Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 42: Cảnh cáo


Đọc truyện Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm – Chương 42: Cảnh cáo

Đạo diễn Trần Sâm đối với nhân vật nữ hai như cô cũng không tệ, mặc dù phòng hoá trang riêng chỉ là cái container, nhưng bên trong cái gì nên có cũng đều có.

Ngô Thanh đã sớm chuẩn bị nước nóng, Mẫu Đan cởi hỉ phục ướt đẫm ra, gội đầu qua một lần, sau bưng chậu nước ấm kia đổ thẳng từ đỉnh đầu xuống: “Phốc…”

Không đến nửa giờ, thay y phục dạ hành, Mẫu Đan để mặt mộc cầm đấu lạp ra khỏi phòng hóa trang, đi tới trường quay. Vừa vặn phân cảnh Hoa Mộc Dương đối diễn cùng Tân Tiêu mới kết thúc, Tân Tiêu đang đi tới xe bảo mẫu dừng ngay bên cạnh phòng hóa trang.

Mặc dù cùng trong một đoàn làm phim, thậm chí hai người còn đảm nhiệm nữ chính, nữ hai nhưng Mẫu Đan cùng Tân Tiêu tiếp xúc rất ít, nhất là kể từ khi Tân Tiêu cố ý kéo dài thời gian, hai người căn bản không giao lưu.

Hai người đi đến khá gần, ai cũng không tránh. Mẫu Đan cũng có tính tình của mình, EQ của cô dù cao, nhưng cũng không phải mông lạnh* của ai cũng dán lấy, cười nhạt hướng về phía trước, không nhìn thẳng Tân Tiêu.

Nhưng Tân Tiêu lại nhịn không nổi. Cô vốn là nữ chính duy nhất của Tuyên Thành Kiếm Ảnh, nhưng từ khi Mẫu Đan vào đoàn, hết thảy cũng thay đổi.

Đầu tiên là kịch bản Tuyên Thành Kiếm Ảnh cải biến, một nữ phụ số 18, 19 vọt thẳng lên nữ phụ số hai, này vốn cũng không có gì, dù sao cho tới nay nữ hai đều là dùng để phụ trợ nữ chính, nhưng xấu chính là ở chỗ sau khi cải biến kịch bản, nữ hai Tuyên Minh Y có được sắc thái mãnh liệt, ngang sức ngang tài với nữ chính Hàn Tâm Mộng.

Sau đó Mẫu Đan lại mượn ảnh đế truyền kỳ Phong Hán liên tiếp lên hotsearch, hôm qua Phong Hán lại trực tiếp thừa nhận tình cảm với Mẫu Đan.

Hiện tại ai còn nhớ nữ chính Tuyên Thành Kiếm Ảnh là Tân Tiêu cô diễn? Người đại diện Tiền Phương càng tận tâm chỉ bảo, bảo cô khiêm nhường Mẫu Đan.

Hai người gặp nhau, Tân Tiêu đột nhiên dừng chân, khóe miệng khẽ nhếch, dò xét Mẫu Đan: “Chậc chậc chậc, tư thái quả thật không tệ, cũng không biết ảnh đế lúc nào sẽ chơi chán?”

“Cảm ơn đã khích lệ.” Mẫu Đan cũng dừng bước ngay cạnh Tân Tiêu, ngoảnh đầu lại, chỉ kém mặt kề mặt với Tân Tiêu, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô: “Tôi đâu chỉ tư thái tốt, thủ đoạn cũng không phải lợi hại bình thường, nhưng vẫn kém cô một chút, dù sao không phải ai cũng có thể để Kim Hà tỷ tự mình hỏi han.”

“Cô…” Tân Tiêu bị đâm đến chỗ đau, hung ác trừng Mẫu Đan, nhưng gần đây công ty đã đang phân tán tài nguyên của cô, cô không dám làm lớn, chỉ có thể châm chọc: “Tôi xem cô có thể đắc ý tới khi nào?” Nói xong liền dùng sức đẩy Mẫu Đan ra bước nhanh đi hướng xe bảo mẫu của mình.

Mẫu Đan sớm có phòng bị, lui một bước, cũng không nhìn Tân Tiêu, động động cánh tay vừa bị đẩy, khẽ cười một tiếng, tung tăng cầm đấu lạp đi đến phim trường.

