Đọc truyện Nghỉ Yêu Kết Hôn Thôi! FULL – Chương 95: Không Có Chổ Cho Kẻ Thứ Ba
So với An Hạ, lịch học của Điếu Trạch Nghiễn dày đặc hơn hẳn do học hai ngành cùng một lúc, đồng nghĩa với việc thời gian cả hai ở chung một chổ cũng giảm đi.
Thời gian rảnh rỗi ở nhà, An Hạ nhận dạy kèm các em đang học cấp một gần nhà, nhờ vậy mà những khi Điếu Trạch Nghiễn về sớm đều nhìn thấy dáng vẻ dạy học nghiêm túc của An Hạ ở phòng khách, anh nhiều lần tự nguyện làm học trò của cô, sẵn lòng học lại kiến thức tiểu học nhưng lại bị từ chối phũ phàng.
Buổi tối thứ bảy, An Hạ mang trái cây vào phòng Điếu Trạch Nghiễn sau bữa cơm.
Anh ngồi trước máy tính chăm chú làm bài, An Hạ mỉm cười đi đến chạm tay vào vai Điếu Trạch Nghiễn, do chú tâm vào bài mà giật mình khi cô chạm vào anh, nhưng rất nhanh tươi cười ngọt ngào.
Đặt đĩa trái cây xuống bàn, An Hạ vô tình phát hiện Điếu Tạch Nghiễn đang gọi điện video nhóm trên máy tính, có cả Từ Tuấn Hạo và Khả Vi, cô biết ba người học học cùng lớp, quen biết nhau chung nhóm cũng không quá khó hiểu.
An Hạ định rời đi để Điếu Trạch Nghiễn tập trung làm bài, anh bỗng nắm tay cô kéo lại, bày ra vẻ mặt đáng thương nhờ vả: “Ủi giúp anh áo sơ mi trắng”
An Hạ mỉm cười gật đầu đến tủ quần áo của Điếu Trạch Nghiễn chọn một chiếc áo sơ mi trắng mang ra ủi, Từ Tuấn Hạo và bạn bè cùng nhóm nhìn thấy liền cảm thán đầy ghen tỵ.
Trước mắt luôn là điều tốt đẹp, dù An Hạ vẫn thường dặn lòng phải tin tưởng Điếu Trạch Nghiễn nhưng những lúc không bên cạnh anh mà đổi lại là Khả Vi bên cạnh, cô không thể chắc chắn được liệu một ngày nào đó anh sẽ thay lòng hay không.
Mỗi ngày trôi qua, An Hạ nhận ra trong cô xuất hiện nhiều khoảng lặng, khoảng cách của cô và Điếu Trạch Nghiễn càng ngày càng kéo xa ra.
Anh mỗi ngày vùi mình vào việc học, sang năm hai đã bắt đầu đến công ty bố anh làm việc, có nhiều hôm trở về nhà trời đã tối.
Vào thời đểm cuối năm, Điếu Trạch Nghiễn bận rộn ở công ty cùng bố, An Hạ ở nhà cùng mẹ anh và thím Vu chuẩn bị trang hoàng nhà cửa đón Tết, An Hạ thậm chí đã lập nên kế hoạch đón sinh nhật hai mươi tuổi của anh thật khác biệt.
Tối muộn Điếu Trạch Nghiễn vẫn chưa về, An Hạ trong phòng không ngủ được, liên tục mở điện thoại kiểm tra giờ.
Vô tình ngủ thiếp đi, lúc An Hạ giật mình tỉnh dậy kiểm tra điện thoại đã hơn hai giờ sáng, tinh thần tỉnh táo liền phát hiện Điếu Trạch Nghiễn đang nằm sấp ngủ bên cạnh.
Thấy được Điếu Trạch Nghiễn lòng An Hạ mới có thể nhẹ nhõm, cô xoay người về hướng anh, trong hơi thở của anh thoang thoảng mùi rượu.
