Đọc truyện Nghỉ Yêu Kết Hôn Thôi! FULL – Chương 99: Không Có Chổ Chen Vào
Tận mắt thấy Khả Vi bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn, trong lòng An Hạ dâng lên nỗi chua xót, cô không ngờ vào một ngày đặc biệt người ở bên cạnh anh không phải là cô mà là một cô gái khác thích anh.
Niềm tin trong lòng An Hạ có chút lung lay, không phải cô không tin sự chân thành Điếu Trạch Nghiễn dành cho cô, cô chỉ sợ một ngày nào đó sự chân thành đó của anh không còn đủ mạnh mẽ để chống lại những cám dỗ ngoài xã hội.
Trong những mảnh ký ức ngọt ngào lẫn đau buồn hiện về, An Hạ vẫn nhớ rõ đã cùng từng anh hứa sẽ không buông tay, cô không thể vì một chút tự ti lại đánh mất đi một người con trai đã từng thay đổi bản thân vì cô.
An Hạ hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, mạnh dạn gõ cửa rồi đẩy vào.
Biểu cảm của Điếu Trạch Nghiễn nhìn thấy An Hạ duy nhất ngạc nhiên, anh đứng bật dậy hùng hổ lao đến chổ cô như cơn gió, ôm chầm lấy cô đi ra ngoài để lại nam nhân viên kia và Khả Vi một câu duy nhất.
“Tạm ngưng!”
Điếu Trạch Nghiễn ôm An Hạ đi về phòng làm việc, một tay còn đặt thấp dưới mông cô chặn tà váy.
Suốt đoạn đường An Hạ bị ôm chặt phải đi ngược theo từng bước chân của anh.
Vào phòng làm việc của Điếu Trạch Nghiễn, anh buông An Hạ ra, xoay người khóa cửa rồi quay lại trừng mắt giận dữ với cô.
“Em ăn mặc cái kiểu gì vậy?”
Biểu cảm An Hạ vô tội tự nhìn lại bản thân đánh giá.
Điếu Trạch Nghiễn bước đến nắm cổ áo chữ V của cô giật giật chỉ trích: “Cổ áo xẻ sâu xuống như vậy sao em không cởi trần luôn đi”
Trên rồi xuống dưới, Điếu Trạch Nghiễn cầm vạt váy An Hạ kéo xòe ra một cái rồi đánh giá: “Chân váy còn chưa qua giữa đùi, từ dưới nhìn lên chẳng phải thấy hết rồi sao? Ăn mặc có khác gì lấy giẻ lau quấn lên người không?”
Cố tình mặc đẹp đến gặp Điếu Trạch Nghiễn lại bị anh bình phẩm không nương lời, An Hạ vừa uất ức vừa tức giận không nói lời lời, lồng ngực liên tục lên xuống nhấp nhô kiềm nén cơn giận.
Ngày vui lẫn ngày quan trọng với Điếu Trạch Nghiễn, thêm một phần công việc bận rộn có thể khiến tâm trạng anh nhất thời cáu gắt, An Hạ không thể nổi giận với anh.
Cho đến khi thật sự bình tĩnh trở lại, cô mới ấm ức giải bày: “Em…!muốn mặc đẹp…!cho anh xem còn gì”
“Từ nhà đến đây bao nhiêu người nhìn còn dám nói cho anh xem”
Thấy An Hạ ngoan ngoãn thu người chịu tội, Điếu Trạch Nghiễn chợt nở nụ cười kỳ dị, vẻ mặt khó ở thay bằng sự thiếu đứng đắn nghiêm trọng.
Điếu Trạch Nghiễn tiến sát một bước, An Hạ hoảng loạn lùi một bước, tự động bật chế độ phòng ngự với anh.
Đến khi thắt lưng An Hạ chạm vào mép bàn làm việc, Điếu Trạch Nghiễn mới chịu dừng bước, hai tay chống lên mặt bàn cạnh hai bên người cô.
“An Hạ, em…!không phải là đang dụ dỗ anh chứ?”
Nhìn biểu cảm cùng giọng điệu sâu xa của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ hiểu ngay ra vấn đề, cô cau mày nhìn anh bất mãn.
“Trạch Nghiễn, anh không thể suy nghĩ trong sáng một chút sao?”
