Đọc truyện Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây FULL – Chương 34
Tiêu Hủ hiển nhiên là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, thật không tiện đi gặp bác sĩ, hiện tại quả là đau dữ dội, cho nên mới lên diễn đàn viết topic cầu viện.
Nhưng mà nhìn những dòng này, Bách Doãn cảm thấy tim đập nhanh một hồi.
Tiêu Hủ từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, cuộc sống sinh hoạt phóng túng, cho nên rất ít đề phòng, mẫu hình mở khóa đơn giản đến mức phát giận, đại khái không hề biết điện thoại đã bị xem lén, cũng không biết nên xóa lịch sử lướt web, hoặc cũng có thể không để ý tới, comment lẫm lẫm liệt liệt, từ “làm tình thô bạo” xuất hiện nhiều lần, bài viết “phía sau bị rách nên làm sao đây” khá nhiều lượt xem, nhưng chỉ lác đác vài cái bình luận, chỉ có “Hủ Hủ Nho Sinh” quang minh chính đại mà viết: Cảm tạ đã chia sẻ…!
Nhưng cái này là bài viết về chủ đề bị nhiễm trùng, Tiêu Hủ đăng dưới dạng ẩn danh.
Người vô tâm như thế, lại hấp tấp, khó chịu, bất lực, cũng có xấu hổ, mới cẩn thận dè dặt dùng phương thức ẩn danh lên mạng cầu viện người lạ?
Bách Doãn cầm điện thoại đi ra phòng ngủ, đứng trên ban công đốt điếu thuốc.
Nửa đêm thấy một câu đùa ghẹo sôi nổi trong topic: Lầu chủ, người cậu thích không phải người a!
Hắn đem khói thuốc hít vào trong phổi, thầm than lời này mắng quả không sai.
Tiêu Hủ rõ ràng đã lừa hắn, hắn hoàn toàn không hay biết gì, theo lý thuyết người không biết thì vô tội, huống hồ chuyện tình một đêm kia là Tiêu Hủ tự nguyện, hắn không có lý do gì cảm thấy áy náy, càng không cần phải chịu trách nhiệm với Tiêu Hủ, hắn căn bản không biết Tiêu Hủ bị thương, Tiêu Hủ giả bộ là tay tình trường già đời như vậy, hắn tại sao lại áy náy?
Nhưng thứ tình cảm này bất kể có nói gì, hắn không chỉ có áy náy, đồng thời còn thấy đau lòng.
Trong bài viết nặc danh cũng có người có lòng tốt khuyên Tiêu Hủ nên mau chóng đi bệnh viện, cũng có người chỉ xem náo nhiệt, cùng Tiêu Hủ nói vài lời khách sáo.
Có thể thấy được Tiêu Hủ rất là nôn nóng, đêm hôm đó trả lời tỉ mỉ không ít.
Dầu bôi trơn? Tôi có dùng a, cũng đã khuếch trương rồi, nhưng lúc làm thật sự rất đau.
Đúng, tôi tự mình khuếch trương, rất đầy đủ, nhưng đây là lần đầu, thực sự không có kinh nghiệm.
Hắn hả? Không không, là tôi chủ động, tôi ở trên.
Mới vừa đưa vào cũng rất đau, tôi miễn cưỡng ngồi xuống.
A? Đừng làm tôi sợ chứ, chắc không bị rách, lúc đó không có chảy máu.
Nhưng rất đau, đau muốn chết luôn.
Tôi không có khóc.
Tôi thật sự không có khóc, khóc có gì tốt chứ!
Mấy người không nên hỏi vấn đề này, tôi thích hắn lâu lắm rồi, làm cũng đã làm, nhất định phải làm cho xong, đau tôi có thể nhịn.
Ngón tay Bách Doãn run run, tàn thuốc rơi xuống, tụm lại thành một đống dưới đất.
Đốt ngón tay bị thuốc lá cháy đến, hắn run một cái, trong mắt tràn đầy tức giận.
Giận Tiêu Hủ, cũng giận chính mình.
Bài viết có bốn trang, càng lật ra sau, người nói chuyện cẩn thận càng ít.
