Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 37: Đúng là một đứa ngốc


Đọc truyện Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát – Chương 37: Đúng là một đứa ngốc

Vương Thiến Thiến nói xong những lời này, mới dám ngẩng đầu nhìn thẳng Hướng Nghiên, cho dù không nghe được đáp án cô muốn từ miệng của Hướng Nghiên, giờ phút này, cô cũng muốn dũng cảm mà đối mặt.

Bỗng nhiên Hướng Nghiên hơi nhíu mày, sau đó vẫn không nhúc nhích gì mà nhìn chằm chằm Vương Thiến Thiến nói: “Này! Miệng em chảy máu……”

“Sao?” Những lời trong dự đoán không có xuất hiện, kết quả lại là một câu không liên quan gì, Vương Thiến Thiến đưa tay lên khẽ sờ môi, trên đầu ngón tay dính một ít màu đỏ, “Thật sự chảy máu….. chắc là vừa rồi không cẩn thận cắn vào……”

“Thiến Thiến………”

“Sao?”

Hướng Nghiên từ từ đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm đôi môi còn rướm máu của cô, hỏi: “Đau không?”

“Ừm.” Vương Thiến Thiến thành thật trả lời. Sau đó, thấy Hướng Nghiên chậm rãi tới gần, mắt cũng không dám chớp lấy một cái.

Trong nháy mắt đó, dường như ngay cả thời gian cũng ngừng lại, không cảm nhận được gió biển thổi qua, thậm chí ngay cả tim cũng đập sót một nhịp. Hướng Nghiên hôn nhẹ vào nơi Vương Thiến Thiến cắn bị thương, giọt máu rất nhỏ lại chảy ra, cô liền hơi dùng sức mút nhẹ vào. “Còn đau không?”

Vương Thiến Thiến sững sờ lắc đầu, được học tỷ đối xử dịu dàng như vậy, sao có thể còn đau? Nhưng cô lại nổi lòng tham, vì thế vừa lắc đầu lại vội vã gật gật đầu.

“Còn đau?”

“Ừ.” Vương Thiến Thiến gật mạnh đầu.

“Còn đau à? Thế…….. chị cũng hết cách rồi…….” Nói xong, Hướng Nghiên xoay người định đi.


Vương Thiến Thiến cuống lên, liền ôm lấy chị ấy từ phía sau. Hai tay gắt gao vòng quanh thắt lưng của chị ấy, đặt trán lên bả vai của chị ấy, lặng lẽ nói: “Em không muốn chỉ làm em gái, cũng không muốn làm người xa lạ.”

“Vậy em muốn thế nào?”

“Em muốn ở bên chị.”

Hướng Nghiên không nói nữa, để mặc cô ôm như vậy. Không biết đã qua bao lâu, Hướng Nghiên mới mở miệng: “Chị nghĩ…..nên buông tay đi?”

“Đợi một chút, cho em ôm một chút….” Vương Thiến Thiến nhắm mắt lại ra sức lắc đầu, sống chết cũng không chịu buông tay.

“Nhưng mà…….. có rất nhiều người đang nhìn…..”

“Á………” Vương Thiến Thiến chột dạ buông tay ra, nhìn xung quanh một chút, mới nói: “Làm gì có ai…… Học tỷ gạt người……..”

Hướng Nghiên khẽ cười, xoay người đối mặt với cô, dang hai tay ra, tiến lên từng bước ôm chặt lấy.

Không cần bất cứ lời nào, chỉ cần một cái ôm có thể thay thế tất cả. Bãi biển vàng óng không có ai, chỉ còn lại hai người ôm nhau thâm tình. Dần dần, ánh nắng chiều ngả về hướng tây, ánh sao lờ mờ lấp lánh kéo ra màn đêm.

“Chị còn nhớ không? Khi ấy chị tìm được bông hoa đinh hương năm cánh kia, báo hiệu sắp gặp được một tình yêu tốt đẹp.” Hai tay Vương Thiến Thiến ôm Hướng Nghiên lại gia tăng thêm một chút lực.

“Đương nhiên là nhớ, nhưng mà khi đó chị cũng không gặp được.”


“Nhưng chị cũng đã quên, lúc chị phát hiện ra bông hoa đó, em đang đứng bên cạnh chị sao?”

“Sao! Thì ra…….” Thì ra….. đã sớm được định trước rồi.

Không biết qua bao lâu, mới rời đi sự ôm ấp lẫn nhau này. Vương Thiến Thiến nắm tay của Hướng Nghiên, chậm rãi tản bộ dọc bờ biển, “Em muốn biết, lúc trước chị vì ai mà từ bỏ đại học C?”

Hướng Nghiên dừng bước lại, “Em nói xem?”

“Em muốn nghe chị nói.” Vương Thiến Thiến cũng dừng lại.

“Vì một đứa ngốc….. Aizz, hy vọng đứa ngốc này đừng để chị hối hận.”

Vương Thiến Thiến ngẩn ra, chẳng lẽ…… “Người trong điện thoại hôm đó?”

“Điện thoại?” Hướng Nghiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, “Đó là mẹ chị….”

“….” Vương Thiến Thiến cũng cúi đầu cười theo, mình quả thật là một đứa ngốc….

“Em phải biết rằng, trên đời này không có gì là vĩnh viễn không thay đổi, tình yêu cũng vậy.” Hướng Nghiên bỗng nhiên thu lại nụ cười, ôn tồn nói.

