Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 50: Quay cuồng đi, Vương Thiến Thiến


Đọc truyện Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát – Chương 50: Quay cuồng đi, Vương Thiến Thiến

Mùng hai tết, thăm người thân.

Mùng ba tết, thăm người thân.

Mùng bốn tết, thăm người thân.

……..

Đến mùng mười tết hôm ấy, rốt cuộc Vương Thiến Thiến không cần theo cha mẹ túi lớn túi nhỏ đến nhà người khác nữa. Hôm nay là sinh nhật của cha cô, họ chỉ cần ngồi trong nhà chờ người khác tới thăm hỏi là được rồi.

Cha của Vương Thiến Thiến là trưởng khoa kế toán của một doanh nghiệp nhà nước nào đó, vì thế chúng ta tạm thời kêu ông ấy là Vương trưởng khoa vậy. Ngày sinh nhật hằng năm của Vương trưởng khoa vô cùng bận rộn, giữa trưa tiệc tùng với đồng nghiệp, bạn bè, tối đến còn phải ăn liên hoan với gia đình. Ông ấy luôn ngóng trông Vương Thiến Thiến lớn lên, chờ cô trưởng thành thì những vất vả cực nhọc của mình mấy năm nay, cũng rất xứng đáng.

Vương Thiến Thiến cũng biết, con đường sau này của mình đã được trải sẵn, cho nên lên đại học cô mới nghễnh ngãng như vậy. Lúc trước, khi thi đại học, cha mẹ nói với cô, chỉ cần cô có thể thi đậu một trường đại học bình thường học kế toán, những chuyện khác không cần lo lắng. Lúc ấy cô không muốn thi đại học, cho nên lấy bảng nguyện vọng của Trương Thiên Nhất sao chép lại, sau đó mới biết, Trương Thiên Nhất lại cũng muốn học kế toán, cô hỏi cậu ta tại sao, cậu ta nói bởi vì nghe nói con trai học kế toán tương lai ở trong công ty sẽ dễ thăng chức. Thật ra cái gọi là nghe nói của Trương Thiên Nhất, chẳng qua cũng là nghe mẹ của Vương Thiến Thiến nói. Bởi vì Vương trưởng khoa cũng nhờ vậy mà thăng tiến.

Vương Thiến Thiến tự cảm thấy lúc thi đại học cô đáp đề lung tung lộn xộn, căn bản không thể đậu đại học N, ai ngờ đâu năm ấy đột nhiên tăng chỉ tiêu tuyển sinh, cả cô và Trương Thiên Nhất đều đậu.

Tiếp đó, cô gặp Hướng Nghiên, sau nữa, cha cô thường xuyên nói với cô chuyện sau khi tốt nghiệp, sau đó cô biết tương lai của mình sẽ bị trói chặt trong thành phố này, cho nên cô cũng muốn Hướng Nghiên ở lại đây.

Vương trưởng khoa thấy tâm trạng mấy hôm nay của Vương Thiến Thiến không cao, tưởng tiền mừng tuổi cho không được hài lòng, vì thế lúc chuẩn bị đi ngủ kín đáo đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng nói: “Ngày mai tìm bạn học cùng ra ngoài dạo phố đi, đừng ở suốt trong nhà nữa.”

Vương Thiến Thiến “Vâng” một tiếng, tiện tay đặt thẻ trên bàn, trở mình tiếp tục ngủ. Vương trưởng khoa cũng không nói gì nữa, lảo đảo quay về phòng mình.

Hôm sau, Vương Thiến Thiến thức rất sớm, bởi vì cô nằm mơ thấy buổi tối cha cô vào phòng cho cô thẻ ngân hàng, còn kêu cô ra ngoài dạo phố mua sắm. Cô thức sớm là để chứng thực giấc mơ kia là thật hay giả. Kết quả lúc cô thấy được tấm thẻ ngân hàng nằm ở trên bàn, sửng sốt một lúc, cầm lên xem mật mã 6 con số 1 ở mặt sau, mới biết thật sự không phải là nằm mơ.

