Đọc truyện Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm – Chương 38: Đi cửa sau
“Cậu nhận thật à?” Giang Họa thu hồi điện thoại, cầm hộp cơm Ngô Thanh đặt trên bàn trang điểm, mở túi lấy đôi đũa đã chuẩn bị sẵn: “Đợi lát nữa tớ ứng trước cát-sê Tuyên Thành Kiếm Ảnh cho cậu, cậu cầm mà dùng. Chúng ta vừa cất bước ổn một chút, không phải dự án nào cũng có thể nhận.”
Mẫu Đan nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Không phải, Họa nhi, có phải cậu hiểu lầm rồi không?” Cô nhíu mày cười tự giễu nói: “Cậu không nghe Tiêu Minh nói bộ phim này là làm riêng cho tớ sao?” “Làm riêng” cho phép cô cân nhắc vấn đề nhận hay không nhận sao?
“Phốc…” Giang Họa cảm giác đây là câu chuyện hài hước nhất từ đầu năm đến giờ mà cô nghe: “Không phải hôm đó cậu để Tiêu Minh uống rượu đến hỏng đầu rồi chứ?”
“Có khả năng.” Mẫu Đan thật đúng là nhẹ gật đầu: “Nhưng mà tớ còn thật cảm thấy hứng thú với cái trái thanh long phải bạch hổ kia, phải biết là lúc nhỏ, tớ xem Thần Bài xong còn muốn đi Macao, Las Vegas tìm Cao Tiến bái sư.”
Ngô Thanh gặm xong một miếng sườn xào chua ngọt, yên lặng đề tỉnh chủ tử nhà mình một câu: “Bình thường nhân vật dựa vào hai hộ pháp thanh long, bạch hổ căn bản không sống được đến cuối cùng. Chúng ta có thể thay đổi một chút, phần gáy dán một trận đồ bát quái tụ tài.”
Cái gì vậy nha? Giang Họa cảm thấy không thể tiếp tục nữa chủ đề này nữa, nếu không bữa cơm hôm nay khả năng rất khó tiêu hóa: “Kịch bản còn chưa có, hiện tại đều là nói mò, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Chờ một chút!” Mẫu Đan đang muốn nói chuyện nghiêm túc với cô: “Nếu như Tiêu Minh liên lạc lại cậu, cậu bảo anh ta sửa đổi tên phim một chút, gọi Nữ Hoàng Bài Bạc Truyền Kỳ đi, không thể gọi Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan.”
Giang Họa lườm cô: “Tớ cảm thấy Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan rất được.” Cô đột nhiên có một ý tưởng: “Đan Đan, Tiêu Minh không phải nói Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan là phim đầu xuân sao, vậy có thể cân nhắc quay thành phim hài nha?”
Phim hài? Trong đầu Mẫu Đan lướt qua một lượt tất cả phim hài trong những năm gần đây, chậm rãi nuốt đồ ăn: “Ý tưởng không tồi, cuộc sống bây giờ áp lực càng lúc càng lớn, mọi người cần thả lỏng, thậm chí phát tiết giải toả áp lực, cho nên mấy năm nay thể thao mạo hiểm rất được chào đón.”
“Nhưng phim hài có thể để mọi người nở miệng cười to lại rất ít.” Giang Họa thầm tính toán thời gian: “Đan Đan, Tiêu Minh còn thiếu nhà phát hành, tớ muốn thử xem.”
“Tớ ủng hộ hai tay hai chân luôn!” Mẫu Đan đề nghị: “Lần đầu làm nhà phát hành, cậu có thể liên hệ Tiêu thúc, nhờ chú ấy chỉ bảo, dù sao cũng là Tiêu Minh đầu tư.”
Giờ phút này tâm tư của Giang Hoạ đã không đặt ở chuyện ăn cơm: “Tớ làm bên Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan, khó tránh khỏi không thể chú ý đến cậu, không được.”