Giờ phút này Hoa Mộc Dương diễn vai Tiêu Thần đang quỳ gối trước mặt thành chủ Tuyên thành, cũng chính là phụ thân Tuyên Minh Y. Hắn đến từ hôn, bởi vì Tuyên Minh Y đã nố trước với cha, cho nên thành chủ Tuyên thành cũng không quá mức khó xử Tiêu Thần, những phân cảnh sau đều là cảnh Tiêu Thần so chiêu với Tuyên Minh Y.

Ngô Thanh sau khi thu dọn phòng hóa trang cong liền lập tức đi đến rừng cây chuẩn bị quay cảnh đánh nhau, kiểm tra móc treo, dây thép cẩn thận, thậm chí còn bảo nhân viên công tác treo cô lên thử một chút.


Bên này Hoa Mộc Dương cùng Triệu Côn quay xong, Mẫu Đan nghe theo đề nghị của Phong Hán đi tìm Hoa Mộc Dương: “Hoa lão sư, ngài hiện tại có rảnh không?”

“Đã nói bao nhiêu lần…” Hoa Mộc Dương gỡ tóc: “Đừng gọi tôi Hoa lão sư, gọi Albert là được.”

“Được được.” Mẫu Đan đi sau lưng Hoa Mộc Dương: “Vậy Albert, chúng ta tới diễn thử một chút được chứ?” Phân cảnh này Tuyên Minh Y không có lời kịch, nàng đả thương Tiêu Thần trong rừng cây cũng chỉ là xả giận một chút, dù sao cũng là hắn vứt bỏ nàng trước.

Hoa Mộc Dương không từ chối: “Được.” Đi đến bên cạnh xe bảo mẫu của minh: “Chúng ta lên xe diễn thử.”

“Ừm…” Mẫu Đan nhìn cửa xe đang mở, dừng chân: “Albert, phân cảnh sau là cảnh đánh nhau, không gian trên xe có hạn, chúng ta vẫn nên diễn thử ở bên ngoài đi.” Cô cũng không có quên hiện giờ mình là hoa có chủ, ở cùng một xe với hot lưu lượng hàng đầu thật không thích hợp.

“Cũng được.” Hoa Mộc Dương quay đầu cười với Mẫu Đan: “Vậy cô đợi tôi một chút…” Liền lên xe, đóng cửa xe lại.

Mẫu Đan nhíu mày, nhìn chằm chằm cửa xe đã được đóng chặt một hồi, ngẫm lại ánh mắt Hoa Mộc Dương vừa rồi nhìn mình, đáy mắt hiện vẻ châm chọc.

Ngành giải trí thật đúng là một cái thùng nhuộm, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Mộc Dương ở phòng của đạo diễn Trần, cậu ta còn giữ lấy chút ngại ngùng của nam hài, nhưng đến giờ mới bao lâu, ánh mắt nhìn cô đã không còn đơn thuần.

Chờ thẳng đến lúc nhân viên công tác gọi, Mẫu Đan liếc qua cửa xe vẫn còn đóng chặt, không quay đầu đi tới rừng cây cách đó không xa, trong lòng thầm may mắn trong kịch bản Tuyên Minh Y đã đoạn tình tuyệt ái.

Kỳ thật cô có thể đoán được tâm tư của Hoa Mộc Dương, tuổi trẻ đắc chí, tâm tính còn chưa ổn khó tránh khỏi sẽ khinh cuồng. Mà thân phận của cô bây giờ cũng không như trước, bạn gái của ảnh đế truyền kỳ Phong Hán, chinh phục cô liền tựa như có thể chứng minh cậu ta mạnh hơn Phong Hán, này lại để cậu ta vô cùng hưng phấn thỏa mãn, nhưng làm sao cô phải phối hợp?

Ngô Thanh đã thấy chủ tử nhà mình ở xa xa: “Đan Đan tỷ, ở đây ở đây!”

“Em thử rồi?” Mẫu Đan đến gần, thấy cô còn kéo dây thép liền biết cô nàng vừa làm cái gì: “Cảm giác thế nào?”

“Em cảm thấy cân bằng bình thường.” Ngô Thanh dùng tay trái đẩy kính mắt: “Chị chắc chắn có thể.” Cô từng thấy Đan Đan tỷ luyện yoga không trọng lực: “Sau khi treo lên nhanh chóng giữ cân bằng liền có thể khống chế tay chân.”

Mẫu Đan đội đấu lạp màu đen lên: “Ok.” Hiện tại cô chỉ sợ Hoa Mộc Dương không phối hợp.

