Đọc truyện Nghề Vương Phi – Chương 219: Lời đề nghị của Thế tử
“Dừng tay‼!”
Vũ Lâu ngăn hành vi liều lĩnh của Vân Triệt lại: “Đừng! Không sao đâu, ta đã cất thảo dược vào người rồi. Không có trong túi.”
Vân Triệt ngẩn người, lập tức nở nụ cười thoải mái, thở phào một hơi: “May mà tỷ tỷ cẩn thận, ta còn tưởng thảo dược vất vả lắm mới hái được lại bị cháy mất rồi cơ.”
“Gần đây bị nhiều chuyện không may ập xuống đầu, nên ta cũng cẩn thận hơn bình thường rất nhiều.” Vũ Lâu nói: “Sau khi đệ ngủ, ta đã lấy thảo dược ra, cất vào người rồi. Nên đệ không cần lo đâu.”
Vân Triệt à một tiếng rồi lại ngồi xuống cạnh Vũ Lâu, thêm củi vào đống lửa, nhìn chằm chằm ngọn lửa đỏ rực nói: “Tỷ tỷ đúng là một người con gái có tấm lòng lương thiện, trong sáng, lại thông minh hơn người, tiếc là không gặp được người tốt.”
Thấy nàng không nói gì, Vân Triệt gảy gảy đống lửa: “Tỷ có từng nghĩ sẽ rời khỏi kinh thành, đến một nơi khác, cách những người gây tổn thương cho tỷ thật xa không.”
Hai má Vũ Lâu bị lửa hun nóng bừng, nhưng trong lòng lại thấy lạnh lẽo: “…… Tần gia ta thiếu hắn rất nhiều, ta có dùng cả đời để bù đắp cũng không đủ.”
“Là Tần gia thiếu nợ hắn, chứ đâu phải tỷ.” Vân Triệt ôm chân, gác cằm lên đầu gối: “Thập ca luôn bắt nạt tỷ, mỗi lần ta nhìn thấy tỷ ở cùng hắn, nếu không phải là tức giận, thì lại là khóc lóc……”
“……” Vũ Lâu nói: “Cũng không hẳn thế……”
“Cả Tấn vương nữa, rõ ràng có hôn ước với tỷ, sao lại không thể bảo vệ tỷ, trơ mắt nhìn tỷ chịu đau khổ như thế.”
“Chuyện này…… rất phức tạp.”
Hắn nhìn nàng chằm chằm: “Thật ra có cách để chấm dứt tất cả mà, đó là tỷ rời khỏi kinh thành, đừng để hắn tìm được tỷ nữa.”
Vũ Lâu bị hắn nhìn như vậy cũng thấy không thoải mái, nhất là phải đối mặt với một gương mặt giống hệt Tô Tiêu.
“Tỷ tỷ, không phải tỷ nói ta rất giống ca ca của tỷ sao?” Vân Triệt nói: “Rốt cuộc là giống đến thế nào?”
“Là ta lầm thôi.” Nàng xấu hổ cười khổ: “Tô Tiêu không phải ca ca ta.”
Mà là ca ca của Lam Tranh.
“Không phải à……” Vân Triệt thất vọng lầm bầm: “Ta cứ tưởng ta giống ca ca ruột của tỷ, ta còn rất vui mừng nữa chứ.”
Vũ Lâu nghe cũng thấy không tự nhiên: “Dù Tô Tiêu không phải ca ca ta, nhưng tình cảm của ta và hắn thì không ai có thể thay thế được. Hắn là bằng hữu tốt nhất của ta.”
Vân Triệt bĩu môi: “Vậy còn ta? Ta là gì của tỷ?”
“A……” Kỳ lạ thật. Nàng muốn nói gì đó, nhưng trong lòng lại tự cảnh báo mình, Tần Vũ Lâu, đừng tự mình đa tình, Vân Triệt là người rất đơn giản, lời hắn vừa nói ra, cũng không phải thứ tình cảm phức tạp như ngươi nghĩ đâu.
Đúng, nhất định là như vậy.
Nghĩ thế, Vũ Lâu cười thật tươi: “Nếu thế tử không chê, thì ngài cũng sẽ là bằng hữu của Tần Vũ Lâu ta.”
Vân Triệt vui vẻ gật đầu: “Vậy ta sẽ thay Tô Tiêu bảo vệ tỷ, nhất định không để bọn họ bắt nạt tỷ nữa.”
Vũ Lâu cười nhạt, cũng không để tâm đến những lời đó của hắn.
Cố gắng chờ một đêm, sáng hôm sau, cửa thành vừa mở, Vũ Lâu và Vân Triệt mới cùng nhau vào thành. Sau khi từ biệt hắn, nàng quay về y quán.
Phương Lâm nhìn cả người nàng đầy bùn đất, biết ngay là nàng trốn đi hái thảo dược, bèn nén giận nói: “Cô ấy mà, vì nam nhân mà làm thế này có đáng không?”
Vũ Lâu xấu hổ nhưng không trả lời, chỉ chui vào hậu đường chế dược.
***
Lam Tranh mượn cớ thân thể không khỏe, trốn trong Chiêu Đức cung, không liên hệ với người nào bên ngoài.
Hoàng hậu cho người đến gọi, cũng phải gọi vài lần hắn mới qua.
Trong Cảnh Hoa cung, Hoàng hậu ngồi trên cao, nhìn Lam Tranh không chớp mắt.
Lam Tranh bị bà nhìn cũng thấy không tự nhiên, sau khi thi lễ thỉnh an, hắn hỏi: “Mẫu hậu, người cho gọi nhi thần đến có chuyện gì?”