“Làm sao không được?” Mẫu Đan lấy cùi chỏ nhẹ nhàng chọc chọc Ngô Thanh đang trông mong: “Không phải còn một người nữa sao? Thanh Thanh nhập giới chính là muốn làm người đại diện, mà tớ cũng không phải tay mơ, cậu thả một nửa quyền cho con bé luyện tay một chút.”
Cơ hội bày ở trước mặt, Ngô Thanh lập tức đặt hộp cơm trên tay sang một bên, đứng thẳng người: “Đúng đúng, Họa Họa tỷ, Đan Đan tỷ còn có em, cong cong quấn quấn trong giới em biết rõ hơn, ngoại trừ chuyện nhận dự án, cái khác em tạm thời đều ứng phó được.”
Giang Họa vẫn còn có chút chần chờ: “Không được, Thanh Thanh mới đi theo cậu mấy ngày, tớ không yên lòng.”
Buổi tối trở về khách sạn, Mẫu Đan kéo Giang Họa vào phòng mình, đẩy cô ngồi lên ghế: “Tớ là người như thế nào, cậu rõ sao?”
“Rõ chứ.” Giang Họa nhìn Mẫu Đan, biết cô muốn nói gì: “Nhưng giới giải trí không đơn giản như cậu…”
Mẫu Đan đưa tay ngăn cô lại, cả người không còn ôn nhã như bình thường, quanh thân tràn ngập thanh lãnh, nửa ngồi trên bàn trang điểm, đôi chân dài duỗi thẳng, hai tay cắm túi quần: “Họa Họa, nói thật với cậu, nước giới tài chính còn sâu hơn giới giải trí nhiều.”
Hai người cứ im lặng nhìn nhau như vậy.
Reng…
Điện thoại của Giang Họa đột nhiên đổ chuông, phá vỡ bình tĩnh bên trong căn phòng, Mẫu Đan thu hồi ánh mắt: “Cậu nghe đi.”
“Ừ.” Giang Họa mở túi xách, lấy điện thoại di động ra xem, số điện thoại khá quen, cô nhìn về phía Mẫu Đan: “Tiêu Minh.” Là nhị thế tổ này thật, nhấn nghe: “Alo, Tiêu tổng.”
Đầu dây bên kia, Tiêu Minh hỏi thẳng: “Em gái tôi đâu?”
“Tôi ở đây.” Bị đè đầu bắt nhận lão đại, Mẫu Đan cũng rất bất đắc dĩ: “Xin chào, Tiêu ca.”
“Tốt tốt tốt!” Tâm tình Tiêu Minh không tệ: “Chiều nay anh uống trà chiều với hai vị biên kịch, cụ thể chi tiết đã đang bàn luận, nhưng em gái à, nhà sản xuất trong giới này có phải rất nhiều việc hay không?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm, vừa khéo chị dâu tôi ở đây, anh hỏi chị ấy đi.” Mẫu Đan bĩu bĩu môi nói với Giang Họa: “Cậu nói đi.” Thực ra cô cảm thấy nhà sản xuất càng thích hợp với Họa Họa hơn. Người nhiều trư bằng cẩu hữu, giao thiệp rộng như Tiêu Minh lại thích hợp làm nhà phát hành.
Mẫu Đan đã mở đường, Giang Họa cũng không chần chờ nữa: “Tiêu tổng, ngài hỏi nhà sản xuất sao? Xác thực rất nhiều việc, chẳng những phải trù tính toàn bộ…”
“Thôi thôi thôi.” Tiêu Minh vừa nghe đến trù tính toàn bộ liền đau đầu: “Nhà phát hành có nhiều việc không, có phải chỉ cần bỏ tiền ra, ký cái tên là được rồi?”
“Cũng có thể như vậy.” Giang Họa cũng không biết giải thích làm sao.
Thấy thế, Mẫu Đan liền xen vào một câu: “Thực ra nói đơn giản một chút, nhà phát hành cùng nhà sản xuất thì tương đương với chủ tịch hội đồng quản trị cùng giám đốc điều hành.”
