Đọc truyện Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây FULL – Chương 41
Từ lúc phát hiện bài post cầu viện của “Hủ Hủ Nho Sinh”, Bách Doãn không có cách nào chuyên tâm đọc sách, nhìn chằm chằm comment thoáng cái nhìn tới giữa trưa, khóe môi căn bản không đè xuống được.
Bởi vì luôn comment “Cảm ơn đã chia sẻ”, cộng thêm đã làm qua một lần, “Hủ Hủ Nho Sinh” bây giờ ở diễn đàn đã coi như là nhân vật có chút danh tiếng.
Nếu không tính cả lần post nặc danh kia, post cầu viện lúc này chính là bài post đầu tiên của Hủ Hủ Nho Sinh, đám bạn bè tự nhiên như ong vỡ tổ phóng đến vây xem, làm cho bài post luôn ở trang đầu.
Phần đông comment hầu như đều trêu “Hủ Hủ Nho Sinh”.
– – Lầu chủ nên sửa ID lại đi, này mà gọi là nho sinh hả? Nho sinh mà lại đi hỏi mấy vấn đề này ư? Đúng là cay mắt nha, tôi khuyên cậu nên đổi tên thành “Hủ Hủ Súc Sinh” đi!
– – Chỗ đó làm sao? Rốt cuộc đối tượng hôn là ai? Mau nói a!
– – Tôi đến đây muốn cùng mọi người phổ cập kiến thức khoa học một chút, lầu chủ lần trước đăng bài post nặc danh, đáng yêu chết tôi.
– – Hủ bảo bảo muốn hôn hả? Có thể có thể, nói cho cậu cách này rất hay, uống một hớp nước lạnh rồi hôn, hắn sẽ sướng như điên.
Mau, chạy nhanh đến cho anh trai một câu Cảm ơn đã chia sẻ nào.
Bách Doãn nhìn từng cái một, phát hiện Tiêu Hủ còn thật sự có thể vui mừng mà rep lại: Có thật không? Cảm ơn đã chia sẻ!
“Tha cho tôi đi.” Hắn khẽ cười nói.
Trang thứ ba, đám bạn bè bắt đầu xếp hàng yêu cầu “Hủ Hủ Nho Sinh” giảng giải quá trình hôn môi, Bách Doãn không cần nghĩ cũng biết Tiêu Hủ khẳng định ở sau màn hình cười.
Ánh mắt Tiêu Hủ rất đẹp, lúc cười lên ánh mắt từ đuôi mắt toát ra, đáy mắt sáng lên trong veo.
Bách Doãn nhất thời trong lòng ngứa ngáy, muốn gọi video cho Tiêu Hủ.
Nhưng bây giờ chưa tới lúc, “Hủ Hủ Nho Sinh” mặc dù đang online, nhưng đã 20 phút chưa trả lời comment, có thể đang bận chuyện công việc.
Bách Doãn tiếp tục xem bài post, thấy có người cư nhiên đăng ký một ID “Hủ Hủ Súc Sinh”, ảnh đại diện giống hệt “Hủ Hủ Nho Sinh”, đang say sưa viết toàn bộ quá trình hôn môi.
Người kia tốc độ gõ rất nhanh, liên tiếp vài comment đều là lời của hắn.
Rất nhiều bạn bè sơ ý, không chú ý tới “Súc sinh” và “Nho Sinh” khác nhau, xem xong liền comment “Đm đúng là ép người ta xem nha.”
Bách Doãn không nói gì, dùng “Phơ phất mộc ngốc fufu” trả lời: Mấy người mù à? Người kia không phải lầu chủ.
Bài post lại càng náo nhiệt hơn, bị tiểu hoàng cổn văn (ý chỉ nói thô tục bậy bạ) khơi dậy hứng thú, mọi người không ngừng tag “Hủ Hủ Nho Sinh”, thậm chí có người nói nếu lầu chủ không xuất hiện, mọi người sẽ tin “Hủ Hủ Súc Sinh” chính là tiểu hoàng cổn văn này.
Bách Doãn xoa thái dương nghĩ, Tiêu Hủ khẳng định đứng ngồi không yên.
Quả nhiên, 10 phút sau, “Hủ Hủ Nho Sinh” xuất hiện: Vừa nãy đang bận, lầu trên đừng bịa đặt, hắn chỉ là hôn tôi một chút, không có kịch liệt như vậy.
Comment trả lời lại bắt đầu đũa giỡn, quần chúng ăn dưa (hóng chuyện) đều yêu cầu miêu tả tỉ mỉ hôn như thế nào.