Nhiều người xem xong bình luận của Tiêu Hủ, cười nhạo Tiêu Hủ là tên ngu si, người có ít hàm súc khuyên lầu chủ nên trưởng thành thêm, kẻ miệng bẩn trực tiếp mắng ti tiện, nôn nóng để người ta làm.
Bách Doãn cau mày, càng thêm tức giận.
Nhưng Tiêu Hủ tựa hồ bình tĩnh hơn hắn rất nhiều, chưa đáp lại bất kì comment khiêu khích nào, nhưng ở dưới liền phát hỏa.
Comment của tên kia nói: Lầu chủ, người trong lòng cậu là một tên cặn bã a? Chơi cậu xong kéo quần lên liền bỏ đi, cậu bị thương hắn cũng không trở lại thăm một chút, mẹ hắn đây vẫn là người sao? Khuyên cậu sớm hết hy vọng đi, coi như bị chó chơi một lần.
Tiêu Hủ trả lời: Con mẹ nó anh thối lắm! Hắn không phải cặn bã, là hắn không biết! Tôi cũng không muốn cho hắn biết, anh không hiểu thì đừng có nói lung tung!
Có lẽ là bởi vì quá kích động, Tiêu Hủ ngã ngựa (mình không hiểu lắm, có lẽ là chỉ việc Tiêu Hủ đang đăng bài viết ở chế độ ẩn danh nhưng lại dùng ID công khai để comment nên vô tình bị phát hiện), rất nhiều comment và bài viết đều thấy ID “Hủ Hủ Nho Sinh”, bình luận sau đó đều xếp một hàng mà viết: Thì ra là cậu!
Bách Doãn nhìn thấy như vậy, lòng vốn đã chua xót càng thêm tức giận.
Trang chủ thông báo, Tiêu Hủ đã sửa lại dòng trạng thái, lại chỉnh sửa bài viết ẩn danh lại lần nữa.
Hắn thở dài, tưởng tượng dáng dấp hổn hển của Tiêu Hủ lúc soạn bài post — bởi vì đau, Tiêu Hủ không ngồi, đứng ở bên tường, điện thoại để trên tường, mặt rất đỏ, mắt cũng đỏ, dùng sức cắn môi dưới, rất muốn khóc.
Tiêu Hủ còn ở trong bài post phủ nhận chuyện mình khóc, nhất định là nói dối.
Bách Doãn không khỏi nghĩ: Nếu như lúc đó mình có ở đó…!
Nhưng mà hiện thực không có nếu như, sự thật chính là Tiêu Hủ một mình vượt qua đoạn thời gian khó chịu đó, mà hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì phần người vào quấy quá đông, chính chủ đứng ra can thiệp, sau đó comment yên ắng hơn rất nhiều, một người bạn từng được Tiêu Hủ comment “Chúc cậu hạnh phúc” nói: Tôi biết cậu rồi nha, nhanh đi bệnh viện đi! Này bảo bối, thân thể quan trọng hơn, không thể đùa được.
Đừng có chấp nhặt với mấy tên bên trên làm gì, lần trước nhận được lời chúc của cậu, lần này tôi cũng mong cậu và người trong lòng hạnh phúc mỹ mãn.
Hôm nay liền đi bệnh viện đi, ngoan, lúc về nhớ báo tin.
Luôn có người dùng thiện ý báo đáp thiện ý.
Mấy giờ sau Tiêu Hủ trả lời: Cảm ơn, tôi đã đi bệnh viện, bác sĩ đưa thuốc, bảo không nghiêm trọng, chỉ cần mỗi ngày bôi 3 lần là được.
Lại có người trào phúng: Nha, tự mình bôi? Phắc phắc phắc, tự mình khuếch trương tự mình động, hoa cúc hỏng còn tự chữa, đúng là ngu ngốc a, tội nghiệp chết tôi rồi.
Tiêu Hủ chưa đáp lại, nhưng người bạn khuyên Tiêu Hủ đi bệnh viện kia lấy 1 chọi 10, mắng toàn bộ mấy người nói lời khó nghe.
Bách Doãn đã sớm nghe nói mồm mép Gay đặc biệt lợi hại, rốt cuộc lúc thấy được, cũng không tỉ mỉ xem.
