Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây

Chương 17


Đọc truyện Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây FULL – Chương 17


Làm trong bệnh viện xã không thể tùy ý xin nghỉ, một khi đã tham gia xếp lớp, nếu không phải là tình huống đặc biệt, cả kì nghỉ hè phải ở lại.

Vì vậy chuyện trở về Trọng Thành thăm Tiêu Hủ cũng là Bách Doãn vừa nghĩ tới mà thôi.

Nhưng làm hắn bực bội chính là, ý nghĩ này sau khi nảy sinh lại không thể vứt đi được, làm xong công việc, mặc kệ rảnh rỗi hay làm gì đều sẽ nghĩ tới Tiêu Hủ.

Người này sau khi về nước cũng không đi với bạn bè, không biết là đang làm gì, có phải vẫn đang còn cảm nắng, ngày đó giọng nói trong điện thoại có chút khàn khàn, có lẽ là vẫn chưa hết bệnh, ban ngày có làm việc chăm chỉ không, ban đêm có phải lại đi lêu lổng hay không…!
Dường như mỗi lần nghĩ đến Tiêu Hủ, cuối cùng đều dừng lại ở hai chữ “lêu lổng”.

Bách Doãn nhắm mắt xoa xoa mi tâm, hình ảnh buổi sáng ngày hôm đó Tiêu Hủ thân thể trần truồng nằm bên cạnh hắn ngủ say quả thực không thể xua đi được.

Tiêu Hủ rất trắng, dấu hôn trên cổ tay cánh tay đặc biệt rõ ràng.

Mặc dù Tiêu Hủ không nói, Bách Doãn cũng biết đây là dấu vết sau khi mình say rượu để lại.

Vừa nghĩ tới người khác cũng sẽ ở trên người Tiêu Hủ làm ra loại dấu vết này, đột nhiên lại có cảm giác như đồ của mình bị người khác cướp mất.

Mà cái này thật không có đạo lý a!
Cũng là tình một đêm, hắn làm được, người khác lại không được?
Trong mắt Tiêu Hủ, hắn cũng đâu phải người đặc biệt gì.

Không đúng, không chừng Bách Doãn cũng là “đặc biệt” đi, nếu không làm sao Tiêu Hủ lại lấy loại giọng điệu tùy tiện kia mà nói hắn “Tiểu xử nam kỹ thuật quá tệ”?
Bách Doãn nghĩ quá chăm chú, không chú ý tới lửa đã cháy đến đoạn cuối.

Hắn lắc lắc tay, nhíu mày nhìn chỗ bị phỏng, nội tâm không rõ là tư vị gì.

Muốn gặp lại không gặp được, trong lòng càng rối loạn, họ Tiêu kia đã sắp làm hắn phát điên lên rồi.

Vốn là, trước khi bắt đầu khóa học Bách Doãn không có cách nào rời khỏi Kiêu Thị, nào ngờ một tuần sau hạng mục điều chế thuốc giữa một trường khác với bệnh viện xã có vấn đề, mọi hợp tác với các trường khác trong toàn thành phố đều bị tạm ngưng, quân y cũng triệu hồi các học sinh đến.

Lúc biết được tin đó Bách Doãn đang làm việc tại bệnh viện, ngay cả trường học cũng không quay về, trực tiếp mua vé tàu hỏa cao tốc trở về Trọng Thành, đi thẳng đến nhà ga.

Đầu óc có chút loạn, mãi đến khi tàu đã chạy được một hồi lâu, mới ý thức được chính mình lòng như lửa đốt mà chạy về Trọng Thành, rõ ràng là chỉ vì muốn biết Tiêu Hủ đang làm gì.

Lúc đến nơi đã là hoàng hôn, Trọng Thành quá nóng, không khí oi bức phả vào mặt.

Trong người hắn chỉ có ví tiền, điện thoại cùng một chuỗi chìa khóa, do dự một chút, chưa gọi điện thoại cho Vinh Quân, cũng không đến chỗ y, nghĩ tới chỗ hai người họ đang ở, Bách Doãn đón xe trở về căn nhà cũ hắn đã ở mười mấy năm trước đây.

