Đọc truyện Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải) – Chương 379: Bức ngươi tạo phản
Trong một ban đêm có giông tố, hắn bởi vì thực sự quá đói, tự tay giết chết đồng bạn, đồng thời ăn tươi đồng bạn đó!
Ăn tươil
Hắn giết chết đồng bạn sinh ra trong một làng với hắn, người đồng bạn bởi vì chạy nạn nên đi chung với hắn, sau đó dùng máu thịt của đồng bạn ăn no bụng mình!
Từ lúc đó trở đị, Đái Hồ thay đổi, hắn biến thành một con sói đói, một con sói đói vì sống sót có thể lộ răng nanh với bất cứ ai!
Vào một năm, hắn đi qua một lần cơ hội gia nhập Mãnh Hổ Bang.
Sau khi tiến nhập Mãnh Hổ Bang, Ðái Hồ trải quạ sự liều mạng dần dần Xuất đầu, trở thành một tiểu đầu mục. Ðồng thời cuối cùng đi qua một thành viên tổ chức không ngừng đạp lên Xương cốt địch nhân mà thượng vị
Sau khi chân chính thượng vị, Ðái Hồ đạp lên thây cốt của huynh đệ sinh tử mà ngồi ổn trên vị trí long đầu.
Đã từng, những huynh đệ cùng Ðái Hồ ăn thịt uống rượu, cùng nhau ngủ một nữ nhân, cùng nhau mang theo mạng sống liều lĩnh trong sinh tử, có phân nữa chết trong tay địch nhân, còn có phân nữa chết trong tay hắn!
Trong đó, lão Ngũ là một ngoại lệ.
Tên thật của lão Ngũ là Hà Thái Hoa, sở dĩ bị Ðái Hồ Xưng là lão Ngũ, là bởi vì ngày Xưa hắn bài danh thứ năm trong đám huynh đệ kết bái của Ðái Hồ. Đái Hồ sở dĩ không giết lão Ngũ, cùng lúc là bởi vì lão Ngũ đối với hắn thập phần trung tâm, hơn nữa không có dã tâm quá lớn, về phần phương diện khác, lão Ngũ từng cứu hắn ba lần.
Độc tí lão Ngũ (Lão Ngũ bị cụt một tay).
Đây là sự Xưng hô của người trong giang hồ đối với lão Ngũ, cánh tay của hắn bị chặt đứt trong một cuộc chiến đấu sinh tử.
Lần đó, hắn dùng một cánh tay để cứu lại tính mạng của Đái Hồ.
Cũng vào lần đó, ở trong bệnh viện, Ðái Hồ quỳ rạp Xuống trước mặt lão Ngũ, thề với trới: “Kiếp này, Ðái Hồ tôi có thể thượng vị nhanh chóng, tuyệt sẽ không bỏ quên huynh đệ lão Ngũ, nếu sai lời thề, sẽ không được chết tử tế!”
Lời thề này, Ðái Hồ từng nói qua với rất nhiều người, thế nhưng cuối cùng ứng nghiệm cũng chỉ có một mình lão Ngũ. Mà những ngươi còn lại đều đã đi diêm vương điện, trong đó có một bộ phận do chính tay Ðái Hồ đá Xuống dưới!
Lão Ngũ có thể sống đến bây giờ là một loại may mắn, đồng dạng cũng là một loại châm chọc.
Ðịa vị của lão Ngũ ở trong Mãnh Hổ Bang tuy rằng cao cả, thế nhưng hắn cũng không có quyền lực quá lớn, thậm chí nói khoa trương một chút, hắn hầu như không có bất luận quyền lực gì, đương nhiên, có lúc nội bộ Mãnh Hổ Bang Xảy ra chuyện, Ðái Hồ đều lợi dụng tư cách cùng thân phận của lão Ngũ đi giải quyết.
Trong dĩ vãng, biện pháp này rất có hiệu quả. Lão Ngũ không chỉ là nhân vật nguyên lão, còn là huynh đệ duy nhất của Ðái Hồ, vô luận là con trai Ðái Hồ hay những đầu mục các nơi đều rất cấp mặt mũi cho lão Ngũ.
