Đọc truyện Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm – Chương 18: Sân bay
Đẹp trai cao ráo còn chưa tính, giọng nói còn dễ nghe như thế. Nếu không phải sợ quá mạo phạm, Mẫu Đan thật muốn thổi phồng Họa Họa thêm vài câu.
Đưa ra danh thiếp, hai tay chắp sau lưng, xoay gót chậm rãi dịch sang phía bên phải của người đàn ông, cùng anh ta đứng trong thang máy, ánh mắt lơ đãng. Cô đang suy nghĩ xem làm sao duy trì mối quan hệ hữu nghị: “Chậu phát lộc kia anh có thích không?”
“Tôi rất thích, cám ơn.” Phong Hán đưa tay ấn B1: “Cô xuống lầu mấy?” Không nghĩ tới hàng xóm thần bí của Yến Thanh lại là Giang Họa mà cậu ta vẫn luôn thưởng thức.
Mẫu Đan nghe vậy theo bản năng đưa tay ấn số tầng: “Tôi đến tầng 1.” Ngón trỏ lướt qua đầu ngón tay Phong Hán đang đặt trên nút số “1”. Vừa chạm vào, một cảm giác kỳ quái không rõ xuất hiện trong đầu, lập tức thu hồi tay mình: “Sorry.” Người hàng xóm này có vẻ thật lạnh lùng, nhưng hình như cũng không khó ở chung.
“Cám ơn.”
Phong Hán nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì.” Hai tay đút trong túi áo jacket, không nói chuyện.
Đến tầng 1, ra khỏi thang máy, Mẫu Đan thở phào một hơi, cô nghĩ mở lời tán chuyện, đáng tiếc khí thế đối phương quá mạnh, da mặt cô còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn. Đeo khẩu trang cùng khăn quàng cổ cho kín, nghĩ thầm gần nhất phải bảo Giang Họa tới đây ngồi nhiều một chút. Cô đoán không lầm, nam nhân kia tuyệt đối là một gốc cây rụng tiền.
Lý Hoa đình này từ hơn 10 năm trước đã được đầu tư phát triển toàn diện, xung quanh đều là những toà nhà thương nghiệp. Mẫu Đan muốn tìm chính là kiểu quán nhỏ trong ngõ phố lâu đời của thủ đô, cầm điện thoại xem bản đồ, rất nhanh xác định mục tiêu, vừa khéo lại ở phụ cận Thiều Quang Hoa Thành Ngô Thanh ở.
Phong Hán vẫn là rất quen thuộc với nơi này, dù sao thủ đô là chỗ anh thường ở khi về nước. Lái xe ra khỏi Lý Hoa đình, thẳng đến tiệm đồ ăn sáng thường ăn, mang theo khẩu trang, xếp hàng mua 2 phần đậu hoa* cùng bánh bao chay, sau đó cực kỳ tự nhiên rời đi, không để tâm những ánh mắt dò xét, liếc trộm.
Tối hôm qua uống nhiều quá, Yến Thanh cả đêm như thiêu như đốt, đầu đau muốn nổ, dùng sức kéo tóc, liên tục thôi miên chính mình nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Đi vào phòng khách, chỉ thấy kẻ cầm đầu khiến cậu sống dở chết chở cả đêm kia đang ngồi trên ghế salon ung dung ăn bánh bao đậu hoa.
Phong Hán nghe thấy tiếng dép lê, giương mắt nhìn hướng hành lang, thấy Yến Thanh một tay đỡ đầu, 2 mắt thâm quầng như gấu trúc, thuận miệng quan tâm một câu: “Đầu cậu thế nào?”
“Đau!” Nếu là vặn được, cậu liền vặn nó xuống luôn.
“Tối hôm qua sau khi tớ trở về phòng nghỉ ngơi, cậu có phải hay không lại uống thêm không ít?” Phong Hán thế nhưng biết rõ tửu lượng của Yến Thanh, một chai Brandy mà thôi, cậu ta không có khả năng có phản ứng say rượu.
Yến Thanh liếc mắt nhìn anh, cậu thích uống rượu lắm sao? Đầu nặng tựa ngàn cân, kéo lấy hai chân đi tới ngồi đối diện Phong Hán, đưa tay cầm phần bữa sáng còn chưa có ai đụng đến lên, chỉ là vừa mở ra ngửi thấy mùi dầu vừng, cậu lại cảm thấy buồn nôn.
“Cậu đây là uống đến bệnh luôn rồi.” Phong Hán đứng dậy đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy một bình sữa bò rót vào cốc, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
“Mẹ tớ có 8 người anh chị em, cha tớ có 6 người… nấc… em trai.” Yến Thanh vỗ ngực: “Từ giao thừa đến mùng 6, tớ mỗi nhà một ngày uống 2 bữa.” Này còn chưa có uống xong, nếu không phải Phong Hán trở về thủ đô, cậu còn chưa thoát thân được.
Đặt ly sữa nóng đến bên tay cậu, Phong Hán ngồi trở lại trên ghế sa lon tiếp tục ăn sáng: “Sáng nay đi ra ngoài, tớ gặp được hàng xóm của cậu.”
Yến Thanh ly sữa đã đặt đến miệng, nghe vậy, dừng lại, đầu óc hỗn loạn cũng lập tức rõ ràng, hỏi: “Bị nhận ra không?” Cậu chỉ quan tâm việc này, dọn nhà cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Không.” Phong Hán đem tấm danh thiếp để ở một bên đẩy tới đối diện, khẽ cười nói: “Hàng xóm của cậu đề cử cho tớ 1 studio, muốn đào tớ vào ngành giải trí.”
“Cái gì?” Yến Thanh chỉ cảm thấy hoang đường, nhưng khi nhìn đến tên người trong danh thiếp, cậu liền hiểu rõ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly sữa, sau đó rút một tờ giấy ăn lau miệng: “Giang Họa?” Giương mắt nhìn về phía Phong Hán, một mặt trêu tức, đầu hình như không đau nữa: “Cậu cùng đại mỹ nhân kia rất có duyên nha.”
