Bạn đang đọc Nghi Thất Nghi Gia (nên Vợ Thành Chồng) – Chương 46: Thơm Quá.
Lục Dĩ Ngưng tự cảm thấy bản thân mình vẫn là một người khá có nguyên tắc, trước đây lúc chia tay cô vô cùng dứt khoát không hề dây dưa, không lưu lại bất kỳ đường lui nào cho cả chính mình lẫn đối phương, còn bỏ ra sáu năm để xây một bức tường thật cao trong tim mình rồi tự nhốt bản thân ở trong đó.
Kết quả sáu năm dài đằng đẵng trôi qua, sau khi người kia lại một lần nữa xuất hiện trong thế giới của cô, cũng chẳng cần làm ra chuyện kinh thiên động địa gì mà chỉ cần nhìn cô rồi cười một cái thôi, hàng phòng ngự mà Lục Dĩ Ngưng khổ cực tạo dựng lên trong lòng tựa hồ trong nháy mắt liền có thể sụp đổ.
Có thể là trong cuộc sống cô rất ít khi được trải qua cảm giác này, cũng có thể là cô đối với Đường Mộ Bạch cũng “yêu sâu sắc” như cách mà Tạ Khôn đối với chính bản thân mình vậy, cho nên yêu cầu mà Lục Dĩ Ngưng đặt ra cho anh thấp hơn những người theo đuổi khác rất nhiều.
Đây chính là sự khác biệt giữa người bạn trai cũ mà cô đã từng thích thật lòng và Trần Kế, người cô chỉ đơn thuần có hảo cảm.
Một chén cháo, một tấm card mà thôi, cũng không phải chuyện gì khó làm.
Nếu hiệu suất nhanh thì chắc chỉ cần năm phút thôi là đã có thể chuẩn bị xong, thế nhưng bởi vì là Đường Mộ Bạch làm, cho nên vẫn giành được thắng lợi áp đảo.
Sau một buổi tối, Lục Dĩ Ngưng thậm chí không có bất kỳ ấn tượng nào về những gì Trần Kế đã nói với cô.
Ngập tràn đầu óc cô đều là câu “Nice to meet you” trên tấm thiệp nhỏ kia, chỉ nhìn nét chữ thôi cô cũng đã biết là do Đường Mộ Bạch tự mình viết lên, tiêu sái nhưng lại vô cùng chỉnh tề.
Dựa theo tác phong của Lục Dĩ Ngưng, hẳn là cô nên quay đầu một cái liền ném tấm card kia vào thùng rác.
Trên thực tế, quả thực cô cũng muốn làm như vậy, chỉ có điều tay đã đưa ra đến trên miệng thùng rác rồi nhưng ngay một giây trước khi ngón tay buông ra cô lại thu về.
Cô thở dài, cất tấm thiệp không có bất kỳ một trang trí lãng mạn nào kia vào trong túi áo, còn bông hồng kiều diễm kia cũng bị cô đem về phòng mình.
Lục Vệ Quốc lớn tuổi dần, cũng không còn bất kỳ chấp niệm hay đam mê gì với rượu và thuốc lá nữa mà bắt đầu sưu tập các loại bình hoa đồ cổ.
Và thế là sáng ngày hôm sau, bảo mẫu Lục gia liền phát hiện một bông hồng cô độc trong chiếc bình hoa phiên bản mới nhất mà nam chủ nhân căn nhà này vừa mới mua lại được với mức giá cao.
Mới sáng sớm, vào lúc đáng lẽ ra nên dùng bữa sáng, cả năm sáu người trên dưới toàn bộ Lục gia, ngoại trừ Lục Dĩ Ngưng, tất cả đều đang vây quanh chiếc bình hoa đặt trên tủ kia, mặt ai cũng đều rất nghiêm túc, chỉ hận không thể lấy kính lúp đem bông hoa hồng không biết xuất hiện từ khi nào kia ra để nghiên cứu rõ ràng.
Lục Dĩ Ngưng vừa mới xuống lầu liền nhìn thấy mấy cái gáy đang đưa lưng về phía mình.
