Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 36: Đáp lại


Đọc truyện Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm – Chương 36: Đáp lại

Ra khỏi Mục Vân hiên, Yến Thanh bĩu bĩu cằm hướng phía Mẫu Đan cùng Giang Họa, hỏi: “Hai người về kiểu gì? Tôi vừa mới gọi tài xế, có cần chúng tôi đưa về không?”

Giang Họa lắc đầu: “Không cần, chồng tôi đã chờ ở nhà xe, cám ơn!” Quay đầu: “Tiêu thúc, chú tới thế nào vậy?”

“Chú đi cùng đạo diễn Trương.” Vào thang máy, Tiêu Trung Quốc thấm thía nói với Giang Họa: “Dương Dương mập cũng gần 4 tuổi, con với Mẫu Tuyển lúc nào mới tổ chức lễ cưới? Tiêu thúc chỉ đợi được ngụm rượu mừng này đâu.”

Nhắc đến việc này, nụ cười trên mặt Giang Họa nhạt đi mấy phần: “Sẽ tổ chức.”

Trong đầu hiện ra hình ảnh năm đó Mẫu Tuyển cầu hôn cô, đó chính là giây phút mà trong mơ cô cũng mong đợi, nhưng vào lúc đó, cô lùi bước. Nhưng Mẫu Tuyển là ai, anh căn bản không cho cô quyền lùi bước. Theo yêu cầu của cô, hôn lễ của bọn họ chỉ là dẫn chứng, hai gia đình cùng nhau ăn bữa cơm.

Mẫu Đan vòng tay qua vai Giang Họa, không nói. Cô biết Họa Họa vô cùng vô cùng yêu anh trai cô, cho nên cô ấy sợ mình trở thành vết nhơ trong cuộc đời ưu tú của Mẫu Tuyển. Nhưng Họa Họa tựa hồ không để ý đến tình yêu mà bạn học Mẫu Tuyển dành cho cô ấy.

“Vậy liền mau chóng chuẩn bị đi nha.” Tiêu Trung Quốc cũng có chút áy náy với Giang Họa, nói cho cùng 5 năm trước là ông không bảo vệ con bé cẩn thận.

Đối với chuyện của Giang Họa, đạo diễn Trương trước kia cũng không chú ý nhiều, mặc dù lúc trước “bị chọc ra”, trong giới có rất nhiều người lên tiếng thảo phạt Giang Hoạ “môi giới mại dâm”, nhưng ông làm đạo diễn gần 30 năm, cái gì chưa thấy qua? Về sau chuyện “môi giới mại dâm” trong giới một đêm gió yên biển lặng, người có chút đầu óc trong giới lập tức thu liễm, ông liền biết trong đó có kỳ quái.

Gần đây tiếp xúc với Tiêu Trung Quốc, ông mới hiểu rõ bối cảnh gia đình Giang Họa. Nói thật trong lòng ngoại trừ cảm thấy kinh ngạc, còn có chút bi thương. Tình cảm trong giới giải trí chẳng lẽ đều là giả dối, trước lợi ích, tất cả đều bay biến?

Yến Thanh thở dài một hơi, nhìn về phía Giang Họa: “Năm đó vì sao cô lại lựa chọn im lặng?”

Cậu dùng tài khoản của Phong Hán trông mấy ngày liền, chuẩn bị like cho cô, không ngờ không chờ được cô đáp lại, lại chờ được sự việc lắng lại.

“Lúc đó còn chưa có chuyện “Bố tao là Lý Hoa”.” Giang Họa cười nhạt: “Mặc dù tôi tự nhận chưa từng khinh người, nhưng vào thời điểm đó, một khi bối cảnh gia đình tôi bị đào ra, nhất cử nhất động của tôi sẽ đều bị phóng đại vô hạn. “Tội cha không biết dạy con” là chuyện xưa, tôi không muốn liên lụy cha tôi.”