Không biết tại sao, lúc ở Kiêu Thị suốt ngày nghĩ đến Tiêu Hủ.


Bây giờ đã trở về, xúc động muốn gặp mặt lại không mạnh như vậy nữa.

Xung quanh khu dân cư cũ có rất nhiều quán tiện lợi, Bách Doãn mua một phần cơm chiên, một ít trái cây, định nghỉ ngơi trước một đêm, ngày mai sẽ tìm cớ đi gặp Tiêu Hủ.

Phòng cũ đã ba năm không có người ở, nhưng điện nước vẫn xài tốt, bên trong cũng quét tước sạch sẽ, yên tĩnh.

Vinh Quân không nỡ bỏ chỗ này, nên thường xuyên tới đây nhìn một chút.

Hắn giống Vinh Quân vẫn nhớ nghĩa cũ, hiện tại bọn họ đã sống khá hơn, nhưng vẫn không quên được thời gian đã cùng nhau sống tại nơi đây.

Cơm chiên vừa cứng lại vừa mặn, Bách Doãn ăn hai miếng liền ngán, lục tìm một chút trong bếp, vậy mà tìm được một chút đồ ăn có lẽ đã quá hạn sử dụng, dầu muối tương dấm đều còn, mặc dù không có rau và trứng gà, tỏi hành cũng không có, không thể làm ra được món ăn quá ngon, nhưng lấp tạm vào bao tử cũng không có vấn đề gì.

Lúc nước sôi lên, Bách Doãn chợt nghĩ tới hai năm trước cũng nấu qua một nồi canh không quá nhiều gia vị.

Khi đó hắn vẫn là học sinh lớp 12, ở trong nhà Tiêu Hủ.

Ban đêm Tiêu Hủ đột nhiên trở về, ở phòng khách lục tung tùng phèo, tạo ra không ít tiếng động nhỏ.

Hắn từ thư phòng đi ra, “Anh tìm gì?”
“Tôi đói bụng”.

Tiêu Hủ quỳ gối trên mặt thảm cạnh bàn trà, cầm lấy một gói bò khô cay còn chưa xé mở, nhỏ giọng than thở: “Tối nay xã giao mệt muốn chết, đồ ăn lại quá nhạt nhẽo, tôi còn nghĩ không biết có phải là do góa phụ nấu không đấy.”
“Buổi tối đừng ăn cái kia.” Hắn chỉ chỉ gói thịt bò khô “Khó tiêu hóa.”
“Nhưng tôi đói muốn chết rồi.” Tiêu Hủ vung tay lên: “Cậu xem, số còn lại toàn là bánh quy, bánh ngọt, khoai tây chiên, miệng tôi không có mùi vị, không muốn ăn đồ khẩu vị nặng.”
Hắn suy nghĩ một chút, đi tới phòng bếp: “Tôi nấu cho anh chút đồ ăn, ít ra so với bò khô dễ tiêu hóa hơn.”
“Đồ khẩu vị nặng sao?”
“Chỉ là hơi nhiều ớt chút.”
Tiêu Hủ lập tức cao hứng, “Được được!”
Trong tủ lạnh còn ít cải xanh cùng hành đã không còn tươi, hắn lấy ra nhìn một chút, trực tiếp vứt vào thùng rác, Tiêu Hủ hỏi: “Không thêm hành không phải sẽ thiếu mùi vị sao?”
“Ừm, hỏng cả rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Gừng tỏi cũng hư rồi.” Thấy Tiêu Hủ vội vàng hấp tấp, hắn đột nhiên nổi lên ý xấu, gừng tỏi rõ ràng không hỏng, lại càng muốn nói là hỏng rồi.

“A…” Tiêu Hủ dựa vào vách tường, “Vậy thì ăn không ngon nha.”
“Thử một chút xem sao.” Hắn cũng không quay đầu lại tìm gia vị, “Đúng là ăn không ngon, chúng ta ra ngoài ăn đồ nướng đi.”
Sau lưng không còn âm thanh, Bách Doãn còn tưởng Tiêu Hủ đã trở về phòng, vừa định quay người, cánh tay đột nhiên bị đụng một cái.