Vương Thiến Thiến nắm tay chị ấy trong lòng bàn tay, “Em biết, nhưng dù cho chỉ là một giây, có một giây em biết chị từng thích em, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi.”


“Ngốc……. Chị thích em, bởi vì em luôn chủ động nắm lấy tay chị.” Nói xong, hai mắt nhìn nhau, khóe miệng lại chứa ý cười.

Mặt biển tĩnh lặng chiếu rọi bầu trời đêm trong suốt, không khí tràn ngập hương vị thuần túy của biển, mà thứ so với không khí, so với bầu trời sao còn trong suốt thuần túy hơn, chính là đôi mắt của chị ấy. Ngay lúc này, chỉ ngay lúc này, dường như mọi thứ trên thế giới đều không còn ý nghĩa, chỉ có ánh mắt này âm thanh này mới có ý nghĩa. Hướng Nghiên cuối cùng nói chữ “thích” đó.

Lúc này đây nói thêm gì nữa cũng đều có vẻ dư thừa, chỉ có dùng hành động để biểu đạt tình yêu chân thành trong lòng. Hai người đều vô cùng ăn ý tiến đến một bước, tay nắm chặt, môi kề sát, thắt chặt lấy tình yêu….

Gió thổi hơi lớn, hai người kia mới chú ý đến thời gian trôi qua. Hướng Nghiên đột nhiên nhớ tới gì đó, vì thế dừng bước lại hỏi Vương Thiến Thiến: “Chân còn đau không?”

Vương Thiến Thiến cười lắc đầu, “Không đau, đã hết từ sớm rồi.”

“Lại đây.” Hướng Nghiên nhìn cô ngoắc ngoắc ngón tay.

“Vâng?” Vương Thiến Thiến hí ha hí hửng chạy tới bên người Hướng Nghiên.

“Cô ấy hôn bên nào?”

“Ai?”

“Nói, là bên nào?”

“À….. Chị nói hôm đó….. chắc bên phải……. em quên rồi….. chị ấy giỡn thôi…….”

Lời còn chưa dứt, má phải đột nhiên nhói lên, Vương Thiến Thiến kêu rên, “Học tỷ…. Chị nhẹ một chút……..”

“Xem em sau này còn dám để cho người khác tùy tiện hôn bậy nữa hay không!”

Vương Thiến Thiến xoa khuôn mặt bị Hướng Nghiên véo, hai mắt còn ngân ngấn nước mắt, trong lòng lại mắng Triệu Tư Hàm một trăm lần một ngàn lần.


Tâm trạng yêu đương vui vẻ, làm cho Vương Thiến Thiến hoàn toàn quên mất chuyện phải đi ăn KFC kia, ngơ ngốc đi theo Hướng Nghiên ăn hải sản. Nhưng mặc kệ ăn gì, chỉ cần ở bên cạnh Hướng Nghiên, đã cảm thấy vui sướng rồi.

Buổi tối trở về khách sạn, hai người mặt đối mặt nằm trên giường, làm sao cũng không ngủ được.

Hướng Nghiên không biết rốt cuộc quyết định của mình có đúng hay không, nhưng cho dù đúng hay sai, cô cũng sẽ không hối hận. Bởi vì….. người trước mắt này, rất tốt với mình, luôn chọc cho mình cười, mình cũng rất thích ở bên cô ấy, rất thích trò chuyện với cô ấy…. tóm lại, chính là thích.

“Học tỷ…..” Vương Thiến Thiến kêu cô.

“Ừm?”

Vương Thiến Thiến lắc đầu, “Không có gì, em chỉ muốn kêu chị.”

Hướng Nghiên chậm rãi tới gần, hôn nhẹ lên mặt cô một cái, “Ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải leo Trường Thành, ngủ ngon.” Nói xong nhắm mắt lại, tay vẫn khoát lên eo Vương Thiến Thiến như cũ.

Vương Thiến Thiến từ đầu đến cuối không nhắm mắt lại, chỉ lẳng lặng nhìn Hướng Nghiên, chờ chị ấy ngủ mới lấy điện thoại ra lén chụp gương mặt lúc ngủ của Hướng Nghiên. Nhịn không được lại hôn môi Hướng Nghiên, nhưng mà mới vừa chạm vào, lại không muốn rời đi, cảm giác âm ấm, mềm mại, ngay cả không khí cũng vui vẻ theo.

Khó kìm lòng nổi, tay cũng không tự chủ được chuyển đến trước ngực của Hướng Nghiên, mặc dù cách một lớp áo, chạm vào thứ gì đó mềm mại, thật sự là…….

Vương Thiến Thiến bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm thấy mình thừa dịp Hướng Nghiên ngủ mà động tay động chân như vậy, dường như hơi bỉ ổi….. vì thế ngoan ngoãn quay về nằm lại chỗ cũ.

Muốn gửi tin nhắn cho Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng để khoe, nhưng lại nghĩ sau này quay về xuất hiện trước mặt bọn họ cùng với Hướng Nghiên, làm cho bọn họ ngạc nhiên, vì thể nhịn không nói, nhịn đến mức sắp bị nội thương, cuối cùng đành phải tiếp tục nhìn chằm chằm Hướng Nghiên mới dời đi được lực chú ý.

Không nỡ nhắm mắt, sợ vừa tỉnh dậy Hướng Nghiên liền biến mất, sợ mọi thứ xảy ra hôm nay đều chỉ là mơ mà thôi.

Học tỷ, chị thật sự thích em sao? Thật tốt…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.