Làm người đại diện, cho dù Giang Họa rời ngành giải trí 5 năm, cô ấy cũng không có khả năng không nhận ra Phong Hán, mà có thể đưa cho Phong Hán danh thiếp này khẳng định là cô gái theo chân Giang Họa kia.
Phong Hán ăn đậu hoa, không quan tâm Yến Thanh trêu ghẹo: “Cậu tạm không phải dọn nhà.”
“Này còn cần cậu nói?!” Cậu lại không ngốc, giờ phút này tâm tình lên đến cao điểm: “Tối hôm qua nhận một chậu hoa đẹp như vậy của người ta, tớ là người biết lễ nghĩa, đợi lát nữa nghĩ xem nên tặng lại cái gì thì tốt cho…”
“Giang Họa kết hôn rồi.” Phong Hán đã ăn xong đậu hoa, cho bánh bao vào miệng, nhai nhai một hồi, nuốt xuống, sau mới nói tiếp: “1801 là em chồng Giang Họa ở.”
Yến Thanh nấc 1 cái, vị chua từ trong dạ dày dâng lên: “Kết… Kết hôn?” Giang Họa thế nhưng là con gái thủ đô điển hình, làm sao thành gia sớm như vậy?
Phong Hán làm như không nhìn thấy uể oải trên mặt Yến Thanh: “Đúng, cho nên cậu bây giờ chỉ có thể mơ đến cô em chồng chưa kết hôn của Giang Họa.”
“Nhìn xem cái mặt này của tớ…” Yến Thanh vỗ vỗ hai má: “Cô gái như thế tớ có thể chà đạp sao?” Đau tim mà nói, lấy chiều cao 172.5cm này của cậu, người ta nếu đi giày cao gót, trời mưa đều không tới phiên cậu bung dù.
“Cho nên cậu không xứng với em chồng Giang Họa, xứng với Giang Họa?” Phong Hán không đành lòng đả kích cậu: “Cậu vẫn là trở về phòng ngủ đi, tỉnh ngủ sẽ không nói mê nữa.”
Cậu xác thực cần nghỉ ngơi: “Có phải là anh em hay không? Người tớ thưởng thức kết hôn, chú rể không phải tớ, cậu không thể nhắm mắt nói dối an ủi tớ một chút…” Tay đặt lên ngực trái, cậu đau lòng nha, đây chính là tên cẩu nam nhân mà cậu tin tưởng nhiều năm qua.
“Của cậu chung quy vẫn là của cậu, không phải là của cậu…”
“Ngậm miệng!” Đây là an ủi người ta sao?
Yến Thanh cầm lấy tấm danh thiếp trên bàn, đi hướng phòng ngủ của mình: “Lỡ mất duyên phận, nhưng không có nghĩa là ngày sau không có cơ hội hợp tác.” Đi đến cửa phòng, quay đầu nhìn về phía Phong Hán vẫn ngồi ở trên ghế sa lon: “Tớ quyết định để cậu tiếp bộ Thầy Giáo Quán Trà Nam.”
Kịch bản của Thầy Giáo Quán Trà Nam năm trước Phong Hán đã đọc qua, anh không có ý kiến với kịch bản, lại cũng rất có hứng thú với nhân vật “thầy giáo” sát thủ hiện đại ẩn thế: “Tùy cậu.”
Yến Thanh cánh tay phải khuỷu tay chống đỡ lấy mặt tường, ngón tay xoa rút đau huyệt thái dương: “Thiên Ánh đưa tới kịch bản Nguy Cơ Vận Tốc, cậu xem qua chưa?” Nếu không phải Võ Chiêu tự mình mời, cậu thật không muốn lại hợp tác cùng Thiên Ánh.
“Xem qua.” Phong Hán lắc đầu, rõ ràng không phải rất hài lòng: “Kịch bản Nguy Cơ Vận Tốc có một số phân đoạn không cần thiết, tớ đã đánh dấu hết, mấy ngày nữa bên Thiên Ánh có liên hệ cậu, cậu nói với bọn họ một chút, xóa toàn bộ.”
“Phân đoạn không cần thiết?” Yến Thanh cười lạnh một tiếng, Phong Hán không nói rõ, cậu cũng có thể đoán được là cái gì: “Hợp đồng còn chưa ký mà đã nghĩ lẫn lộn, đúng là con mẹ nó có can đảm.” Nói xong đi vào phòng ngủ.
Phong Hán ngửa lưng ra sau, hai tay xoa mặt, nhìn lên trần nhà rơi vào trầm tư.
Ngồi trong ngõ ăn bữa sáng, Mẫu Đan thông báo cho Ngô Thanh một tiếng, mua một chút hoa quả, mang tới cửa.
Ngô Thanh ngủ đến mơ hồ, nghe nói chủ tử tới thăm mình, lập tức thanh tỉnh, tay chân lưu loát rửa mặt, thu dọn giường chiếu, sau đó thay quần áo xuống lầu.
“Không phải bảo em chờ trong nhà sao?” Mẫu Đan thấy Ngô Thanh xuống đón, chân cũng nhanh mấy phần: “Sớm biết thế, chị đã không nói cho em là chị tới.”
Ngô Thanh tiếp nhận đồ trong tay Mẫu Đan: “Đừng đừng đừng nha, em còn muốn giữ hình tượng.”
Thiều Quang Hoa thành là khu chung cư, vị trí mặc dù không tệ, nhưng ngoại trừ mấy nhà cao tầng, những tòa nhà nhỏ 6 tầng khác là không có thang máy. Mẹ Giang Họa năm đó vận khí không tồi, nhà ở là ở tầng 3.