Về phương diện khác, hầu như tất cả mọi người rất thưởng thức nghĩa khí của lão Ngũ!
Đương nhiên, thưởng thức và tán thành là hai chuyện khác nhau.
Rất nhiều người vừa thưởng thức, vừa mắng chửi lão Ngũ ngu ngốc, điều này cũng thường Xuất hiện.
Lão Ngũ lại một lần nữa Xuất chinh, lúc này mục tiêu chính là Ðái Kình.
Trong dĩ vãng, Ðái Hồ cũng sẽ phái người đi điều tra việc kinh doanh ma túy của Ðái Kình, Xem có hiện tượng nuốt tiền riêng hay không, bất quá hắn đều phái tâm phúc bồi dưỡng bên người, phái lão Ngũ cũng chưa từng có.
Biết được sự phân phó của Ðái Hồ, lão Ngũ cũng không cự tuyệt, mà là rất thẳng thắn đáp ứng, đồng thời ngồi máy bay bay đi Xuân Thành Côn Minh.
Lão Ngũ cũng không mang theo nhiều người, ngược lại hắn chi dẫn theo bốn người, trong đó có hai người trẻ tuổi do chính hắn bồi dưỡng ra, mà hai người còn lại do Ðái Hồ bố trí làm bảo tiêu cho hắn.
Bên ngoài mang danh là bảo tiêu, thế nhưng trên thực tế tác dụng của hai người bên cạnh lão Ngũ là giám thị hắn.
Điểm này từ sớm lão Ngũ cũng đã biết, thế nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không hề nói gì.
Đúng như suy nghĩ của Đái Hồ, Đái Minh Hải Xếp cơ sở ngầm vào địa bàn của Đái Kình, Ðái Kình đồng dạng cũng Xếp cơ sở ngầm trong địa bàn Ðái Minh Hải, vì vậy chân trước lão Ngũ vừa rời khỏi Hàng Châu, Ðái Kình cũng đã nhận được tin tức.
Khu người giàu có tại Côn Minh, trong biệt thự của Ðái Kình.
Biểu tinh Ðái Kình lo lắng đến đáng sợ, trong con ngươi màu đen toát ra sự tức giận không thể che giấu. Tên nam nhân đứng bên cạnh hắn biết rõ tâm tình của Ðái Kình cực kỳ không Xong, cũng không dám thở mạnh, chỉ lẳng lặng đứng yên.
“Ngươi nói, cha của ta phái Ngũ thúc tới nơi này là muốn gì?” Ðái Kình đột nhiên ngẩng đầu, vành mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tên nam nhân hỏi.
Ngạc nhiên nghe được câu hỏi của Ðái Kình, tên nam nhân đầu tiên là cả kinh, sau đó trầm ngâm một chút, nói: “Kình gia, theo tôi thấy, Ngũ gia đến Côn Minh chỉ có hai loại khả năng.”
“Hai loại khả năng?” Ðái Kình lạnh lùng hỏi.
Bị ánh mắt tràn ngập oán khí của Đái Kình nhìn chằm chằm, tên nam nhân chỉ cảm thấy toàn thân cũng không chút thoải mái. Bất quá hắn vẫn kiên trì nói: “Một loại khả năng là lão gia tử nghĩ hiện tại tình thế khẩn trương, số hàng kia không thể ngưng lại, vì vậy muốn Ngũ gia tự mình tới nơi nầy Xử lý vấn đề của số hàng này.”
“Ngũ thúc lại có thể Xử lý cái gì?” Đái Kình vẻ mặt căm tức: “Khả năng thứ hai thì sao?”
“Kình gia, kế tiếp nếu tôi nói ra, khả năng ngài sẽ tức giận, ngài Xem có muốn nghe hay không?” Tên nam nhân cẩn cẩn thận thận hỏi thăm
Nghe tên nam nhân nói như thế, Đái Kình mơ hồ đoán được điều gì, biến sắc, cắn răng nói: “Nói!”