Vì thế cấp tốc gọi điện thoại cho mấy tên kia, lần lượt kêu thức dậy. Tuy rằng không biết trong tấm thẻ này có bao nhiêu tiền, nhưng cô nghĩ, ít nhất cũng phải có một hai ngàn chứ, hơn nữa số cha mẹ cho đêm ba mươi đó, dù sao cũng đủ cho cô tiêu xài một chút.


Chín giờ rưỡi sáng, Vương Thiến Thiến tới trước cổng trung tâm mua sắm, thấy mấy tên kia còn chưa đến, bèn đi đến máy ATM xem số tiền trong thẻ. Vừa nhìn thấy, tim liền đập sót một nhịp. Ai nói học kế toán thì sẽ nhạy cảm với mấy con số? Không đâu, bạn học Vương Thiến Thiến dễ thương của chúng ta đang dùng ngón tay đặt lên màn hình đếm từng con số trước dấu phẩy.

Tối hôm qua chắc chắn Vương trưởng khoa đã uống say. Vương Thiến Thiến dám chắc mười phần, bởi vì lấy tính cách của Vương trưởng khoa, cho cô tiền tiêu vặt bắt đầu bằng con số 1 đúng thật là chuyện bình thường, nhưng mà tình huống có 4 con số 0 sau số 1 này vẫn là lần đầu tiên.

Vương Thiến Thiến có phần không tin nổi, sợ cha cô uống say đã cho nhầm thẻ, vì thế con ngoan vẫn nên gọi điện thoại về nhà xác nhận một chút. Vương trưởng khoa nói: “Con không còn nhỏ, cũng đã là người hai mươi tuổi, cho con tiền con cũng đừng xài bậy, nên học cách dành dụm……….”

Trên mặt của Vương Thiến Thiến cười tươi như hoa, không ngừng nói: “Cha, con yêu cha quá.”

Vương trưởng khoa nói: “Mới sáng sớm, con ít nói mấy lời buồn nôn với cha đi, khai giảng con chú tâm học hành là được.” Vương Thiến Thiến cười toe toét đáp ứng, đáp ứng trước, về phần có học hay không, nói sau.

Vì thế sau khi chờ mấy tên kia đến đông đủ, ba người Vương Thiến Thiến, Trương Thiên Nhất, Lí Nam vẻ mặt vui sướng cất bước vào trong trung tâm mua sắm, Nguyệt Lượng thì vẻ mặt mờ mịt, còn Tống Nhiên lại không nhanh không chậm lấy ra một quyển sách vừa đi vừa đọc.

Nguyệt Lượng vừa bước vào đã bắt đầu cảm thấy hối hận, cô nên sớm nghĩ tới, Vương Thiến Thiến nói là đi ra ngoài chơi, thời tiết lạnh lẽo như vậy đương nhiên là không thể đi chơi ở ngoài trời, tiếp đến là bây giờ còn là sáng sớm, lại không thể đi hát……… Nguyệt Lượng không thích đi dạo phố, nhất là loại dạo phố không hề có mục đích này. Bình thường cô đi mua đồ đều đã nghĩ trước muốn mua gì, sau đó đến chỗ kia mua xong liền về.

Thừa dịp Lí Nam thử quần áo, Nguyệt Lượng đến chỗ cho khách nghỉ ngơi ngồi xuống, Tống Nhiên thấy cô ngồi, cũng đi đến bên cạnh ngồi đọc sách. Nguyệt Lượng nói: “Tớ nghĩ cậu ấy kêu chúng ta đi ra ngoài xem phim chứ, sớm biết là đi dạo phố tớ không thèm thức sớm như vậy rồi.”

Tống Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Những chuyện đi xem phim này, sao có thể đi cả đám chứ? Cũng không phải là học sinh tiểu học đi nghe phát biểu.”

Nguyệt Lượng nhất thời á khẩu.

Từ lúc Vương Thiến Thiến bước vào cửa hàng này, đã bị một đôi giày hấp dẫn. Đó là một đôi bốt cao gót màu đen, bên hông có hai cái khóa trang trí. Cô nhìn thấy đôi giày đó đã nghĩ ngay tới Hướng Nghiên, nghĩ đôi chân dài của Hướng Nghiên phối hợp với đôi giày này nhất định rất đẹp.