Cô đứng ở bậc thang dưới cùng đợi vài giây mới nhớ ra tối qua mình đã tiện tay cắm bừa bông hoa kia vào một cái bình hoa nào đó, vì sợ nó bị héo cô còn đặc biệt đổ thêm một cốc nước vào, mà tấm card màu trắng kia hình như cũng bị cô đặt dưới đáy bình hoa.
Lục Dĩ Ngưng ho một tiếng, “Mọi người đang làm gì thế?”
Người đầu tiên lên tiếng là Lục Nhất Châu, cậu không quay đầu, dùng cánh tay vẫn còn đang bị thương chưa thể cử động linh hoạt rút tấm card kia ra, học sinh tiểu học bây giờ ghê gớm thật, khẩu âm đọc tiếng anh còn tiểu chuẩn hơn so với cô trước khi ra nước ngoài nữa: “Nice to meet you!”
“Chị, em sắp có anh rể rồi à?”
Câu hỏi này vừa được đưa ra, những người khác cũng nhao nhao quay đầu lại.
Một nhóm người trong ánh mắt đều mang theo tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ đều đang chờ đợi cô đưa ra cho họ một lí do.
Lục Nhất Châu lại rút bông hoa kia ra, “Chị, không thể thích loại đàn ông này được!”
Lục Dĩ Ngưng khó hiểu: “Tại sao lại không được thích?”
“Như thế này keo kiệt quá trời luôn…” Lục Nhất Châu đếm cánh hoa, “Làm gì có ai chỉ tặng một bông hoa chứ, cánh hoa còn không đến 30 mảnh, chị ạ, theo kinh nghiệm của em, giá thị trường của bông hoa này chắn chắn không quá mười tệ.”
Cậu đúng thật là rất có kinh nghiệm, vừa nói đến vấn đề này liền thao thao bất tuyệt: “Bó hoa đợt trước em tặng cho bạn nữ lớp em còn tận 33 bông liền đó…”
Nói xong tựa như chợt ý thức được điều gì, bạn học Lục Nhất Châu lập tức bụm miệng, vô cùng không thương hương tiếng ngọc mà đem bông hoa kia cắm trả lại, “Sắp muộn học rồi, không nói nữa em đi trước đây!”
Động tác cực kỳ nhanh, nhanh như chớp liền chạy mất tăm.
Người trong nhà cũng chỉ có mình Lục Nhất Châu là hoạt bát hiếu động, Lục Dĩ Ngưng lại mới chuyển về nhà ở chưa lâu, quan hệ với người nhà tuy đã giải tan băng thế nhưng vẫn chưa được nghênh đón mùa xuân, Lục Nhất Châu vừa rời khỏi, tuy rằng hai vợ chồng Lục Vệ Quốc rất tò mò về con heo muốn ăn cắp cây cải trắng đẹp như thiên tiên nhà mình nhưng lại không ai mở nổi miệng ra để hỏi.
Mãi đến khi ăn xong bữa sáng, Lục Dĩ Ngưng đã lấy tấm card kia đi sau đó đi làm rồi, vợ chồng Lục Vệ Quốc mới nhìn nhau.
“Gần đây có ai thân cận với Ngưng Ngưng không?”
Trương Văn lắc đầu, “Hay anh đi hỏi Cảnh Hành thử xem?”
Dù sao hai anh em này cũng cùng lứa tuổi, lại có tình cảm tốt từ nhỏ, nói không chừng thật sự có thể hỏi ra được cái gì cũng nên.
Hai vợ chồng đồng lòng, trưa hôm đó, Lục Vệ Quốc liền gọi điện thoại cho Lục Cảnh Hành.
Trước kia Lục Vệ Quốc thật sự không biết làm thế nào để quan tâm con gái mình, cảm thấy chỉ cần cứ chuyển tiền cho cô để cô muốn cái gì cũng đều có thể mua được chính là sự quan tâm tốt nhất dành cho cô, hơn nữa bởi vì dung mạo mình không đẹp, trước đây khi cô vẫn còn đi học mỗi lần lái xe đến trường đón cô đều nghe thấy có bạn học bàn tán sau lưng, sau vài lần như thế, Lục Vệ Quốc liền tự giác không đặt chân đến trường học của con gái nữa.
