đàn ông hàm hậu chỉ vào nam nhân mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn trong tờ báo, hắn mơ hồ nhớ được, đoạn thời gian gần đây người phụ nữ mỗi ngày đều Xem tin tức báo chí trên truyền hình, vô luận là báo chí hay truyền hình đều có hình ảnh của nam nhân kia.

“Một người đàn ông có số phận nhấp nhô.”

Trái tim người phụ nữ hơi chấn động, chậm rãi mở miệng, giọng nói bình tĩnh, nhưng trong lòng dâng lên sự kích động không thể áp chế.

“Không thể nào? Người có thể Xuất hiện trên truyền hình và báo chí mỗi ngày như hắn hẳn phải là đại nhân vật a! Thế nào lại có số phận nhấp nhô thế?” Người đàn ông hàm hậu không cho là đúng.

“Nổi khổ của hắn, anh không hiểu đâu.” Người phụ nữ nhẹ giọng nói.

Người đàn ông hàm hậu ngẩn ra: “Phượng, sao em biết được rõ ràng như thế?”

“Xem tin tức và báo chí sẽ biết thôi.” Người phụ nữ mỉm cười, thần tình và giọng nói đều khôi phục như thường.

“Nga Được rồi, em nhanh vào phòng ngủ đi, anh đi tắm.” Người đàn ông hàm hậu nâng người phụ nữ đứng dậy.

Người phụ nữ theo lời đứng dậy, khóe mắt lướt qua ảnh chụp trên tờ báo.

Phong cảnh.

Sự kinh lịch cùng đau khổ và nhấp nhô phía sau sự phong cảnh, có ai biết?

Hong Kong, Vịnh Nước Cạn. Trong một tòa biệt thự Xa hoa.

Một trung niên nhân mặc áo gió vẫn bất đồng nằm trên sô pha, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vạt áo trước ngực một mãnh đỏ tươi.

Một nam tử mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng hút thuốc. Dưới ngọn đèn, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, phối hợp với bầu không khí an tĩnh trong đại sãnh, có vẻ dị thường quỷ dị.

Bên ngoài biệt thự, những hạt mưa thật lớn phảng phất như chuỗi hạt châu rơi Xuống, toàn bộ Vịnh Nước Cạn một mãnh yên tĩnh.

Một cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ tươi đứng trong mưa, nước mưa làm ướt tóc và khuôn mặt của nàng, thế nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, không có chút ý tứ rời đi. Dưới bầu trời đêm, khuôn mặt vốn lạnh lùng của nàng vặn vẹo, trong con ngươi lóe ra sự thống khổ.

Xa Xa truyền đến tiếng Xe chạy, ánh đèn Xe chiếu sáng cơn mưa đêm mông lung. Thanh âm thình lình vang lên làm Anh Hoa vốn đang chìm đắm trong mưa ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía viễn phương.

Dần dần, vài chiếc limousine lần lượt từ Xa Xa chạy tới, cuối cùng dừng ngay cửa biệt thự. Vùng lông mày của Anh Hoa nhướng lên, sắc mặt khôi phục lạnh lùng, trực tiếp đi tới hướng cửa.

Đèn Xe chiếu sáng cửa biệt thự, trong đó một chiếc Xe mở cửa ra, hai gã thanh niên bước ra bung hai cây dù.

Bên trong có một người bước Xuống, thân cao chừng một thước chín, thân thể khôi ngô phảng phất như một tòa núi nhỏ. Nương theo ánh đèn Xe, Anh Hoa rõ ràng nhìn thấy trên mặt nam nhân có một vết sẹo dao rất sâu, phối hợp với tướng mạo hung hãn của hắn, hắn đứng nơi đó phảng phất giống như một pho tượng chiến thần, không giận mà uy.

Chỉ là, trên gương mặt bưu hãn của hắn hiện lên tia bi thương không thể Xóa đi. Sau đó từ trong Xe lại một người bước Xuống, chính là long đầu Hồng Hưng Lăng VĨnh Bình.

