Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 25: Rất ngốc


Đọc truyện Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát – Chương 25: Rất ngốc

Tác giả: Đối với những ai không thích BL (Boys love), có thể lướt qua đoạn này O.O

Đã có một vài người không chịu được phải đổi phòng tự học, để trống không ít chỗ ngồi, Vương Thiến Thiến vô cùng nghi ngờ chị gái kia là do tổ chức nào đó phái tới để chiếm ghế. Nhưng mà đợi một lát, cũng không thấy có ai đến.

Nguyệt Lượng đột nhiên xoay đầu lại nói với Vương Thiến Thiến: “Tớ không nhịn được muốn đi đập chị ta một trận quá……”

Vương Thiến Thiến vội ngăn cản cậu ấy: “Đừng….. Cậu nhỏ con như thế chắc không đánh lại chị ta đâu……”

“Tớ cũng không nhịn được, căn bản là học không vô, còn không bằng trở về phòng ngủ chơi games.” Trương Thiên Nhất tựa lưng vào ghế thở dài một hơi.

Vương Thiến Thiến liếc mắt nhìn Tống Nhiên, lại nhìn Hướng Nghiên, sau đó nói: “Hai đứa các cậu đi mà học Tống Nhiên với học tỷ Hướng Nghiên, nhìn xem người ta bình tĩnh bao nhiêu.”

Nguyệt Lượng bất đắc dĩ giơ tay vén tóc của Tống Nhiên lên, chỉ vào tai nghe mp3, Vương Thiến Thiến chớp mắt mấy cái, nói không ra lời.

Tống Nhiên quay đầu tháo tai nghe xuống hỏi Nguyệt Lượng: “Làm gì thế?”

“Không có gì……. Cậu tiếp tục nghe của cậu đi……..” Nguyệt Lượng ngồi thẳng lưng cúi đầu tiếp tục đọc truyện tranh.

Trương Thiên Nhất vừa thấy, cười gian lấy PSP ra, “Sao tự dưng tớ lại quên cái này, tớ nghe nhạc đây.”

Sau đó chị gái kia vẫn không coi ai ra gì mà ăn quà vặt, gửi tin nhắn, Vương Thiến Thiến muốn đứng lên, lại bị Hướng Nghiên đè lại. “Em định làm gì?”

“Em qua đó kêu chị ta nhỏ tiếng lại một chút.”

“Không thể ý đến cô ấy thì được rồi, đề này sao lâu như vậy mà em cũng chưa làm xong?”

Vương Thiến Thiến nghe Hướng Nghiên nói vậy, cũng nghiêm túc cúi đầu giải đề. Nhưng mà cô biết, thật ra trong lòng Hướng Nghiên cũng rất phiền chị ta. Rốt cuộc, cơ hội tới, chị gái kia đi ra ngoài nghe điện thoại, Vương Thiến Thiến tranh thủ đứng lên khỏi chỗ, lấy quyển sách đi đến ngồi xuống dãy ghế đầu tiên của chị kia, cúi đầu viết vài chữ, lại cầm sách bình tĩnh quay trở về.

Hướng Nghiên hỏi: “Em làm gì vậy?”

“Đâu có gì đâu….” Vương Thiến Thiến mím môi nhịn cười.

Lát sau, chị kia trở lại chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, lại đột nhiên đứng lên, ghế dựa phát ra tiếng động chói tai, đa số mọi người đều ngẩng đầu nhìn chị ta, sau khi chị ta nhìn bốn phía xung quanh, dùng sức ném đồ ăn vặt vào ba lô, lại ì đùng thu dọn khăn trải bàn lại, tức giận đi ra ngoài.


Người ở đây ngây ngốc nhìn chị ta làm xong một loạt động tác, mới thở ra, cuối cùng có thể học tập yên ổn rồi.

Vương Thiến Thiến chờ chị ta đi rồi, mới nhỏ giọng cười lên.

Hướng Nghiên nhìn thấy cô cười gian xảo liền hỏi: “Vừa rồi em qua đó làm chuyện xấu gì?”

“Không có…..”

Hướng Nghiên dừng bút lại, quay đầu nhìn chằm chằm Vương Thiến Thiến, “Thành thật khai báo.”

Vương Thiến Thiến cười hề hề: “Em chỉ là viết mấy chữ……..” Trước tần số nhìn của hàng loạt ánh mắt các bạn sinh viên nào đó đã gợi ý cho cô.

“Viết cái gì?”