Trên thế gian này người lương thiện rất nhiều, thế nhưng những người mang ác ý đối xử với người khác lại cũng không ít.
Lục Dĩ Ngưng học năng khiếu cho nên lớp của cô loạn hơn lớp thường một chút, đương nhiên cũng có những người chăm chỉ học tập, thế nhưng cũng có rất nhiều người đi học chỉ vì một cái bằng cấp, tuy còn nhỏ tuổi nhưng lòng độ kị cũng không kém người lớn là bao, đồn thổi bàn tán gì cũng truyền đi cực kỳ nhanh.
Sớm từ khi đó đã có người nói những lời khó nghe kiểu như “bao nuôi” rồi.
Lục Vệ Quốc cảm thấy tướng mạo mình sẽ đem đến phiền phức cho con gái thế nên về sau còn rất ít khi xuất hiện trước mặt cô.
Càng xa cách thì tình cảm lại càng phai nhạt đi, xa hơn mà nói, tình cảm càng nhạt phai thì lại càng dễ xa lánh.
Đây là một vòng tuần hoàn vô tận, quan hệ giữa hai cha con liền trực tiếp hạ xuống ngang tầm với quan hệ giữa Lục Dĩ Ngưng và mẹ ruột Từ Mạn, lạnh nhạt đến cực điểm.
Cũng may về sau sau khi có Lục Nhất Châu, mọi thứ đều chuyển biến theo hướng tốt đẹp hơn.
Lục Vệ Quốc đương nhiên là yêu thương con gái mình, thậm chí có thể nói, ông còn thương Lục Dĩ Ngưng hơn cả Lục Nhất Châu.
Dù sao cũng là đứa con đầu tiên của mình, tuy cuộc sống hôn nhân của ông và Từ Mạn không hòa thuận, sau khi kết hôn cãi vã liên miên, thế nhưng ông vẫn luôn nâng niu con gái trong lòng bàn tay, Lục Dĩ Ngưng có dáng vẻ xinh xắn, lúc còn nhỏ đôi mắt to tròn trong veo như nước khiến người ta vô cùng yêu thích, cộng thêm có lẽ thật sự bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh gia đình, cô từ nhỏ đã vô cùng hiểu chuyện, lại chưa bao giờ khiến ông phải tức giận, cho nên dù ông có nổi cáu với Từ Mạn nhưng cũng sẽ không bao giờ trút giận lên đầu con gái.
Lần mà Lục Vệ Quốc nhớ rõ nhất chính là, có một lần ông và Từ Mạn cãi nhau rất căng thẳng gần như sắp đến mức đánh nhau, sau khi cãi nhau xong Từ Mạn lại đi dạo phố mua đồ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, còn ông thì quá tức giận, suy sụp mệt mỏi ngồi trên ghế sofa hút thuốc không ngừng, hết điếu này lại tiếp đến điếu khác không hề gián đoạn, lúc đó Lục Dĩ Ngưng còn rất nhỏ mới chỉ cao đến bắp chân ông, cô cẩn thận dè dặt đi tới sau đó vươn hai cánh tay nhỏ bé ra ôm lấy ông.
Trẻ con ở tuổi đó đáng lẽ ra nên béo tròn mập mạp thế nhưng trên người cô hình như lại chẳng có bao nhiêu thịt.
Lục Dĩ Ngưng thật sự là gầy từ nhỏ đến lớn, giống như là bị thiếu dinh dưỡng vậy.
Đó là lần đầu tiên Lục Vệ Quốc cảm thấy đã không còn lí do gì để tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, dưa ép chín thật sự sẽ không ngọt, kéo dài thêm nữa người bị thương tổn sâu sắc nhất không phải Từ Mạn cũng không phải ông, mà là Lục Dĩ Ngưng.
Hôm sau Lục Vệ Quốc liền đề nghị ly hôn với Từ Mạn.