Mắt thấy Anh Hoa đi tới, thành viên Hắc Dạ phụ trách công tác phòng vệ cũng đều đi tới sau lưng nàng, tuy rằng năng lưc của Anh Hoa không bằng bọn họ, thế nhưng thân là cận vệ của Lý Dật, Anh Hoa rốt cục cũng là đầu lĩnh bảo tiêu.

“Anh Hoa tiểu thư, vị này chính là Trịnh Thiết Quân, là bạn của Lý tiên sinh, hắn muốn gặp Lý tiên sinh.” Lăng vĩnh Bình tiến lên trước một bước, khách khí nói, chỉ là trong giọng nói mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Chiến thần phía nam Trịnh Thiết Quân?


Vùng lông mày Anh Hoa nhướng lên, lạnh lùng nói: “Lý tiên sinh không gặp khách.”

sự cự tuyệt lạnh lùng của Anh Hoa làm biểu tình Lăng vĩnh Bình cứng đờ, hắn vốn định nói gì đó, lại bị Trịnh Thiết Quân vỗ nhẹ vai, sau đó chủ động lui ra phía sau.

“Nha đầu, cô nói cho Lý Dật, tôi muốn gặp hắn, hắn sẽ gặp tôi.” Trịnh Thiết Quân cũng không như ngày thường lộ ra dáng dấp hung thần ác sát, thanh âm của hắn rất nhẹ.

Thoáng trầm ngâm, Anh Hoa gật đầu.

Nữa phút sau, Anh Hoa đi vào phòng khách biệt thự. Tiếng bước chân rất nhỏ ở trong đại sãnh an tĩnh có vẻ dị thường chói tai.

Nhìn nam nhân đang ngồi trên sô pha, tim Anh Hoa như bị dao cắt, sự thống khổ trong ánh mắt không thể che giấu.

Bất quá nàng vẫn cắn răng đi qua.

“Lão bản.” Anh Hoa mở miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là sự tự trách lẫn áy náy trong giọng nói cũng không thể che giấu.

Lý Dật đang cúi đầu hút thuốc rít mạnh một hơi, sau đó chậm rãi thổi ra, ngẩng đầu nhìn về phía Anh Hoa.

Đối mặt với ánh mắt của Lý Dật, Anh Hoa không hề né tránh, chỉ là khóe mắt không thể khống chế nhảy lên!

Thậm chí, thân thể của nàng cũng run rẫy lên.

“Bên ngoài có một tên Trịnh Thiết Quân nói muốn gặp ông.” Anh Hoa lại mở miệng, giọng nói biến đổi dị thường rõ ràng.

“Không cần tự trách, lại càng không cần áy náy, em không có làm sai điều gì?” Lý Dật mở miệng, thanh âm rất nhẹ: “Dù em không nổ súng, tôi cũng sẽ nổ súng.”

Nước mắt bỗng nhiên chảy Xuống!

Anh Hoa cắn chặt môi, trầm mặc không lên tiếng.

Lý Dật nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói: “Đi dẫn người kia vào đi.”

Anh Hoa gật đầu, Xoay người đi ra biệt thự, Lý Dật lại châm thêm một điếu thuốc, nhìn thoáng qua Tiêu Thanh Sơn đang nằm lẳng lặng nhắm mắt, hít sâu!

Trong cổ họng lập tức truyền đến vị đạo cay độc, nhất thời làm hắn thư sướng hơn rất nhiều!

Rất nhanh, Trịnh Thiết Quân đi vào phòng khách, Anh Hoa cũng không theo vào. Đã hơn một năm thời gian, Trịnh Thiết Quân tựa hồ cũng thay đổi, hắn cũng không còn hung thần ác sát như trong dĩ vãng, lại có thêm một phần trầm ổn khó được. Từ khi hắn bắt đầu bước vào phòng khách, ánh mắt cũng không hề rời khỏi Tiêu Thanh Sơn đang nằm trên sô pha.