“Nha đầu Thược Dược!” Trần Sâm điều chỉnh ống kính xong, ngoắc ngoắc Mẫu Đan, Hoa Mộc Dương cũng đã đến, còn có chỉ đạo võ thuật Võ Minh cũng cầm kịch bản đứng ở một bên.


“Đạo diễn!” Mẫu Đan chạy chậm qua, biết đây là muốn phân tích kịch bản cho bọn họ, Hoa Mộc Dương chắp tay sau lưng cười nhìn cô, cô cũng chỉ nở nụ cười lịch sự, nhẹ gật đầu với hắn. Đối với dạng người này, cô tránh không kịp.

Mọi người đã đến đủ, Trần Sâm bắt đầu giảng giải: “Tiêu Thần từ hôn rời khỏi phủ thành chủ, trên đường cưỡi ngựa về sơn động tìm Hàn Tâm Mộng, bị Tuyên Minh Y mặc y phục dạ hành, đội đấu lạp đả thương…” Nói xong quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan.

“Tuyên Minh Y mặc dù đoạn tình, nhưng trong lòng vẫn có một tia dư tình chưa hết, nàng đánh trọng thương Tiêu Thần, một là cho mình một cái công đạo, hai chính là phá hỏng đường lui.”

Mẫu Đan gật đầu: “Hiểu.”

“Đạo diễn Trần!” Hoa Mộc Dương lên tiếng hỏi: “Tôi xem kịch bản, Cửu Minh Thần Công của Tuyên Minh Y còn chưa đại thành, theo lý nàng đánh không lại Tiêu Thần, Tiêu Thần bị nàng đánh trọng thương có phải có hơi không hợp lý hay không?”

Trần Sâm lắc đầu một cái, ngón tay chỉ chỉ mấy cái máy quạt gió cách đó tầm 10 mét: “Đợi lát nữa mở máy quạt gió, thổi qua đấu lạp của Tuyên Minh Y, lộ ra cằm của nàng, Tiêu Thần nhìn thấy, trong lòng còn không rõ ràng sao?”

“Hàn Tâm Mộng mang người đến cướp rể, kết quả còn chưa cướp, tự hắn đã vứt bỏ tân nương chạy theo Hàn Tâm Mộng, còn không cho phép Tuyên Minh Y đánh cho hắn một trận?” Kịch bản của ông rất hoàn mỹ, không tồn tại một lỗ hổng nào: “Võ Minh, cậu mau hướng dẫn cho bọn họ mấy động tác quan trọng đi.”

“Được.” Chỉ đạo võ thuật Võ Minh kéo Mẫu Đan qua, bởi vì hàng ngày đều cùng đi một chiếc xe đến phim trường nên hắn quen với Mẫu Đan hơn Hoa Mộc Dương một chút: “Đan tử!” Theo thói quen khuỵu gối, nhấc tay: “Hái một chiếc lá cây kẹp giữa hai ngón tay, sau đó dùng sức ném ra…”

Mẫu Đan hết sức phối hợp tới một tiếng: “Viu…”

Hướng dẫn 10 phút, Trần Sâm nhìn Tuyên Minh Y cùng Tiêu Thần đối diễn qua một lần, mới lên tiếng căn dặn: “Sau khi lên uy á, nếu cảm giác có gì không đúng, hai người phải lập tức gọi người, phim có thể quay lại, an toàn khẩn yếu nhất.”

“Rõ.”

Mẫu Đan cũng không khách khí với Hoa Mộc Dương, đi hướng cần cẩu, để nhân viên công tác đeo uy á. Ngô Thanh thấy bầu không khí dường như có điểm không đúng, nhưng bây giờ nhiều người cô cũng không tiện hỏi.

Liên tục xác định không thành vấn đề, Trần Sâm mới để người điều khiển cần cẩu treo Mẫu Đan lên: “Chậm một chút chậm một chút…” Hai mắt nhìn chằm chằm Mẫu Đan đang từ từ lên cao, tay liên tục ra hiệu người điều khiển chậm thêm một chút: “Thược Dược nha đầu, cô cảm thụ một chút, cân bằng.”

“Tôi biết rồi!” Nhờ vào gần đây khổ luyện yoga không trọng lực, Mẫu Đan chỉ rời khỏi mặt đất 1 mét đã giữ được thăng bằng, đồng thời rất nhanh có thể khống chế động tác tay chân: “Đạo diễn, ngài không cần khẩn trương.”