Thủ tục giải quyết cực kỳ nhanh chóng, chưa qua vài ngày, không còn sự trói buộc của hôn nhân nữa, hai người đều biến thành người tự do.
Quyền nuôi con thuộc về Lục Vệ Quốc, ông cũng không cần dùng thủ đoạn gì, bởi vì Từ Mạn căn bản cũng không hề muốn cái quyền này.
Có điều thuộc về ai thì cũng đều như nhau cả thôi, dù sao thời gian Lục Dĩ Ngưng ở nhà Lục Hân Dung cũng dài hơn thời gian cô ở nhà mình rất nhiều.
Lục Hân Dung tốt xấu gì cũng là em gái ruột của mình nên Lục Vệ Quốc cũng yên tâm, mỗi tháng chịu trách nhiệm chuyển tiền vào thẻ của Lục Dĩ Ngưng, lần sau lại nhiều hơn lần trước, ban đầu mỗi tháng còn có thể nói chuyện điện thoại với Lục Dĩ Ngưng một lần, về sau có lẽ cũng nhận ra Lục Dĩ Ngưng không muốn nói chuyện với ông nên liền dứt khoát không gọi nữa.
Tình trạng này kéo dài rất lâu, tạo nên ảnh hưởng vô cùng nặng nề, mãi cho đến bây giờ, Lục Vệ Quốc vẫn không biết cách quan tâm người khác cho lắm.
Không phải không muốn quan tâm mà là thật sự không biết phải quan tâm như thế nào.
Cũng giống như ngày hôm nay, sau khi Lục Cảnh Hành bắt máy, Lục Vệ Quốc vòng vo trái phải một hồi lâu mới chuyển chủ đề sang Lục Dĩ Ngưng: “Cảnh Hành, có phải em gái con dạo này đang yêu ai không?”
Lục Dĩ Ngưng im lặng một hồi, sau đó mới hỏi: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Người đầu tiên nhảy ra trong đầu Lục Cảnh Hành là Trần Kế, nhưng lại cảm thấy không giống lắm.
Trần Kế không phải một người nóng vội, theo đuổi người ta hẳn là cũng không thể nhanh như vậy được.
Vì vậy Lục Vệ Quốc đem tất cả mọi chuyện buổi sáng kể lại hết một lượt với anh, “Nó dùng cái bình cậu mua mấy chục vạn chỉ để cắm một bông hoa còn chẳng đến mười đồng mà người kia tặng!”
Lục Cảnh Hành phát hiện ra trọng điểm: “… Một bông hoa?”
Có keo kiệt quá không vậy?
Khó khăn lắm Lục Cảnh Hành mới an ủi được cậu của mình, sau khi cúp điện thoại liền gửi cho Trần Kế một tin nhắn Weixin hỏi tội anh ta: 【Tối qua cậu đi ăn với Dĩ Ngưng à?】
Trần Kế: 【Đúng vậy.】
Lục Cảnh Hành: 【Cậu tặng hoa cho nó à?】
Đầu bên kia im lặng vài phút mới lại gửi tin nhắn qua: 【Vẫn chưa kịp tặng.】
Thật ra anh ta đã chuẩn bị một bó hoa hồng lớn, thế nhưng nửa đường tự nhiên nhảy ra hai người tới phá đám, bó hoa vốn định sẽ tặng trong lúc ăn cơm cứ thế mãi vẫn không tặng được, còn định đợi sau khi hai người Tạ Khôn và Đường Mộ Bạch đi rồi sẽ đưa cho cô, kết quả hai người họ còn chưa đi anh ta đã có việc gấp phải đi trước rồi.
Lục Cảnh Hành: 【Thế hoa hôm qua nó nhận được là của ai?】
Trần Kế: 【Không biết.】
Qua hai ba phút, ngay khi Lục Cảnh Hành đang định trực tiếp đi hỏi Lục Dĩ Ngưng, Trần Kế lại nói: 【A Khôn?】
Anh ta cũng chỉ đoán bừa thôi cho nên gửi hết cả tên của hai người qua: 【Mộ Bạch?】
Lúc này người im lặng liền đổi thành Lục Cảnh Hành.