Trong lòng ý nghĩ toàn là Tiêu Hủ – Tiêu Hủ một mình đến bệnh viện, trở về một mình bôi thuốc.
Tiêu Hủ nhát gan như vậy, nhìn thấy hắn xào rau ở bếp, cũng phải tránh ra xa, sợ bị dầu văng đến, bình thường có chút bệnh vặt, cả nhà Tiêu gia đều như lâm đại dịch.
Lần bị thương ở nơi kia, có lẽ là lần đau nhất từ nhỏ đến lớn của Tiêu Hủ.
Mặt trời ngày càng lên cao, phố xá đã náo nhiệt trở lại.
Bách Doãn xoay người nhìn căn nhà bị Tiêu Hủ làm cho bừa bộn một chút, bắt đầu dọn dẹp.
Hắn rất cần tìm chuyện gì đó để làm, nhưng cho tới khi cả căn phòng đều được dọn dẹp ngay ngắn gọn gàng, tâm tình rung động khó giải thích kia đều không thể phai đi.
Lại một lần nữa vào diễn đàn, nhìn bài viết của Tiêu Hủ, nhớ tới sáng sớm nay Tiêu Hủ nói tối muốn ăn canh rau xanh với đậu hủ.
Thì ra là sợ béo lên.
“Nghĩ lung tung cái gì đây?” Hắn bất đắc dĩ tự nói: “Anh sao lại ngốc như vậy?”
Buổi trưa hải sản không nhiều lắm, hắn chọn ít hàu, chuẩn bị buổi tối nướng cho Tiêu Hủ – nếu như cơm tối chỉ ăn canh đậu phụ, Tiêu Hủ nhất định sẽ đói.
Trước đây Tiêu Hủ ban đêm đói bụng, hắn nhiều nhất cũng chỉ nấu một bát mì, nhưng bây giờ, hắn muốn đối tốt với Tiêu Hủ.
Tốt hơn một chút.
Tiêu Hủ không biết quý trọng chính mình, như vậy hắn càng thêm để tâm.
Trên đường về nhà, tâm tư dần dần rối thành một đoàn.
Về đến nhà, hắn vào thiết lập trang chính của Hủ Hủ Nho Sinh, đóng hết mấy thông tin người khác có thể thấy được, cũng dùng di động của mình đăng kí diễn đàn, đăng ký một cái tên: Fufu ngốc phơ phất, sau đó viết một đoạn văn lên án tiểu chó săn trong bài viết.
Fufu ngốc phơ phất: Tuổi tác chỉ là hắn lấy cớ mà thôi.
Lời này không phải nói cho lầu chủ, mà là nói cho Tiêu Hủ và mình.
Tiêu Hủ có thể không biết, nhưng đây là hắn cam đoan —
Đối với anh, tôi tất nhiên để ý.
Trước khi đăng ký cái này, hắn đã hiểu rõ.
Tiêu Hủ thật ra là người tự cao, đối với chuyện này sợ hãi như thế, lại cố làm ra vẻ, rõ ràng không hề có kinh nghiệm, lại nhất định phải giả dạng một tay tình trường già đời.
Tại sao? Không phải là sợ bị hắn ghét bỏ sao? Tiêu Hủ yêu cùng chờ đợi, cái gì cũng không nói, chỉ là hi vọng hắn sẽ yêu thích.
Tiêu Hủ có ngạo kiều của chính mình, đại khái là muốn bị nhìn thấu, cũng vừa sợ bị nhìn thấu.
Hắn cân nhắc hồi lâu, quyết định tạm thời không vạch trần ngụy trang của Tiêu Hủ.
Tiêu Hủ hi vọng được hắn yêu thích, hắn không có cách nào lập tức trả lời, chỉ có thể tiến hành theo chất lượng.
Đưa ra đề nghị quen nhau chính là hắn, cho dù không biết tâm tư của Tiêu Hủ, hắn cũng sẽ nghiêm túc với phần tình cảm này.
Bây giờ đã rõ ràng suy nghĩ trong lòng Tiêu Hủ, tuy rằng vừa tức giận vừa kinh sợ, nhưng so với sự chua xót trong lòng, tức giận đã không đáng nhắc tới nữa.