Giải thích như thế, Tiêu Minh lập tức hiểu: “Vậy cái ghế này để anh trai anh ngồi là thích hợp nhất, sở trường của anh là kiếm cơm.”
“Haha.” Mẫu Đan gượng cười hai tiếng: “Ngài xác định Tiêu đổng làm nhà sản xuất, ngài làm nhà phát hành?” Buổi trà chiều kia chẳng lẽ uống ở quán bar?
“Chỉ đùa một chút mà thôi…” Tiêu Minh thở dài: “Vậy phải làm sao bây giờ, việc của nhà sản xuất quá nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của anh. Hay là để người bên Trần đầu trọc làm? Nhưng anh là người bỏ tiền nha, cũng nên có người trong đó.”
Giang Họa liếm liếm môi: “Tiêu tổng, anh xem tôi thế nào? Làm người đại diện 5 năm, mà đối với thị trường trước mắt…”
“Được, liền cô đi.” Tiêu Minh thở dài một hơi: “Bản sự của Giang đại tiểu thư tôi không biết, nhưng bản sự của em gái tôi, tôi biết rõ. Cô khẳng định rất tận tậm, nhất định có thể giúp tôi giữ được hướng chảy của dòng tiền.”
Câu cuối cùng có thể không cần phải nói. Mẫu Đan vì biểu đạt cảm tạ, không thể không nhắc lại đề nghị lúc trưa: “Tiêu ca, nếu ngài còn thừa tiền, liền mua chút cổ phiếu Mao Đài đi, đầu tư dài hạn, vạn nhất phim này thua lỗ, ngài cũng có thể vớt lại chút ít.”
“Cổ phiếu Mao Đài sao?” Tiêu Minh ngược lại không từ chối: “Nghe nói sắp 200 một cổ rồi, được, em gái anh đã đề nghị, vậy anh liền mua 100.000 cổ đi, vừa vặn tiền năm ngoái công ty phân đến anh còn chưa đụng đến.”
Lại là 100.000, Mẫu Đan hít mũi một cái, chỉ cảm thấy mình quá nghèo: “Nếu không còn việc gì, ngài nghỉ sớm đi.” Cô muốn suy nghĩ về cuộc đời.
Cúp điện thoại, Giang Họa còn không thể tin được: “Hắn cứ như vậy mà đồng ý?”
“Nhà sản xuất không chỉ có cậu.” Ngón tay Mẫu Đan gõ lên bàn trang điểm: “Cậu không nghe vừa rồi Tiêu Minh nói muốn tìm đạo diễn Trần sao? Vậy khẳng định nhà sản xuất còn sẽ có người bên đạo diễn.” Mặc dù cô cảm giác đạo diễn Trần sẽ không nhận dự án này.
“Trước kia luôn nghe người ta nói phú nhị đại không biết khó khăn của nhân gian, ném tiền qua cửa sổ.” Giang Họa cười lắc đầu: “Từ Tiêu Minh, có thể thấy phú nhị đại có khả năng tiêu tiền như nước, nhưng ngoại trừ bệnh bẩm sinh, không có ai ngốc cả.”
Mẫu Đan tán đồng điểm ấy: “Đúng vậy. Có thể duy trì phát triển, ai không muốn tiêu xài không cố kỵ được lâu dài?”
Bình ổn qua hai ngày, Mẫu Đan vốn muốn để Giang Họa trở về, nhưng ngay lúc này, hai người Tiêu Minh, Trần Sâm đã bắt nhịp với nhau từ lúc nào rồi.
Nhìn đạo diễn Hồ cùng Mã Lại, còn có đaok diễn Trần đang gọi đồ ăn, Mẫu Đan cảm giác Tết Nguyên Đán năm nay kiểu gì cũng sẽ không yên ổn được: “Đạo diễn Trần, ngài gọi cho tôi một ly trà hoa quế thêm đá nhé.” Cô muốn tỉnh táo một chút.
“Được.” Trần Sâm giương mắt nhìn Giang Họa cùng Ngô Thanh: “Còn hai người, muốn ăn cái gì cứ việc nói.”