“Vậy không được đâu.” Tiêu Hủ vẻ mặt quan tâm mà nhìn hắn: “Cậu lớp 12 rồi, còn nhiều bài tập như vậy, cùng tôi đi ăn đồ nướng, làm chậm trễ thời gian của cậu, sẽ làm tôi áy náy đó.


Vẫn là ăn mì đi, không có tỏi hành cũng được, ở nhà còn thiếu gì nữa, mai tôi mua đến.”
Bách Doãn cơ hồ như muốn nở nụ cười châm chọc.

Tiêu thiếu gia này được cưng chiều thành quen, làm gì cũng theo ý mình, căn bản không có ý thức suy nghĩ vì người khác.

Hắn rất muốn nói: Anh cũng biết tôi là học sinh cấp ba sao? Cùng anh đi ăn đồ nướng là chậm trễ thời gian, còn cùng anh ở đây nấu nướng không chậm trễ thời gian hả?
Nhưng hắn không muốn nói quá nhiều, đem bát mì đã nấu xong, khuấy đều rồi đưa cho Tiêu Hủ: “Nếm thử đi, chưa đủ vị thì nói tôi thêm chút ớt nữa.”
Anh nếm thử một miếng, miệng đầy dầu nói: “Đã đủ rồi! Cậu mau lên làm bài tập đi, chén bát để lát nữa tôi tự rửa.”
Bách Doãn mỉm cười, quay người trở về thư phòng.

Tiêu thiếu gia chính là như vậy, rõ ràng làm người khác phiền toái, lại còn muốn bày ra một bộ dạng quan tâm người ta.

Bách Doãn lúc thì thấy rất phiền, lúc tâm tình tốt lại cảm thấy có chút thú vị.

– —-
Nước trong nồi suýt trào ra, Bách Doãn vội vàng giảm lửa, động tác cầm đũa vô thức làm thành động tác hút thuốc, mới ý thức được bản thân cư nhiên lại nghĩ tới Tiêu Hủ rồi.

Đồ ăn trước mặt thiếu phối liệu, hắn nấu hơi nhiều, còn lại hơn nửa chỉ có thể vứt sạch.

Ngày đó cũng nấu nhiều hơn chút cho Tiêu Hủ, không phải là đánh giá cao sức ăn của anh, mà là theo mức như bình thường mà nấu thừa thêm một chút.

Hắn nhắc nhở bản thân không được cứ mãi nghĩ tới Tiêu Hủ, nhưng hiển nhiên nhắc nhở vô dụng, nên vẫn là cứ nghĩ tới.

Tắm xong đi ra, Bách Doãn đem quần áo cầu thủ cấp ba làm áo ngủ, ngồi ở ban công hút thuốc, quay đầu lại liền thấy góc tường có vết tích phấn trắng.

Đó là do Vinh Quân vẽ lên.

Về phần tại sao lại vẽ, cũng là có liên quan tới Tiêu Hủ.

Bách Doãn đỡ lấy trán, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nghĩ quả thực muốn chết a.

Tiêu thiếu gia sợ nhện, năm đó đến làm khách, sau khi ăn xong ném bàn đi, thất kinh vọt vào bếp nói trong phòng khách có con nhện.

Hắn cầm giấy vệ sinh đi xử lý, lần thứ nhất không đập chết, lần thứ hai lại dùng sức quá mạnh, đem con nhện ấn chết trên tường, lưu lại một vết bẩn vô cùng.

Vinh Quân hôm sau liền đem phấn vẽ vẽ lên, bảo là để tránh cho lần sau Tiêu Hủ đến thấy được lại sợ.

Hắn khịt mũi coi thường, không muốn gặp lại tên thiếu gia nhát như chuột kia chút nào.


Nhưng cuộc sống quá phức tạp, ai biết tương lai sẽ phát sinh cái gì.

Nghiêm túc suy nghĩ mà nói, giữa mình và Tiêu Hủ, cho dù là trước đêm đó, tựa hồ cũng không có suy nghĩ đơn giản như vậy.