Bước chân hắn rất chậm, tựa hồ dưới chân đeo vật nặng ngàn cân.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…

Cự ly ngắn không tới mười thước, Trịnh Thiết Quân phải dùng tới mười phút.

Mười phút sau, hắn nữa quỳ bên cạnh Tiêu Thanh Sơn, hai mắt đỏ hồng nhìn Tiêu Thanh Sơn, khàn khàn nói: “Ðại ca, Thiết Quân đến Xem anh!”


Không có trả lời, toàn bộ trong đại sãnh chỉ quanh quẫn lời nói của Trịnh Thiết Quân.

Nước mắt, kìm lòng không được hiện lên trong đôi mắt đỏ hồng.

Sau một khắc, nam nhân vốn luôn kiên cường nầy đã buồn bã rơi lệ!

Hắn cũng không lau đi nước mắt trên mặt mà gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Sơn vài phút, sau đó bỗng nhiên Xoay người.

Lý Dật vẫn ngồi trên sô pha, vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng rít thuốc.

Trịnh Thiết Quân cũng không chất vấn Lý Dật, càng không hướng Lý Dật phát hỏa, hắn tựa hồ đã biết được tất cả, hắn chỉ trầm mặc không lên tiếng cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm lửa, rít mạnh.

Hai phút sau, điếu thuốc lá đã tàn hết, Trịnh Thiết Quân dụi tắt tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn phía Lý Dật.

Sắc mắt Lý Dật bình tĩnh đón nhận ánh mắt Trịnh Thiết Quân, không hề mở miệng. “Ta muốn đưa thi thể đại ca đi.” Trịnh Thiết Quân mở miệng, giọng nói đã khôi phục bình tĩnh. Chỉ là sự bi thương trong giọng nói không cách Xóa đi.

Lý Dật gật đầu.

“Lý Dật.” Trịnh Thiết Quân do dự một chút, sau đó thở dài nói: “có một số việc, đại cạ vẫn không cho ta nói cho cậu, hôm nay đại ca đi, ta nghĨ là nên nói cho cậu biết.”

Trong lòng Lý Dật chấn động, nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

“Cậu hẳn là còn nhớ rõ, ngày trước đại ca nổ lực bồi dưỡng cậu làm người nối nghiệp phải không?” Trịnh Thiết Quân trầm giọng nói.

Trịnh Thiết Quân nói không khỏi làm Lý Dật nhớ tới chuyện Tiêu Thanh Sơn từng hao tổn tâm tư bồi dưỡng hắn, thậm chí Tiêu Thanh Sơn vi bồi dưỡng hắn, còn giới thiệu hắn cho đại lão các nơi trong buổi khánh điển chúc mừng của tập đoàn Hoa Thanh. Sau đó hắn triệt để trở thành danh nhân của Xã hội thượng lưu Thượng Hải, cũng trở thành người nối nghiệp trong mắt mọi người.

Chỉ là sau đó chuyện của Lưu Vi đã làm thay đổi tất cả!

“Nhớ kỹ.” Lý Dật gật đầu.

Thấy Lý Dật gật đầu, Trịnh Thiết Quân lại hỏi: “Vậy cậu hẳn là biết, trước khi cậu Xuất hiện, đại ca dự định để Tiêu Cường kế thừa vị trí của hắn. Chỉ là sau khi cậu Xuất hiện, đại ca bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý, buông tha Tiêu Cường, tuyển chọn cậu.”

Lúc nầy đây, Lý Dật cũng không trả lời.

“Khi đó, giữa cậu và Tiêu Cường đã có mâu thuẫn, hơn nữa mâu thuẫn rất sâu! Tuy rằng giữa các ngươi cũng không phát sinh Xung đột, thế nhưng Xung đột sẽ không thể tránh được.” Nói đến đây, Trịnh Thiết Quân thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật: “Vậy cậu còn nhớ rõ chuyện đại ca bị ám sát không?”