Dẫn chủ tử vào phòng nhỏ của mình, Ngô Thanh lấy cốc nước lần trước Mẫu Đan uống, rót trà cho cô: “Chị tới thì tới, làm gì còn mua nhiều hoa quả như thế?”
“Lần đầu tới cửa, chị cũng không thể đi tay không nha?” Mẫu Đan kéo Ngô Thanh ngồi xuống: “Đã ăn sáng hay chưa?” Hiện tại đã hơn 9 giờ, xem nha đầu kia cười lúng túng, liền biết là chưa ăn: “Trong nhà có đồ ăn sao?”
“Có chứ.” Ngô Thanh liền vội vàng đứng lên đi hướng tủ lạnh: “Em làm 2 cái bánh taco*, chúng ta mỗi người một cái có được hay không?”
Mẫu Đan khoát tay: “Chị ăn rồi, em tự lo lấy thân là được.” Lấy điện thoại ra: “Hôm qua quá muộn, chị còn chưa xem xong bình luận Weibo đã ngủ mất.” Ấn mở Weibo, đăng nhập tài khoản: “A, đây là ai?”
“Ai?” Ngô Thanh tay trái cầm 1 chiếc bánh taco, tay phải cầm một quả trứng gà, xích lại gần xem xét, lập tức vui vẻ nói: “Đông Tiểu Tây, là người mẫu Đông Tiểu Tây follow chị.”
Mẫu Đan đã nhìn ra: “Cô ấy đổi hình đại diện thành bức poster chụp cho Lạc Lai.” Follow lại xong, nhấn like mấy bài đăng gần nhất của Đông Tiểu Tây, cô thoát trang cá nhân, ấn mở Weibo chính thức của Lạc Lai.
“Hôm chụp poster quảng cáo, Hồng tỷ trước mặt mọi người nhắc đến kỳ hạn hợp đồng đại diện của Trương Hủy Nhan, ý tứ rõ rành rành rồi.” Ngô Thanh đi vào phòng bếp: “Đông Tiểu Tây tinh ý cực kì, chị xem xem, đại sứ thương hiệu mới của Lạc Lai, mười phần thì 8, 9 phần sẽ là cô ấy.”
“Đúng.” Mẫu Đan lướt xem phản ứng của netizen đối với bộ ảnh quảng cáo đầu năm này của Lạc Lại, còn tốt hơn cô nghĩ: “Nhưng mà chúng ta cũng không thể phủ nhận tiêu chuẩn nghề nghiệp của Đông Tiểu Tây.” Xem từ quá trình quay chụp hôm đó, cô ấy là một người mẫu rất tiêu chuẩn.
Ngô Thanh làm nóng chảo, cho bánh vào trong, chạy đến cầm một cây rau xà lách: “Đan Đan tỷ, gần nhất chị có muốn nghe bài hát của Trần Tiêu không?” Tối hôm qua cô nhận được tin nhắn Wechat của Họa tỷ, liền lên mạng tìm album của Trần Tiêu, dự định mua trọn 1 bộ.
“Emmmm…” Việc này cô thật đúng là không nghĩ tới: “Nghe chút đi.” Chí ít đến lúc người ta hỏi, trong bụng còn có vài câu nói bừa.
Hai người đợi tới trưa, Ngô Thanh đang chuẩn bị mang chủ tử ra ngoài ăn cơm, Giang Họa gọi điện đến: “Nói với Đan Đan tỷ của em, chiều nay chúng ta bay tới Côn thành.”
“Gấp như vậy?!” Mẫu Đan có chút ngoài ý muốn: “Hợp đồng ký rồi à?”
“Hai đứa ở cùng một chỗ vừa tốt, mau thu dọn đồ đạc đi.” Giang Họa cũng không kịp nói gì thêm: “Chúng ta đi Côn thành không phải muốn tới thành Đại Lý, mà là chuyển cơ tới Lệ thành, vé máy bay từ thủ đô đi Lệ thành mấy ngày này đã hết rồi.”
Ngô Thanh kín đáo đưa di động cho Mẫu Đan, đi vào phòng ngủ lôi ra một vali hành lý lớn, tay chân lưu loát bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Đan Đan tỷ, em dọn 10 phút là xong rồi, chị nghĩ xem có gì cần mang theo?”
Mẫu Đan biết Giang Họa là nhận hợp đồng mới, cô cũng không hỏi thêm nữa, nói hai câu liền kết thúc cuộc nói chuyện: “Mang một ít quần áo thu đông là được rồi, cũng không quá lạnh.”
Trở về Lý Hoa đình một chuyến lấy đồ, Ngô Thanh liền lái xe tới tiểu tứ hợp viện, Giang Họa sớm chờ ở ven đường. Thấy xe tới, cô cũng không cần Ngô Thanh hỗ trợ, mở cốp xe cất kỹ hành lý, vẫy vẫy tay tạm biệt mẹ, lên xe.
Hồng Di là thật bội phục con gái nhà mình, này tính toán đâu ra đấy mới trở về 1 ngày, đã không chịu ngồi yên tìm việc làm: “Mấy đứa từ từ đã.”
Mẫu Đan hạ cửa sổ xe xuống: “Tạm biệt Giang bá mẫu.”
“Ai…, ở bên ngoài phải chú ý an toàn nhé.” Hồng Di căn dặn không dứt miệng, cho đến lúc xe rời đi mới thôi, than sâu một tiếng thầm nói: “Nha đầu đòi nợ!” Cơm đã nấu xong cũng không ăn một miếng, lo như trời sập chạy mất.
“Bây giờ nói đi.” Mẫu Đan chột dạ: “Chúng ta đây là đi làm cái gì?” Họa Họa tuyệt đối đừng xem trọng cô, cô sợ thành con sâu làm rầu nồi canh lắm nha.