“Kình gia, theo ngài vừa nói, Ngũ gia có tới thì cũng không thể Xử lý chuyện nầy. Cho nên tôi cho rằng khả năng đầu tiên không lớn.” Tên nam nhân đầu tiên thở mạnh một hơi, sau đó cắn răng nói: “Về phần khả năng thứ hai, Ngũ gia là tới tra Xét chúng ta!”
Ngũ gia là tới tra Xét chúng ta!
Những lời nầy của tên nam nhân trực tiếp làm đôi mắt Đái Kình mị lại thành một cai khe, khóe mắt hắn kịch liệt nhẩy lên, giọng nói trầm thấp: “Tiếp tục nói Xong.”
“Kình gia, ngài cũng biết, hàng năm lão gia tử đều sẽ phái người đến bên nầy kiểm toán, bất quá tuy rằng những người đó là tâm phúc của lão gia tử, nhưng dù sao vẫn sợ hãi ngài, kiểm toán chỉ là qua loa.” Tên nam nhân tiếp tục nói: “Thế nhưng, Ngũ gia cũng không ngoại lệ. Tuy rằng Ngũ gia không có thực quyền, thế nhưng thân phận và địa vị lại có thực. Tôi nghĩ, lần này lão gia tử sở dĩ phái Ngũ gia qua đây, chỉ sợ là muốn làm điều gì đó.”
“Chẳng lẽ hắn nghỉ muốn nhân cơ hội lần này bãi miễn quyền lực của ta phải không?” Đái Kình triệt để nổi giận, sát ý trên người chậm rãi lưu lộ đi ra.
Tên nam nhân cả kinh, trầm giọng nói: “Kình gia, ý nghĩ của lão gia tử tôi không rõ ràng lắm, bất quá tôi có thể khẳng định, lần này lão gia tử làm vậy chỉ có một nguyên do
“Cái gì?” Đái Kình đang giận dữ cũng không nghĩ sâu Xa, mà trực tiếp hỏi nam nhân đang hành động quân sư cho mình.
Tên nam nhân rất thẳng thắn nói: “Lúc lão gia tử một lần nữa quyết định khôi phục vụ buôn bán chất có hại. Chúng ta đã đem trữ hàng tạm thời thõa mãn nhu cầu của khu tây nam, thế nhưng địa điểm khác hoàn toàn không có hàng! Mà lão gia tử cũng không biết chúng ta có trữ hàng, sợ rằng làm cho rằng chúng ta lấy được hàng, cố ý không đưa cho bọn họ!”
“Thì ra là thế!” Đái Kình vừa nghe, cười nhạt liên tục: “Cho tới nay, tuy rằng trong lòng ta luôn bất mãn với sự bất công của hắn, thế nhưng chưa từng hài lòng! Thế nhưng lòng nghi ngờ của hắn càng lúc càng lớn, không chỉ hàng năm phái người đến kiểm toán, hôm nay còn phái cả Ngũ thúc đến nơi đây! Hắc! Ðồng dạng đều là con một, sự đối đãi khác nhau cũng quá lớn phải không? Đái Minh Hải có cống hiến con mẹ gì đối với Mãnh Hổ Bang chứ?”
“Kình gia, tuy rằng chúng ta dùng trữ hàng (hàng tồn kho), nhưng việc này liên quan trọng đại, ngài phải cẩn thận Xử lý.” Tên nam nhân nhịn không được nhắc nhở.
Đái Kình nhíu mày: “Nói như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta nói cho Ngũ thúc, số hàng này là trữ hàng, hắn còn có thể làm khó dễ chúng ta sao?”