Giang Họa lắc đầu, hiện tại cô chẳng muốn ăn gì cả, lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Mẫu Đan: [Đột nhiên cảm thấy đạo diễn Trần Sâm rất hợp với phong cách của Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan.]
Cái gì hợp? Mẫu Đan bất đắc dĩ cười khổ: [Cậu nói tướng mạo của ông ấy, hay là tính cách?] Đột nhiên nghĩ đến tổ hợp Tiêu Minh, Trần Sâm cùng Mẫu Đan, cô cảm giác mình cần thêm một ly trà hoa quế.
Gọi đồ ăn xong, Trần Sâm liền để thực đơn xuống, chống tay trên bàn tròn. Chờ phục vụ viên ra ngoài, ông mới giơ tay trỏ Mẫu Đan: “Không ngờ năm nay chúng ta còn có cơ hội hợp tác.”
“Tiêu tổng đã nói với tôi…” Mẫu Đan ngăn không được cười khổ: “Ngài đầu tư sao?”
“Có, ban đầu Tiêu Minh không đồng ý…” Trần Sâm trừng hai mắt: “Là tôi buông lời, không cho đầu tư thì tôi không nhận, cậu ta mới đồng ý.” Nói đến đây, ông hưng phấn: “Tôi sớm đã muốn quay điện ảnh.”
“Lần trước ngài còn muốn làm đạo diễn chương trình truyền hình thực tế.” Mẫu Đan bắt đầu lo lắng thay cho bộ phim này. Một nhà đầu tư ý tưởng đột phát, một nữ chính không có diễn kỹ, lại thêm một đạo diễn cẩu huyết lần đầu quay phim điện ảnh?
Cô không dám nghĩ thêm: “Đạo diễn Trần, tôi đã lấy tiêu đề trên Bản tin Thời sự cho chúng ta rồi. Một bữa rượu trị giá 50 triệu, hố thảm hai phú nhị đại.”
“Haha.” Trần Sâm cười lớn, tay vỗ xuống bàn, sau chỉ vào Mẫu Đan: “Tôi thích khiếu hài hước của cô.”
Ông sở dĩ nhận lời mời của Tiêu Minh, mấu chốt ngay ở nha đầu Thược Dược. Lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, nha đầu Thược Dược chẳng những là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ông từng gặp, sự hài hước của cô nàng còn có phong cách riêng của mình. Đã uyển chuyển sáng tỏ, lại không hạ lưu.
Mẫu Đan hai tay ôm quyền: “Đa tạ đạo diễn Trần khích lệ.”
“Tiêu Minh đã đề cập với tôi…” Trần Sâm cũng là người sảng khoái: “Tiểu Giang muốn thử làm nhà sản xuất, vừa vặn Mã Lai cũng là người lão làng, tôi không có ý kiến, Mã Lai cũng xem trọng tiểu Giang.”
Trong cái vòng tròn này của bọn họ cũng không có bí mật lớn gì. Chuyện Tiêu Trung Quốc gọi cha của tiểu Giang là lão thủ trưởng đã sớm truyền đến trong tai mọi người, lại liên tưởng đến chuyện “môi giới mại dâm” năm đó, ai sẽ ngốc? Vị kia mặc dù đã lui, nhưng người ta còn sống, quan hệ sắt đây.
“Vậy đa tạ Mã tổng.” Giang Họa đứng dậy cúi đầu với Mã Lai.
“Ai…” Mã Lai ngồi vững sao được: “Làm cái gì vậy, chúng ta về sau cộng tác cho thật tốt là được. Cô yên tâm, tôi nhất định dốc sức.” Lúc đến, đạo diễn Trần đã nói với ông, mặc dù ông bị phân quyền, nhưng tiền một phân không thiếu.
Trần Sâm khoát tay: “Đều ngồi đi.” Ông còn có việc muốn nói: Đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh đã rất quen thuộc, ở đây còn có đạo diễn Hồ, cô với Mã Lai mai kia có thể rời khỏi Lệ thành, đi sắp xếp công việc phim đầu xuân.”
