Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 383: Chỉ một lựa chọn


Đọc truyện Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) – Chương 383: Chỉ một lựa chọn

Không Sai!

Mặc dù đã bước qua năm mới, thế nhưng khu người giàu có vẫn thập phần quạnh quẽ, toàn bộ khu vực rất ít nhìn thấy Xe cộ và người đi đường, năm mới trôi qua thật nhạt nhẽo.

Điều nầy có quan hệ tới những hộ gia đình trong khu vực nầy.

Côn Minh có mỹ danh Xuân Thành luôn luôn là danh thắng du lịch, biệt thự của khu vực người giàu có tại Côn Minh đại bộ phận người mua đều là người bên ngoài, bọn họ mua biệt thự ở đây, cũng không thường Xuyên ở lại, chỉ thỉnh thoảng mới đến nghỉ phép.

Mà hôm nay còn là Tết âm lịch, những người nầy tự nhiên là không có thời gian tới. Có thể nói, trong toàn bộ khu người giàu có, biệt thự của Đái Kình là một trong số ít biệt thự có dán câu đối Xuân trong toàn bộ khu vực.

Thời gian Tết âm lịch năm rồi, Đái Kình sẽ quay về Hàng Châu mừng năm mới với gia đình.

Năm nay hắn trở về không được.

Bởi vì hắn và Đái Hồ đã triệt để quyết liệt!

Trong phòng ngủ chính của biệt thự, cửa sổ bị rèm che khuất, tia sáng bên ngoài không thể chiếu vào, bên trong nhìn qua có chút tăm tối. Một đốm lửa chiếu sáng lấp lóe bên trong phòng ngủ có vẻ thập phần rõ ràng, Đái Kình để trần thân trên, tựa ở đầu giường, lẳng lặng hút thuốc lá.

Bên trong căn phòng ngủ tăm tối, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của Đái Kình, làm cho người ta không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn. Bên cạnh hắn có hai thiếu nữ trần truồng đang nằm. Làn da hai thiếu nữ cũng không trắng lắm, thế nhưng thập phần trơn tuột, đôi đùi thẳng tắp mà thon dài, nụ hoa trước ngực nở rộ, làm cho người ta có loại cảm giác mê hoặc. Ở giữa đôi chân dài khêu gợi của các nàng có vết máu rõ ràng, đó là lúc tối hôm qua khi Đái Kình tiến nhập vào thân thể hai nàng đã lưu lại.

Hai nàng đều là Xử nữ.

Dưới tia sáng âm u, nương theo đốm lửa chiếu sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy hai thiếu nữ đều đang cau mày, dáng dấp thống khổ, nước mắt vẫn còn lưu trên mặt thập phần rõ ràng. Mà nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện một sự thực lạ lùng: Gương mặt hai thiếu nữ giống nhau như đúc.

Hai nàng là một đôi song sinh, là một đôi song sinh bị Tam Giác Vàng Khôn Sa dùng tiền mua được!

Nhưng Khôn Sa cũng không hưởng dụng hai nàng, mà biểu thị sự áy náy, đưa hai nàng cho Đái Kình. Bởi vì công việc kinh doanh ma túy và thiếu chút nữa đã trở mặt với Khôn Sa, tuy rằng Đái Kình căm tức, nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt của Khôn Sa, đồng thời đem lửa giận dồn nén nhiều ngày phát tiết lên trên người hai thiếu nữ.

Đêm hôm qua, tiếng rên rĩ và tiếng la thống khổ của hai nàng vang vọng toàn bộ khu vực người giàu có.

Nhìn hai thiếu nữ đang ngủ say, gương mặt Đái Kình vô tình, hắn dụi tắt tàn thuốc, vô ý thức thò tay bóp nụ hoa ngay trước ngực hai nàng.


Bàn tay hắn bóp mạnh lên hai nụ hoa, hai thiếu nữ không hẹn mà cũng giãy dụa thân thể, biểu tình thống khổ trên mặt càng thêm rõ ràng.

Trong bóng tối, khóe miệng Đái Kình lộ ra dáng tươi cười băng lãnh!