Trương Thiên Nhất thấy cô khác thường nhìn đôi giày cao gót, liền hỏi cô: “Không phải cậu không mang giày cao gót à?”


“Cậu cảm thấy học tỷ mang đôi giày này có đẹp hay không?”

“Cậu mua giày cho chị ấy?”

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Trương Thiên Nhất vội vàng lắc đầu, “Câu không biết là không thể mua giày cho người yêu sao?”

“Tại sao?” Quả thật Vương Thiến Thiến chưa từng nghe điều này.

“Mua giày cho cô ấy, cô ấy sẽ chạy theo người khác.”

“Thật hay giả?” Vương Thiến Thiến khẽ cười.

Vẻ mặt của Trương Thiên Nhất dửng dưng, “Không tin thì cậu mua đi.”

Vương Thiến Thiến do dự một chút, vẫn là không mua, cô cũng không muốn mạo hiểm. Bởi vì trong tim tồn tại sợ hãi, cho nên lòng có lo lắng.

Ăn cơm trưa xong, Lí Nam nói ở khu giữa mới mở một cửa hàng bách hóa, có rất nhiều mặt hàng mới, Vương Thiến Thiến và Trương Thiên Nhất kêu gào nhất định phải đi xem.

Nguyệt Lượng cũng hỏi Lí Nam “Bên đó có mở gì giống như tiệm cà phê, KFC, Mc Donald’s không?” Sau đó Nguyệt Lượng và Tống Nhiên đến KFC chờ bọn họ, Tống Nhiên luôn đọc sách cũng không để ý đến cậu ấy, cậu ấy dùng di động lên mạng chat QQ. Thời gian trôi qua thật nhanh, đợi cho ba người kia xách theo một đống túi đồ xuất hiện trước mặt cậu ấy, cậu ấy mới biết được thì ra đã là 4 giờ.


Lúc ăn cơm chiều, lại uống một chút rượu, sau đó Vương Thiến Thiến bắt đầu gửi tin nhắn cho Hướng Nghiên. Hai người, em một tin chị một tin gửi tới tới lui lui, di động của Vương Thiến Thiến cách nửa phút lại vang lên một lần, tất cả mọi người bắt đầu nghi ngờ.

Lí Nam nói cô: “Gửi tin nhắn với ai đó? Nói chuyện vui vẻ như vậy, cậu cũng không sợ Tiểu Nhất ghen.”

Trương Thiên Nhất cũng hơi xấu hổ, liền cười nói: “Đúng thế, đang ăn cơm, cậu đừng gửi nữa.”

Vương Thiến Thiến nhất thời không để tâm, nói: “Không có gì, tớ không làm phiền đến các cậu, các cậu nói chuyện của các cậu đi.”

Nguyệt Lượng đoán là cô đang nhắn tin với Hướng Nghiên, vì thế giật lấy điện thoại của cô nói: “Cậu xem nụ cười này của cậu, miệng cũng dãn tới sau ót luôn rồi, ăn cơm xong về nhà gửi tiếp.” Nói xong còn đưa mắt ra hiệu với Vương Thiến Thiến.

Vương Thiến Thiến lúc này mới kiềm chế lại một chút, còn hỏi: “Tớ có cười à?”

Trương Thiên Nhất, Lí Nam, Nguyệt Lượng đều trừng mắt liếc cô một cái không thèm trả lời. Nhưng Tống Nhiên lại nói một câu: “Tự cậu ở đây cúi đầu cười nửa ngày, chính cậu không nhìn thấy, chúng tớ đều thấy cả.”

Vương Thiến Thiến nghe xong câu này, trên mặt hơi nóng lên, bèn cầm ly rượu trên bàn lên nhẹ nhàng nói: “Tết đến, hôm nay mọi người tụ họp lại với nhau đều rất vui vẻ, chúc cho cuộc sống đại học của mọi người vẫn hạnh phúc như trước, chúc cho người độc thân đều có thể tìm được đối tượng tốt…….. Cạn ly!”