Mẫu Đan còn muốn cố gắng thêm một chút: “Thật nhất định phải dùng cái tên phim như vậy sao?”
“Nếu không thì Bà Hoàng Bài Bạc Bá Vương Hoa?” Trần Sâm nói đến nghiêm túc.
“Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan vẫn tốt hơn chút…” Mẫu Đan từ bỏ, cô quyết định cúi đầu trước nguồn vốn.
Bên Tiêu Minh giục đến gấp, Giang Họa cùng Mã Lai ngày thứ hai liền rời khỏi đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh, bay tới Thân thành. Ngô Thanh được huấn luyện một đêm, chính thức bắt đầu làm việc, cô nàng đỉnh lấy hai mắt thâm quầng, tinh thần phấn chấn an bài hết thảy công việc của Mẫu Đan.
“Giữa ta và ngươi…” Tuyên Minh Y một thân hỷ phục đỏ rực, lẻ loi một mình đứng trước miếu hoang, ưỡn lưng thẳng tắp, phía sau là kiệu hỉ, thây phơi đầy đất, hai mắt rưng rưng, muốn khóc nhưng không khóc được, ném cây kiếm trong tay ra: “Giống như kiếm này, kiếm gãy tình tuyệt.”
Bốp…
Kiếm vậy mà không gãy? Mẫu Đan thật muốn ngửa đầu hét to, sao cái đạo cụ này có thể đối xử với cô như thế?
“Lại một lần nữa, lại một lần nữa.” Trần Sâm cũng có chút xấu hổ: “Tổ đạo cụ đâu, mau qua kiểm tra, đã 5 lần rồi, cây kiếm này muốn NG bao nhiêu lần?”
Tổ đạo cụ cùng Ngô Thanh đồng thời đến hiện trường. Ngô Thanh cầm thuốc nhỏ mắt thêm nước mắt tuyệt tình cho chủ tử nhà mình, mà tổ đạo cụ thì kiểm tra vấn đề: “Không hỏng gì nha.” Nhìn về phía Mẫu Đan: “Minh Y nha, nghe anh, lúc ném dùng sức một chút.”
“Ok ok.” Mẫu Đan ngửa đầu, cố giữ nước mắt: “Thanh Thanh, nếu lần này còn không qua, em mang hành tây lên đi, không thể dùng thuốc nhỏ mắt mãi được.”
“Vâng.” Ngô Thanh cũng rất thù cây kiếm thích gây chuyện kia, tự mình bước lên kiểm tra một lần, liên tục xác định kiếm đã gãy, cô mới lui xuống.
Trần Sâm thấy tất cả mọi người chuẩn bị xong, lập tức nói: “Ai vào chỗ nấy, 3, 2, action.”
Lần này Mẫu Đan ném kiếm, dùng đủ lực: “Giữa ta và ngươi, giống như kiếm này…” Một chưởng đánh ra: “Kiếm gãy tình tuyệt.” Cạch một tiếng, rốt cục kiếm đã gãy, tiếp tục lời kịch: “Tuyên Minh Y ta thề với trời, đời này lại không sinh tình, làm trái lời thề…” Một giọt thanh lệ rơi khỏi hốc mắt, lăn dài trên hai gò má như ngọc: “Sống không an ổn, chết không vào hoàng tuyền.”
Kết thúc công việc hôm nay, theo đoàn làm phim trở lại khách sạn, Ngô Thanh lập tức bảo Mẫu Đan đi tắm rồi nghỉ ngơi: “Em đã nói với đạo diễn Trần. Xin nghỉ hai ngày, 8 giờ chúng ta xuất phát đi thành Đại Lý.”
“Ừ.” Mẫu Đan cũng không mệt mỏi: “Hiện tại cũng đã sắp 6 giờ, chị không nghỉ ngơi nữa, lấy vài bộ quần áo, ăn cơm xong cũng không còn nhiều thời gian.”
