Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 50: Khách mời


Đọc truyện Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm – Chương 50: Khách mời

“Câu trước, nếu trước đó anh không chế giễu em, có lẽ em sẽ tin.” Mẫu Đan giúp anh chải lại tóc, dùng ngón út phân tuyến: “Nhưng mà câu sau thì em đồng ý. Đạo diễn Trần làm việc theo thời tiết, xưa nay không câu nệ tiểu tiết.” Nói xong chính mình cũng bật cười.

Cô chải tóc, động tác rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt, Phong Hán thật muốn giữ tóc dài lâu một chút, nhưng nghĩ đến cái “tạm thời” kia, anh lại bỏ đi ý nghĩ này, vòng tay qua eo cô, chợt nhíu mày. Kéo cô lại gần, nhẹ nhàng cách lớp áo mỏng hôn lên eo cô một cái: “Quá gầy rồi.”

“Anh đang ghét bỏ em hả?” Mẫu Đan không buộc tóc cho anh nữa, chỉ qua loa vòng một vòng đuôi ngựa.

“Không có, chỉ là đang nghĩ xem làm sao để nuôi em tốt hơn?”

“Anh bỏ đi cho em nhờ, em hiện tại rất tốt rồi.” Mẫu Đan năng cằm của anh lên nhìn nhìn: “Không tồi, chẳng những không nữ tính quá, mà còn càng đẹp trai hơn, lộ ra vẻ tà mị mê người, giống như công tước ma cà rồng trong truyện tranh Nhật Bản vậy.”

“Cảm ơn, em quá khen rồi.” Buộc tóc lên xác thực nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, nhưng nghe lời này của cô, Phong Hán lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ vì chính mình có thể có được một khuôn mặt ưa nhìn, nhìn vào trong mắt cô, nghiêm trang nói: “Nếu như anh là công tước ma cà rồng, khẳng định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đồng hóa em.”

Trong mắt anh như có ngôi sao lấp lánh, luôn luôn có thể khiến cô chìm sâu trong đó, dạng chân trên đùi anh, Mẫu Đan đưa tay miêu tả mặt mày của anh: “Chúc mừng anh dụ hoặc thành công.” Kìm lòng không đặng xích lại gần hôn anh, cô thích mùi hương trên người anh.

Phong Hán nhắm mắt hưởng thụ, cảm thụ được đôi môi mềm mại của cô dần theo sống mũi đi xuống, hương thơm phả lên mặt, tế bào cả người anh cũng bắt đầu kêu gào, thời điểm cô đi vào môi anh, cả trái tim anh cũng run rẩy, chuyển bị động thành chủ động tham lam đoạt lấy ngọt ngào của cô, ôm chặt cô, để cô cảm nhận được nhịp tim vì cô mà mất khống chế của anh.

“Ưm.. ” Mẫu Đan cảm không khí trong lồng ngực đều bị anh hút hết, nhưng anh vẫn không buông tha cô, có chút tức giận, một tay đẩy anh về phía sau, song song ngã xuống giường: “Muốn… muốn cướp cò… Hô… Không được.” Thoát khỏi giam cầm muốn đứng dậy.

“Peony, không nên động đậy.” Phong Hán kéo Mẫu Đan về trong ngực, ôm chặt, thanh âm khàn khàn cho thấy anh thời khắc này rất khó nhịn: “Chờ một lát, một lát thôi.”

Một lần nữa nằm vào trong ngực Phong Hán, Mẫu Đan rất ngoan ngoãn, dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm của anh, cảm nhận được thứ chống ở bụng mình, đỏ mặt đến muốn chảy ra máu vậy. Lúc này, cô tựa như uống một chai thiêu đao tử vậy, choáng váng đến hơi mơ hồ.

Nhưng Phong Hán đã đánh giá thấp khát vọng của anh với Mẫu Đan, cuối cùng từ bỏ kiềm chế, xoay người đặt cô gái nhỏ lên giường, một mình đi tới phòng tắm.