Sau đó, khi hắn chuẩn bị tăng thêm Sức mạnh, tiếng điện thoại vang lên hấp dẫn lực chú ý của hắn, hắn theo bản năng buông tay ra, hoạt động thân thể một chút, cầm lên điện thoại di động đặt trên đầu giường.

Ánh sáng trên màn hình chiếu sáng căn phòng ngủ, nương ánh sáng ỵếu ớt có thể nhìn thấy biểu tình Đái Kình thập phần nghiêm trọng, hắn nhíu mầy, chuyển điện thoại. Điện thoại chuyển được, trong ống nghe truyền ra thanh âm lo lắng: “Kình gia, không hay rồi!”

Cổ Huy có thể trở thành quân sư thủ hạ của Đái Kình, ngoại trừ có cái đầu thông minh hơn người, còn có được tố chất tâm lý mà người thường khó có được, hắn là một người cực kỳ lãnh tĩnh.

Vì vậy, nghe ra sự dị thường trong giọng nói của Cổ Huy, vùng lông mầy của Đái Kình càng nhăn chặt lại, hắn trầm thấp hỏi: “Làm sao vậy?”

“Kình gia, hàng của bọn ta bị đoạt!” Đầu kia điện thoại, giọng nói của Cổ Huy run lên.

“Cái gì?” Ngạc nhiên nghe được Cổ Huy nói, Đái Kình bỗng nhiên bò lên khỏi giường, vẻ mặt khó tin nói: “Ngươi…ngươi nói hàng của bọn ta bị đoạt?”

“Đúng vậy! Kình gia.” Đầu kia điện thoại, sắc mặt Cổ Huy thập phần Xấu Xí: “Tôi làm theo lời yêu cầu của ngài ở tại biên cảnh chờ, kết quả thật lâu không gặp huynh đệ nhận hàng đi tới, sau đó tôi phái người đi tìm Kết quả…kết quả giữa đường phát hiện huynh đệ đi nhận hàng toàn bộ bị giết chết! Mà hàng hóa cũng không còn nhìn thấy!”

Nghe được Cổ Huy vừa nói như thế, sắc mặt Đái Kình Xấu Xí tới cực điểm, giọng nói của hắn trở nên cực kỳ âm trầm: “Đang êm đẹp, vì sao lại bị cướp hàng? Là ai làm?”

Từ khi Đái Kình chưởng quản Địa Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang, phụ trách kinh doanh ma túy, còn chưa từng bị đoạt lấy hàng hóa, hôm nay hàng hóa bị cướp, tuy rằng trong lòng hắn khiếp sợ, nhưng biết Cổ Huy không có khả năng gạt hắn.

“Hắc Dạ.” Đầu kia điện thoại, thanh âm Cổ Huy khô quắt nói.

Hắc Dạ?

Hai chữ nầy giống như búa tạ nện vào trong ngực Đái Kình, nhất thời làm Đái Kình ngừng cả hô hấp!

Thân thể hắn không thể khống chế run rẫy lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt cũng đỏ bừng một mãnh!


“Tên tạp chủng Lý Dật đáng chém ngàn đao!” Vài giây sau, Đái Kình phát ra tiếng rống giận khàn đặc.

Tiếng rống giận thình lình nhất thời làm hai thiếu nữ tỉnh lại, hai người vẻ mặt kinh khủng nhìn gương mặt vặn vẹo của Đái Kình, thân thể run rẫy.

“CÚT”

Đái Kình lần thứ hai phát ra một tiếng rít gào, cặp mắt đỏ rực làm tim đập nhanh.

Chữ “cút” vừa ra, hai thiếu nữ thất kinh tuột Xuống giường, sau đó sắc mặt kinh khủng lùi tới góc tường, hai tay ôm trước ngực, chăm chú dựa vào nhau, sự sợ hãi trong ánh mắt hiện rõ không thể nghi ngờ.

“Chi nha.”

Nương theo một tiếng vang giòn, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, một bóng dáng thon dài Xuất hiện ngay bên ngoài cửa.

“Đem sự tức giận trút lên đầu đàn bà vô tội không phải là hành vi của đàn ông nên có.” Người đàn ông nhìn Đái Kình đang đứng trên giường, biểu tình vẻ mặt phẩn nộ, mỉm cười nói.