Một hồi từ sáng tới giờ, Giang Họa chỉ cảm thấy thật đói, lấy trong túi xách ra 1 quả trứng luộc: “Phim mới của đạo diễn Trần Sâm – Tuyên Thành Kiếm Ảnh khởi quay tháng 10 năm ngoái, vốn tất cả các nhân vật đều định sẵn rồi, nhưng hôm qua, một nhân vật phụ vì chuyện riêng rời đoàn, tình huống cụ thể tớ cũng không rõ.”
“Nhân vật phụ?” Mẫu Đan tiếp lấy quả trứng luộc Giang Họa đưa: “Phụ đến mức nào, mấy tập chết?”
“Phốc…” Ngô Thanh thật sự là nhịn không nổi, chủ tử nhà cô quốc sắc thiên hương, thực chất lại rất có khiếu hài hước.
Giang Họa bóc trứng gà: “Yên tâm đi, cậu tài nghệ thế nào tớ còn không rõ sao?” Chính như mẹ chồng cô nói, Đan Đan chỉ thích hợp diễn vai “bình hoa” không cần diễn kỹ.
“Nhân vật lần này tớ tranh thủ được cho cậu là thiên kim thành chủ Tuyên thành, có thể xưng đệ nhất mỹ nhân võ lâm, khiến hào kiệt tứ phương tranh giành…”
“Đệ nhất mỹ nhân võ lâm, tớ không có vấn đề.” Mẫu Đan cầm quả trứng gà còn ấm: “Nhưng kịch bản đồ sộ như thế, tớ chống không nổi.”
“Kịch bản còn có nam nữ chính đâu, không cần cậu chống.” Giang Họa cắn trứng gà, nhướng mày nhìn Mẫu Đan: “Mặc dù cậu sống đến tận tập cuối, nhưng một mực được bảo hộ trong khuê phòng.”
Mẫu Đan làm sao cảm giác kịch bản này không hợp logic cho lắm: “Đã được bảo hộ trong khuê phòng, vậy cái mỹ mạo chi danh này ở đâu ra?”
“Nữ phụ trước khi xuất giá theo mẫu thân tới Linh Ẩn tự dâng hương, vô ý bị gió thổi bay mũ, lộ ra khuynh thế tuyệt sắc, kém chút bị hái hoa tặc nổi danh giang hồ bắt cóc.” Giang Họa cũng cảm thấy rất cẩu huyết, nếu là hái hoa tặc bình thường, cô đã liên hợp với Mẫu Đan cùng nhau chế giễu một phen, nhưng lần này không thể: “Cũng chính bởi vậy mà mỹ mạo chi danh lan xa, khiến hào kiệt các phương cúi mình.”
Gãi gãi tai tóc mai, Mẫu Đan nhíu mày: “Trước khi xuất giá, vậy không phải nàng còn có vị hôn phu?” Đừng trách cô hỏi nhiều, nghiệp vụ của cô yêu cầu phải nắm được trọng điểm.
“Đúng rồi, chính là con trai võ lâm minh chủ, nam chính Tiêu Thần.” Giang Họa không dám nhắc tới kết cục, cô sợ Mẫu Đan nghe vài phút là điên mất.
Đáng tiếc có một số việc, không phải cô không muốn nói thì sẽ không bị nhắc đến. Mẫu Đan nghiêng đầu nhìn Giang Họa: “Cậu đừng có nói với tớ, nữ phụ vô tội cuối cùng chết dưới tay chính vị hôn phu của nàng?” Tình tiết cẩu huyết như thế, cô chết không nhắm mắt.
Giang Họa cho nửa quả trứng gà còn lại vào miệng: “Đan Đan, chúng ta kiếm lấy 3 vạn tệ cần gì suy nghĩ 3000 chuyện linh tinh kia, nghĩ nhiều cho nhức đầu.”
“Đan Đan tỷ, đạo diễn Trần Sâm từ trước tới nay đều thích quay kịch bản cẩu huyết.” Mấu chốt là còn có 1 đống người đầu tư, Ngô Thanh vắt óc cũng không nghĩ ra đây là vì sao?
Mẫu Đan thở dài một tiếng, cũng không còn xoắn xuýt, túm lấy một chiếc gối hình chữ U ở ghế sau lên đặt sau cổ: “Nếu tớ là đệ nhất mỹ nhân võ lâm kia, nếu ai dám có lỗi với tớ, tớ liền học theo Giang Ngọc Yến*, đánh cho bọn họ đến tên tớ cũng không dám nhắc đến.”
“Không nói trước chuyện kịch bản.” Giang Họa rất muốn phụ họa với Đan Đan nhà mình, nhưng nhịn lại, dù sao nhân vật này là cô liên lạc mối quan hệ cũ mà tranh được: “Cậu biết ai diễn vai nam chính Tuyên Thành Kiếm Ảnh không?”
“Cho dù là con cháu Buffett diễn, tớ cũng không có hứng thú.” Cô vẫn chết dưới tay nam chính thôi.
“Đúng rồi, nhà đối diện tớ ở là một đại soái ca, hôm nay gặp được, tớ đã bỏ hết liêm sỉ đưa danh thiếp của cậu cho người ta, cậu dạo này để ý điện thoại một chút, lỡ may anh ta thiếu tiền đâu?”
“Nhà đối diện 1802?” Đan Đan không nhắc tới, cô cũng xém quên mất nhà số 1802: “Có người ở?” Không phải vẫn luôn để trống sao?
Mẫu Đan gật đầu: “Có, là một anh trai siêu siêu soái.”
“Cậu khoe rằng đẹp trai, tớ tin.” Giang Họa nhìn chằm chằm mặt Mẫu Đan: “Cậu chỉ đưa phương thức liên lạc của tớ cho người ta?!” Chẳng lẽ cô nàng không có ý niệm gì khác à?
“Chứ sao?!”
Giang Họa thu hồi ánh mắt, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ: “Coi như vừa rồi tớ chưa nói gì.” Về phần nói chiêu nạp vị kia, cô không có bản sự này.