Cha cô là một quân nhân ưu tú, cả đời quang minh lỗi lạc, đứa con gái như cô quyết không thể làm vết nhơ trên quân công của ông.

“Tôi hiểu.” Yến Thanh cảm thán: “Bọn họ dự liệu chuẩn thật đó.”

Xuống gara ngầm, Mẫu Đan liếc mắt liền thấy xe nhà mình, vẫy vẫy tay, bảo anh cô xuống xe.

Mẫu Tuyển cầm hộp thuốc lá mua lúc đi đường xuống xe, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng, còn chưa đến gần đã gọi người: “Tiêu thúc!” Rút ra một điếu thuốc đưa tới.

“Tuyển tử, nhiều năm không gặp.” Tiêu Trung Quốc giống như Giang Trầm Sơn, đều rất hài lòng với Mẫu Tuyển: “Cậu vẫn đẹp trai như thế, trách không được Họa Họa không muốn ra ngoài đi làm.”

Tiếp lấy điếu thuốc, ông liền kéo người giới thiệu với đạo diễn Trương, trong lời nói không che giấu vẻ đắc ý, như con rể nhà mình vậy: “Đây là chồng của Giang Hoạ- Mẫu Tuyển, giáo sư Vật lý học trẻ tuổi nhất A đại, năm nay chuẩn bị nhậm chức tại Q đại.”

“Xin chào, tôi là Trương Bình Kinh.” Đạo diễn Trương vươn tay, rốt cuộc ông đã biết vì sao Mẫu Đan lại không mê Phong Hán rồi.


“Rất hân hạnh được gặp ngài.” Sau khi bắt tay, Mẫu Tuyển đưa ra một điếu thuốc: “Em gái Mẫu Đan của tôi sau này có lẽ sẽ làm phiền ngài nhiều, còn xin ngài thông cảm nhiều hơn.”

Đạo diễn Trương Bình Kinh liên tục khoát tay: “Không có việc gì không có việc gì, phân diễn của cô ấy không nhiều.”

Mẫu Đan mới 27 tuổi, anh trai cô nàng có lớn hơn cũng lớn không nhiều, còn trẻ như vậy mà đã là giáo sư Q đại, trách không được vị kia chịu đem gả hòn ngọc quý trên tay cho. Nếu con gái ông có thể tìm được người như vậy, hai vợ chồng ông nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Đốt thuốc cho đạo diễn Trương Bình Kinh xong, Mẫu Tuyển tiếp tục phát thuốc.

“Cám ơn.” Phong Hán chỉ chỉ vị đứng bên cạnh: “Người đại diện của tôi- Yến Thanh.”

Lúc này, tâm tình Yến Thanh có chút mơ hồ. Đã cao hứng vì có một nam nhân vô luận là khí chất vẫn là tướng mạo đều không thua Phong Hán đã kết hôn, lại sầu lòng ánh mắt sắc bén của nữ nhân tốt Nhìn nam nhân Giang Họa chọn một cái, nhìn lại mình một chút, lập tức cậu liền muốn tự ngược, đi tìm Võ Chiêu kiếm lấy mấy tiểu minh tinh.

Một đoàn người hàn huyên vài câu liền giải tán, ai về nhà nấy.

“Chồng, em phát hiện người hiểu rõ Đan tử nhất trên đời này vẫn là anh.” Giang Họa dăm ba câu đã kể xong câu chuyện kể từ khi hai người đặt chân vào khách sạn đến lúc rời khỏi Mục Vân hiên, cô phục Mẫu Đan sát đất luôn: “Một người quật ngã một mảnh.”

Mẫu Đan ngồi ở phía sau, nhìn ra ngoài cửa xe: “Là chính bọn họ quyết chí tiến lên, nửa đường tớ thuyết phục đến mấy lần, không ngăn không giữ.”