Thật lâu sau, anh mới lại hỏi: 【Hai người gặp bọn họ à?】
【Ăn chung luôn.】
Thế giới hai người tốt đẹp biến thành nhóm bốn người, khỏi nghĩ cũng biết thất bại đến mức nào.
Lục Cảnh Hành không sát muối lên vết thương của Trần Kế thêm nữa, quay sang gửi tin nhắn cho hai đối tượng gây rối.
Nội dung giống hệt nhau: 【Cậu tặng hoa cho Dĩ Ngưng à?】
Tin nhắn trả lời của hai người một trước một sau gửi tới nhưng câu trả lời lại hoàn toàn không giống nhau ——
Tạ Khôn: 【Đâu có đâu!】
Đường Mộ Bạch: 【Ừ.】
Sau khi biết được đáp án, Lục Cảnh Hành liền trực tiếp bỏ qua Tạ Khôn, lại hỏi Đường Mộ Bạch: 【Cậu tặng nó hoa là có ý gì?】
【Đàn ông tặng hoa cho một người phụ nữ thì còn có thể có ý gì?】
Lục Cảnh Hành hoài nghi hôm nay mặt trời mọc từ đằng tây.
Trước đây khi Lục Dĩ Ngưng theo đuổi Đường Mộ Bạch tuy rằng không oanh oanh liệt liệt làm tới mức tất cả mọi người đều biết, thế nhưng mấy người có quan hệ tốt với bọn họ đều rất rõ ràng, nhất là với tư cách anh trai của đương sự, Lục Cảnh Hành cảm thấy anh đã chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi cảm xúc trong lòng em gái mình, từ xót xa đến đau lòng gần chết rồi lại đến tâm lặng như nước như hôm nay, người chưa từng trải qua chắc chắn sẽ không thể nào hiểu được, Lục Cảnh Hành tốt bụng khuyên anh: 【Cậu vẫn nên từ bỏ đi.】
Đường Mộ Bạch phớt lờ anh.
Lục Cảnh Hành: 【Cậu là đồ phản ứng trì độn đấy à?】
Đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao đột nhiên giờ cậu ta mới ý thức được điểm tốt của Lục Dĩ Ngưng?
Đường Mộ Bạch vẫn không để ý đến anh.
Với tính cách của anh, không bảo Lục Cảnh Hành cút đã là bất ngờ lắm rồi, bởi vì loại tình huống này thật sự quá hiếm gặp, Lục Cảnh Hành liền nổi lên hứng thú: 【Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu chỉ tặng có một bông thôi á?】
【Ừ.】
Lại còn “ừ”?
Lục Cảnh Hành: 【Cậu không thấy ít quá à?】
Nếu như anh nghèo không mua nổi hoa thì cũng thôi đi, mấu chốt là người này căn bản không hề thiếu tiền, tùy tiện ăn một bữa cơm cũng đã là mấy bó hoa rồi, còn là loại 99 bông một bó nữa.
Đường Mộ Bạch: 【Bình thường mà nhỉ.】
Anh không có kinh nghiệm, cũng không biết có phải thật là ít không.
Lục Cảnh Hành bị câu này của anh làm khó, liền dứt khoát không nói gì nữa.
Lại qua vài phút nữa, Đường Mộ Bạch mới lại hỏi: 【Ít thật à?】
Lục Cảnh Hành cạn lời.
Đường Mộ Bạch: 【Bao nhiêu mới coi là nhiều?】
Lục Cảnh Hành: 【Cậu đến một cửa hàng bán hoa bất kỳ xem thử xem, có ai theo đuổi con gái mà tặng một bông hoa không.】
Đường Mộ Bạch: 【Ò.】
Không có động tĩnh gì nữa.
Lục Cảnh Hành nhìn màn hình tối dần đi một lúc lâu mới hậu tri hậu giác phản ứng lại vừa rồi anh đã nói gì với Đường Mộ Bạch.
Hoa nhiều hay ít là trọng điểm à?