Mẫu Đan không biết cô biết rõ tất cả các dạng nhà ở Lý Hoa đình, người có thể mua dạng nhà như số 1802 căn bản không thiếu tiền.
Đến sân bay, đậu xe xong, ba người lập tức kéo vali tiến vào đại sảnh sân bay, làm thẻ lên máy bay, gửi hành lý đi vận chuyển, check-in xong đi vào phòng chờ máy bay, căng thẳng trong lòng lập tức ổn định xuống.
“Chúng ta tới phòng chờ VIP ngồi.” Bởi vì quá vội, Giang Họa lần này mua vé khoang hạng nhất, ôm tâm lý có thể hưởng thụ là không thể lãng phí dẫn Mẫu Đan cùng Ngô Thanh đi tới phòng chờ VIP.
Nhưng để cô không ngờ tới nhất chính là lúc rời đi lại gặp được một người quen.
Sân bay bắt đầu thông báo thông tin đăng ký, nhưng nhìn thấy hai người phụ nữ từ cửa đi vào kia, Giang Họa dừng lại bước chân đang hướng về phía trước, nhìn Phỉ Vận Y cũng đang sững sờ tại nguyên chỗ.
Cô từng nghĩ nếu gặp lại người này, mình chắc chắn sẽ cực kì phẫn nộ mà tiến lên chất vấn, lại cho cô ta mấy bạt tai, xé rách tấm mặt nạ khiến người ta buồn nôn này của cô ta. Nhưng đến lúc thật sự đối diện, cô chỉ cười nhạt một tiếng, cảm thán thế giới này thật nhỏ, đương nhiên cũng có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Phỉ Vận Y mặc chiếc áo khoác Zara màu vàng nhạt, mang đôi kính râm to bản che nửa mặt, đôi mắt sau lớp kính nhìn chằm chằm Giang Họa, run môi nghĩ gọi người, nhưng cuối cùng không lên tiếng, thoáng cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô, chuẩn bị quay người rời đi.
“Đứng lại!” Giang Họa liếc qua người phụ nữ đứng sau Phỉ Vận Y, đó là người đại diện hàng đầu của công ty truyền thông Tam Thủy- Từ Ngọc, quay đầu nói với Mẫu Đan cùng Ngô Thanh ở phía sau: “Chúng ta đi thôi.”
Phỉ Vận Y chôn chân tại chỗ, lúc đi qua cô ta, Giang Họa đột nhiên dừng lại, quay đầu không e dè khẽ hỏi: “Không có tôi, thân thể băng thanh ngọc khiết này của cô còn sạch sẽ sao?” Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mắt kính, như muốn xuyên qua đó mà nhìn thấu đáy mắt của nữ nhân này.
Phỉ Vận Y nắm chặt tay cầm túi xách, nín thở, họng nghẹn lại, chân không nhịn được lùi về phía sau.
Đầu thoáng xích lại gần, Giang Họa nhìn lớp trang điểm đậm trên mặt cô ta, không giấu vẻ khinh thường, thấp giọng: “Phỉ Vận Y, đời này, việc cô sai lầm nhất chính là vu hãm tôi, nhưng lại không chơi chết tôi.” Khóe miệng khẽ nhếch: “Lần sau đi ra ngoài nhớ xịt nhiều nước hoa một chút, trên người cô có mùi dầu mỡ.”
Sân bay lại vang lên tiếng nhắc nhở đăng ký, Giang Họa không lưu lại, vượt qua 2 người ra khỏi phòng chờ. Mẫu Đan đi đến trước mặt Phỉ Vận Y, cũng không nhìn cô ta: “Cô biết Phong Hán thích phụ nữ như thế nào sao?” Khóe mắt liếc qua thần sắc của Phỉ Vận Y, nói tiếp: “Lương thiện… có trái tim đẹp.” Nói xong liền đuổi theo Giang Họa.
“Rõ ràng cô không phải!” Ngô Thanh xách túi canvas của mình, trợn trắng mắt, nhưng mà vừa rồi hình như cô nghe được chuyện động trời nha. OMG, Phỉ Vận Y thích đại ảnh đế Phong Hán, cô ta sao dám? Làm fan hâm mộ đáng tin của Phong Hán, Ngô Nhị Pháo cô tuyệt đối không cho phép.
Nhìn 3 người kia rời đi, Phỉ Vận Y rốt cục thở ra, túm lấy tay Từ Ngọc, ổn định lại thân hình lảo đảo khó mà đứng vững. 5 năm, cô cho rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại Giang Họa, không nghĩ tới lại đột ngột như thế, không kịp chuẩn bị.
“Y Y, em không sao chứ?” Từ Ngọc buộc tóc đuôi ngựa tỉ mỉ, đỡ Phỉ Vận Y đi vào ghế chờ ngồi xuống: “Chị đi rót cho em ly nước.” Chỉ là vừa định cầm cốc lên, tay lại bị Phỉ Vận Y túm lấy.
“Thế nào?”
Phỉ Vận Y cố gắng bình phục tâm tình: “Ngọc tỷ, chị hỏi thăm dùm em xem có phải Giang Họa lại mang người mới nhập giới rồi không?”
“Sau đó thì sao?” Từ Ngọc đưa tay gỡ đôi kính râm trên mặt Phỉ Vận Y xuống: “Em tính thế nào?” Như Giang Họa nói, trừ phi Phỉ Vận Y chơi chết cô ta, bọn họ cả đời là kẻ thù, không chết không thôi.
Đúng rồi, sau đó tính thế nào? Phỉ Vận Y nắm chặt tay phải, trong đầu cân nhắc, trong lúc nhất thời không quyết định chắc chắn được, tức hổn hển đoạt lại đôi kính râm trên tay Từ Ngọc, đeo lên: “Dù sao em cũng không muốn cô ta tiếp tục ở trong giới.”