Điếu Trạch Nghiễn thong thả lắc đầu: “Không thể”
An Hạ thở dài bất đắc dĩ, vừa vươn tay chạm ngực đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, anh bất ngờ nắm lấy hai cổ tay đẩy người cô ngã ra sau.
An Hạ bị hành động của Điếu Trạch Nghiễn làm cho hoang mang không kịp trở tay, cửa phòng bỗng vang lên hai tiếng gõ, cô không chần chừ vội đẩy anh ra tránh cách xa một đoạn.
Điếu Trạch Nghiễn mặt mày nhăn nhó, lầm bầm chửi tục đi đến mở cửa.
Bên ngoài là Khả Vi đứng thẳng hai bàn chân khép lại, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười ngọt ngào.
“Dì nhờ mình sang gọi hai cậu”
Điếu Trạch Nghiễn nói nhanh hai chữ Cảm ơn” rồi đóng ầm cửa không chút khách sáo, anh quay lại nhìn An Hạ đang đứng yên nhìn bên ngoài cửa sổ.
Đến bên cạnh An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn bất an lên tiếng: “Dù gì cũng là chổ quen biết, bố không thể từ chối khi Khả Vi xin đến làm việc”
An Hạ gật gù cho qua, dù cô muốn hay không muốn thì mọi chuyện đã, đang và vẫn sẽ diễn ra, cô không có quyền quyết định thay đổi, càng không có quyền xen vào, đây là công việc, không phải là chổ để cô ghen tuông vớ vẩn.
Điếu Trạch Nghiễn khom lưng đối mặt với An Hạ, nghiêm túc hỏi cô: “Em không tin anh sao?”
“Em tin, chỉ là…!em…!hơi sợ”
“An Hạ, em thật sự không thể buông bỏ sự nghi ngờ với anh?”
Thái độ Điếu Trạch Nghiễn dần trở nên kích động, An Hạ khổ tâm giải thích: “Anh vừa có ngoại hình có học thức, gia cảnh lại tốt, anh ra ngoài làm gì với ai em đều không biết, làm sao em có thể hoàn toàn tin tưởng?”
“Anh hiểu rồi” Điếu Trạch Nghiễn đứng thẳng người dậy, sắc mặt tối đi vài phần.
Rõ ràng là ngày vui An Hạ lại chọc giận Điếu Trạch Nghiễn, cô hối hận tự trách mình giỏi gây rắc rối.
Vừa định mở miệng nói lời xin lỗi, Điếu Trạch Nghiễn bỗng nắm tay cô kéo đi ra ngoài.
Đến phòng làm việc của bố Điếu Trạch Nghiễn, bên trong ngoài bố mẹ anh còn có Khả Vi, trên bàn tiếp khách đặt bánh kem từ nhà mang đến đã cắm sẵn nến.
“Nhanh lên, kem sắp chảy hết rồi” Mẹ Điếu Trạch Nghiễn hối thúc, ngoắc tay lia lịa.
Điếu Trạch Nghiễn đến trước bánh kem nhắm mắt ước nguyện, thổi một hơi tắt hai ngọn lửa.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn nhờ Khả Vi chụp ảnh gia đình giúp, ban đầu Khả Vi vui vẻ đồng ý nhưng khi thấy An Hạ đứng chung cùng gia đình anh, nụ cười trên môi cô ta lập tức tắt lịm.
Điếu Trạch Nghiễn liếc nhanh nhìn An Hạ, anh cúi thấp người cho ngang đầu với nhau.
Anh khều vai cô, gõ ngón trỏ vào má mình ra dấu muốn cô hôn.
An Hạ ngại ngùng liếc ngang liếc dọc, vì để Điếu Trạch Nghiễn vui vẫn đánh liều hôn lên má anh, nào ngờ vừa tiến môi đến anh lại quay sang trúng phốc lên môi anh.
An Hạ bối rối che miệng kinh ngạc, nhìn vẻ mặt đắc thắng của anh cũng đủ biết đã bị anh lừa.
Bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn xem ảnh, không ngờ lúc anh và An Hạ hôn nhau lọt ngay vào tấm ảnh được chụp, vô cùng rõ nét.
Mẹ anh quay sang bắt gặp sắc mặt khó coi của Khả Vi, trong lòng bà cực kỳ hả hê..