Nếu Tiêu Hủ nhất định giả bộ với hắn, hắn cũng có thể phối hợp mà diễn một chút.
Dù sao mong muốn của Tiêu Hủ là sự chung tình của hắn, chứ không phải là bố thí lòng tội nghiệp.
Hắn cần phải chiếu cố sự kiêu ngạo của Tiêu Hủ.
Nếu như tương lai trở nên yêu nước chảy thành sông…!
Hắn nhìn ảnh chân dung của ID Hủ Hủ Nho Sinh nghĩ, vậy thì yêu!
Chiều tối Tiêu Hủ trở về, quả nhiên uống một bát canh đậu hủ rau xanh, sau đó lén lén lút lút ở phòng vệ sinh đặt ra mỹ phẩm dưỡng da, chỗ quá chật không để hết, lại đem toàn bộ tới thư phòng.
Quan hệ yêu đương có lẽ là một loại ma pháp kỳ quái, trước đây đối mặt với Tiêu Hủ, hắn hầu như đều là vẻ mặt không dễ chịu gì, nói chuyện lời lẽ vô tình, thỉnh thoảng chỉ đùa một chút.
Nhưng bây giờ nhìn Tiêu Hủ, ánh mắt không tự chủ được liền nhu hòa, muốn bảo hộ, thậm chí muốn trêu đùa.
Lại giống như buổi sáng chặn Tiêu Hủ ở trong phòng vệ sinh.
Tiêu Hủ rốt cuộc cũng bày dọn xong đống bình bình lọ lọ kia, bắt đầu đắp mặt nạ, hắn lặng lẽ đến gần, vốn chỉ là muốn dọa Tiêu Hủ một chút, hai tay liền kìm lòng không được mở ra, lại thu vào, đem Tiêu Hủ quây vào trong ngực.
Tiêu Hủ rõ ràng cương lên, mặt nạ dưỡng da rơi trên đũng quần, dáng vẻ không nhúc nhích kia làm cho tim hắn mềm nhũn.
Trước đây tại sao lại không phát hiện, Tiêu Hủ khẩn trương như vậy rất đáng yêu.
Tiêu thiếu gia đáng yêu còn vì mình mà sinh khí tranh luận, đây quả thực là quá mức đáng yêu mà.
Trêu Tiêu Hủ xong, hắn trở lại phòng ngủ của mình, ngẫm lại lời vừa nói chuyện vừa làm, chỉ thầm cảm thấy không ổn.
Sau khi bình tĩnh một hồi lâu, nhìn thời gian không sai biệt lắm, hắn đi tới thư phòng lần nữa, dùng hàu nướng dụ dỗ ý định ăn uống điều độ bảo trì vóc dáng của Tiêu Hủ.
Tiêu Hủ qua quýt từ diễn đàn tiếp thu kinh nghiệm, dùng các loại mỹ phẩm xa hoa dưỡng da, chỉ vì bảo vệ cái Trời sinh quyến rũ, cái này không thành vấn đề, hắn cũng không quản.
Mà Tiêu Hủ muốn ăn uống điều độ, hắn cũng không thể quản.
Cũng may Tiêu Hủ không phải người ý chí kiên định, hắn quăng tí mồi nhử, Tiêu Hủ liền giương mắt trông mong.
Bộ dạng Tiêu Hủ ăn hàu nướng có chút buồn cười, muốn giữ vẻ nhã nhặn, lại hận không thể cắn một cái vào trong miệng.
Hắn quay đầu đi cười, Tiêu Hủ ăn chăm chú, đại khái không nhìn thấy được.
Bất giác bị một người hấp dẫn, dường như so với được người khác thích càng thêm thú vị.
Thu suy nghĩ lại, hắn lần nữa thấy comment của Hủ Hủ Nho Sinh ở dưới bài viết “Tiểu chó săn nhà cậu làm việc có tốt không?”, câu trả lời: “Tốt”, còn để trong dấu ngoặc.
[ Rốt cuộc cũng có thể tham gia chủ đề này?], hắn nhẹ nói: “Vậy trước kia thực sự nghẹn khổ anh rồi.”.