Nhìn người đàn ông gương mặt đang mang theo vẻ mỉm cười quỷ dị, nghe được lời nói dễ dàng của hắn, Ðái Kình trong nhất thời giống như bị sét đánh, nhất thời cứng ngắc ngay tại chỗ. Con ngươi hắn bỗng nhiên phóng lớn, phảng phất như sắp nhảy ra khỏi viền mắt, miệng của hắn há hốc thật lớn, nổ lực muốn nói gì đó, thế nhưng trong cổ họng phảng phất như bị nhét vật gì, một chữ cũng nói không nên lời.

Sau một khắc, hắn từ trong nổi khiếp sợ thanh tỉnh lại.

Hắn theo bản năng khom lưng, nổ lực muốn rút cây súng lục dưới gối nằm đầu giường.

“Lao”

Một đạo hàn quang hiện lên, trong không khí truyền ra tiếng rít gió. Một con dao găm chuẩn Xác ghim lên gối nằm đầu giường, động tác của Ðái Kình ngừng phắt lại!

“A”

Hai thiếu nữ song sinh không hẹn mà cùng phát ra tiếng thét chói tai, sau đó con ngươi chuyển vài vòng, trực tiếp hoảng sợ đến hôn mê bất tỉnh.


Trên giường, Ðái Kình vẫn duy trì tư thế thò tay cúi người, tay hắn còn chưa đầy hai mươi ly là có thể mò Xuống dưới gối, thế nhưng hắn cũng không tiếp tục mò Xuống, mà quỳ gối nơi đó, thân thể kịch liệt run lên.

“Ta cho ngươi một phút mặc quần áo đi ra, ta muốn cùng ngươi bàn một vụ làm ăn.” Lý Dật lại mở miệng, thanh âm lạnh lùng vô tình: “Ngươi có thể mang theo súng đi ra, điều kiện là ngươi không nên hối hận.”

Lý Dật dứt lời, Xoay người rời đi, bóng dáng màu đỏ đi theo sát sau lưng hắn. Nghe được tiếng bước chân, Ðái Kình theo bản năng quay đầu, thấy bóng lưng hai người rời đi, cả người hắn hung hăng chấn động, bàn tay vô ý thức đặt lên chiếc gối nắm

Lập tức, hai tay của hắn kìm không được run lên, cũng chậm chạp không dám rút cây súng dưới gối.

Bởi vì trong lòng có một thanh âm nói cho hắn, mặc dù hai bóng người trước mắt đều đưa lưng về phía hắn, thế nhưng nếu như hắn dám cầm súng, hắn sẽ lập tức bị giết chết!

Đây là một loại dự cảm rất kỳ quái, dự cảm rất mãnh liệt!

Năm mươi giây sau, Ðái Kình mặc một chiếc áo ngủ màu Xám từ trong phòng ngủ đi ra.

Lúc hắn bước đi, hai chân mềm yếu vô lực, phảng phất như tùy lúc có thể té Xuống, cặp mắt đỏ rực cũng trở nên lờ mờ không ánh sáng, giống như đã bị đánh mất hồn phách.

Bên trong đại sãnh biệt thự, Lý Dật tay cầm điếu Xì gà, nhẹ nhàng hút, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt hắn, làm Đái Kình không thể nào nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt hắn.

Anh Hoa trong bộ trang phục màu đỏ tươi giống như một pho tượng ma thần đứng ngay phía sau Lý Dật, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Ðái Kình đang đi tới, trong ánh mắt không có chút cảm tình nào đáng nói.

Bỗng nhiên…

Con ngươi vốn đang lờ mờ của Ðái Kình bộc phát ra một tia sáng, ánh mắt hắn dời khỏi trên người Lý Dật, chuyển dời lên đống rương ở trước người Lý Dật!

Mười mấy cái rương chồng chất nơi đó, giống như một tòa núi nhỏ. Nhìn đống rương chồng chất như tòa núi nhỏ, hô hấp của Ðái Kình trở nên gấp gáp rất nhiều, hắn không khỏi nuốt nước bọt, biểu tình càng khiếp sợ hơn trước!

Bởi vì, hắn nhận ra đống rương này!

Trong rương đều đựng ma túy!

Những cái rương này vốn thuộc về hắn!