An Hạ thở dài, nghĩ đến viễn cảnh sau này Điếu Trạch Nghiễn bận rộn ngày đêm với công việc, còn phải ra ngoài uống rượu tiếp khách trong khi cô chẳng thể giúp gì cho anh, gánh nặng tinh thần lại đè nặng trong lòng cô.
Tối hôm sau cả nhà cùng nhau ra ngoài ăn tối, còn có cả gia đình Từ Tuấn Hạo và gia đình Khả Vi, ngoài ra Từ Tuấn Hạo còn đặc biệt đưa An Nhiên đến, cả hai đã bắt đầu hẹn hò vào Giáng sinh năm ngoái.
Bữa tối tại một nhà hàng Thái Lan, Điếu Trạch Nghiễn đối với Khả Vi đặc biệt giữ khoảng cách vì sợ An Hạ hiểu lầm, ngay cả biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng khi đối mặt nói chuyện.
Trong lúc trò chuyện người lớn có nhắc đến chuyện đính ước cho Từ Tuấn Hạo và Khả Vi, An Nhiên quay qua nói nhỏ với An Hạ: “Tuấn Hạo đã đưa mình về gặp bố anh ấy trước đó, chuyện đó Tuấn Hạo cũng đã nói với mình”
An Hạ gật gù, bố Từ Tuấn Hạo đưa ra yêu cầu hủy đính ước với bố mẹ Khả Vi, gia đình Khả Vi lại dễ dàng đồng ý không chút phàn nàn chứng tỏ đối tượng con rể mà họ mong muốn đã đổi, đổi là ai không khó để đoán.
Điếu Trạch Nghiễn càng trưởng thành càng khiêm nhường, ngay cả cách ăn nói cũng phải điều chỉnh để tránh lỡ miệng khi gặp khách hàng.
So với ngày xưa, bố mẹ Khả Vi đều thích Điếu Trạch Nghiễn ra mặt, bọn họ luôn cho rằng việc con gái họ ở bên cạnh anh nhiều thì sớm muộn An Hạ cũng sẽ phải chịu thua mà lùi bước.
Chưa kể, nếu Khả Vi gả vào gia đình Điếu Trạch Nghiễn, bọn họ sẽ không phải lo cô sống cực khổ, anh lại là con một, sau này tất cả gia sản đều sẽ để lại, lúc đó Khả Vi cũng sẽ được hưởng.
Giữa bữa ăn, mẹ Khả Vi không nhịn được phải lên tiếng vui mừng, mặc kệ suy nghĩ của người khác, cố tình để An Hạ nghe thấy.
“Dì nghe nói dạo này Trạch Nghiễn và Khả Vi ở bên nhau ngày đêm từ trên trường đến công ty luôn phải không?”
Không khí chìm trong im lặng, đồng loạt xoay đầu nhìn về hướng Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Điếu Trạch Nghiễn dùng ánh mắt khó chịu nhìn thẳng vào mẹ Khả Vi, bình thản đáp: “Nếu dì muốn tôi để ý đến con gái dì thì lắp não vào mà suy nghĩ cho cẩn thận” Anh cười lạnh, trầm thấp giọng thì thầm mắng mỏ: “Lời từ miệng của bà cũng thối thật đấy”
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn phấn khích nhưng phải kiềm chế, bàn tay siết chặt lấy tay bố anh dưới gầm bàn để bản thân không nhảy tưng lên vì quá hài lòng về con trai.
Bố anh hoàn toàn vô tội nhưng phải chịu đựng cái siết tay cực mạnh của vợ.
Từ Tuấn Hạo cúi đầu giả vờ khổ tâm, tay bóp ấn đường để che giấu nụ cười hứng khởi.
An Nhiên cũng nhận ra, phải cắn môi dưới ngăn khóe môi cong lên.
Cả nhà ba người của Khả Vi xấu hổ gượng mặt không dám nhìn thẳng, Khả Vi buồn bã ra mặt, đưa mắt dõi theo Điếu Trạch Nghiễn và An Hạ..