“Em gái, mấy ngày không ăn rồi?”

“Phụt……. Ha ha ha!” Hướng Nghiên nhịn không được cười lớn, Vương Thiến Thiến lần đầu tiên thấy Hướng Nghiên cười thoải mái như vậy, cũng ha ha cười theo.

Bạn học dãy trên không vui quay đầu lại nhìn, Hướng Nghiên vội ấn đầu Vương Thiến Thiến xuống cùng cúi thấp.

Cười một hồi, Vương Thiến Thiến lại đỏ mặt. Mặt của học tỷ cách gần như vậy, chỉ cần cô nghiêng về phía trước một chút, là có thể hôn được rồi.

.

.

.

Nghỉ hè đã đến trước mắt, toàn thể thành viên của ban kiểm tra kỷ luật lại đi ra ngoài chơi một lần, xem như là đưa tiễn, hôm đó lúc đi ra ngoài ăn cơm, ngồi bên trái Vương Thiến Thiến là Vương Vĩ, bên phải là Hướng Nghiên.

Vương Vĩ uống một chút rượu, hơi lâng lâng, sau đó bắt đầu khen Vương Thiến Thiến với mọi người trong bàn, nói Vương Thiến Thiến tốt thế này, thế kia…….

Nói đến nỗi, có một anh chàng nói đùa hỏi: “Vương Vĩ, cô ấy thật sự là em gái cậu? Sao tớ lại có một chút nghi ngờ đây?”


“Hừ!” Vương Vĩ đặt ly rượu lên bàn, lớn tiếng nói: “Tên nhóc nhà cậu muốn ăn đạp phải không? Tớ nói cho cậu, cô ấy thực sự là em gái tớ, em gái ruột của tớ, nếu không sao lại ưu tú giống anh trai như thế.”

Anh chàng kia cũng vui vẻ, “Ôi trời, nói nhiều như vậy, ồn ào cả ngày thì ra là cậu đang khen cậu à? Thiến Thiến, anh nói cho em biết, anh trai của em chắc chắn không phải là anh ruột rồi…..” Nói xong toàn bộ người trên bàn đều cười lên.

Vương Vĩ xấu hổ hắng hắng giọng, nói tiếp: “Chuyện đó, tớ không có ý gì khác, nói đúng là, sau này tớ không còn trong hội sinh viên, mấy tên các cậu chiếu cố em gái tớ nhiều một chút, thôi không nhiều lời nữa, các cậu cũng biết tớ ăn nói vụng về, à thôi… uống rượu đi.” Nói xong chính mình cạn một ly.

Anh chàng trước đó đã trêu chọc họ tiếp tục nói: “Sau này phải là bộ trưởng Vương chiếu cố chúng ta mới đúng, nhanh nhanh, nào nào, đứng dậy hết, kính rượu với lãnh đạo thôi.”

Nghe theo lời xúi giục của anh ta, mọi người đều đứng lên. Vương Thiến Thiến cũng vội đứng dậy, “Mọi người sau này chiếu cố, hỗ trợ lẫn nhau mới đúng. Mặc dù có người sắp rời đi, có người còn ở lại, nhưng hy vọng dù cho là thế nào, tất cả mọi người đều có được những kỉ niệm tốt đẹp.” Nói xong liếc mắt nhìn Hướng Nghiên một cái. Hướng Nghiên nghiêng đầu cười cười, nâng ly lên với cô.

Sau đó, mười mấy ly rượu tụ lại cùng nhau, khẽ chạm.

Vượt ra ngoài dự liệu của Vương Thiến Thiến, cô vậy mà lại trở thành trưởng ban kiểm tra kỷ luật của học kỳ sau, vốn dĩ cô nghĩ chỉ là thế chỗ Vương Vĩ làm ban phó mà thôi, không nghĩ tới sau khi trưởng ban tiền nhiệm nghe nói ban văn nghệ muốn cướp người, sẽ đưa ra một quyết định như vậy.

Bữa cơm này ăn rất lâu, uống rất nhiều rượu, Vương Thiến Thiến luôn thừa dịp người khác không chú ý lén đổi rượu của Hướng Nghiên thành hồng trà, ngược lại rượu của cô vẫn đều là rượu hàng thật giá thật.

Có mấy nam sinh thấy bộ trưởng Vương sảng khoái như thế, một người lại một người không ngừng nâng chén.

Hướng Nghiên thấy thế liền nói: “Lát sau không phải còn định chụp ảnh sao? Uống ít một chút đi.”