Tiêu Hủ lúc đầu để lại cho hắn ấn tượng kém cực kỳ, lập dị sĩ diện, tự coi mình là trung tâm, nhát gan lại ngu ngốc, không có bất kì điểm nào ưa nổi.

Ngày đó Vinh Quân bị đưa đến bệnh viện, Bách Doãn đã vừa tự trách mình, vừa rất hận Tiêu Hủ, hai lần đẩy ngã Tiêu Hủ, hắn cho rằng Tiêu Hủ sẽ nổi giận mà nhảy dựng lên vung tay múa chân mắng “Cậu không sai à? Nếu cậu có năng lực, vì cái gì không bảo vệ được anh Quân? Cậu lợi hại như vậy, sao lúc đó không xông lên lầu đi?”
Bách Doãn hi vọng có người mắng mình, như vậy có lẽ hắn sẽ dễ chịu một chút, nhưng không có.

Cố Diệp Canh không mắng, Tiêu Hủ bị hắn đẩy ngã một thân đầy bùn cũng không.

Mấy ngày sau hắn mới biết được Tiêu Hủ bị cảm lạnh, một nửa nguyên nhân là do hắn.

Tiêu Hủ tựa hồ rất ít khi nổi giận, có lẽ là do được giáo dục tốt, hoặc có lẽ là do trái tim bao dung chăng? Chuyện hắn đẩy Tiêu Hủ ngã rồi còn mắng “Cút”, hắn cũng không có xin lỗi Tiêu Hủ, nhưng Tiêu Hủ về sau một lần cũng không có đề cập qua, đã vậy còn chủ động cho hắn mượn phòng ở.

Khi đó Bách Doãn rất không có cách nào tiếp nhận Vinh Quân cùng Cố Diệp Canh ở cùng một chỗ, mỗi ngày về nhà đều thấy hít thở không thông, rồi lại không thể bộc bạch cùng Vinh Quân.

Đề nghị của Tiêu Hủ mà nói, đối với Bách Doãn thật sự là đại ân, hắn trong lòng rất cảm kích, Tiêu Hủ muốn tới dùng cơm, hắn cũng không cự tuyệt.

Tiêu Hủ là người đầu tiên, cũng là người duy nhất nói hắn nấu ăn ngon.

Bách Doãn không có học qua nấu nướng, đều là chính mình tự tìm tòi, trước đây ở nhà làm cơm, hắn một khẩu vị, Vinh Quân một khẩu vị, không hợp nhau, sau khi lên đại học hắn chưa từng nấu ăn, có lần ra ngoài dã ngoại hắn có nấu cơm thử, bị một bạn học nữ chê bai bảo đùi gà nướng có mùi rất lạ.

Bách Doãn đến giờ cũng không biết, đồ ăn mình nấu rốt cuộc có ngon hay không?
Nhưng bộ dạng thèm thuồng của Tiêu Hủ không giống đang giả vờ.

Tiêu thiếu gia không cần thiết phải cùng hắn giả bộ, cố ý đùa cho hắn vui, có lẽ là thật sự cảm thấy ăn ngon.

“Mùi lạ” hợp nhau, cũng là duyên phận.

Nửa tháng ở chung kia trôi qua khá thoải mái, lớp 12 cần môi trường yên tĩnh, mà trong trường kỳ thực không thể không ồn ào được.

Bách Doãn đã quen ăn trên trường, về nhà nấu cơm chẳng qua là tranh thủ lúc rảnh rỗi, thay đổi tâm tình, một tuần nhiều nhất nấu hai lần.

Mà từ lúc bị Tiêu Hủ phát hiện, hắn tần suất nấu ăn cao hẳn lên.

Được người khác thừa nhận, được người khác mong chờ, rốt cuộc vẫn là khiến người ta tâm tình vui vẻ.

Vui vẻ đến nỗi có thể chịu được các loại bệnh của Tiêu thiếu gia.

Tiêu Hủ ở nhà, thường xuyên làm phòng khách cùng phòng ngủ bừa bãi lộn xộn.

