Nghi Thất Nghi Gia (nên Vợ Thành Chồng)

Chương 2: "rầm" Một Tiếng


Bạn đang đọc Nghi Thất Nghi Gia (nên Vợ Thành Chồng) – Chương 2: “rầm” Một Tiếng

Trời còn chưa sáng, một trận mưa đã đổ xuống Bắc Thành.

Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, cùng với sấm chớp nổ vang trời, phiền đến người chẳng thể yên.

Lục Dĩ Ngưng đã bị đánh thức từ mấy tiếng trước, từ lúc rạng sáng khi tia chớp đầu tiên xẹt qua bầu trời đêm, đến tận lúc tiếng mưa hoàn toàn dừng lại.

Cô ngủ vốn không sâu giấc, hơn nữa chất lượng giấc ngủ còn kém đến tồi tệ, lăn qua lộn lại ba tiếng đồng hồ, đợi đến khi cơn mưa cuối cùng cũng tạnh thì lại có tiếng người bên ngoài đi lại nói chuyện tiếp tục vang lên.

Lục Dĩ Ngưng trở mình, lại trở mình.

Âm thanh từ bên ngoài ký túc xá nối tiếp nhau vang lên, cô duỗi tay tìm điện thoại, sau đó bật sáng màn hình.

Thứ bảy ngày 18 tháng 9, 6 giờ 47 phút sáng.

Mây đen vẫn chưa tản đi, bầu trời bên ngoài xám xịt.

Trên màn hình điện thoại có mười mấy tin nhắn chưa đọc, tất cả đều từ một dãy số xa lạ ——

【Dĩ Ngưng, sao em không nghe điện thoại của anh?】

【Anh đến ký túc xá tìm em, chúng ta gặp mặt nói rõ ràng có được không?】

【… Dĩ Ngưng, không phải em đã làm chuyện ngốc nghếch gì đấy rồi chứ?】

Không muốn nghe / Không được / Anh nằm mơ đấy à.

Mười mấy tin nhắn, Lục Dĩ Ngưng chỉ xem ba tin mới nhất.

Sau khi âm thầm trả lời anh ta trong lòng, ngay cả đánh chữ nhắn lại cô cũng thấy lãng phí thời gian, mắt không thấy thì lòng không phiền, cô dứt khoát kéo dãy số này vào danh sách đen.

Tính tình và sự kiên nhẫn của cô cũng không hẳn là tệ, cô sẽ không dễ gì mà làm loại chuyện như block người khác, đến ngay cả trước kia khi những trung tâm tiếp thị, tổ chức giảm béo gì gì đó thường xuyên gọi điện thoại cho cô cũng chưa từng được chiếm một vị trí nhỏ trong danh sách đen, thế mà hiện tại, hai dãy số thật vinh dự nằm lặng lẽ trong đó đều đến từ cùng một người đàn ông may mắn.

“Người đàn ông may mắn” kia tên là Bùi Tuyệt, là bạn trai từ ba tháng trước của Lục Dĩ Ngưng.

Có điều mới ngày hôm qua, Bùi Tuyệt đã trở thành bạn trai cũ của cô.

Câu chuyện này là như nào đây?

Lục Dĩ Ngưng trở mình nằm thẳng trên giường, đôi mắt mở ra rồi nhắm lại, thật không biết nên bắt đầu nghĩ từ đâu.

Cô nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, cho đến khi điện thoại đột nhiên rung lên, có người gọi đến.

Tên người gọi: Khương Nại.

Ký túc xá là phòng bốn người, thứ bảy và chủ nhật không có tiết nên có hai bạn nữ tối hôm qua đã về nhà, còn một người lúc này đã ra ngoài cùng bạn trai anh anh em em từ rất sớm rồi, hiện tại ký túc xá chỉ còn lại một mình cô, Lục Dĩ Ngưng cũng không cố tình đè thấp giọng nói, cô lấy điện thoại qua rồi ngồi dậy từ trên giường: “Nại Nại.”

“Dậy chưa thế?”

“Vẫn chưa.”

“Vẫn chưa á?” Giọng nói của Khương Nại ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên cao lên một nốt, “Không phải cậu nói hôm nay muốn đi học cùng anh ta à?”

Do ngủ không đủ giấc, đầu óc Lục Dĩ Ngưng có chút không kịp nhảy số, “Ai cơ?”


“Bạn trai của cậu chứ ai!”

Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới nhớ ra.

Vốn dĩ hôm nay là ngày kỷ niệm ba tháng cô và Bùi Tuyệt yêu nhau, lén đến phòng học của Bùi Tuyệt rồi cho anh ta một sự ngạc nhiên cũng là chủ ý do Khương Nại bày cho cô.