Hoàng hậu thở dài: “Lam Tranh, rốt cuộc là con có động tay động chân với Tấn vương không?”
“Nếu con có động tay động chân, cũng sẽ không làm trước mặt phụ Hoàng.”
“Đúng vậy, nhưng phụ hoàng con có vẻ không tin.”
Lam Tranh đang định nói, Hoàng đế không tin, hắn cũng chẳng có cách nào, thì chợt có thái giám báo lên: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng cho mời Thái tử gia dời bước đến Bột Tú cung.”
Hai mẹ con nhìn nhau, trong lòng lại thoáng hoảng hốt, sao Hoàng đế đột nhiên lại triệu kiến Thái tử.
Lam Tranh cáo biệt Hoàng hậu rồi xoay người rời đi.
Hoàng hậu vội gọi hắn: “Lam Tranh!”
Hắn quay đầu nhìn bà, chờ bà nói tiếp.
“…… Con hận mẫu hậu sao?”
Lam Tranh cười khẽ, làm ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Sau mẫu hậu lại nói những câu khó hiểu vậy? Vì sao ta lại hận mẫu hậu?”
Dáng vẻ Hoàng hậu toát ra sự buồn phiền xót xa, khoát tay nói với Lam Tranh: “Con lui đi.”
Lam Tranh lại thi lễ cáo từ lần nữa, khi xoay người, vẻ mặt hắn lạnh lùng, lãnh khốc, không có một chút vẻ phục tùng nào như trước mặt Hoàng hậu.
Bột Tú cung là tẩm cung của Vương Hiền phi. Sau khi Hiền phi tấn thiên (qua đời), thỉnh thoảng khi Hoàng đế muốn tưởng niệm ái phi, cũng sẽ ghé qua nơi này.
Khi Lam Tranh tới Bột Tú cung, ngoài Hoàng thượng, còn có cả Tấn vương đang ở đó, hắn thầm nghĩ, không hay rồi.
Hành lễ với phụ Hoàng xong, Lam Tranh nói với Tấn vương: “Thân thể Cửu ca đã khỏe hơn chưa?”
Tuy không biết ai hạ độc ngươi, nhưng Độc Cô Lam Tranh ta thật sự rất biết ơn người đó.
Tấn vương bị câu hỏi này của Lam Tranh chọc tức, giận tới tận cùng, nhưng lại bật cười: “Được Thái tử quan tâm thế này, bản Vương cũng sắp hồi phục rồi.”
Lam Tranh mỉm cười gật đầu: “Ta cũng mừng cho Cửu ca.”
Hoàng đế nhìn thấy hoàng tử mình yêu nhất bị trúng độc khó giải, trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng đau lòng thì đau lòng, ông vẫn nhớ rõ, ngoài việc là người cha, ông vẫn là hoàng đế, phải giữ lòng người cho tốt.
“Thái tử……” Hoàng đế nói: “Trong buổi tiệc lần trước, Tấn vương bị kẻ xấu hãm hại nên trúng độc. Ngươi cũng biết, mọi người rất hoảng sợ, bàn ra tán vào. Phụ hoàng muốn mở một buổi yến tiệc khác, để xóa đi những lời đồn đó.”
“Ý của Phụ Hoàng rất hay.” Lam Tranh hùa theo, nhưng trong lòng thì buồn bực, tổ chức yến tiệc à, vậy thì chuẩn bị cho tốt rồi cho truyền hắn là được, sao lại phải gọi trước hắn đến Bột Tú cung làm gì.
Hoàng thượng liền sai người chuẩn bị yến tiệc.
Trong thời gian này, Hoàng thượng để Lam Tranh và Tấn vương cùng thưởng thức đồ cổ trang trí trong Bột Tú cung.
Ánh mắt của Lam Tranh và Tấn vương vô tình gặp nhau, trong mắt hai người đều lạnh như băng.
Thừa dịp phụ thân đang ngắm bức họa Vương Hiền phi, Tấn vương hạ thấp giọng, đầy hận thù nói với Lam Tranh: “Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.”
Lam Tranh cười lạnh: “Là ai bất nhân trước? Cửu ca thật sự nghĩ trên đời này có bức tường nào chắc chắn đến mức không hề có gió lùa qua sao?”
Tấn vương nghe hắn nói, trong lòng khẽ run lên.
Lam Tranh nhướng mày thản nhiên nói: “Cửu ca có biết không? Mấy ngày trước Tần Khải Canh đã chết rồi. Trước khi lão chết, ta đã vô cùng may mắn gặp được lão.”
Đừng giấu mặt nữa, những hành vi của ngươi, ta đã biết hết rồi.
Tấn vương trầm mặc, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Vậy ngươi đã đi bái tế Lãnh Tử Nhạc chưa?”
Lam Tranh kiềm nén lửa giận: “Không phiền Cửu ca quan tâm, nhưng mà, thật ra hàng năm ta đều lễ bái Tĩnh Thần ca ca đấy.”
“Quả nhiên.” Tấn vương nói: “Ta đã biết cái chết của Tĩnh Thần có điểm kỳ lạ mà. Lam Tranh à Lam Tranh, công phu giả ngu của ngươi thật quá lợi hại.”
“Cũng không giỏi giấu mặt như Cửu ca ngài đâu.” Lam Tranh cười.
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Hoàng thượng đột nhiên xoay người hỏi hai vị Hoàng tử.
“Con nói là, bức họa Vương Hiền phi này thật đẹp.” Lam Tranh nói: “Nhưng Cửu ca nói, Hiền phi thực sự còn đẹp hơn.”
***