1 tháng, quay liên tục 1 tháng, cô cảm thấy đã dần ổn hơn, nhưng diễn kỹ lại như đi vào ngõ cụt. Nghiên cứu Biểu Cảm Tinh Tế hiển nhiên không còn hiệu quả gì. Xem ra cô phải mua thêm vài quyển sách, trở về từ từ đọc.
“Chị có thể nghỉ ngơi 1 tiếng.” Ngô Thanh không từ bỏ, quay phim quá mệt mỏi: “Mấy ngày sau trở lại, đoán chừng phải quay cả ngày ấy.”
Mẫu Đan cầm một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, nhìn Ngô Thanh từ trên xuống dưới: “Chị thấy người cần nghỉ ngơi là em mới đúng.” Tiếp nhận công việc của Họa Họa mới 1 tháng, nha đầu này đã gầy hốc hác đi: “Bây giờ em bao nhiêu cân?”
Hai mắt Ngô Thanh tỏa sáng: “Có thể nhìn ra em gầy đúng hay không?” Thấy chủ tử gật đầu, cô hưng phấn nắm tay: “Yes!” Sau đó lập tức thu liễm cảm xúc, lật xem notebook: “Em gầy cũng không phải là mệt, làm người đại diện cũng cần hình tượng, em cũng không thể chị với Họa tỷ mất mặt.”
“Tốt!” Mẫu Đan ủng hộ công tác của cô: “Ở bên ngoài một ngày, chị tắm trước.”
Bởi vì công ty quản lý của Trần Tiêu đã ăn bài xong tất cả, Ngô Thanh hỏi mượn xe của đoàn làm phim, dẫn Mẫu Đan đi thẳng tới khách sạn công ty Trần Tiêu đã đặt trước.
Giang Họa vẫn chưa yên tâm, gọi điện thoại tới: “Tình huống bên hai đứa thế nào, đến thành Đại Lý chưa?”
“Chưa đến, nhưng sắp rồi.” Mẫu Đan ngồi trên ghế lái phụ, nhìn biển hướng dẫn trên đường: “Đại khái còn 1 tiếng nữa, cậu đã liên hệ người đại diện Anne của Trần Tiêu chưa?”
“Rồi, vừa gọi xong.” Giang Họa nói tình huống đại khái cho hai người: “Bởi vì Vô Tri Mỹ Mộng là một bài hát thể hiện tình yêu đơn phương, cho nên nữ chính MV cũng nhẹ nhàng một chút.”
Mẫu Đan thở dài một hơi: “Vậy bên cậu chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đã có kịch bản.” Nhắc đến cái này, giọng nói của Giang Họa trở nên thanh thoát: “Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan là phim hài. Vì kịch bản này, tớ phát động cha, mẹ còn có anh trai cậu đào móc những chuyện lý thú trong cuộc sống sinh hoạt của cậu, còn có trong tính cách nữa.”
“Được nha.” Mẫu Đan cười bất đắc dĩ: “Làm sao tớ lại cảm giác chờ quay xong Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan, tớ liền phải thu dọn cho thật tốt mà giải nghệ đây?”
Ngô Thanh vội vàng gấp giọng nói: “Đừng, không phải năm ngoái chị vừa thua lỗ 13 triệu nhân dân tệ sao? Chúng ta thế nào cũng phải kiếm lại số tiền kia mới được.”
“Tớ còn muốn kể cho cậu một câu chuyện cười nữa…” Giang Họa nén cười: “Nữ chính Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan là ăn mày Mẫu Đan, cô ấy có người anh trai, Tiêu Minh chết sống muốn diễn, dạo này hắn còn tìm giáo viên chuyên nghiệp học biểu diễn.”
Mẫu Đan nghĩ đến hình tượng của Tiêu Minh, phốc một ngụm bật cười: “Haha, tớ muốn biết trong phim là ai được nhặt về, là tớ hay là anh ta?” Cùng cha cùng mẹ, cha mẹ bất công đến mức nào mới sinh ra hai đứa con là cô với Tiêu Minh: “Anh ruột tớ có đồng ý không?”