Hủ Hủ Nho Sinh: Hôn mà còn hỏi hôn làm sao? Chính là vùi đầu hôn thôi!
Bách Doãn mở máy tính ra, lấy thân phận du khách (không đăng ký ID) vào diễn đàn, lại mở điện thoại di động, bấm trò chuyện video.
Tiêu Hủ mím môi cười gõ bàn phím, vừa nhìn điện thoại, tim liền đập nhanh hơn — Bách Doãn xưa nay chưa từng gọi video với anh.
Điện thoại rung liên tục, người comment trên diễn đàn cũng liên tiếp báo tin, anh có hơi hoảng, do dự một chút vẫn nhận cuộc gọi.
Bách Doãn ở nhà, mặc áo sơ mi trắng, dựa vào cửa sổ bên tường phòng sách.
“Đang làm gì thế?” Bách Doãn hỏi.
“Làm việc a, giờ này thì còn có thể làm gì nữa?” Tiêu Hủ đặt điện thoại lên bàn, đùa nghịch cà vạt một chút, hai tay đặt trên bàn phím, cố gắng đem hưng phấn trong giọng nói áp chế lại: “Còn cậu? Tìm tôi có việc gì à? Làm xong bài tập hè rồi sao?”
Bách Doãn không nói gì: “Tôi không coi đó là bài tập nhà vào kì nghỉ hè.”
“Ồ.” Tiêu Hủ chú tâm, làm mới trang hai lần, có người bạn hỏi: Vùi đầu hôn? Ngoài quần lót hả? Uây, kích thích kích thích, tôi thích nhất kiểu này, hôn bên ngoài quần lót, chậc chậc chậc!
Hầu kết Tiêu Hủ khẽ động, tự mình tưởng tượng, mặt nhất thời liền đỏ, khóe môi cũng không kìm được mà nhếch lên.
Bách Doãn cũng thấy cái comment kia, nhìn thấy hết phản ứng của Tiêu Hủ, hỏi: “Đang nhìn cái gì?”
“Cấp dưới gửi văn kiện.” Tiêu Hủ khóe miệng run run, nhìn bộ dạng thực sự không nhịn nổi, nóng lòng muốn tắt video, “Không có việc gì thì tôi cúp máy đây, hôm nay bận quá, văn kiện có hơn 80 trang, trước khi tan làm phải xem rồi ký tên nữa.
Cậu cũng đi đọc sách đi, ngoan a.”
Bách Doãn nghe cái câu “Ngoan a”, gần như muốn cười ra tiếng, hắng giọng nói: “Tôi hôm nay không muốn học, muốn nhìn anh một chút.”
Tiêu Hủ không dám nhìn thẳng vào camera, mắt nhìn trừng trừng máy tính, mặt so với lúc nãy còn đỏ hơn.
Bách Doãn tiếp tục nói: “Mở video đi, tôi không quấy rầy anh làm việc, cũng không nói chuyện với anh, anh cứ xem văn kiện, tôi xem anh.”
Đám bạn bè tiếp tục nói: Quần lót có phải bị liếm đến ướt rồi?
Tiêu Hủ nhìn mà choáng váng, “A….!Tôi, tôi muốn làm việc.”
“Anh làm đi, tôi không nói.”
“Nhưng mà…”
“Tôi sợ anh chạy, muốn nhìn anh.”
Tiêu Hủ triệt để thất bại, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Vậy cậu…cậu cứ nhìn đi!.”
Bách Doãn mặt không biến sắc thản nhiên comment, “Hủ Hủ nho sinh” vẫn chưa trả lời.
Trong video, Tiêu Hủ ưỡn lưng thẳng tắp, lạch cạch gõ bàn phím, mà vẻ mặt đó vừa nhìn là biết không giống đang xem văn kiện.
Làm gì có vị tổng tài nào xem văn kiện mà mặt đỏ ửng, hai mắt ẩn tình, khóe môi phát run?
Bách Doãn chăm chú nhìn Tiêu Hủ, đáy lòng mềm nhũn, cảm giác mình có chút hơi quá đáng, hiện tại quả là nhịn không được.
Thậm chí còn muốn cách màn hình hôn Tiêu Hủ một cái.
1 phút sau, “Hủ Hủ Nho Sinh” trả lời: Không có hôn ngoài quần lót! Hắn là đem quần lót cởi ra mới hôn!
Gõ xong hàng chữ này, Tiêu Hủ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm máy tính một hồi, mắt đột nhiên trợn to.
Bách Doãn đang thưởng thức vẻ mặt đáng yêu của anh, thấy anh khẩn trương, mới dời lực chú ý đến comment.