“Cậu không kích bọn họ?” Giang Họa vậy mới không tin: “Về sau nhà chúng ta muốn ăn ở Mục Vân hiên là không cần hẹn trước, uống rượu uống được một tấm thẻ khách quý, việc này Võ Chiêu biết sao?” Hắn thanh toán, kết quả Mục Vân hiên lại đưa thẻ khách quý cho người khác.

Mẫu Tuyển nén cười: “Cho nên ngày mai em không cần theo nó đến Lệ thành.” Em gái của anh chẳng những chưa hề để anh thất vọng, mà còn đang không ngừng nâng cao thành tích.

“Cái này em tán thành.” Mẫu Đan thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Giang Hoạ ngồi ở ghế lái phụ: “Tớ đã quen với người trong đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh, cậu không cần đi cùng đâu, huống hồ còn có Ngô Thanh nữa.”

“Không được!” Giang Họa không yên lòng: “Hiện tại cậu đã có chút danh tiếng, mặc dù đều là bị đào lên, nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận hiệu quả. Ngày mai tớ vẫn muốn đi theo, chờ đưa cậu vào đoàn làm phim, tớ lại lên máy bay trở lại An thành.”

Mẫu Đan nhún vai: “Được thôi.”

Bởi vì gọi tài xế cho nên trên đường trở về khách sạn, Phong Hán cùng Yến Thanh không có trò chuyện. Thẳng đến khi trở lại trong phòng khách sạn, Yến Thanh mới lên tiếng hỏi: “Cậu với hàng xóm của tớ vừa mắt nhau rồi?”

“Vừa mắt cái gì?” Phong Hán cởi áo jacket, trong đầu quanh quẩn hình ảnh nụ cười xinh đẹp của Mẫu Đan lúc chơi xúc xắc thắng: “Cô ấy không phải người tùy tiện, tớ cũng không phải.”

“Không đúng!” Yến Thanh chống nạnh đi đến trước mặt Phong Hán quan sát kỹ thần sắc trên mặt anh: “Cậu không coi trọng, làm sao lại che chở cô ấy như thế?” Trong đó nhất định có vấn đề: “Đừng có nói với tớ là bởi vì mùa xuân tới.”

Phong Hán nhếch miệng giả cười, sau đó lạnh mặt đẩy cậu ra, đi đến phòng bếp: “Gặp chồng của Giang Họa cảm giác thế nào?”

Đây rõ ràng là đang đổi chủ đề, Yến Thanh cũng không định truy hỏi ngọn nguồn, cậu đang suy nghĩ xem có nên đồng ý đề nghị của mẹ không, đi xem mắt?


Về đến nhà, Mẫu Đan rửa mặt xong liền ngồi lên giường, mở điện thoại đăng nhập Weibo. Cô phải xem xem đêm nay follow lại có gây nên phản ứng lớn gì không. Tiến vào trang tìm kiếm, chỉ thấy #Người mới Mẫu Đan follow lại Phong Hán# treo cao cao ngay đầu bảng.

“Vẫn là tránh không được…” Cô cũng lười vào xem bình luận, dù sao tốt xấu đều có đủ, chính mình cũng không thể sờ lấy đường dây mạng đi tìm những dân mạng mắng cô kia được, tiếp tục nhìn xuống: “Ồ?” Tình huống như thế nào, Phỉ Vận Y lại bí mật dính lên Phong Hán rồi?

Ảnh hậu Kim Tùng Đường Đường đã tránh bóng về với gia đình, thừa dịp năm mới cử hành một bữa tiệc từ thiện tư nhân, Phỉ Vận Y quyên góp 300.000 nhân dân tệ.

Mẫu Đan ấn mở video “ngoài ý muốn” bị truyền ra kia, chỉ thấy Phỉ Vận Y một thân lễ phục dạ hội màu bạc bị Đường Đường kéo lên đài, mà Phỉ Vận Y cười thân thiện, liên tục từ chối: “Đường Đường tỷ, thật không cần đâu, em cũng chỉ là tận một phần tâm ý.”