“Anh ruột cậu sau khi biết việc này, tâm tình không tốt lên nổi.” Giang Họa cười lớn: “Haha, anh ấy còn muốn đi gặp Tiêu Minh, để hắn biết khó mà lui.”
“Đây mới là biểu hiện mà anh ruột nên có. Nghe nói căn nhà ở thủ đô đã sửa xong rồi?” Một tháng không trở về, Mẫu Đan rất nhớ 3 người hai lớn một nhỏ chuyển tới thủ đô kia.
Giang Họa cũng đang muốn thương lượng với cô việc này: “Cha mẹ muốn đem đồ dùng trong nhà ở An thành chuyển đến thủ đô. Hai người chủ yếu là sợ đồ dùng mới sẽ có mùi, tớ với anh trai cậu lại muốn mua đồ mới.”
“Đem đồ dùng trong nhà ở An thành chuyển đến thủ đô, là thuê vận chuyển hàng hoá sao?” Mẫu Đan biết cha mẹ lo lắng cái gì: “Nếu như vận chuyển hàng hóa có thể chuyển thẳng vào nhà, ngược lại có thể cân nhắc. Dương Dương còn nhỏ, sức đề kháng kém, hai ông bà có lo lắng là bình thường.”
“Tớ cũng không nghĩ tới thuê vận chuyển hàng hóa.” Giang Họa cũng không xoắn xuýt: “Vậy được, tớ liên hệ vận chuyển hàng hóa, nếu có thể đưa đến là tốt nhất rồi.”
Mẫu Đan gật đầu: “Sau tớ sẽ gọi cho mẹ.”
“Ừ. Đồ dùng trong nhà gì đó đều là việc nhỏ.” Giang Họa cũng lo lắng: “Tớ chính là lo lắng họ tự mang lên chuyển xuống, bốn ông bà đều lớn tuổi rồi, nếu là… Chúng ta ai cũng không dễ chịu.”
“Tớ cũng lo…” Mẫu Đan cười khẽ: “Hai ông bà đã quen cuộc sống ở tứ hợp viện chưa?”
“Quen.” Giang Họa thở phào nhẹ nhõm: “Hai mẹ còn cuốc luống trồng rau, Dương Dương thì càng vui vẻ, hai hôm nay cha tớ đang làm hộ khẩu cho nó đâu.”
Cái này Mẫu Đan biết, Dương Dương sắp đi nhà trẻ, mặc dù anh trai cô nhập chức ở Q đại, nhưng chuyển hộ khẩu khẳng định phải mất thời gian: “Thủ tục khó làm sao?”
Giang Họa mỉm cười nói: “Cậu quên mất hộ khẩu của tớ là ở thủ đô rồi à?! Chuyển Dương Dương đến dưới tên tớ là được rồi, tớ cũng không có dự định để anh trai cậu ở rể, haha…”
“Cậu muốn để anh trai tớ ở rể còn không phải chuyện một câu nói.” Cha mẹ cô vốn muốn để em trai hoặc em gái Dương Dương cùng họ với Họa Họa, Mẫu Đan tính toán thời gian: “Chờ bên tớ làm xong, đoán chừng trong nhà cũng thu dọn thỏa đáng.”
“Thu dọn thỏa đáng, nhưng khẳng định còn chưa thể vào ở.” Nếu có khả năng, Giang Họa hi vọng cha mẹ cô và cha mẹ chồng cùng ở tại tiểu tứ hợp viện, vui vẻ náo nhiệt an hưởng tuổi già: “Cậu đã xem hết kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam hay chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Mẫu Đan cảm thán: “Tiền không dễ kiếm tí nào.” Đây chính là có căn cứ: “Tớ đếm qua, trong bộ phim này, thầy giáo cùng vợ anh ta hết thảy có 2 cảnh trên giường, 3 cảnh hôn, vợ của thầy giáo còn bị cưỡng gian.”