Ðương nhiên, đã từng thuộc về hắn.

“Đây là ma túy ngươi có được từ Khôn Sa, không thiếu một chút nào.” Lý Dật chậm rãi phun ra một ngụm khói, sắc mắt bình tĩnh nói.


Lý Dật nói làm Ðái Kình từ trong sự khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, hắn thở mạnh một hồi, sau đó đứng tại chỗ, vẻ mặt không giải thích được nhìn Lý Dật: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ðái Kình, chúng ta có cừu oán sao?” Lý Dật không trả lơi câu hỏi, lời ra kinh người.

Ðái Kình nằm mơ cũng không có nghĩ đến Lý Dật lại hỏi vấn đề này, hắn giật mình há to miệng, sau đó hắn thấy Lý Dật không giống như đang nói giỡn, vô ý thức muốn nói gì đó, thế nhưng lời đến bên mép lại cảm thấy không thích hợp.

Sau đó, hắn trầm mặc.

Lý Dật cười dụi tắt Xì gà trong tay, trực tiếp bước tới chỗ Đái Kình.

Ðái Kình thấy Lý Dật đi tới, trái tim trong nháy mắt treo lên, thế nhưng cũng không lui lại, chỉ phức tạp nhìn Lý Dật.

Rất nhanh, Lý Dật đi tới trước người Ðái Kình, hai tay hắn chấp sau lưng, trầm giọng nói: “Ngày trước, ta giết chết con trai của Ðái Minh Hải, sau đó bị Ðái Hồ truy sát. Quan hệ giữa ngươi và Ðái Minh Hải luôn không tốt, hơn nữa hôm nay đã trở mặt với Ðái Hồ, cho nên giữa chúng ta cũng không hề có thù, đúng không?”

Đái Kình vẫn như cũ không trả lời, chỉ là trong ánh mắt hiện lên vẻ phẩn nộ.

“Ta biết ngươi muốn nói, sở dĩ quan hệ giữa người và Ðái Hồ phát triển đến loại tình trạng như bây giờ, đều do một tay ta tạo thành!” Lý Dật cười lạnh một tiếng: “Thế nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu Ðái Hồ tin tưởng ngươi như Ðái Minh Hải, kế ly gián Xích mích của ta còn thành công sao?”

Thân thể Ðái Kình hung hăng chấn động.

“sẽ không!” Lý Dật không đợi Đái Kình trả lời, lần thứ hai mở miệng: “Tuy rằng ngươi là con trai của Ðái Hồ, thế nhưng Ðái Hồ cũng chưa từng tín nhiệm ngươi! Hắn tuy rằng cho ngươi nắm quyền Ðịạ Tự Đầu của Mãnh Hổ Bang, cho người phụ trách buôn bán ma túy, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng yên tâm với ngươi! Ðúng không?”

Sắc mặt Ðái Kình như một mãnh tro nguội, hắn chăm chú cắn môi, trầm mặc không lên tiếng, trong con người lóe ra ánh mắt phức tạp, từ thống khổ, từ phẩn nộ!

“Ta sẽ để cho Đái Hồ và Đái Minh Hải chỉ còn hai bàn tay trắng.” Lý Dật lại mở miệng lần nữa, giọng nói băng lãnh vô tình.

Sắc mặt Đái Kình lại biến đổi, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dật.

“Ta cho ngươi hai con đường. Thứ nhất ngươi có thể lựa chọn quay về chỗ Ðái Hồ, đồng thời giúp đỡ Ðái Hồ đối phó ta! Thứ hai, ngươi làm một người ngoài cuộc, thờ ơ lạnh nhạt tất cả.” Lý Dật thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Ðái Kình, gằn từng chữ:“Tuyển điều thứ nhất, người sẽ trở thành địch nhân của ta. Tuyển điều thứ hai, từ nay về sau, ngươi vẫn là trùm buôn thuốc phiện, đống hàng này ta sẽ trả lại cho ngươi không thiếu chút nào.”

Khóe mắt Đái Kình nhảy lên kịch liệt điên cuồng!

“Hai con đường, một lựa chọn.”

Trong tầm nhìn của Ðái Kình, Lý Dật bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến rất mê người, cũng rất lãnh huyết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.