Về phần bây giờ —— cùng anh ta đi học?

Có thời gian làm việc này còn không bằng để cô chụp một bộ ảnh với một cái đầu heo 360 độ không góc chết còn hơn.

“Không đi,” Lục Dĩ Ngưng nhẹ nghiến răng: “Chia tay rồi.”

Đầu kia điện thoại lập tức im lặng, nhưng chỉ vài giây sau, giọng Khương Nại lại cao lên, âm thanh rõ ràng khắc chế một chút hưng phấn: “Từ khi nào?”

“Hôm qua.”

Nói chính xác thì là 5 rưỡi chiều ngày hôm qua.

Sinh viên năm nhất vừa huấn luyện quân sự xong mấy ngày, vẫn chưa được tính là chính thức đi học, trùng hợp chiều thứ 6 không có tiết, Lục Dĩ Ngưng ngủ trưa dậy liền phá lệ đến Viện Y gặp bạn trai mình một chút.

Sở dĩ nói là phá lệ, là bởi vì Viện Y và Viện Mĩ Thuật thật sự cách nhau khá xa, Lục Dĩ Ngưng không biết lái xe, có thể nhảy lên được xe buýt hay không thì còn phải xem vận mệnh, vì thế dù đã nhập học được hơn nửa tháng nhưng trừ lúc huấn luyện quân sự phải ra sân thể dục, cô thật sự chưa từng ra khỏi khu dạy học phía Tây, chứ đừng nói gì đến Viện Y ở tận góc phía Đông của khuôn viên phía Đông.

Lục Dĩ Ngưng cảm giác như mặt trời đang mọc từ phía Tây vậy, cô đi bộ trong khuôn viên trường hơn nửa giờ, trên đường đi còn bị lạc một lần, khi đến được tòa nhà giải phẫu của Viện Y đã là hơn 5 giờ chiều.

Tòa nhà giải phẫu cao sáu tầng, một cái bàn chờ cao cao màu trắng đặt ở gần cửa ra vào tầng một, giống như một quầy thu ngân được đặt trong trung tâm khách sạn.

Dáng người Lục Dĩ Ngưng không thấp, nhưng khi ngồi xuống vẫn bị cái bàn che khuất bảy tám phần.

Đợi trong chốc lát, tiếng mở cửa từ thang máy bên cạnh vang lên, theo sau đó là tiếng một nhóm nam nữ đang cười nói bước ra, Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu, liếc mắt liền nhìn thấy Bùi Tuyệt một thân quần áo đen giữa một rừng áo thí nghiệm trắng tinh, cùng với cô gái tóc dài bên cạnh đang ôm lấy cánh tay Bùi Tuyệt.

Tuy Lục Dĩ Ngưng và Bùi Tuyệt ở bên nhau chưa lâu, nhưng thời gian quen biết thì không hẳn là ngắn.

Bùi Tuyệt là học trưởng lớn hơn cô hai khóa, từ khi cô mới vào lớp 10 đã trong tối ngoài sáng lấy lòng với cô, đối với cô muốn gì được nấy hỏi gì đáp nấy.

Con gái thật đúng là một loài động vật sống bằng cảm tính, lại hay mềm lòng, đặc biệt là Lục Dĩ Ngưng.

Theo thẩm mỹ mà nói, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, Bùi Tuyệt chắc chắn không phải mẫu người mà Lục Dĩ Ngưng thích, nhưng cô chính là mềm lòng trước sự quan tâm tỉ mỉ, kiên trì hỏi han ân cần của một người dịu dàng như anh ta.

Thời gian lâu dần, đến cục đá ít nhiều cũng sẽ nóng lên.

Chuyển biến xảy ra vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của Lục Dĩ Ngưng, Bùi Tuyệt biết cô không thích ngày mưa, anh ta nhờ vào một chiếc ô nhỏ in hình Pikachu chỉ mấy chục tệ, lại chúc thêm mấy câu đại loại như: “Mong rằng sau này luôn có thể che mưa chắn gió cho em”, “Mong mỗi ngày với em đều là ngày nắng”, giữa một đống những món quà xa xỉ, món quà này rõ ràng nổi bật hơn hẳn.

Lục Dĩ Ngưng cũng biết là rất sáo rỗng, thế nhưng cô vẫn đồng ý với anh ta cứ như não bị úng nước vậy.

Mà hiện tại, ở lối vào toà nhà giải phẫu, mối tình đầu đã tặng cô chiếc ô với hàm ý mong cô một đời vui vẻ, lại đang ôm ấp một cô gái khác trước mặt mọi người.