Nằm trên giường, Mẫu Đan chớp chớp đôi mắt hoa đào ngập nước, khóe môi chậm rãi cong lên, đường cong càng lúc càng lớn, nhưng vì tôn nghiêm của Phong lão bản, hai tay cô che kín lấy miệng, không để cho mình phát ra chút âm thanh nào, lăn vòng vòng trên giường.

Bình phục nỗi lòng, cô đứng dậy xuống giường, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc khăn tắm cùng một bộ áo choàng tắm của khách sạn đặt lên giường, sau đó đến cửa phòng tắm: “Phong lão bản, anh tắm rửa đi, khăn tắm với áo choàng trên giường em đều đã giặt qua, bây giờ em lên lầu lấy cho anh bộ quần áo.”

“Bảo nhi!” Giọng nói của Phong Hán vẫn khàn khàn: “Em giúp anh lấy toàn bộ đồ đạc xuống, lát nữa trả phòng luôn.”

“Ok.” Mẫu Đan quay đầu lấy thẻ phòng, nhanh đi ra ngoài. Vì để Phong lão bản có đủ thời gian, cô sang chỗ Ngô Thanh trước.

Ngô Thanh thấy cô, cực kỳ kích động: “Đan Đan tỷ, em cho là ngươi đã say mê ôn hương, quên em mất rồi chứ.” Cô yêu công việc này, bởi vì nó chính là trạm xe đầu tiên nơi ước mơ của cô bắt đầu.

“Em thế nào rồi?” Mẫu Đan làm sao lại cảm giác chính mình không theo kịp tiết tấu của nha đầu này. Chẳng lẽ trí thông mình của nữ nhân yêu đương thật sự sẽ hạ thấp cấp tốc?

“Không sao.” Ngô Thanh đẩy kính mắt: “Em chỉ sợ bị idol em đoạt bát cơm.” Nhưng về sau ngẫm lại idol cô một ngày trăm công nghìn việc, sao có thể lúc nào cũng vây quanh chủ tử nhà mình được, còn không phải dựa vào cô?


Ra là vậy. Mẫu Đan nắm lấy vai Ngô Thanh, trấn an nói: “Đêm nay Phong lão bản sẽ đi, em đừng có đoán mò.” Sau đó vỗ vỗ vai cô nàng: “Dọn dẹp một chút, một lúc nữa chúng ta xuất phát tới cổ thành…”

“Em lái xe!” Không đợi Mẫu Đan nói hết lời, Ngô Thanh đã giơ tay phải lên tích cực tự tiến cử: “Lúc trưa xuống ăn cơm, em cố ý cầm một hộp cơm hạng thương gia đi mời bảo an hỗ trợ xem tình huống bên ngoài khách sạn.” Quay đầu nhìn chủ tử nhà mình: “Vẫn không khả hơn quan tý nào.”

Mẫu Đan sớm đoán được sẽ là như thế: “Đợi lát nữa rồi tính.”

“Đạo diễn Trần để cho chúng ta một chiếc Toyota Land Cruiser, idol em khẳng định không thể lái.” Về phần chiếc xe của anh, trước hết cứ để nó nghỉ ngơi một lát đi.

“Được thôi.” Mẫu Đan đẩy Ngô Thanh trở về phòng: “Em thu dọn trước đi, chị lên lấy đồ của Phong lão bản xuống, chút nữa em đi trả phòng.”

“Ok!”

Đi đến tầng 12, mở cửa phòng 1201 ra, Mẫu Đan dạo qua một vòng, sau đó tiến vào phòng ngủ chính, thấy túi du lịch đặt ngay trên ghế dài ở cuối giường, quần áo trong túi đều được xếp rất chỉnh tề, quần áo hôm qua thay xong cũng được gấp gọn để vào túi chân không.

Ánh mắt đảo qua phòng ngủ, dừng lại trên tủ đầu giường. Trên hộp Marlboro đặt một điếu thuốc đã bị cắn, chiếc bật lửa ở một bên có vẻ hơi tủi thân. Mẫu Đan không khỏi cười khẽ. Cô nói làm sao trong miệng anh không có mùi thuốc lá, xác thực cảm nhận được cảm giác được quan tâm.