Sao bọn họ lại nói đến vấn đề này chứ, Lục Cảnh Hành liền vội vàng mở khóa màn hình, giống như bảy năm trước, cảnh cáo Đường Mộ Bạch: 【Đừng hòng có ý đồ với em gái tôi.】
【Muộn rồi.】
Đường Mộ Bạch trả lời rất nhanh: 【Đã có rồi.】
Lục Cảnh Hành không phải là người đầu tiên nói những lời kiểu như này.
Trên thực tế, tối hôm qua Tạ Khôn cũng đã hỏi anh có phải có ý gì với Lục Dĩ Ngưng không, sau khi xác nhận mình không đoán sai, tuy rằng Tạ Khôn đã chuẩn bị sẵn tinh thần thế nhưng vẫn có chút kinh ngạc: “Tiểu Bạch, cậu muốn đào góc tường của Trần Kế đấy à?”
Cái gì mà đào góc tường của cậu ta?
Nếu thật sự muốn nói đến thứ tự đến trước đến sau thì cũng là anh đến trước Trần Kế cơ mà.
Đường Mộ Bạch khẽ xì một tiếng, không để ý đến anh.
Hôm nay khó khăn lắm anh mới được một ngày tan làm đúng giờ, lúc đi thang máy xuống lầu vừa vặn gặp được Tạ Khôn cũng đang muốn xuống lầu ăn cơm.
Tạ Khôn nhìn chìa khóa xe trong tay anh, “Tiểu Bạch, cậu về nhà sớm như vậy sao?”
“Không về,” cửa thang máy mở ra, Đường Mộ Bạch nghiêng đầu tặng anh một nụ cười, gằn từng chữ một: “Đi đào góc tường.”
“…”
——
Cả ngày nay đi làm Lục Dĩ Ngưng đều trong trạng thái mất tập trung.
Buổi trưa nằm bò ra bàn ngủ còn mơ thấy một giấc mộng, không hẳn là ác mộng chỉ là có chút kỳ dị, bởi vì trong mộng có rất nhiều giọng nói khác nhau đều đang nói với cô “nice to meet you”.
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy bản thân như bị trúng tà rồi vậy, lúc ngủ dậy vành tai còn có chút nóng.
Thật vất vả mới tập trung được lực chú ý để sửa xong ảnh chụp, nhưng chỉ cần vừa được rảnh rỗi Lục Dĩ Ngưng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô chỉ có thể đi cướp việc của người khác để làm, bận rộn thì sẽ không thể suy nghĩ nhiều nữa, hết một buổi chiều, công việc của những người khác trong phòng làm việc cơ bản đều đã được cô làm xong.
Đến hơn sáu giờ tan làm, trên bàn cô đã chất đầy cả đống trà sữa đồ ăn vặt đủ loại do các đồng nghiệp mua cho để cảm ơn cô.
Một mình Lục Dĩ Ngưng lại ăn không hết, sau khi chia hết cho những người khác mỗi người một ít, cô mới thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi phòng làm việc.
Hôm nay cô đi làm sớm nên cũng không lái xe nên lúc xuống lầu cô đi cùng với Phương Đồng.
Đôi mắt Phương Đồng cực kỳ tinh, vừa ra khỏi sảnh tầng một, cô ấy đã vô cùng kinh hỉ chỉ vào chiếc xe ở phía trước cách đó hơn mười mét: “Chị Dĩ Ngưng, chị nhìn xem cái xe kia có phải rất quen mắt không?”
Lục Dĩ Ngưng nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ một giây, cô đã thu lại.
Đương nhiên là quen mắt.
“Chị Dĩ Ngưng, em nhớ hồi trước chị cũng từng đi một chiếc Audi, có phải rất giống chiếc này không?” Phương Đồng “Eyy” một tiếng, trái tim thiếu nữ của cô ấy ngập tràn, gặp chuyện gì cũng thích nghĩ theo hướng lãng mạn, suy đoán nói: “Anh học trưởng kia không phải là vì muốn theo đuổi chị nên đem xe đổi luôn thành xe đôi với chị đấy chứ?”
Lục Dĩ Ngưng dở khóc dở cười, “Đừng nghĩ linh tinh.”