“Đúng, chút nữa quay về trường học chụp ảnh, uống vậy thì được rồi, uống say rồi không có ai đỡ à!” Vương Vĩ cười nói.

Có người nói: “Không ai đỡ thì ngủ ở đây không được sao?”

Lại có người nói: “Trên tấm ảnh kia sẽ không có cậu.”

“Thế không được, giữ lại để làm kỉ niệm. Chờ sau này già rồi lấy ra xem, ảnh chụp chung của trai xinh gái đẹp trường đại học N chúng ta.”

Trên đường trở về, ánh mặt trời hơi chút chói chang, may mà Vương Thiến Thiến sớm đã có thói quen mang theo dù, ân cần che dù cho Hướng Nghiên, trên mặt hơi hơi ửng đỏ.

Hướng Nghiên chậm rãi đi tới gần cô, hỏi: “Vương Vĩ……thích em à?”


“Hả? Không phải…..” Vương Thiến Thiến lập tức tỉnh rượu, “Học tỷ, chị suy nghĩ nhiều rồi……..”

“Ha ha, chị chỉ là hỏi một chút.” Hướng Nghiên cười xấu xa, trong nháy mắt Vương Thiến Thiến không phản ứng lại được, nụ cười thần bí như vậy, đằng sau nó cất chứa ý gì đây?

Tới cổng chính của đại học N, Vương Vĩ tìm một bạn học đi ngang qua chụp ảnh dùm bọn họ. Nếu đứng thành một hàng ngang thì người trong hình sẽ rất nhỏ, vì vậy chia nam nữ ra, lại do đa số bạn nữ đều mặc váy ngắn, cho nên tấm ảnh chụp tập thể này là nam ngồi xổm xếp thành đóa hoa, nữ ở phía sau làm lổ tai thỏ trên đầu bọn họ.

Hướng Nghiên đứng ở phía sau bên phải, chỉ giương mắt nhìn Vương Thiến Thiến một cái, chỉ nhìn một cái, Vương Thiến Thiến liền cười hì hì chạy vội tới nắm tay đứng cùng Hướng Nghiên.

“1, 2, 3, cười!”

Một tấm hình chụp chung của ban kiểm tra kỷ luật, Vương Thiến Thiến và Hướng Nghiên đứng phía sau, không ai biết các cô thật ra là lén lút nắm tay. Trên hình, Hướng Nghiên nhìn ống kính cười tao nhã, Vương Thiến Thiến lại nghiêng mặt, nhìn Hướng Nghiên, cười rất ngọt ngào.

Em rất ngốc, chỉ có thể nhìn chị như vậy, bởi vì hiểu được trong lòng của chị không nhất định có thể tiếp nhận em, cho nên, sợ khoảng cách sẽ càng ngày càng xa. Thật sự rất ngốc, không nói được câu em yêu chị, bởi vì sợ hãi nỗi đau khổ của sự chờ đợi sau khi nói ra, sợ hãi những ngày tháng đau buồn sau khi bị từ chối….

.

.

.

Trương Thiên Nhất vừa vội vàng ôn tập, vừa tìm đủ mọi cách tiếp cận Lục Khải.

Trước đó cùng Lục Khải đi đến chợ thú cưng, cho nên trò chuyện rất nhiều, đã biết Lục Khải luôn nuôi một con rùa trong phòng ngủ, cho nên cậu cũng mua một con để nuôi, dựa vào chuyện này để thân cận.

Nhưng cậu căn bản không biết nuôi, con rùa tí hon kia được cậu đặt tên là Tiễn Tiễn, người không hiểu gì còn tưởng rằng vì bạn gái cậu tên là Thiến Thiến, cho nên cũng đặt một cái tên gần giống vậy cho thú cưng. Trên thực tế là đặt một cái tên tùy tiện mà thôi. Hai ngày nay Tiểu Tiễn Tiễn không ăn gì, đút nó ăn một con tôm sống nó chỉ tới gần liếc mắt một cái mà thôi, cũng không ăn. Vương Thiến Thiến nói: “Chắc chắn là do cái tên này rất thô tục, nó không vui.”

Trương Thiên Nhất lắc đầu, cậu nói: “Không, tớ cảm thấy nó có một mình rất cô đơn….”

Vương Thiến Thiến khẽ cười, “Đúng vậy, một mình rất cô đơn, vậy cậu mau dẫn nó đi tìm bạn đi.”