Vì thế mấy người vô tâm vô tư lập tức quên mất chuyện này.

Sau đó Vương Thiến Thiến quả thật không gửi tin nhắn nữa, bởi vì cô đã thừa dịp đi vệ sinh gọi điện thoại cho Hướng Nghiên. Hướng Nghiên dặn cô uống ít một chút, cô cũng rất nghe lời mà uống ít, Hướng Nghiên kêu cô về nhà sớm một chút, cô ngồi ở quán bar đến mười giờ liền trở về.

Về đến nhà, bạn học Vương Thiến Thiến đánh dấu X lên tấm lịch ngay phòng khách. Nhìn xem ngày, hôm nay là ngày 8, còn có 20 ngày nữa mới khai giảng, học tỷ Hướng Nghiên chắc là quay lại trước thời hạn, như vậy là vẫn còn 18 ngày. Vương Thiến Thiến đều đánh dấu X vào mấy ngày đã qua trong tháng này, sau đó ngẩn người nhìn con số còn lại. Cô ước gì thời gian có thể giống như tờ lịch này, đánh dấu một cái thì trôi qua một ngày, lật một tờ thì trôi qua một tháng.

Vương trưởng khoa thấy cô vẽ bậy bạ trên tờ lịch, nhịn không được lại đó phê bình cô. Vương Thiến Thiến cãi chày cãi cối nói: “Con đây không phải là đang ngóng trông khai giảng đó thôi, khai giảng rồi có thể được đi học……..”

Vương trưởng khoa cũng không quản cô nữa, để mặc cô vẽ một khuôn mặt cười dưới ngày 27, sau đó lại thấy cô khoanh trái tim vào ngày 14. Nghĩ một chút, con gái thật sự lớn rồi, vì thế cười bỏ đi.

Lễ tình yêu ngày 14, mỗi năm đến lúc này, cũng là thời điểm Vương Thiến Thiến cảm thấy quạnh quẽ nhất. Vào ngày này Trương Thiên Nhất luôn có bạn trai ở cùng, ngày này cậu ta tuyệt đối xứng đáng là điển hình của một người đồng tính không có nhân tính. Nhưng năm nay cũng có cái làm cho Vương Thiến Thiến vui mừng, chính là Nguyệt Lượng đột nhiên trở thành người độc thân.


Cho nên vào ngày này, Vương Thiến Thiến cùng trải qua với Nguyệt Lượng. Tuy rằng hai người đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng dù sao so với tự bản thân mình trải qua thì tốt hơn nhiều.

Trước đó Vương Thiến Thiến gửi tin nhắn chúc Hướng Nghiên lễ tình yêu vui vẻ.

Hướng Nghiên nói: Haiz, lễ tình yêu không có người yêu.

Vương Thiến Thiến: Em nói đi tìm chị chị lại không cho.

Hướng Nghiên: Em ngoan ngoãn mà ở nhà đi.

Vương Thiến Thiến: Chị mau trở lại đi…..

Hướng Nghiên: ………….

Vì thế hai người câu được câu mất mà trò chuyện, Nguyệt Lượng thấy cô trò chuyện vui vẻ như vậy, cũng lên QQ tìm người chat, hai người ngồi ở quán cà phê hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng quyết định đi xem phim, mặc kệ nói sao cũng là lễ tình yêu. Kết quả bộ phim vừa mới xem phần mở đầu, hai người kia đều lăn ra ngủ.

Vương Thiến Thiến ngủ, nằm mơ vẫn còn đang đếm ngày trên lịch. Hôm nay là ngày 14, còn có 12 ngày nữa, có thế được gặp chị rồi…………..

Đếm ngược đến ngày thứ mười một, Vương Thiến Thiến nằm ở trên giường, quay cuồng.

Đếm ngược đến ngày thứ mười, nằm, quay cuồng.

…………..

Đếm ngược ngày hôm sau, quay cuồng.

…………..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.