Giang Họa không nghĩ sẽ đặc sắc như thế: “Dạo này trên mạng truyền tin chắc cậu cũng xem qua đi? Thầy Giáo Quán Trà Nam tuyển diễn viên cạnh tranh tương đối kịch liệt, cơ hồ đều là tai to mặt lớn hạng A, hạng B tranh đấu. Dạo này chúng ta phải chú ý hướng gió.”
“Ừm.” Trước khi gặp đạo diễn Trương, nói thật trong lòng Mẫu Đan còn có điểm tự ti, nhưng bây giờ hoàn toàn không còn loại cảm giác này.
Nhưng các cô không biết, có đôi khi, câu chuyện chính sẽ xảy ra vội vàng không kịp chuẩn bị như vậy. Mẫu Đan cùng Ngô Thanh đến ngủ lại khách sạn, gặp được người đại diện Anne cực kỳ tinh anh của Trần Tiêu. Đêm đã khuya, không nói mấy câu, hai người liền cầm thẻ phòng trở về phòng.
Vừa bỏ túi xách xuống, Giang Họa liền gọi điện đến: “Đan Đan, chuyện trên mạng tạm thời không cần để ý, chúng ta chờ bên đạo diễn Trương trả lời chắc chắn.”
Ngô Thanh nghe xong lời này, lập tức giữ vững tinh thần xem tin tức giải trí: “Ba năm trù bị, nhất đại danh đạo cuối cùng cúi đầu trước tư bản, Thầy Giáo Quán Trà Nam có người trắng trợn đi cửa sau vào đoàn.”
Đi kèm là tấm ảnh Mẫu Đan, đạo diễn Trương cùng Phong Hán ngồi nói chuyện trong một đình nhỏ, mà đổi sang một tấm khác chính là đại cổ đông công ty truyền thông Bác Hằng Tiêu Trung Quốc cười nói chuyện với Mẫu Đan, vừa xem liền biết cả hai là người quen biết cũ.
Mẫu Đan tiến đến bên người Ngô Thanh, liếc nhìn, nói với Giang Họa: “Không có việc gì. Tớ sẽ hỏi đạo diễn Trương.”
Kết quả vừa cúp điện thoại, cô liền nhận được tin nhắn WeChat, đều bảo cô tự do phát huy. WeChat đến từ đạo diễn Trương: “Thả người que của cô ra đi. Tôi không muốn để ý, nhưng chúng ta có thể thừa cơ tuyên truyền cho phim.”
Nhưng để cô ngoài ý muốn chính là Phong Hán vậy mà lại gửi tin nhắn cho cô. Nhưng đọc xong liền biết không phải bản thân anh gửi.
Bọn họ đã yên tâm về cô như thế, vậy cô không khách khí: “Thanh Thanh, vẽ giúp chị 2 tấm ảnh.” Mở xem bình luận dưới tin bài kia, thật sự chỉ kém mắng cô vào chỗ chết thôi.
Không đến 15 phút, Weibo Mẫu Đan đã update: “Cùng là người, vì sao mệnh lại khác biệt?” Đi kèm 2 tấm ảnh.
Tấm thứ nhất, một tỷ tỷ đầu cây nấm tay cầm ảnh của Phong Hán, viết: “Nghe nói Thầy Giáo Quán Trà Nam có người đi cửa sau vào đoàn, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có anh. Dù sao tôi cũng không quen Bách tổng.”
Tấm thứ hai, tỷ tỷ đầu cây nấm ghé đầu bên bàn, cầm ảnh Phong Hán, một mặt ủ rũ, trên ảnh nói thẳng: “Nghe nói Bác Hằng đầu tư cho Thầy Giáo Quán Trà Nam rất nhiều rất nhiều nhân dân tệ, vì sao người mở cửa sau lại không phải mị? Nếu vậy mị liền có thể rút vốn, về nhà thuê tám người bảo mẫu, nằm dưỡng lão.”