Hai mươi phút sau, Mẫu Đan trở lại phòng 608. Phong Hán đã tắm xong, ngồi trước bàn xem kịch bản của cô. Mẫu Đan bỏ túi du lịch xuống, đặt hộp thuốc lá với bật lửa lên bàn trang điểm, đi qua ghé vào trên lưng anh: “Anh đang làm gì vậy?”

“Giúp em xử lý kịch bản.” Phong Hán kéo cánh tay cô đặt trên vai anh qua hôn một chút: “Anh chú thích một số điểm cho em, lúc quay có thể tham khảo.” Như vậy cô quay phim sẽ dễ dàng hơn.

Mẫu Đan trong lòng ấm áp, vòng tay qua cổ anh, cái mũi dán chặt như chó con, hít sâu: “Cám ơn Phong lão bản!” Nhìn nét chữ cứng cáp anh lưu lại trên giấy, không nhịn được lô ra một tia ngọt ngào: “Anh có muốn lấy một điếu thuốc không?”

“Không cần.” Phong Hán nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Anh sẽ từ từ bỏ thuốc lá.” Mặc kệ về sau có sinh con hay không, hút nhiều thuốc luôn luôn không quá tốt.

“Em ủng hộ anh.” Mẫu Đan hôn lên tóc mai anh, buông anh ra: “Đi thay quần áo, chúng ta cần phải đi.”

Phong Hán bỏ bút vào giữa cuốn giữa kịch bản, gấp lại: “Ừ.” Đứng dậy nhấn cô ngồi trên giường, đi đến cuối giường, mở túi du lịch ra, giương mắt nhìn về phía cô gái nhỏ đang cố ý ở đâu nhìn quanh, không khỏi bật cười, cầm lấy chiếc sweater đặt trên giường, đi hướng phòng tắm.

“Ai…” Mẫu Đan u thán một tiếng, cũng bắt đầu thu dọn đồ vật muốn mang theo.

Hai người ra khỏi phòng, vừa vặn Ngô Thanh trả phòng trở về: “Chuẩn bị đi sao?”

“Ừ.” Mẫu Đan nhìn thoáng qua trong tay cô nàng cầm mấy tấm phiếu màu đỏ, liền hỏi: “Em cầm mà phát, không có phiếu, đạo diễn Trần nói cái này có thể thanh lý.”

“Vâng.” Ngô Thanh nhìn cũng không dám nhìn idol mình đang đứng sau lưng chủ tự, tranh thủ thời gian vào phòng lấy túi canvas của mình. Có lẽ là quá kích động, không khống chế được lúc tay, đóng cửa hơi vang, bịch một tiếng, chính mình cũng hết hồn: “Chúng… chúng ta đi thôi.”

Phong Hán cười nhạt, ngừng chân không nhúc nhích: “Peony nói em muốn tôi ký tên, lần này tôi không mang đồ kỷ niệm, em…”


“Tôi có cái cho ngài ký!” Ngô Thanh cực kì nhanh nhẹn quay người mở cửa đi vào phòng, cầm lấy chiếc sweater đặt riêng kia cùng bút ký tên: “Ngài tùy tiện ký, ký lớn một chút là được.”

“Ok.” Phong Hán tiếp lấy bút ký tên, Mẫu Đan giúp Ngô Thanh mở chiếc sweater ra, trêu ghẹo nói: “Từ nay về sau, chiếc sweater kia của em với chiếc của Thanh Thanh khác nhau.”

Ngô Thanh cười ngây ngô, ở trong lòng đã bắt đầu hò hét hát lên.

Ba người đi đến gara xe. Phong Hán không từ chối ý tốt của đạo diễn Trần, mang theo Mẫu Đan lên chỗ ngồi phía sau. Ngô Thanh không để ai khác ngồi lên ghế lái: “Đã đáp lại rồi mà những phóng viên giải trí kia vẫn trông coi, cũng không biết có mệt hay không?”

“Kệ bọn họ.” Trải qua nhiều chuyện như vậy, Mẫu Đan đã quen, ngoại trừ năm trước đầu tư thua lỗ, cuộc sống của cô thật sự thường thường không có gì lạ, lại gò bó theo khuôn phép, cũng không có điểm đen.