“Không được không được…” Đường Đường mặc sườn xám, nhất định không buông tay: “Nhất định phải lên nói hai câu, chị mới buông tha em.”

Cuối cùng Phỉ Vận Y bị đẩy lên đài, đã lên đài, cô nàng cũng không còn nhăn nhó, đứng trước mic, đối mặt với mọi người dưới đài: “Xuất thân của tôi, mọi người đang ngồi ở đây ai cũng đều biết, bởi vì từng trải qua khó khăn cho nên tôi khó nén cảm động lây, cũng rất cảm kích Phong Hán lão sư lúc trước giúp đỡ…”

“Mục đích quá rõ ràng, ngược lại trở nên tầm thường.” Mẫu Đan rời khỏi tiêu đề hotsearch kia, ấn mở danh bạ, lưu số điện thoại của Phong Hán xong liền tắt đèn đi ngủ.

Hôm sau, trời vừa sáng, cô còn chưa tỉnh ngủ, điện thoại đặt ở đầu giường đã reo như có động đất, đưa tay mò nửa ngày rốt cục mò tới vật làm từ kim loại lạnh buốt, ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu vào mắt cô, chớp chớp, một hồi lâu mới nhìn rõ: “Ngô Thanh?”

“Đan Đan tỷ, mau xem tin tức.” Ngô Thanh hưng phấn: “Phỉ Vận Y bị idol em vả mặt* bốp bốp bốp luôn, trên mạng hiện tại phần lớn đều là thiên về một bên trào phúng.”

Mẫu Đan lập tức tỉnh: “Đêm qua Phỉ Vận Y lên hotsearch…” Chẳng lẽ sau đó còn có chuyện?

“Quyên cái vụ nhất định phải nói đầy đủ tên idol đi, đây chính là giả đụng điển hình…” Ngô Thanh hừ lạnh một tiếng: “Cô ta cho là idol em trầm mặc quen rồi, sẽ không đáp lại, liền mua hotsearch. Rõ ràng chỉ là một chuyện không lớn không nhỏ, trong một đêm đã bò lên bảng đầu hotsearch cùng đầu đề các trang báo giải trí, hiện tại đẹp mặt, idol em đáp lại.”

Mẫu Đan nhìn đồng hồ, mới 7 giờ rưỡi, cô vuốt vuốt tóc: “Này nửa đêm không ngủ được, đều rất bận.”

“Đến mấu chốt rồi!” Sự kích động của Ngô Thanh qua một chiếc điện thoại cũng có thể cảm nhận được: “Lúc 7 giờ sáng, idol em đăng một bài Weibo.”

“Tôi làm việc thiện là xuất phát từ bản tâm, không hi vọng bị chú ý quá độ. Còn xin các vị truyền thông không nên tiếp tục đào sâu tư liệu của những đứa trẻ kia. Bọn họ cần hoàn cảnh lớn lên yên tĩnh, tốt đẹp, không cần ống kính. Phỉ Vận Y tiểu thư, cô không phải người duy nhất tôi giúp đỡ. Cô là người của công chúng, nhưng họ không phải.”

Mẫu Đan nghe xong nhíu mày: “Gọn gàng, không dây dưa dài dòng tí nào. Chị thích!” Nghĩ đến buổi tối hôm qua, chẳng biết tại sao lại cảm thấy mùi hương trên người anh quanh quẩn trong mũi, cô đây là phát xuân sao?

“Đúng không đúng không?!” Ngô Thanh rốt cuộc tìm được cảm giác tán đồng: “Idol em đánh mặt vang dội luôn chứ? Đan Đan tỷ, chị không biết bài đăng này vừa ra, liền bị đẩy đầu đề, ngay cả mấy trang chính phủ cũng like.”

“Trang chính phủ like không phải là vì đánh mặt Phỉ Vận Y…” Mẫu Đan ngồi dậy, tựa vào đầu giường: “Mà là đồng ý với quan điểm của Phong Hán.”