Tiêu Hủ rời đi, tàn cuộc toàn bộ là Bách Doãn dọn dẹp, chăn màn cũng là hắn xếp gọn gàng.

Tiêu Hủ ngoài miệng nói “Cậu là học sinh cấp ba, tôi bồi dưỡng thức ăn cho cậu a”, rồi liên tục mua thức ăn đem tới.


Đúng, Tiêu Hủ rất thường đem câu “Cậu là học sinh cấp ba” treo bên mép, luôn nói “Tôi không thể quấy rầy cậu”, thực tế lại hay quầy rầy hắn, tỷ như lần đó buổi tối gọi điện thoại tới nói trong nhà có con nhện.

Lần kia Bách Doãn im lặng không nói gì, Tiêu Hủ ở thành Tây, còn hắn ở thành Đông, cách mười mấy cây số, coi như là hắn muốn giúp, hơn nửa đêm bắt xe qua, con nhện có lẽ cũng đã sớm chạy mất.

Tiêu Hủ giống như sắp khóc, hắn nhất thời mềm lòng, để Tiêu Hủ chạy tới đây, Tiêu Hủ thực sự đã chạy đến.

Khi đó Bách Doãn lần đầu nảy sinh một chút xúc động, muốn bảo vệ tên Thiếu gia ngu ngốc đến buồn cười này.

“Nên quan tâm anh ta một chút”, âm thanh trong nội tâm nói “Anh ta đã giúp cậu đó”.

Nếu như không phải là lần đó bị đùa bỡn, hắn nghĩ, quan hệ của mình với Tiêu Hủ có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

Tiêu Hủ khăng khăng đòi Bách Doãn làm canh lươn, hắn quả thực không muốn, nhưng không chịu nổi nài nỉ của Tiêu Hủ, đành miễn cưỡng đồng ý.

Kết quả là phí hết tâm tư làm tốt, Tiêu Hủ lại không tới.

Còn là không phải trực tiếp nói với hắn.

Ngày đó Tiêu Hủ chậm chạp chưa tới, điện thoại không bắt máy, cũng không có nhắn tin, hắn có chút bận tâm, dưới tình thế cấp bách liền gọi cho Vinh Quân, sau đó không lâu Vinh Quân nói, Tiêu Hủ ở lại tăng ca, không tới được.

Bách Doãn có chút hụt hẫng, cũng không phải vì Tiêu Hủ lỡ hẹn, mà là Tiêu Hủ không tự mình báo cho hắn một tiếng.

Tiêu Hủ ăn rất khỏe, thường xuyên than chưa đủ no, hắn liền nấu canh lươn nhiều một chút.

Như thế cũng tốt, một người căn bản không ăn hết.

Tới gần kì thi Đại học, đã ôn tập xong, ngồi trong nhà chốc lát, đột nhiên muốn đem thức ăn cho Tiêu Hủ.

Hai người ở chung cũng thoải mái, Bách Doãn cảm thấy trêu chọc Tiêu Hủ rất thú vị, làm bạn bè cũng không tệ.

Tiêu Hủ thường xuyên mang thức ăn khuya cho hắn, hắn một lần cũng chưa từng đem cơm cho Tiêu Hủ.

Dù sao cũng không muốn học bài, không bằng đem chút thức ăn cho Tiêu Hủ.

Nhưng đến công ty, mới nghe nói “Tiểu Tiêu tổng đã về từ sớm rồi.”
Tiêu Hủ căn bản không hề bận công tác.

Bách Doãn vứt cà mèn đi, cũng không gọi cho Tiêu Hủ.

Người này vẫn giống như trước đây, làm việc gì cũng chỉ nhiệt tình vài phút, không nghĩ tới cảm nhận của người khác, không quan tâm có khiến người khác phiền toái hay không, chỉ cần bản thân thích là được, hậu quả cũng không để ý tới.

Hết lần này đến lần khác đều làm người ta không thể trách cứ, bởi vì Tiêu thiếu gia cũng không có ý xấu, chẳng qua là bị chiều hư mà thôi.

Khi đó Bách Doãn nghĩ, mình và loại người này, chung quy không thể làm bạn bè..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.