Phong Hán đóng cửa xe, nhìn lướt qua chiếc Toyota Land Cruiser này, quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan: “Em chưa có xe bảo mẫu hả?”

“Họa nhi đang chọn rồi.”

“Chọn xe gì?” Phong Hán giúp cô gạt đi sợi tóc trên áo: “Nếu chưa chọn được, anh có một chiếc Mercedes-Benz Sprinter đã cải tiến, vẫn luôn không dùng đến, vừa vặn em cũng không cần mua.”

Mẫu Đan không hề nghĩ ngợi mà từ chối: “Không cần đâu.” Mercedes-Benz Sprinter không hề rẻ, còn là đã cải tiến, vậy thì càng đắt giá: “Em hiện tại vẫn là một người mới, không cần thiết dùng xe bảo mẫu tốt như vậy.”

“Cái đó là Mercedes đưa tới, anh tốn không bao nhiêu tiền.” Phong Hán biết cô đang lo lắng cái gì: “Không dùng lâu, xe cũng sẽ có hao tổn.” Thấy thái độ của cô còn chưa mềm xuống, anh cũng thấy có chút đùa: “Yên tâm đi, chỉ là để em dùng, không cưỡng ép sang tên cho em.”

“Vậy anh dùng cái gì?” Mẫu Đan cũng không phải không biết ứng biến, chỉ là hai người mới vừa ở cùng nhau, đã nhận của anh một chiếc xe giá trị không nhỏ, mấu chốt là lấy tình trạng kinh tế của cô trước mắt còn không trả nổi, này lại khiến cô có chút áp lực.

Phong Hán nắm chặt tay của cô: “Anh có xe, không bao gồm chiếc Mercedes-Benz Sprinter kia của em còn có 6 chiếc, Yến Thanh có 3 chiếc.” Nói đến đây, anh cảm thấy bất đắc dĩ: “Nhưng mà anh không có sở thích sưu tầm xe sang trọng, sẽ có nhiều xe như vậy chỉ là để tránh né truyền thông.” Nếu không có hợp đồng đại diện, anh thực ra tương đối chú trọng tính năng hơn giá cả, như thế mới càng không bắt mắt.

“Vậy được, em nhận ý tốt của anh.” Mẫu Đan thấy xe của bọn họ đã lái ra khỏi gara khách sạn, lập tức ghé người vào ghế, còn bảo Phong Hán cũng tránh một chút.

“Vô dụng thôi.” Nói thì nói như thế, nhưng Phong Hán cũng theo lời buông tay cô ra, dịch sang bên cạnh, cúi đầu xuống: “Những phóng viên giải trí kia tinh cực kì, đoán chừng bọn họ đã sớm thăm dò ra xe của đoàn làm phim.”

Chính như Phong Hán nói, Ngô Thanh vừa lái xe ra khỏi phạm vi khách sạn, những phóng viên kia lập tức cùng nhau tiến lên, Phong Hán thấy Ngô Thanh khẩn trương đến mức cả người đều sắp ghé vào trên tay lái, liền bảo Mẫu Đan đội mũ lưỡi trai lên, sau đó hạ cửa sổ xe xuống: “Tất cả mọi người nhường một chút, đừng dọa cô bé lái xe.”

Bởi vì tối hôm qua Phong Hán đã đáp lại, cho nên hôm nay phóng viên rõ ràng không có điên cuồng như ngày hôm qua, nhưng vấn đề vẫn sắc bén như cũ: “Phong ảnh đế, anh cùng Mẫu Đan nhận biết như thế nào? Ai theo đuổi ai? Trước đó Mẫu Đan một mực phủ nhận giữa quan hệ giữa hai người là chuyện gì xảy ra…”

Phong Hán không từ chối trả lời: “Tôi cùng Peony nhận biết ở thủ đô, xem Weibo các người cũng biết là tôi theo đuổi cô ấy. Cô ấy trước đó một mực phủ nhận là bởi vì chúng tôi còn không ở cùng một chỗ, lúc ấy vẫn còn không quen.”