“Chỉ thế thôi?” Từ Ngọc xì khẽ một tiếng: “Gan của em nhỏ hơn 5 năm trước không ít, chẳng lẽ là bởi vì bây giờ có đủ nhiều rồi?” Muốn giải quyết Giang Họa, một lần vất vả cả đời nhàn nhã, vẻn vẹn không để cô ta tiếp tục ở trong giới còn xa mới đủ.
“Giang Họa mặc dù rời đi 5 năm, nhưng ánh mắt vẫn thật sắc sảo.” Phỉ Vận Y nhìn về phía Từ Ngọc, thấy trong đôi mắt hồ ly của cô ta tràn ngập hứng thú, mở miệng cảnh cáo: “Đừng có nghĩ chuyện không thể nghĩ, người Giang Họa muốn bảo vệ, chị không động nổi.” Cô đã sớm nhìn ra.
“Đi rót cho em cốc nước đi.” Cô đã bình tĩnh lại.
Từ Ngọc nhíu mày, mặc dù trên mặt không tán đồng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Lên máy bay, Giang Họa lấy ra 1 chiếc mũ đội lên, vành mũ che đi đôi mắt của cô, nói với Mẫu Đan giờ phút này cô chỉ muốn yên lặng một chút.
Mẫu Đan cũng không quấy rầy cô, gối lên gối ngủ chữ U, nhắm mắt dưỡng thần. Chuyến bay này nhoáng một cái liền đến Côn thành, những cũng đủ để cô ấy bình ổn tâm tình đi.
Thế nhưng lúc này Ngô Thanh cực kỳ nóng lòng, lấy điện thoại mở WeChat: [Đan Đan tỷ, chuyện chị vừa nói là thật sao, Phỉ Vận Y thích Phong Hán?]
Nhận được Wechat, Mẫu Đan nhìn thoáng qua phía sau, thấy nha đầu kia một mặt cầu khẩn, cô cũng không thể làm gì: [Cụ thể không rõ lắm, nhưng xem thần sắc cô ta lúc đó, có 80% là thật, làm sao, em cũng thích Phong Hán?]
Ngô Thanh: [Xin nhờ, làm ơn đừng dùng từ “cũng”. Cái thích của em thuần khiết như mối tình đầu, khác Phỉ Vận Y một trời một vực. Em chỉ hi vọng ông trời có thể ban cho đại ảnh đế nhà em một người chân mệnh thiên nữ, để anh ấy vui vẻ hạnh phúc cả một đời.]
Mẫu Đan: [Thanh Thanh, cảm quan của chị đối với em thăng hoa.]
Ngô Thanh: [Phỉ Vận Y giả dối như thế, chị nói xem đại ảnh đế nhà em liệu có bị cô ta lừa gạt tới tay không? Dù sao anh ấy mắt mù 1 lần rồi.]
Mẫu Đan: [Làm sao em biết anh ta từng mù mắt nha?] Lần Phong Hán yêu đương với ảnh hậu Kim Tùng Dương Lê Đình đến tận bây giờ vẫn có người đàm tiếu, đến cùng là Dương Lê Đình phản bội trước, hay là bọn họ chia tay trước? Đáp án đoán chừng chỉ có người trong cuộc mới hay.
Ngô Thanh: [Haha, em là ai? Ngô Holmes Nhị Pháo!]
Được nha, Mẫu Đan quyết định thiện tâm một lần an ủi tâm tình tiểu trợ lý nhà mình: [Vừa rồi chị nói là đã nghiêm túc cân nhắc qua. Quá khứ của Phong Hán có thể nói là ai ai cũng biết, anh ta yêu quý mẹ nuôi rất nhiều, nhưng lại hận bà ấy nhu nhược, theo cái nhìn tâm lý học, Phong Hán hẳn là sẽ thích kiểu người phụ nữ thiện tâm hiền thục nhưng làm việc quyết đoán.]
Suy nghĩ cẩn thận một chút liền hiểu, tảng đá lớn trong lòng Ngô Thanh cuối cùng cũng rơi xuống: [Đan Đan tỷ, không phải chị học tài chính sao, làm sao còn hiểu tâm lý học?]
Đây là chuyện thương tâm của cô, Mẫu Đan hít sâu một hơi: [Học tâm lý học là để phỏng đoán thị trường tốt hơn.] Đáng tiếc có đôi khi nhân tố bên ngoài có ảnh hưởng không thể lường trước đối với thị trường, ví dụ như việc Cục dự trữ liên bang Mỹ tăng lãi suất.
Ngô Thanh có chút đồng tình chủ tử nhà mình: [Đan Đan tỷ, chị đừng thương tâm, em không thể dựa vào tài hoa kiếm cơm, còn có mặt mũi. Có lẽ ông trời thưởng gương mặt này cho chị, chính là muốn chị dựa vào mặt mà phát đạt.]
Ý của nha đầu này là cô nên nên bán mặt? Mẫu Đan không nghĩ lại phản ứng cô nàng: [Thanh Thanh, anh trai em có nói chuyện hôm ở Thân thành, 3 người bọn chị ăn cơm tại Shangrila không?]
Ngô Thanh không rõ ý: [Nói qua, cũng là vì bữa cơm này, em mới mượn anh trai em leo lên chị cùng Họa tỷ.]
Vậy là tốt rồi, Mẫu Đan cười rất ý vị thâm trường: [Đêm đó cơm nước xong xuôi, bọn chị gặp Phong Hán trong thang máy, sau đó một nhóm 5 người cùng đi tới bãi đỗ xe đối diện Shangrila.]
“A…” Ngô Thanh xem xong tin WeChat này, nhảy khỏi chỗ ngồi hét lên một tiếng, nhưng vừa thốt ra chữ đầu tiên, cô liền tự đưa tay bịt miệng, lần nữa nhìn vào giao diện Wechat, chỉ cảm thấy đầy ác ý, Đan Đan tỷ nhất định là cố ý. Chuyện lớn như vậy, Cẩu Hạo tử lại không bẩm lên cho cô. Có phải anh ấy quên mất chính mình còn nợ cô em gái này 5 vạn tệ?