Đừng nói xe đôi, trước kia khi họ còn yêu nhau hình như còn chưa từng mặc qua đồ đôi nữa.
Mỗi lần cùng ra ngoài chơi, những đôi tình nhân trên phố hầu như đều mặc đồ đôi cùng màu, chỉ có hai người họ mỗi người mặc một kiểu, vô cùng khác biệt giữa đám đông.
Đường Mộ Bạch ngại nhất là phiền phức thế nên anh sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy.
Lục Dĩ Ngưng cũng không cố ý đi tránh anh, trực tiếp nên đi chỗ nào liền đi chỗ đó.
Phương Đồng rất có hảo cảm với Đường Mộ Bạch, chính xác mà nói, cô ấy rất có hảo cảm với gương mặt của Đường Mộ Bạch, đôi mắt chỉ hận không thể dính luôn lên chiếc xe kia, “Chị Dĩ Ngưng, chị không đi qua chào hỏi à?”
“Không đi.”
Lục Dĩ Ngưng đẩy nhanh tốc độ, nhấc chân liền đi.
Hướng đi của cô và Phương Đồng không giống nhau, một người hướng nam một người hướng bắc, mãi đến lúc tách nhau ra mà vẫn chưa thấy Lục Dĩ Ngưng đi chào hỏi Đường Mộ Bạch, Phương Đồng cũng không tiện đi theo cô về nhà, cứ đi một bước lại quay đầu ba lần nhưng vẫn phải đi.
Bên tai Lục Dĩ Ngưng lập tức yên tĩnh lại, cô đi ở ven đường, không bao lâu liền cảm giác có chiếc xe vẫn luôn đi theo sau lưng cô.
Cô đi xe đi, cô dừng xe cũng dừng.
Lục Dĩ Ngưng không cần quay đầu cũng biết chiếc xe nào đang bám theo cô.
Cô thở ra một hơi, thực sự có chút không chịu nổi loại cảm giác này, dứt khoát dừng hẳn bước chân, đang định dùng giọng nói lạnh nhạt lại ác liệt bảo anh đừng đi theo mình nữa, kết quả vừa mới quay đầu nhìn đến khuôn mặt người đàn ông kia, những lời ra đến khóe miệng cô liền biến thành: “Anh đi theo em làm cái gì?”
Đủ ác liệt đấy, thế nhưng không đủ lạnh nhạt.
Ngược lại nghe còn có vẻ như dáng vẻ một cặp đôi sau khi cãi nhau, bạn trai muốn dỗ nhưng bạn gái vẫn còn đang giận nên mới hung dữ với anh vậy, trong ác liệt lại mang theo nửa phần làm nũng cùng tủi thân.
Lục Dĩ Ngưng mím khóe miệng, dứt khoát lại quay đầu đi, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Lần này mới đi chưa được vài bước, cô liền nghe thấy có tiếng cửa xe mở ra rồi lại đóng lại vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền đến từ phía sau.
Chân phụ nữ rốt cuộc vẫn không dài bằng đàn ông, chẳng bao lâu, cô đã cảm thấy tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, tựa như đang đạp xuống ngay cạnh bên tai cô vậy.
Lục Dĩ Ngưng hít thở một hơi, sau đó dừng lại, rồi quay người, một loạt động tác liền mạch dứt khoát, kết quả lại bởi vì quá liền mạch dứt khoát, người phía sau không kịp dừng lại, vậy nên cô liền trực tiếp đâm thẳng vào lòng anh.
Có thứ gì đó sượt qua vai cô, hương hoa hồng ngào ngạt tỏa ra.
Lục Dĩ Ngưng như vậy tựa như bị anh nửa ôm trong lòng, cô cứng đờ người hai giây, sau đó nghe thấy giọng nam trầm trầm trên đỉnh đầu vang lên: “Thơm quá.”
Cũng không biết anh đang nói cô hay là hoa nữa ——
Nhưng đây không phải trọng điểm, Lục Dĩ Ngưng còn chưa kịp hỏi đã nghe thấy anh dừng một chút, “Em.”