“Thời gian qua đi 8 năm, ngài một lần nữa đối ngoại thừa nhận tình cảm lưu luyến, là thật…”

Một nữ phóng viên trẻ tuổi vừa hỏi được một nửa, đã bị một một phóng viên nam trông có vẻ thâm niên đánh gãy lời nói, đẩy cô ta ra phía sau: “Phong ảnh đế, quan hệ giữa ngài cùng thái tử Bách thị Bách Vịnh Tuấn thật sự giống như lời đồn ngoại giới sao, ngài có phải đã kế di sản của mẹ ruột ngài, bà Phó Vĩnh Mẫn hay không?”

“Vấn đề liên quan đến tôi và Bách thị, vào tháng 7, Bách thị sẽ tổ chức họp báo đáp lại.” Việc này anh đã thương lượng với Bách Vịnh Tuấn: “Hiện tại không tiện đáp lại.”

“Đan mỹ nhân… Đan mỹ nhân, cô đối với vị trí bạn gái của ảnh đế có cảm tưởng gì không?”

Đều đã bị chỉ mặt gọi tên, Mẫu Đan cũng từ bỏ làm rùa đen: “Muốn nói thật sao?”

“Ha ha…” Có mấy người phóng viên cười lên: “Đúng vậy.”

Phong Hán cũng một mặt cưng chiều mà nhìn cô. Mẫu Đan liếc qua đại ảnh đế, nghĩ nghĩ thuận miệng nói: “Nói thật là tôi đỡ không nổi sắc đẹp, dụ hoặc, hiện tại chỉ cảm thấy mặt hơi đau.” Ngẫm lại tâm tình cô lúc trước đêm hôm khuya khoắt ghé vào trước máy tính vẽ người que, không khỏi cười khẽ: “Chuyện cũ nghĩ lại mà thấy sợ.”

“Cô chừng nào mới tải lại Weibo…”

Thật vất vả để những những phóng viên kia nới lỏng cái cửa, Ngô Thanh rốt cục nhanh chóng lái xe cách rời khách sạn, mà nữ phóng viên vừa mới bị kéo khỏi đám người không cao hứng: “Cẩu tử, lúc nãy vì sao lại kéo tôi?”

“Đầu óc cô có bệnh.” Nam phóng viên bị cô ta giữ chặt cũng chẳng thèm phản ứng cô ta: “Bạn gái đương nhiệm của người ta ngồi ở bên cạnh, cô còn muốn nhắc đến Dương Lê Đình. Dương Lê Đình có phải nên cám ơn cô hay không nha?”

Phóng viên chưa tan đi ở bên cạnh cũng góp lời: “Cô cũng không nghe xem, chúng tôi có ai nhắc đến Dương Lê Đình không? Nhắc đến, đảm bảo Phong Hán sẽ thẳng tay đóng cửa xe gọi bảo an khách sạn.”

“Đúng vậy nha, hôm nay Phong ảnh đế sẽ phản ứng chúng ta còn không phải là vì trải đường cho bạn gái sao? Dù sao Mẫu Đan là người mới, không nên đắc tội truyền thông quá mức.”

Trần Sâm nhận được tin tức tiếp tân khách sạn nhắn tới, lập tức từ bỏ cái bàn nhỏ của mình, đi ra chỗ máy chủ vỗ vỗ tay: “Mọi người chú ý, nghe tôi nói. Hôm nay có một phân cảnh sẽ xếp tới trước, Phong Hán đã đáp ứng làm khách mời, cho nên tiếp xuống chúng ta chuẩn bị một chút, nghênh đón Phong đại ảnh đế đến chỉ đạo.”

“Thật hay giả?” Lý Văn là người đầu tiên không tin: “Đạo diễn, Phong Hán thật sự đáp ứng ông làm khách mời rồi?” Kịch bản bà đã đọc qua, cậu ta diễn vai nào vậy?

Không chỉ Lý Văn không tin, toàn bộ người trong đoàn làm phim đều không tin, trong đó bao gồm cả Hồ đạo cùng hai cái biên kịch theo ông bận rộn cả đêm.