“Không có việc gì chứ?” Trần Sâm thấy tình trạng của Mẫu Đan không tệ, lại xác nhận một lần.

Mẫu Đan ra hiệu OK, không thành vấn đề.

Trần Sâm lại đi xem tình huống bên Hoa Mộc Dương, xác định cũng không có vấn đề gì, mới lập tức chạy trở lại chỗ máy quay chính, cầm loa hô: “Ai vào chỗ nấy, 3, 2, action!”

Tiêu Thần nhanh chóng đi về phía trước, Tuyên Minh Y ẩn trên cành cây nhìn Tiêu Thần trên lưng ngựa, trái tim như thắt lại, đau đớn, hai mắt co rụt lại, hái một chiếc lá cây, máy quạt gió tăng sức gió, thổi qua đấp lạp, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt của Tuyên Minh Y.

Vèo…

Tai phải Tiêu Thần hơi động, đạp chân một cái, rời khỏi “lưng ngựa”, bay lên không. Tuyên Minh Y mặc y phục dạ hành cũng bay ra khỏi chỗ ẩn nấp, đấu với Tiêu Thần.

Ngay từ đầu kịch bản, Mẫu Đan cùng Hoa Mộc Dương diễn cũng không tệ, nhưng ngay thời điểm gió lần nữa thổi bay đấu lạp, theo kịch bản, Tiêu Thần sững sờ, bị Tuyên Minh Y thừa cơ một chưởng đánh trúng tâm mạch.

Nhưng Hoa Mộc Dương lại cười ý vị thâm trường nhìn Mẫu Đan, bắt lấy bàn tay Mẫu Đan đang đánh về phía mình, dùng sức kéo một phát, muốn kéo người vào trong ngực. Hỏa khí Mẫu Đan dằn xuống đáy lòng lập tức bùng lên, nhấc chân đạp một cước…

“Dừng!” Trần Sâm quẳng loa trong tay sang một bên, chỉ vào Hoa Mộc Dương đang lắc lư trong không trung mắng: “Con mẹ nó cậu đang diễn hoa hoa đại thiếu đùa giỡn tiểu nương tử sao?”

Tâm tình Mẫu Đan hỏng bét. Cô dám khẳng định vừa rồi là Hoa Mộc Dương cố ý, xem ra hôm nay cô phải mắng nam nữ chính một trận rồi. Một tay giữ lấy dây thép còn đang lắc lư, cũng không nhìn Hoa Mộc Dương, nhỏ giọng giống như nói một mình vậy: “Cậu biết ngành giải trí không thiếu nhất là cái gì không?”

Hoa Mộc Dương ngậm miệng, nhìn xuống vết chân trên y phục, không có trả lời Mẫu Đan.

“Ngành giải trí chính là không bao giờ thiếu người.” Mẫu Đan xì khẽ một tiếng: “Hai năm này lưu lượng minh tinh thay đổi cũng càng lúc càng nhanh, tôi tưởng rằng thẩm mỹ của mọi người đang không ngừng thay đổi. Nhưng nhìn những nghệ nhân lão làng tài đức vẹn toàn vẫn luôn được chào đón, tôi liền hiểu, thẩm mỹ của mọi người cũng không thay đổi quá nhiều.”

“Cô có ý gì?” Hoa Mộc Dương giương mắt nhìn về phía Mẫu Đan, cô rất xinh đẹp, lần đầu tiên gặp cô đã làm cậu kinh diễm đến mức tay chân luống cuống.

Mẫu Đan động động cổ tay phải vừa mới bị Hoa Mộc Dương bắt lấy: “Không có ý gì, chỉ là muốn khuyên cậu vào lúc còn sớm, phải nên học làm người như thế nào.” Ngẩng đầu nhìn lại Hoa Mộc Dương: “Nếu còn có lần sau, một cước vừa rồi của tôi cũng không phải đá vào bụng cậu.”

“Thụ giáo.” Hoa Mộc Dương vỗ vỗ dấu chân trên bụng.

Phân cảnh đánh nhau hôm nay chú định khó chụp, NG 16 lần vẫn không qua, Mẫu Đan không có một lời oán giận, nhưng Trần Sâm triệt để phát hỏa, cũng không nói với Hoa Mộc Dương nữa, mà là để đạo diễn Hồ gọi người đại diện của cậu ta tới.