Tính theo tuổi của Phỉ Vận Y liền có thể biết những người Phong Hán hẳn là trẻ em tuổi tác còn hơi nhỏ, xuất thân nghèo khó.


Cũng mặc kệ có phải hay hoàn cảnh nghèo khó hay không, chỉ cần có người ý thức, người đều sẽ có tự tôn, liền xem như còn đứa bé không hiểu chuyện, trong tiềm thức của bọn họ cũng khát vọng được tôn trọng.

Phỉ Vận Y đã sớm trưởng thành, tâm lý của cô ta đã rất chín chắn, huống hồ hiện tại cô ta có thể nói danh lợi song toàn, nghịch tập thành phượng hoàng thành công. Nhưng những đứa trẻ Phong Hán vẫn đang giúp đỡ kia đâu?

Tâm lý của bọn họ khả năng còn rất yếu đuối, Phong Hán từ chối truyền thông đặt những đứa trẻ kia dưới ánh đèn flash, cũng muốn dùng hết khả năng bảo hộ lòng tự trọng của những đứa trẻ kia. Dưới góc độ Tâm lý học, việc này rất tốt cho tâm lý trẻ em.

“Em biết, nhưng vui nha!” Ngô Thanh cực kì ghét kiểu ăn theo này của Phỉ Vận Y.

“Không phải cô ta thích lấy xuất thân nghèo khó của chính mình ra làm văn chương lắm sao? Thiết lập được hình tượng gian khổ phấn đấu, hay làm việc thiện rồi, đoán chừng chính cô ta cũng quên mất mình mặt dày đến thế nào? Mấy năm này trong giới ai nói một câu không phải với cô ta, đám fan của cô ta liền giãy nảy lên như chó điên chạy đi cắn người…”

Mẫu Đan nghe cô nàng nói trọn vẹn 10 phút, rốt cục cảm thấy đã đến lúc: “Bây giờ em chuẩn bị tới sân bay hả?”

“Đang chuẩn bị đi, nếu không muộn, khoảng 12 giờ trưa thì em đến. Chuyến bay của chị với Hoạ tỷ 6 giờ chiều đến sân bay Lệ thành, em xem có mượn xe của đoàn làm phim được không, đến lúc đó đi đón hai người.”

“Không cần tới đón.” Mẫu Đan nhìn thoáng qua túi đồ của mình: “Chị với Hoạ chỉ mang một chiếc vali, bắt xe rất tiện.”

Ngô Thanh không đồng ý: “Không được! Bây giờ chị là người của công chúng, sao có thể không đề cao bản thân, tùy ý xuất đầu lộ diện? Vậy cứ quyết định thế nhé, em phải đi, Đan Đan tỷ, gặp lại ở Lệ thành.”

Tút… Tút…

“Người của công chúng?” Mẫu Đan cười lắc đầu, mở Weibo, không cần vào trang tìm kiếm, cô đã thấy đại V viết “luận văn” công kích Phỉ Vận Y, tái phát “bệnh hình thức”.

Nhấn vào Weibo Phong Hán, bài đăng mới nhất là vào buổi sáng, mà đến giờ còn chưa qua 1 tiếng, đã có hơn 2.000.000 lượt chia sẻ, gần 5.000.000 bình luận, mở ra nhìn một cái.

Phong thân muội: [Phỉ Bạch Liên đã giả đụng rất nhiều lần, bộ dáng cự dục còn nghênh* trong video hôm qua khiến tôi buồn nôn, mà đám truyền thông kia cũng thật khôi hài, lại còn hỏi Phỉ Bạch Liên có suy nghĩ gì về việc Đan mỹ nhân follow lại anh ruột tôi. Xin lỗi, cô ta là ai vậy, nghĩ cái gì chứ?]

Nhà của Phong Phong: [Lần này đáp lại, xem Phỉ Bạch Liên về sau còn dám giả đụng Phong Phong nhà tôi nữa không.]