Giang Họa quay đầu nhìn về phía Mẫu Đan đang trộm cười: “Mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Mẫu Đan nhún vai: “Chỉ là đang cảm nhận cái vô thường của cuộc đời, thuận tiện tổn thương lẫn nhau.”
“Ngây thơ.” Giang Họa đã bình ổn tâm tình, lấy notebook ra: “Chúng ta xuống sân bay Côn thành ăn cơm xong, sau đó trực tiếp chuyển cơ tới Lệ thành, như thế đại khái phải đến 11 giờ đêm mới tới khách sạn đoàn làm phim đang ở.”
“Bên kia có người đón sao?” Mẫu Đan nghĩ là bọn họ 3 người nữ giới, chưa quen thuộc Lệ thành, nửa đêm canh ba chạy tới có thể gặp nguy hiểm hay không?
Chuyện này trước khi đến Giang Họa đã an bài xong: “Có người đón.”
Trước đó bị kịch bản cẩu huyết chuyển hướng, Mẫu Đan đều quên hỏi: “Phim này phải quay bao nhiêu ngày?”
“Phân diễn của cậu không nhiều, nếu thuận lợi, ở lại đoàn làm phim nửa tháng là xong.” Giang Họa sợ chính là Mẫu Đan chưa được đào tạo chuyên nghiệp, ngay cả “bình hoa” cũng diễn không đạt: “Bên phía Hongkong cũng đã liên hệ tốt, chờ bên này quay xong liền tới Đại Lý quay MV.”
“Vậy là ổn rồi.” Cô còn có một vấn đề cuối cùng muốn hỏi: “Hiện tại tớ có phải đã tính là nhập giới rồi hay không?”
Tay Giang Họa dừng lại: “Không phải bây giờ tớ làm gì?” Bên này không có nhàn rỗi, bên kia Yến Thanh sau khi tỉnh ngủ cũng giữ vững tâm tình liên lạc đạo diễn Thầy Giáo Quán Trà Nam Trương Bình Kinh, ước định thời gian gặp mặt, liền đi phòng tập thể thao tìm chính chủ, tựa bên khung cửa: “Hơn 7 giờ ngày kia gặp mặt tại hội sở Thanh thành, đạo diễn Trương nói nếu chúng ta có thể cho câu trả lời chắc chắc, ông ấy lập tức tìm kiếm các nhân vật khác.”
“Nhà đầu tư ổn chứ?” Phong Hán đang nâng tạ, đồ thể thao đã thấm mồ hôi.
“Ổn, mà lại không có người đi cửa sau, mọi quyền hành đều thả cho đạo diễn.” Mặc dù đạo diễn đỉnh cấp như Trương Bình Kinh quay phim cũng không thiếu người đầu tư, nhưng nhà đầu tư lần này khiến Yến Thanh giật mình: “Cậu biết là ai đầu tư Thầy Giáo Quán Trà Nam sao?”
Phong Hán đặt tạ lại trên kệ: “Ai?”
“Công ty truyền thông Bác Hằng.” Yến Thanh cười giảo hoạt: “An thành thái tử Bách gia Bách Vịnh Tuấn am hiểu đầu tư, anh ta không cho phép Bác Hằng một mực lỗ vốn.”
Mà giờ khắc này An thành Bách gia, thái tử Bách gia Bách Vịnh Tuấn trong miệng Yến Thanh đang canh giữ bên giường ngủ, hai tay nắm chặt lấy tay người phụ nữ trung niên trên giường: “Mẹ, con tìm được cậu ấy, hiện tại chỉ đợi xác nhận, mẹ, mẹ chờ thêm một chút có được hay không?”
“Tìm… tìm được?” Phụ nhân trên mặt lại trắng bệch không chút huyết sắc, hai mắt vốn như trầm tĩnh như nước đọng, nghe được lời con trai nói, lại lóe lên ánh sáng: “Mẹ… mẹ chỉ sợ… không được, gần đây… luôn luôn mơ tới dì… dì con, mẹ…”
“Mẹ đừng nói nữa.” Bách Vịnh Tuấn đem bàn tay bà áp lên má mình: “Chỉ cần xác nhận được, con nhất định trả lại phần di sản của dì cho cậu ấy.”
Phụ nhân gật đầu: “Đúng, phải trả lại.”
Chính như Giang Họa dự đoán, đến 11 giờ tối cùng ngày, mấy người bọn họ mới đến khách sạn đoàn làm phim ở, ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, gặp đạo diễn Trần Sâm, 3 người cái gì cũng không nói, xuất phát đi cổ thành.
Xe bus không ngừng xóc nảy, Mẫu Đan hơi choáng váng, ánh mắt thi thoảng lướt qua cái đầu bóng loáng của đạo diễn. Thật không ngờ đạo diễn Trần Sâm tướng mạo dọa người, tư thái khỏe mạnh như vậy mà lại thích phim cẩu huyết.
Gần cửa sổ, Giang Họa lấy cùi chỏ chọc chọc cô: “Nhìn cái gì đấy?!” Nha đầu này chưa thấy qua đầu trọc sao?
“Không có gì.” Cô chỉ là đang nghĩ lại tại sao mình phải trông mặt mà bắt hình dong?
Đến cổ thành, Mẫu Đan tưởng quay phim ở trong cổ thành thật, kết quả lại được dẫn đến chỗ dựng cảnh bên ngoài, nuốt nước miếng một cái, nói nhỏ hỏi Ngô Thanh: “Đây chính là chỗ quay chụp?” Nhìn bức tường bị gió thổi đến tung bay phấp phới kia, rõ ràng là dùng giấy dán.