“Nhớ kỹ.” Lý Dật lại gật đầu, một lần nọ, hắn và Tiêu Thanh Sơn dự buổi hoạt động từ thiện, kết quả trên đường gặp phải ám sát, lúc đó Lý Dật vốn định chạy Xuống đuổi bắt sát thủ, bất quá Tiêu Thanh Sơn cố ý không cho Lý Dật Xuống Xe.

Điều nầy làm Lý Dật vô cùng nghi hoặc, thẳng đến sau khi Tiêu Cường rời đi, Lý Dật mới biết chuyện nầy do Tiêu Cường bày ra.

“Theo ý của cậu, Tiêu Cường là bởi vì ám sát đại ca, nên mới bị đại ca đuổi chạy tới Hong Kong, đúng không?” Giọng nói của Trịnh Thiết Quân trở nên có chút cổ quái.

Lý Dật ngẩn ra, trong lòng tuôn ra loại cảm giác không ổn, nhưng vẫn như cũ gật đầu.

“Hắc! Tất cả mọi người đều cho rằng như thế.” Trịnh Thiết Quân cười lạnh một tiếng: “Thế nhưng không ai nghĩ tới, Tiêu Cường mặc dù không tính là người đứng đầu trong số những người cùng tuổi, nhưng cũng không phải là một người không có đầu óc. Với chỉ số thông minh của Tiêu Cường, hắn thế nào khả năng đi làm chuyện nhược trí như vậy đây? Huống chi khi đó tuy rằng Tiêu Cường thủ đoạn độc ác, nhưng loại chuyện giết cha đoạt vị, hắn kiên quyết làm không được!”

“Chú muốn nói…” Thân thể Lý Dật hơi chấn động, vẻ kinh ngạc trên mặt không thể che giấu.

Trịnh Thiết Quân cười nhạt: “Cậu đoán được rồi! Chuyện đó vốn không phải do Tiêu Cường làm! Mà là do đại ca một tay đạo diễn!”

Con ngươi Lý Dật bỗng nhiên phóng lớn, phảng phất như không thể tin được tất cả là thật.

“Cậu không cần nhìn ta như thế, sự tình đã tới tình trạng này, ta không cần nói dối với cậu, ta nói chính là sự thực, chuyện lần đó Xác thực do đại ca phái người đi làm! Mà đại ca làm như vậy, dụng ý thập phần rõ ràng, hãm hại Tiêu Cường!” Giọng nói của Trịnh Thiết Quân bỗng nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Nguyên bản Tiêu Cường là người thừa kế, đại ca bỗng nhiên thay đổi chủ ý, tuyển chọn cậu làm người thừa kế, mâu thuẫn giữa hai người vốn không thể tránh được. Sớm muộn gì cũng có ngày mâu thuẫn bạo phát! Các ngươi đều là con của đại ca, đại ca tự nhiên không muốn thấy các ngươi tự giết lẫn nhau! Cho nên mới ra hạ sách này!”


“Chỉ là người định không bằng trời định. Ðại ca tiêu hao tâm tư tránh cho các ngươi tàn sát lẫn nhau, thế nhưng bi kịch vẫn cứ trình diễn. Tên Tiêu Cường kia không ngờ lợi dụng Ðái Nhạc đến hại cậu. Mà cậu cũng quá trực tính, trực tiếp giết chết Ðái Nhạc.” Nói đến đây, trên mặt Trịnh Thiết Quân hiện ra thần tình uể oải, hắn thở dài ngừng lại.

Mà Lý Dật lại lâm vào trầm mặc.

“Lý Dật, tôi hỏi cậu, cậu hận đại ca sao?” Trịnh Thiết Quân đột nhiên hỏi.

Hận hắn sao?