Bánh trôi Marburg: [Phong Hán cũng thật không may, muốn yên lặng làm chút việc thiện, nhưng lại có một số người không buông tha anh ấy, một lần lại một lần lấy ra mà lẫn lộn, giúp đỡ bạch liên hoa cảm giác như cắn phải phao câu vịt vậy.]

Điền Thần Tinh Mỹ Mi: [Haha, tui đặc biệt đến xem đám fan điên của Phỉ Bạch Liên có dám chạy đến Weibo của Phong đại ảnh đế phát bệnh đấu võ mồm không.]

1212DIS: [@Điền Thần Tinh Mỹ Mi, bọn họ dám sao? Thím cho là Hán mê chúng tôi đều là tay chân tàn phế, hay là nghĩ Yến Thanh thật sự ăn không ngồi rồi?]

Yến Thanh vừa ăn sáng xong, cũng thật phiền muộn: “Cậu nói xem những fan hâm mộ này của cậu, mắng Phỉ Vận Y thì thôi đi, làm sao bọn họ lại kéo cả tớ vào, tớ “ăn không” của nhà cậu lúc nào?”

Mới sáng sớm đã phát hiện lão bản đăng Weibo, lại còn lên đầu đề, ngay cả chính phủ cũng bày tỏ thái độ. Cậu nước bọt cũng không kịp nuốt vội vàng liên hệ nhân mã các phương khống bình, ai nói cậu ăn không ngồi rồi?

Phong Hán đưa một ly trà qua: “Mẹ Trần Mỹ sáng nay gọi cho tớ. Có truyền thông muốn đưa tin về cô nhi viện Mỹ Lệ, tớ bảo bà ấy từ chối.”

“Phỉ Vận Y xác thực thái quá.” Yến Thanh quẳng điện thoại lên ghế: “Chưa đến nửa tháng tự nhiên không đâu nhắc đến cậu hai lần, cô ta muốn làm gì?”


“Cô ta nghĩ như thế nào, tớ mặc kệ.” Phong Hán nhấp một ngụm trà: “Nhưng nếu lại chạm đến ranh giới cuối cùng của tớ, cô ta chính là nữ nghệ nhân đầu tiên tớ công khai không hợp tác.”

Phỉ Vận Y là một trong 8 đứa trẻ nghèo khó mà anh giúp đỡ năm 19 tuổi. Mà anh sở dĩ sẽ giúp đỡ cô ta, chỉ là bởi vì sự ra đời của cô ta không được cha mẹ trọng nam khinh nữ chào đón. Một bé gái 14 tuổi bỏ học trở về nhà, có thể có tương lai sao?

“Chuyên tâm quay phim không tốt sao? Nhất định phải đi kiếm chuyện thị phi…” Yến Thanh đặt mông ngồi lên ghế salon, hai tay vòng ra sau đầu: “Cậu định đợi Bách phu nhân qua tuần thì trở lại thủ đô à?”

Phong Hán gật đầu: “Ừ, tớ còn muốn đi viếng mẹ tớ lần nữa. Chờ cúng tuần xong, chúng ta trở lại Dương thành một chuyến, nói cho mẹ tớ biết tớ tìm được mẹ đẻ.”

Mẹ anh Phong Minh Hà khi còn sống từng muốn tìm cha mẹ ruột cho anh, nhưng anh không đồng ý. Hiện tại biết trên đời này đã từng có một người yêu anh, anh cũng nên để bà biết.

“Được.” Yến Thanh thở dài một hơi, đang chuẩn bị bưng ly trà lên uống, điện thoại lại vang lên: “Ai vậy?” Cầm lên xem, là số lạ. Cậu sợ nhất cái này, nhưng vẫn tiếp: “Alo, xin hỏi là ai vậy?”

“Tôi, là tôi.” Đầu dây bên kia là một người đàn ông.