“Đan Đan tỷ, này đã coi là tốt.” Ngô Thanh mặc dù chưa tham gia dựng cảnh bao giờ, nhưng lại đi qua không ít căn cứ truyền hình điện ảnh: “Quay loại phim võ hiệp này, ai dám quay trong cổ thành thật sự?” Nếu làm tổn hại, bồi thường thế nào, bồi thường nổi sao?
Mẫu Đan nghĩ cũng phải, cổ thành chân chính đều là di sản văn hóa, chỉ có thể để kiến tạo nét xưa.
Đạo diễn Trần Sâm ra lệnh một tiếng, nhân viên các phía bắt đầu chuẩn bị, ngay lúc Mẫu Đan nghĩ xem có nên tới phụ tiểu ca làm đạo cụ một chút, liền nghe được một câu: “Thược Dược mới đến đâu, đi đâu rồi?”
Lập tức, toàn bộ mọi người ở hiện trường đều là anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai trả lời. Cho nên ai là Thược Dược?
“Thược Dược, làm sao cô còn đứng đó?!!” Đạo diễn đầu trọc Trần Sâm trợn tròn 2 mắt, nếp nhăn trên trán có thể kẹp chết con ruồi, ngón tay chỉ Mẫu Đan: “Không nghe thấy tôi đang gọi cô sao?”
Mẫu Đan nghe vậy lập tức chạy chậm tiến lên: “Đạo diễn, tôi gọi Mẫu Đan, không phải gọi Thược Dược, hai cái tên này có liên quan gì đến nhau đâu, họ cũng không giống nhau.”
“Ồ, đúng đúng đúng, gọi Mẫu Đan.” Đạo diễn đầu trọc vỗ trán một cái: “Thảo nào tôi gọi cả nửa ngày không có ai thưa.” Tìm ra một tờ giấy chỉ có mấy dòng chữ đưa cho Mẫu Đan: “Đây là lời kịch của cô, cô phải học thuộc lòng hết, hôm nay quay đoạn xuất phủ, xuống chuẩn bị trước đi.”
“Vâng!” Mẫu Đan hai tay tiếp nhận tờ giấy kia, liếc qua, lời kịch là thật không quá nhiều, quay người lại, chỉ thấy Giang Họa đi tới phái này, không chờ đến gần liền lên tiếng: “Trần ca, đã lâu không gặp.”
Đạo diễn đầu trọc Trần Sâm vừa nghe đến thanh âm này, lập tức nghĩ tới một chuyện: “Tiểu Giang a, cô có thể tới chỗ đạo diễn Hồ lấy hợp đồng cùng phí đi đường.” Nha đầu mang tới chính phù hợp hình tượng đệ nhất mỹ nhân võ lâm trong tưởng tượng của ông, mặc dù nhìn có chút ngốc, nhưng không thành vấn đề.
Giang Họa tìm đến đạo diễn cũng không phải vì hợp đồng với phí đi đường: “Trần ca, Đan Đan nhà em có phải nên chụp một bức định trang?” Mặc dù không nhiều phân diễn, nhưng Tuyên Mính Y là người dẫn phát một hồi nữ nhi tình trường nổi danh giang hồ, nữ phụ trọng yếu với các anh hùng hào kiệt võ lâm nha.
“Cái này chờ Thược… Mẫu Đan đổi trang phục, tôi nhìn qua rồi chụp.” Đạo diễn đầu trọc Trần Sâm mới không nói cho Giang Họa, nữ phụ trước đó là vì không chống nổi danh hiệu đệ nhất mỹ nữ, ông mới để cho cô ta rời đi.
“Được.” Giang Họa cũng hiểu ý đạo diễn: “Vậy tôi đi tìm đạo diễn Hồ lấy hợp đồng.” Nói liền liếc mắt ra hiệu Ngô Thanh qua một bên, bảo cô mang Mẫu Đan đi thay trang phục, hôm nay nam nữ chính không ai tới, rõ ràng là quay thêm, cũng không biết tình huống buổi chiều thế nào?
“Đi thôi đi thôi.”
Mẫu Đan cùng Ngô Thanh vừa tiến vào phòng hóa trang tạm thời cải tạo từ container liền có một người phụ nữ trung niên đội tóc giả đi tới: “Ui, con gái ta tới rồi.”
“Cháu chào cô!” Mẫu Đan nhìn trang phục của bà, liền biết đây là người diễn vai mẫu thân của Tuyên Minh Y, một vị vừa xuất hiện liền bị hái hoa tặc phi châm hy sinh, nói như vậy “mẹ con” bọn họ cũng coi là đồng mệnh tương liên: “Cháu là Mẫu Đan.”
“Cô là Trần Hi Vân, cháu gái xinh thật, nhanh đi trang điểm đi.” Nói xong, bà liền xoay người nói với nam tử đang chải mái tóc giả xõa thẳng đứng bên góc: “Lần này cậu xuống tay được nha?”
Nam tử ngẩng đầu, càn rỡ đánh giá Mẫu Đan đang ngồi trước gương trang điểm, Ngô Thanh đứng một bên bảo hộ lập tức chặn lại tầm mắt của anh ta, hung ác trừng mắt một cái.
Chú thích:
*”đậu hoa”: óc đậu, hay còn gọi là tào phớ;
*”bánh taco”: nguyên văn 手抓饼- hand-grabbed pancake, một loại bánh truyền thống Trung Quốc, khá giống với bánh taco của Mexico.
Hình ảnh của hand-grabbed pancake:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
*”Giang Ngọc Yến”: Giang Ngọc Yến trong Tiểu Ngư Nhi Và Hoa Vô Khuyết (小鱼儿与花无缺) vốn là một cô gái lương thiện đầy mê lực, nhưng sau khi gặp phải tên ngụy quân tử thì hắc hoá để rồi làm ra rất nhiều chuyện khiến khán giả căm hận.