Nói cách khác, cô bị cắm sừng rồi.

Sắc mặt Lục Dĩ Ngưng trầm xuống, mà vẻ mặt cái người cắm sừng cô cũng chẳng tốt hơn là bao.

Đại khái là cảm thấy cô sẽ không thể nào vượt hơn nửa khuôn viên trường để đến Viện Y tìm anh ta, Bùi Tuyệt đứng hình mất vài giấy mới phản ứng lại, anh ta đeo một cái kính không vành, nụ cười nhã nhặn trên khuôn mặt dần dần biến mất, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ rồi lại trắng bệch, vẻ mặt cổ quái lại quỷ dị.


Không biết là do học y quá vất vả hay do nguyên nhân di truyền, Bùi Tuyệt rõ ràng so với các bạn nam cùng tuổi ít tóc hơn một chút, dưới ánh nắng cuối chiều nhẹ động, cảm giác như chỉ cần một ngọn gió thổi qua, một đầu tóc kia liền sẽ giống như hoa bồ công anh tung bay trong gió.

Lục Dĩ Ngưng khẽ nâng cằm, nhìn chằm chằm sợi tóc anh ta một hồi rồi bỗng nhiên bật cười, sau đó cô thu hồi tầm mắt như chưa có việc gì xảy ra, xoay người đi thẳng ra khỏi tòa nhà giải phẫu.

5 phút sau tin nhắn của Bùi Tuyệt ầm ầm gửi đến: 【Dĩ Ngưng, em nghe anh giải thích, anh với cô ấy chỉ là bạn học bình thường thôi!】

Lục Dĩ Ngưng không trực tiếp trả lời anh ta mà cô tìm một bức ảnh chụp cận cảnh đôi mắt mình vừa chụp mấy ngày trước để nộp bài tập trong album ảnh, hỏi một đằng đáp một nẻo: 【Đẹp không?】

Bùi Tuyệt bị câu hỏi bất thình lình đến này khiến cho không hiểu gì, sửng sốt mấy vài giây, đột nhiên phản ứng lại đây có thể là cơ hội tuyệt vời để anh ta xoay chuyển càn khôn nên liền nhanh chóng gõ chữ trả lời: 【Đẹp!】

Quả thực rất đẹp.

Đôi mắt của cô gái trong ảnh trắng đen rõ ràng, đuôi mắt hơi cong, vòng cung xinh đẹp, giống như đôi mắt của chú nai con, trong trẻo và đơn thuần.

Lục Dĩ Ngưng: 【Nhìn giống bị mù lắm à?】

Bùi Tuyệt: 【……】

——


Hai người đã chia tay như vậy.

Ít nhất là Lục Dĩ Ngưng cảm thấy thế.

Tuy rằng cô không phải rất thích Bùi Tuyệt, thế nhưng mấy chuyện như bị người khác cắm sừng này, dù gì cũng sẽ làm người ta cảm thấy phẫn nộ và khó chịu.

Thực ra cũng không phải chưa từng có dấu hiệu gì, ví dụ như bắt từ tuần trước, một bạn học nam đã mấy tháng không liên lạc với Lục Dĩ Ngưng đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, rồi lại bất thình lình nói về Cừu Vui Vẻ, thần tượng thời bé của mọi đứa trẻ, chắc chắn rất thích cặp sừng trên đỉnh đầu nó.

Lại ví dụ như, mấy ngày trước lớp trưởng lớp 11 của cô đã đăng một bài viết lên vòng bạn bè với caption “Mùa xuân sắp đến rồi”, ảnh đăng kèm đều là non xanh nước biếc trải dài hết tầm mắt, mới đầu Lục Dĩ Ngưng còn cảm thấy cô ấy không bình thường, về sau khi nói chuyện với Khương Nại cô mới phát hiện ra, bài viết đó để chế độ chỉ mình cô có thể xem, những người khác hoàn toàn không nhìn thấy.

Lại một ví dụ nữa, từ trước đến nay Khương Nại vẫn luôn không đồng ý cô ở bên Bùi Tuyệt, thế nhưng đột nhiên hôm qua lại bày cho cô cái chủ ý nhìn qua thì lãng mạn nhưng lại ẩn giấu huyền cơ là bảo cô đến lớp học của Bùi Tuyệt cùng anh ta nghe giảng.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.

Lục Dĩ Ngưng tức giận hỏi lại: “Cậu biết từ lâu rồi đúng không?”

“Cũng không lâu lắm.”

“Vậy thì là từ bao giờ?”

“Mới nửa tháng trước thôi.”