Trên mạng đủ loại người, quả nhiên ai cũng đều là Sherlock Holmes, liên tiếp có người chỉ ra: Cái gì gọi là “Hắn đem quần lót cởi ra” hả? Hắn hôn cậu tại sao còn muốn cởi quần lót của chính mình ra? Là tôi hiểu sai, hay là cậu biểu đạt sai?
Cùng mấy comment nhanh chóng phân tích, từng bước tiếp cận chân tướng.
Bách Doãn nhìn về phía điện thoại di động, chỉ thấy Tiêu Hủ vừa vội vừa vui vẻ, trong mắt pha lẫn vui mừng cùng xấu hổ không thể che được.
Tiêu rồi.
Bách Doãn theo bản năng sờ sờ lồng ngực mình, chấp nhận mà nghĩ, chính mình đại khái là càng lún càng sâu rồi, bằng không làm sao sẽ bị từng vẻ mặt của Tiêu Hủ dễ dàng động tâm.
Hủ Hủ Nho Sinh: Mấy người không cần đoán, sự thật chính là tôi không cẩn thận mặc quần lót của hắn, mấy người toàn nghĩ bậy bạ gì đâu, là quần lót sạch, tôi lấy từ trong tủ của hắn, không có dịch thể linh tinh gì cả!
Comment nhất thời đã lên đến 2 trang, Bách Doãn lười xem, chuyến chú nhìn, hoặc nhịn cười hoặc nhíu mày nhìn Tiêu Hủ.
Hủ Hủ Nho Sinh: Chính là một cái quần lót bình thường nha! Không phải quần chữ T(chắc là quần lọt khe)! Quần lót rách là cái gì?
Bách Doãn nghĩ, anh vẫn là không cần biết thì hơn.
Câu chuyện dần dần không đứng đắn, có người dán hẳn hình ảnh vào, Tiêu Hủ vẻ mặt vô cùng đặc sắc, một hồi kinh ngạc một hồi trầm tư.
Mấy phút sau, trong bài post lại xuất hiện comment trả lời của Hủ Hủ Nho Sinh: Cảm ơn đã chia sẻ!
Bách Doãn đỡ trán, không nhịn được nữa liền vào comment, cố gắng đem câu chuyện quay trở về.
Phơ phất mộc ngốc fufu: Lầu chủ không cần hôn a!, xem ra người trong lòng anh hiểu nhiều hơn anh, lần sau chờ hắn hôn anh trước, anh lại hôn hắn cũng không muộn.
Comment này rất nhanh bị trôi mất, Bách Doãn không biết Tiêu Hủ có đọc được không.
Trong video Tiêu Hủ đang chống cằm, để lộ cái cổ thon dài.
Hủ Hủ Nho Sinh: Thật không dám giấu diếm, tôi còn muốn mặc quần lót của hắn!
Bách Doãn:…!
Đám bạn bè lại bắt đầu xếp hàng, chỉnh tề mà gọi: Hủ Hủ! Súc Sinh!
Bách Doãn nghĩ rằng comment của mình sẽ không được để ý tới, đang chuẩn bị comment lại, liền thấy Tiêu Hủ mạnh mẽ nhấn chuột.
Làm gì vậy? Hắn vừa nghĩ vừa gõ comment mới, lúc này mới phát hiện comment của mình bị chuyển ra ngoài.
Hủ Hủ Nho Sinh: Ma mới cũng đừng có mà chỉ bảo tôi a! Tôi nhớ cậu, cậu lần trước cũng chỉ bảo này nọ trong một bài post.
Bách Doãn sửng sốt.
Trong video, Tiêu Hủ rất kiêu ngạo mà hừ một tiếng.
Bách Doãn nhịn không được, phá vỡ lời hứa “không nói chuyện”, hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Hủ lúc này mới nhớ tới còn đang mở video, “A” hai tiếng, nói dối: “Hạng mục quy tắc chi tiết viết sai bét, tôi vừa mới bảo bọn họ viết lại.”
Bách Doãn bất đắc dĩ nghĩ, hóa ra ý kiến của mình trong mắt Tiêu Hủ là cái trình độ nát bét này.
Buổi tối, hai người ai cũng không nói đến chuyện bài post.
Bách Doãn theo thường lệ ở bếp nấu đồ ăn khuya, Tiêu Hủ ở thư phòng đắp mặt nạ.
Một ngày trước làm quá kịch liệt, Tiêu Hủ không dám nghĩ, nhưng buổi chiều liền tiếp thu lượng lớn kiến thức trong comment, dẫn đến đầu óc luôn nghĩ đông nghĩ tây, chỉ cần ở cùng Bách Doãn, ánh mắt liền thường xuyên liếc nhìn đũng quần Bách Doãn.