“Kình gia! Chân chính làm khó dễ chúng ta cũng không phải là Ngũ thúc, Ngũ thúc không hỏi chuyện giang hồ đã nhiều năm, lần nầy đến đây, chỉ sợ cũng là thân khộng tự chủ. Tôi lo lắng chính là Đái Minh Hải sẽ làm khó dễ chúng ta.” Tên nam nhân gằn từng chữ: “Ngài ngẫm lại, số lượng trữ hàng của chúng ta có thể thõa mãn nhu cầu một tháng của khu tây nam. Bởi vì dù là bên chỗ Khôn Sa có lùi lại mười ngày tám ngày, chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì lớn, thế nhưng bên chỗ lão gia tử thì khác. Tạm thời không đề cập tới vấn đề tài chính, nhưng việc trấn an đầu mục các tỉnh mới là chuyện có độ khó rất lớn. Đến lúc đó, nếu chúng ta vẫn không lấy được số hàng hóa, đầu mục các tỉnh nháo sự, lão gia tử nổi giận, Đái Minh Hải lửa cháy đổ thêm dầu, Kình gia, ngài…”
Tên nam nhân cũng rất thông minh không nói tiếp câu cuối, thế nhưng ý tứ đã rất rõ ràng: Nếu như sự tình thực sự phát triển đến loại tình trạng này: SỢ rằng Đái Hồ sẽ thực sự động thủ đối với Đái Kình.
“Ba”
Nghe được câu nói của tên nam nhân, Đái Kình hỗn hễn vỗ mạnh bàn, trên mặt tràn ngập hai chữ phẫn nộ, nhưng dù sao hắn cũng là kiêu hùng một phương, trong lòng tuy rằng phẩn nộ, nhưng coi như lý trì, chỉ thấy hắn kiệt lực áp chế lửa giận trong nội tâm, trầm giọng hỏi: “Ta nên làm gì bây giờ?”
“Chuyện tới hôm nay, chỉ có một biện pháp, chúng ta Xuất ra thành ý nghênh tiếp Ngũ gia tới kiểm tra, lúc đó ngài tự mình mang theo Ngũ gia đến Tam Giác Vàng một chuyến. Nếu bắt được hàng hóa là hay nhất, tất cả những mâu thuẫn đều có thể giải quyết, lấy không được hàng hóa, Ngũ gia cũng có thể làm chứng, việc này không phải do ngài sai lầm. Kể từ đó, tôi nghĩ dù cho lão gia tử có nổi giận, cũng sẽ không làm gì ngài.” Tên nam nhân đưa ra kiến nghị.
Lúc nầy, Đái Kình cũng không lập tức nói chuyện, mà trầm mặc nữa phút, mới lãnh u u phun ra một câu nói: “Ðược! Làm theo lời ngươi nói! Ta nhịn thêm một lần! Nếu lão gia tử thực sự không để ý tới tình cha con, đừng có trách ta trở mặt!”
Nghe được Đái Kình nói, tên nam nhân không khỏi cả kinh, bởi vì hắn biết rõ, với thế lực của Đái Kình tại khu tây nam, nếu thực sự phản bội, Đái Hồ thật đúng là không làm gì được Đái Kình.
Chỉ là kẻ địch Lý Dật quá mạnh, nếu như cha con hai người thực sự trở mặt, điều nầy đối với Đái gia mà nói tuyệt đối là một tai nạn!
Đái Kình vì bận tâm tình cha con và đại cục, tuyển chọn nén giận, thẳng thắn thành khẩn tiếp thu lão Ngũ đến điều tra.
Để không bại lộ chuyện hắn biết lão Ngũ sắp tới, Đái Kình cũng không đến sân bay nghênh tiếp, thậm chí cũng không phái người đến đón, mà chỉ ở trong nhà chờ lão Ngũ tới cửa.
Chỉ là làm Đái Kình có nằm mơ cũng không nghĩ đến, hắn không đợi được lão Ngũ!
Mà đợi được một tin tức làm toàn thân hắn Xuất mồ hôi lạnh: Sau khi lão Ngũ Xuống máy bay, trên đường đi tới nơi ở của Đái Kình, đã bị người chặn giết! Lão Ngũ đã chết.
Chết tại Côn Minh!
Tin tức nầy bằng vào tốc độ nhanh nhất truyền khắp toàn bộ hắc đạo phía nam! Hơn nữa bên ngoài giang hồ còn truyền ra tin tức: Lão Ngũ là bị người của Đái Kình giết chết!