“……”

Nửa tháng trước —— cô mới và Bùi Tuyệt mới ở bên nhau bao lâu?


Mặc dù biết bọn họ đều muốn giữ thể diện cho cô nên mới nghĩ cách để cô tự mình phát hiện, thế nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn một ngụm khí, cô hít thật sâu, lại hít sâu, cho đến khi hơi thở biến thành một tiếng thở dài: “Được rồi, hiện tại tất cả mọi người đều đã biết đỉnh đầu tớ xanh rờn một mảnh toàn cỏ là cỏ rồi.”

“Thực xin lỗi bảo bối,” Khương Nại còn đổ thêm dầu vào lửa, “Nhưng tớ có hơi buồn cười.”

Ngón tay Lục Dĩ Ngưng đã sắp chạm vào nút tắt máy.

Khương Nại quen biết cô mười mấy năm, còn hiểu cô hơn cả ba mẹ ruột, vội vàng nói: “Đừng tắt đừng tắt mà…”

Cô nỗ lực cứu vãn tình hình: “Cậu xem cái tên Bùi Tuyệt này, vừa nghe liền biết chỉ là một vai phụ, chẳng xứng với cậu chút nào.”

*Bùi Tuyệt phiên âm là /péijué/, vai phụ là /pèijiǎo/ giống nhau tí tí á*

Còn không phải sao, Khương Nại Khương Nại, gọi lên giống Chanel, nghe là thấy có tiền.

*Khương Nại là /jiāng nài/, Chanel tiếng trung là /xiāngnài/ đọc gần giống nhau*

Lục Dĩ Ngưng hừ lạnh, dứt khoát tắt máy rồi ném điện thoại lên giường.

——


Thật ra cuối tuần này Lục Dĩ Ngưng cũng có việc phải làm.

Chẳng qua những người khác đều là về nhà hoặc đi chơi cùng bạn trai, còn cô thì khác, việc của cô là đến nhà bác của cô.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Khương Nại, Lục Dĩ Ngưng cũng không còn thời gian để ngủ lại, cô chỉnh trang một chút rồi cầm chìa khóa ra khỏi ký túc xá.

Một chiếc ô tô màu đen đã đậu sẵn ở cổng ký túc xá.

Lục Dĩ Ngưng vén lại tóc, thoáng nhìn qua người ngồi ở ghế phụ, cô đưa tay mở cửa rồi ngồi vào ghế sau, giọng rầu rĩ: “Anh.”

Trên ghế lái, Lục Cảnh Hành đạp chân ga rồi quay lại nhìn cô: “Tối qua ngủ không ngon à?”

Lục Dĩ Ngưng ngáp một cái.

Lục Cảnh Hành liếc nhìn mái tóc ngắn bị giày vò đến cong lên của cô, không nói gì nữa.

Chàng trai trên ghế phụ lái quay đầu lại, toét miệng cười với cô, “Hi, tiểu học muội, lâu rồi không gặp.”

Người này cô đã gặp qua vài lần, tên là Tạ Khôn, là bạn cùng lớp của Lục Cảnh Hành.

Lục Dĩ Ngưng ngáp lần thứ hai, âm thanh càng buồn rầu hơn, “Chào học trưởng.”

Tạ Khôn thở dài: “Vẫn là tiểu học muội tốt.”

Không những giọng nói dịu dàng dễ nghe, còn biết gọi anh là “Học trưởng”.

Không giống mấy người nào đó, mở mồm là hai chữ “Quảng Khôn”, Tạ Khôn đau đớn vô cùng nhưng lại không thể làm gì được.

Nếu như mười năm trước, Tạ Khôn cảm thấy tên của mình là Thần Lai Chi Bút (*), lúc ấy anh cảm thấy cha mẹ mình đúng là nhân tài mới có thể đặt cho anh một cái tên như vậy.

(*)Thần Lai Chi Bút (Thành ngữ) hình dung tác phẩm với câu chữ xuất sắc, diễn đạt sinh động, từ quyển《二十年目睹之怪现状》(Eng : Bizarre Happenings Eyewitnessed over Two Decades) (Những chuyện kỳ lạ xảy ra được chứng kiến ​​qua hai thập kỷ) của nhà văn Trung Quốc thời kỳ cuối nhà Thanh Ngô Kiển Nhân (吴沃尧) (Nguồn : Baidu)

Người khác đều gọi anh “Khôn ca Khôn ca”, khí phách oai phong biết bao.

Sau này khi 《Tình yêu ở nông thôn》phát sóng, ác mộng của Tạ Khôn liền bắt đầu từ ấy.