“Ý kiến hay!” Vì thế Trương Thiên Nhất gọi điện thoại cho Lục Khải, “Học trưởng, anh có ở phòng ngủ không? Ồ, vậy chờ một chút em đi tìm anh…..”

Trương Thiên Nhất đi đến phòng ngủ của Lục Khải, mang theo Tiễn Tiễn của cậu.

“Học trưởng, Tiễn Tiễn của em hai hôm nay không ăn gì hết, không biết bị gì nữa.”

“Anh nhìn xem.” Lục Khải nhận lấy chậu nuôi cá cậu để trên bàn, nhìn nhìn nói:


“Gần đây thời tiết quá nóng, có thể là nước quá nóng, cho nên nó không muốn ăn gì.”

“Sao? Chẳng lẽ không phải bởi vì nó có một mình rất cô đơn, cho nên mới như vậy sao? Em cảm thấy nên tìm cho nó một người bạn….”

“Hả?”

“Học trưởng, hay là để Tiễn Tiễn của em ở chỗ anh nuôi cùng với Tiểu Cát được không? Vừa để làm bạn.”

“Hình như chúng nó đều là con đực……”

“A…. Vậy thì có liên quan gì, có thể giống như anh em…. Đúng rồi, em còn mang theo tôm tươi lại đây.” Nói xong, cậu để Tiễn Tiễn vào chậu cá của Tiểu Cát, Tiểu Cát nhìn thấy đồng bọn mới, từ từ tới gần nó. “Anh xem, hai tụi nó ở chung rất tốt.”

“Ừ… Xem ra hình như Tiểu Cát rất thích nó.”

“Tiễn Tiễn cũng rất thích Tiểu Cát nha.”

“Sao? Ồ, vậy để ở đây đi, giống như cậu nói, làm bạn đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa em cũng không biết nuôi lắm, sợ làm tổn thương đến Tiễn Tiễn, để ở chỗ này của học trưởng em yên tâm nhất.” Trương Thiên Nhất vui vẻ nói.

Bởi vì trời nóng, Lục Khải cởi trần, mặc quần đùi rộng thùng thình. Trương Thiên Nhất nhìn thấy cơ bắp nhô ra trên cơ thể của anh ấy, trên mặt phủ một lớp mồ hôi, Lục Khải lại vừa mới gội đầu, có một giọt nước trượt từ ngực anh ấy, xuống tới bụng cuối cùng biến mất ở cạp quần. Yết hầu của Trương Thiên Nhất co rút, nuốt nuốt nước miếng, máu nóng không khỏi bốc lên, chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, thế mà lại chảy máu mũi.

Lục Khải vốn đang cho rùa ăn, quay đầu lại nói chuyện với Trương Thiên Nhất, đột nhiên thấy cậu chảy máu, vội để đồ vật trong tay xuống, bước lại nói: “Sao lại chảy máu mũi? Đừng nhúc nhích…. Đừng nhúc nhích…”

“Chắc chắn là trời quá nóng………”

“Đúng vậy, trời nóng, cho nên phải chú ý một chút chứ…” Lục Khải lấy khăn giấy bịt lỗ mũi lại giúp cậu, lại đỡ cậu đến nhà vệ sinh rửa sạch.

Sau khi Trương Thiên Nhất tẩy rửa, máu cuối cùng cũng ngừng, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Khải trong gương, thấy Lục Khải lộ ra vẻ mặt lo lắng, vui sướng một trận, vì thế nhìn Lục Khải trong gương cười xán lạn. Cậu nói: “Cám ơn anh, học trưởng?”

Lục Khải ngạc nhiên: “Cảm ơn cái gì?”

Trương Thiên Nhất cười lắc đầu, nụ cười càng thêm xán lạn. Lục Khải lại cảm thấy choáng váng.

Đều nói rùa không thể nuôi chung với nhau, bởi vì sẽ bị cắn đuôi, sẽ bị giành thức ăn, nhưng mà, Tiễn Tiễn ở chung với Tiểu Cát dường như cũng rất thích, hơn nữa Tiễn Tiễn bắt đầu ăn lại. Hai người trở về từ nhà vệ sinh, nhìn thấy bộ dáng của hai chúng nó chơi đùa rất vui vẻ.

Lúc trước khi đi, Trương Thiên Nhất nói với Tiễn Tiễn: “Tao sẽ thường xuyên đến thăm mày.” Nói xong lại là nhìn Lục Khải


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.