Người đại diện của Hoa Mộc Dương chạy đến, kéo cậu ta qua một bên, cũng không biết nói cái gì, lại lên uy á, cậu ta rõ ràng ngoan hơn rất nhiều, hai lần đã qua.


Mẫu Đan quay xong liền đến phiên Tân Tiêu. Hàn Tâm Mộng đợi lâu không thấy Tiêu Thần trở về, liền ra khỏi sơn động tìm. Trời hạ mưa nhỏ, Hàn Tâm Mộng tìm tới Tiêu Thần bị trọng thương đang hôn mê, dừng lại khóc lớn, khóc đến tận hứng mới cõng Tiêu Thần từng bước từng bước đi ra khỏi rừng cây.

Tranh thủ thời gian, Triệu Côn phân tích kịch bản cho Mẫu Đan xong, liền chỉ chỉ hai cái ghế nhỏ: “Chúng ta ngồi nghỉ ngơi một hồi đi?”

“Cám ơn Triệu lão sư.” Mặc dù tâm tình không tốt, nhưng đối với tiền bối khả kính, Mẫu Đan vẫn luôn tươi cười.

“Cô chính là còn chưa thích ứng được cái giới này…” Triệu Côn cầm một bình nước khoáng đưa tới: “Chờ sau này thấy nhiều, sẽ không tức giận nữa.” Mở chai nước, uống một ngụm: “Có một số người không đáng.”

Mẫu Đan cười gật đầu: “Tôi sẽ điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt.” Xâu uy á quá lâu, hiện tại eo, lưng cô đều rất khó chịu, nhưng ở trong tập thể, kiểu gì cũng sẽ gặp được nhiều loại người.

“Nhịn một chút.” Triệu Côn nhìn Mẫu Đan: “Không thể nhịn được nữa liền ra tay.”

10 giờ tối, nhiệm vụ quay chụp hôm nay rốt cục hoàn thành. Trần Sâm bình tĩnh lên xe buýt liền gọi cho giám đốc công ty Hoa Mộc Dương, bức xúc một hồi, cuối cùng còn nói nếu lại có tình huống như vậy phát sinh, công ty văn hóa Kim Thần của ông sẽ không bao giờ hợp tác với Hoa Thượng nữa. Trong xe tĩnh mịch một mảnh.

Trở lại khách sạn, tắm rửa, Mẫu Đan vừa sấy khô tóc, Ngô Thanh liền cầm một lọ dầu Hồng Hoa tới: “Đan Đan tỷ, em xoa giúp chị.”

“Cám ơn.” Mẫu Đan không từ chối, úp sấp trên giường: “A…” Trật eo lưng rồi, thật đau!

“Hoa Mộc Dương đến cùng là chuyện gì xảy ra?” Ngô Thanh nhỏ mấy giọt dầu Hồng Hoa vào lòng bàn tay, xoa xoa một hồi, nóng lên mới dán lên eo chủ tử nhà mình: “Trước đó không phải tốt lắm sao?” Hôm nay cô còn để ý, vụng trộm quay lại.

Mẫu Đan chống cằm trên gối đầu: “Ăn no nghĩ dâm dục.” Đáng tiếc cậu ta tìm nhầm người.

Ting…

Đưa tay lấy điện thoại, mở ra. Có một tin nhắn WeChat, Mẫu Đan ấn mở, thấy là Phong Hán, liền hỏi Ngô Thanh: “Hôm nay Phong đại nhân tham gia hoạt động đại diện P.PH thuận lợi chứ?”

“Thuận lợi?” Ngô Thanh gượng cười hai tiếng: “Em còn chưa kịp nói với chị đâu, những phóng viên giải trí kia thật biết đùa, hôm qua còn hỏi có phải chúng ta trăm phương ngàn kế buộc Phong… Phong đại nhân công khai tình cảm hay không, hôm nay tại sân khấu hoạt động của P.PH lại hỏi có phải Phong đại nhân dùng tài nguyên quy tắc ngầm người mới hay không.”

“Người mới là chỉ… Ôi…” Mẫu Đan nói còn chưa dứt lời, Ngô Thanh dùng sức một cái, đau đến nhe răng: “Em nhẹ nhẹ thôi, đây là eo của chị, không phải những phóng viên giải trí kia.”

Chú thích:

*”mông lạnh”: mặt nóng dán mông lạnh, ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.