“Thật!” Trần Sâm trừng mắt, mảy may không có bởi vì mọi người không tin tưởng mà cảm thấy không cao hứng, tương phản này chính đã chứng minh bản lĩnh của Trần Sâm ông: “Phong Hán cùng Thược Dược nha đầu đang trên đường tới, một hồi liền đến, tranh thủ thời gian mà chuẩn bị quay phân cảnh Tuyên Minh Y quy y xuất gia.”

“Tôi hiểu rồi!” Tân Tiêu mặt còn chưa tiêu sưng, vừa mới diễn xong khóc cười, mặc dù còn chưa bỏ được ý nghĩ trong tâm khảm, nhưng hôm qua cô với Mẫu Đan tát lẫn nhau một bàn tay, cũng coi là buông xuống ân oán: “Phong ảnh đế đến ngăn cản Tuyên Minh Y quy y xuất gia, sau đó mang nàng cao chạy xa bay.”

Trần Sâm thật đúng là nghĩ qua, nhưng rất nhanh liền bác bỏ cái kịch bản này: “Nói nhăng gì đấy, Phong Hán đến chủ trì Tuyên Minh Y quy y.”

“Không phải chứ?” Triệu Côn kinh ngạc: “Trụ trì am ni cô cũng có thể là nam?” Đạo diễn đây là muốn gửi lời chào đến đại hiệp Lệnh Hồ Xung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ sao? Nhưng phái Hằng Sơn của người ta cũng không phải am ni cô.

Nhắc đến cái này, Trần Sâm chắp tay sau lưng: “Tôi thanh minh một chuyện. Nơi Tuyên Minh Y quy y xuất gia sửa lại, không ở am ni cô, cái miếu kia quá nhỏ, không dung nổi tôn đại Phật như nàng, cho nên đổi đến quốc tự.”

Mọi người ở đây lập tức hiểu, nhưng nghĩ đến gương mặt kia của Phong Hán, bọn họ đều cảm giác quốc tự có trụ trì như thế cũng sẽ không được an bình, nữ khách hành hương còn không phải đạp bằng thềm đá quốc tự mất?

“Đạo diễn, ngài không cảm thấy để Phong ảnh đế làm khách mời một đại hòa thượng khá là đáng tiếc sao?” Tân Tiêu định đề nghị ông trực tiếp đổi nam chính luôn đi: “Hay là đại hòa thượng này có lai lịch không thể cho ai biết?”


Trần Sâm thán sâu một tiếng: “Tiên đế lưu lạc tại dân gian, chân đạp thất tinh Tử Vi chi tử, Đế Tinh vậy, nhưng thân mang huyết thống dị vực, không thể đăng cơ làm đế, vì xã tắc vạn dân, chính mình họa địa vi lao, cả đời không xuất miếu thờ.” Nói một hơi có hơi dài: “Phù… Thế nào?”

“Không tồi.” Đám người không còn lời nào để nói, ai bảo ông đã là đạo diễn mà lại còn là cha nhà đầu tư?

“Vậy thì bắt đầu chuẩn bị đi!” Trần Sâm dặn dò nhân viên công tác: “Ai, sắp xếp đồ đạc của mấy cậu cho chỉnh tề, cầm miếng vải lau máy móc một lượt đi, nhìn bụi bặm đây này, có người đến thì còn ra thể thống gì?”

Triệu Côn gạt gạt Lý Văn: “Tại sao tôi cảm giác mấy câu này quen quen?”

“Bộ phim trước tôi diễn chủ tịch hội Liên hiệp Phụ nữ.” Lý Văn cười nói: “Lúc lãnh đạo xuống nông thôn thị sát, tôi chính đang gào lên như vậy… Ai, tranh thủ thời gian cầm cái chổi quét chỗ kia cho sạch sẽ… Vải đâu, nhìn cái bàn này trắng cả lên rồi đây, còn đứng ngây đó làm gì, lau đi chứ…”

Diễn viên xung quanh cười to, Lý Văn lão sư trong nháy mắt bị chủ tịch hội Liên hiệp Phụ nữ nhập vào, luận điệu gào to giống giọng điệu của đạo diễn Trần như đúc.

Lúc Mẫu Đan đến đoàn làm phim, thật sự đã bị kinh ngạc nhảy một cái, làm sao mọi người thấy xe của bọn họ, lập tức cùng đi tới phân thành hai hàng, không khí này có chút không đúng.