Bách Doãn đương nhiên chú ý tới, có chút muốn nhân cơ hội này trêu chọc anh, nhưng lại cảm thấy buổi chiều mới đùa hơi quá, bây giờ lại trêu, có hơi không có nhân tính.
Trêu đùa Tiêu Hủ cũng sẽ nghiện, yêu thương Tiêu Hủ cũng sẽ nghiện.
Bình an vô sự mà qua một tuần, Tiêu Hủ muốn bốn lần, càng ngày càng chủ động, nhưng dù gắn bó như keo như sơn, vẫn chưa chọc thủng tầng giấy.
Bách Doãn suy nghĩ nên làm sao để khiến Tiêu Hủ triệt để thẳng thắn.
Từ khi có cơm trưa đặc biệt, Tiêu Hủ liền không đến phòng gym nữa.
Một buổi trưa, Tiêu Sạn đến thăm dò, vừa nhìn Tiêu Hủ gắp lên một đũa thịt bò xào rau thơm, liền cười chế nhạo nói: “Đúng là tiểu gia hỏa không có nghị lực.”
Tiêu Hủ nói: “Anh, anh nghe em phân tích một chút.”
“Phân tích cái gì?”
“Em cảm thấy tiểu Doãn hình như thật sự yêu thích em, cậu ta…”
Tiêu Sạn cắt đứt “Em cảm thấy trước đây cậu ta không thích em?”
Tiêu Hủ thầm nghĩ không ổn, biết anh trai mình quá thông minh, nói mấy câu là có thể phát hiện ra vấn đề.
Anh nào dám nói với Tiêu Sạn là mình vội vàng làm cái việc kia, Tiêu Sạn nếu như biết chân tướng, nhất định xảy ra vấn đề lớn.
“À không”.
Cho nên không thể làm gì khác hơn là cố gắng trấn định nói: “Em không phải lớn hơn cậu ta 8 tuổi sao, em trước đây có chút lo lắng, cảm thấy tuổi nhỏ như vậy, có thể không nghiêm túc với em.
Nhưng bây giờ phát hiện, cậu ta hình như thật sự nghiêm túc.”
Ánh mắt Tiêu Sạn có vài phần xem xét, “Phải không?”
“Đúng vậy!” Tiêu Hủ lập tức đem cơm trưa mới ăn được một nửa đẩy ra ngoài, “Tiểu Doãn mỗi ngày đều làm cơm trưa cho em, chị Kỳ Kỳ cũng không phải ngày nào cũng làm cơm cho anh, anh hâm mộ em không?”
Tiêu Sạn mỉm cười, “Nhãi con, đắc ý với anh hả?”
Tiêu Hủ lại gắp một miếng thịt bò, nhíu mày.
Tiêu Sạn nói: “Bách Doãn người này, anh đã biết rõ.”
Tiêu Hủ giật mình, “Anh! Anh điều tra cậu ta?”
“Không phải.” Tiêu Sạn nói: “Em đừng khẩn trương, anh chỉ là muốn biết một chút thôi…!Em theo người ta, đối phương gia cảnh như thế nào, phẩm hạnh ra sao, anh phải biết rõ.”
Tiêu Hủ hơi nhíu mày lại.
“Một tên nhóc rất tốt.” Tiêu Sạn cười cười, “Đáng tin hơn tiểu tổ tông của anh.”
Tiêu Hủ thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Sạn lại nói: “Em nói hắn thích em, em đừng thị sủng mà kiêu là tốt rồi.”
“Em á?” Tiêu Hủ kinh ngạc: “Thị sủng mà kiêu là cái quỷ gì? Anh, anh thật là quá đáng.”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Em từ nhỏ tính tình đã như thế này, cũng trách mọi người quá cưng chiều em, đem em chiều hư.
Trước đây mỗi ngày em đều đến phòng gym, không ăn cơm, có phải là muốn bày ra mặt tốt nhất của mình? Hiện tại thì sao, ý thức được người ta là nghiêm túc với em, liền lập tức buông lỏng, ăn nhiều như vậy cũng không vận động.
Anh nói không sai chứ?”
Tiêu Hủ bị nói đến đỏ cả mặt, vội vàng đem Tiêu Sạn đuổi đi.
Buổi chiều, thư ký đem một cái chuyển phát nhanh đặt trên bàn, anh lòng như lửa đốt mở ra, vừa nhìn liền cầm lên.
Quần lót rách trong comment ở bài post, rốt cục đã tới!.