Có thể…

“Tôi biết, cho tới nay, cậu đều cho rằng trong lúc cậu gặp thời khắc nguy nan nhất, đại ca không những không ra tay giúp cậu, ngược lại còn phái người giết cậu, đây là điều mà cậu hận hắn nhất!” Trịnh Thiết Quân lại mở miệng.

Lý Dật nhịn không được khép mắt lại: “Lẽ nào chú cho rằng tôi không nên hận hắn sao?”

Đang khi nói chuyện, khóe mắt Lý Dật rơi Xuống trên người Tiêu Thanh Sơn, bên tai không khỏi quanh quẫn nhớ lại những lời Tiêu Thanh Sơn từng nói với hắn.

“Con trai, từ sau khi ta Xác định con là con của ta, ta đã không có hi vọng Xa vời con có thể tha thứ cho ta. Ta hiểu được, đời này vô luận ta làm như thế nào đều không thể bù đắp cho con và mẹ con.”

“Tiểu Dật, dù là chúng ta chịu thua, ta cũng sẽ không để cho con đi chịu chết!”

“Tiểu Dật, con phải biết rằng, Xã hội này vốn là một Xã hội ăn thịt người, con không ăn người, người sẽ ăn con, cho nên để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn cũng là không Sai! Hơn nữa chỉ có như vậy, con mới có thể vĩnh viễn trở thành người đi săn bắn, sẽ không trở thành mục tiêu săn bắn của người khác.”

“Tiểu Dật, kỳ thực ta…còn không cần cưỡng cầu mình biến thành một người vì đạt được muc đích mà bất chấp thủ đoạn. Chỉ là mặc kệ con làm ra sự lựa chọn nào, ta đều sẽ chi trì con.”

“Tiểu Dật, có lẽ con hoài nghi lời ta nói, thế nhưng ta phải nói cho con biết, con là con ta, đời này dù ta mất đi tất cả, cũng sẽ không cho con bị ủy khuất!”

Chuyện cũ như khói, đã từng tất cả phảng phất như ngay ngày hôm qua, mà người đã không còn, vật cũng không là vật.

“Hắn không muốn giết cậu!” Trịnh Thiết Quân lại bỏ thêm trái bom: “Cho tới bây gIờ cũng không có!”

Oanh!

Lý Dật chỉ cảm thấy trong óc phát sinh một tiếng nổ. Sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt như tờ giấy, thân thể run lên kịch liệt.

Bàng hoàng, không dám tin tưởng.

Các loại tâm tình phảng phất như trong chuyện Xưa hiện lên trên mặt Lý Dật.

Bỗng nhiên…

Hắn bật lên khỏi sô pha, thân thể run run, vẻ mặt kích động quát ra: “chú nói bậy!”

“Hắc!” Trịnh Thiết Quân cười lạnh một tiếng: “Chuyện tới hôm nay, ta có cần phải lừa cậu không?”

“Hô…hô…”

Lý Dật gấp gáp hô hấp, biểu tình kích động không ngớt, lại không biết làm sao mở miệng.

“Ngồi Xuống đi, không nên kích động như vậy, nghe ta chậm rãi nói cho cậu biết.” Trịnh Thiết Quân dứt lời, thấy Lý Dật đã ngồi Xuống, lại tiếp tục nói: “Ta biết, cậu sẽ hỏi ta, ngày trước nếu như hắn không muốn giết cậu, vì sao hắn lại phái người đi bắt cậu! Có lẽ nói, vì sao hắn không thông báo cho cậu, cho cậu chạy trốn!”

“Chỉ là…ta hỏi cậu một câu, nếu như đại ca muốn giết cậu, sẽ phái Dũng Cương đi sao?” Trịnh Thiết Quân nhìn Lý Dật.

Những lời của Trịnh Thiết Quân vừa nói ra, sắc mặt Lý Dật lại trắng nhợt.

Đáp án thập phần rõ ràng: sẽ không!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.