Ngô Thanh dừng xe bên cạnh phòng hóa trang, Mẫu Đan bất động, ra hiệu Phong Hán xuống xe trước. Phong Hán bất đắc dĩ, đành phải mở cửa xe xuống dưới.

“Hoan nghênh Phong ảnh đế đến đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh chỉ đạo, cũng cảm tạ ngài một tháng nuôi nấng.” Thanh âm kia thực sự vang tận trời.

Phong Hán quay đầu nhìn về phía bạn gái ở trong xe, Mẫu Đan đã cười bò lên ghế dựa: “Là chính anh muốn tới… Haha… Chuyện không liên quan gì đến em.”

Phong Hán cười khổ, quay đầu nhẹ gật đầu với mọi người: “Không cần cám ơn.” Sau đó lập tức vòng qua đầu xe, đi đến một bên khác mở cửa xe, mời cô bạn gái cười đến đỏ bừng cả mặt của mình xuống xe.

“Mấy người đang nháo cái trò thiêu thân gì vậy?” Trần Sâm nghe tiếng, chạy đến chỉ thấy một đám người giống khách sạn phục vụ cung nghênh khách quý vậy, ông tranh thủ thời gian lẻn đến trước mặt Phong Hán, rũ sạch can hệ: “Đây tuyệt đối không phải tôi an bài, tôi điệu thấp đã quen, không làm được loại chuyện này.”

Phong Hán làm sao cảm giác mình còn rất hợp với họa phong này: “Tôi tin tưởng ngài.” Nắm tay Mẫu Đan nhìn về phía phòng hóa trang: “Thời gian cũng không sớm, ngài an bài thợ trang điểm đi.”

“Tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi.” Trần Sâm cười nói: “Một hồi kịch bản mới sẽ được đưa tới, tôi trước tiên giảng giải kịch bản với hai người một chút, lời kịch rất ít, tôi muốn nói đến chính là bối cảnh của trụ trì quốc tự này, cậu hiểu rõ liền có thể nắm chuẩn.”

“Ok.” Phong Hán không từ chối: “Trước hết để mọi người tản đi đi.”

Trần Sâm nghe vậy vội vàng khoát tay: “Tất cả giải tán tất cả giải tán, đừng làm loạn.”

Nhân viên công tác đoàn làm phim cùng diễn viên đâu chịu cứ như vậy tản ra, bọn họ cũng muốn biết Phong đại ảnh đế nghe xong ý tưởng thanh kỳ kia của đạo diễn Trần sẽ có biểu tình gì?

Tử Vi Đế Tinh, huyết thống dị vực? Nghe xong, cuối cùng Mẫu Đan cũng chỉ có một vấn đề: “Đạo diễn, ngài đây là tưởng quay xong Tuyên Thành Kiếm Ảnh, lại quay thêm phần sau Kinh Thành Song Tuyệt sao?”

Tiên đế tình hãm dị vực mỹ nhân, con nhỏ thất lạc dân gian, Tử Vi Đế Tinh làm sao lại khác thường, vô duyên với đế vị, nhưng lòng mang đại ái, vì bản thân họa địa vi lao, không xuất chùa miếu. Nguyên hết thảy đều gió êm sóng lặng, kết quả ma nữ nhập tịnh đàm, đắc ngộ tuyệt thế vô song, hai người sinh tình, một phen yêu hận tình cừu liền đến.

Phong Hán cười ra tiếng, nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má Mẫu Đan. Anh rốt cuộc biết cô gái nhỏ nhà mình dựa vào diễn kỹ vừa giả lại thái quá phong sinh thủy khởi trong đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh kiểu gì rồi.

“Tôi có nghĩ qua.” Trần Sâm không phủ nhận, khóe miệng cong lên, mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Nhưng vợ tôi không nguyện ý đầu tư, bà ấy nói trong nước có một ảnh đế truyền kỳ không dễ dàng, để cho tôi đừng có chà đạp.” Mấu chốt là, cát-sê của Phong Hán quá cao, tiểu kim khố của ông cũng không chịu đựng nổi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.