Anh, anh là ai nha? Yến Thanh nhíu mày, mới sáng sớm, chắc không có người gọi điện lừa đảo đi: “Xin hỏi anh tìm ai?”

“Giả vờ giả vịt cái gì?” Người đàn ông kia quát: “Tôi gọi điện cho cậu có thể tìm ai nha, đương nhiên là tìm cậu. Cậu cho tôi hỏi Phong lão bản một chút, số điện thoại của em gái tôi là gì?”

Yến Thanh đảo mắt, cậu biết đây là ai: “Hoá ra là Tiêu tổng, trách tôi, trách thính lực của tôi có vấn đề. Cái kia… bá mẫu sinh em gái cho anh bao giờ thế, làm sao chúng tôi lại không biết?”

“Mẹ cậu mới sinh em gái cho cậu ấy!” Nam nhân rõ ràng đã hơi không kiên nhẫn: “Đêm qua cậu uống hỏng đầu rồi à?! Tôi nhận nữ nhân của Phong lão bản Hoa Mẫu Đan làm em gái, hiện tại nhóm chúng tôi có một bộ phim đang thiếu nữ chính, tôi muốn dẫn em gái tôi vào đoàn.”

Phong Hán nâng chén trà đứng dậy, đi hướng phòng mình.

“Tiêu tổng, đây chính là do ngài không đúng.” Yến Thanh nhếch miệng, hắn ta mới uống hỏng đầu ấy, Hoa Mẫu Đan căn bản không nhận người anh trai là hắn, huống hồ người ta chưa đồng ý, có thể tùy tiện cho số điện thoại sao?

“Tôi làm sao mà không đúng?” Nam nhân vừa lên tiếng, cũng không biết là nói với ai: “Đi đi đi đi, mau cầm tiền rời đi, ngày khác tôi lại tìm cô.”

Nghe có giọng nữ nhân, Yến Thanh xì khẽ một tiếng: “Anh cũng là anh trai của Hoa Mẫu Đan, làm sao còn tìm người ngoài như tôi xin số điện thoại? Sáng sớm Phong Hán đã bị thái tử Bách gia đón đi, tôi còn chưa tỉnh rượu hẳn đâu.”

“Thái… thái tử Bách gia?” Ngữ khí mềm xuống: “Bách lão đổng không phải đã lui sao? Tuấn ca của tôi hiện tại hẳn không phải là thái tử.”

Yến Thanh lần nữa trợn trắng: “Chờ Phong Hán trở về, tôi nói với cậu ấy một tiếng.” Tuấn ca? Thật con mẹ nó tiện nghi gì cũng dám chiếm.

“Được được.” Nam nhân vẫn không quên cam đoan: “Tôi với em gái tôi là nghiêm túc thật sự đấy. Bản sự của con bé tôi cũng đấu không lại. Mặc dù tôi ham chơi, nhưng cũng có chừng mực, cho tới bây giờ đều là anh tình tôi nguyện. Tôi đây, chính là đánh giá cao em gái tôi, chỉ bằng bản sự của con bé mà diễn nữ phụ thật quá mai một.”

“Ừm, tôi cũng cho là như vậy.” Yến Thanh nhắm mắt, bắt đầu nói nhảm: “Nếu tôi mà có tiền, khẳng định sẽ tìm người chuyên môn viết cho cô ấy một kịch bản, tên phim gọi là Bà Hoàng Bài Bạc Hoa Mẫu Đan, để cô ấy thể hiện bản sắc. Lấy khí thế của cô ấy, rating chẳng nhọc anh lo.”

Chú thích:

*”vả mặt”: khi một người tự tin xác định tình huống sẽ phát triển y như kế hoạch của mình, nhưng sau đó kết quả lại hoàn toàn ngược lại (thường do sự phủ nhận của người khác), người ta gọi đó là “vả mặt.”;

*”dục cự còn nghênh”: thích mà còn làm giá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.