(*) Trong phim có nhân vật tên là Tạ Quảng Khôn, là một ông chú phản diện béo béo hói đầu :))

Kể ra đều ra nước mắt.


Tạ Khôn lắc lắc đầu, đang tính nói thêm vài câu với Lục Dĩ Ngưng thì tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.

Lục Dĩ Ngưng không để ý đến, cô ngồi ở ghế sau cúi đầu nghịch máy ảnh.

Ngón tay ấn xuống, từng bức ảnh lần lượt lướt qua.

Xem được một lúc, cô cảm thấy mình giống như bị ma ám vậy, nếu không tại sao nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy giống bạn trai cũ vậy —-

Trên mặt chú sóc con mơ hồ có bóng dáng ngũ quan của Bùi Tuyệt.

Vòng đen quanh mắt gấu trúc cũng giống như cái kính mà Bùi Tuyệt luôn đeo.

Ngay cả một đám cỏ dại héo vàng cô tùy ý chụp cũng đều vô cùng giống đám tóc đang nhảy múa loạn xạ trên đầu Bùi Tuyệt.

Lục Dĩ Ngưng thở ra một hơi, đóng nắp máy ảnh lại rồi để sang một bên.

Đúng lúc Tạ Khôn cũng vừa kết thúc cuộc điện thoại, khuôn mặt anh nhăn nhó mất vài giây rồi lại giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, anh quay người lại ôm lấy lưng ghế, vô cùng tốt bụng nhắc nhở cô: “Tiểu học muội, lát nữa sẽ có một anh trai rất nóng tính đến, em nhớ phải cẩn thận một chút nhé!”

Lục Dĩ Ngưng chớp chớp mắt, vô cùng phối hợp gật đầu.

Nhưng mà cô cũng chẳng thể đợi được đến lúc anh trai nóng tính kia đến, nhiệt độ trong xe vừa phải, lại thêm giọng độc thoại của Tạ Khôn như có tác dụng thôi miên cực mạnh, cơn buồn ngủ kéo đến, Lục Dĩ Ngưng chẳng chống cự được bao lâu đã tựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

Lục Dĩ Ngưng ngủ không sâu lắm.

Trong lúc ngủ cô vẫn mơ hồ cảm giác được có người mở cửa sau xe, tiếng động không lớn lắm, không tới nỗi đánh thức cô.

Mơ mơ hồ hồ qua hơn chục phút, thẳng đến khi cô mất đi ý thức, trước khi hoàn toàn ngủ say thân hình bỗng lệch một cái, đầu liền tựa lên vai người ngồi bên cạnh.

Bả vai đối phương rất cứng rắn, xương khớp nổi lên rõ ràng, hiển nhiên, bả vai này hẳn là thuộc về một chàng trai vừa cao vừa gầy.

Lục Dĩ Ngưng gần như ngay lập tức bừng tỉnh, cô không mở mắt nhưng tim lại đập rất nhanh.

Một khi đã tỉnh, cái mũi cũng như bắt đầu hoạt động, mùi hương xa lạ mà dễ chịu từ trên cơ thể người bên cạnh truyền đến, mát lạnh thanh khiết, lại tùy ý lười nhác.

Tựa như có một hòn đá rơi xuống với tốc độ cực nhanh, đập thật mạnh vào trái tim cô.

Một cảm giác rất kỳ diệu.

Nhịp tim Lục Dĩ Ngưng không thể giữ ở mức bình thường, cô nhắm chặt mắt lại, do dự mất mấy giây giữa việc tiếp tục giả vờ ngủ và mở mắt ngồi dậy xin lỗi, còn chưa đưa ra được quyết định, đã cảm giác được có một bàn tay đặt nhẹ lên bên trái trán cô.

Một giây, hai giây, ba giây.

Lục Dĩ Ngưng ngừng thở, lúc cô tim sắp nhảy lên đến cổ họng, bàn tay kia hơi dùng sức đẩy một cái, thay cô ra quyết định ——

Giây tiếp theo, trán cô và cửa sổ xe bất ngờ tiếp xúc thân mật mà không kịp phòng bị.

Thanh thanh thúy thúy, “Rầm” một tiếng.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Đến rồi đây tiểu lão đệ

Viết theo thứ tự bình thường, tuy rằng là cửu biệt trùng phùng văn, nhưng giai điệu cũng chỉ nhẹ nhàng thôi.

Để mọi người đợi lâu rồi, gửi lời chúc mừng năm mới muộn đến các bạn nha, chương đầu khai văn 300 bao lì xì.

Ngoài ra : cảm ơn cộng đồng mạng đã cung cấp cái tên Bùi Tuyệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.