Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 96
Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (6)
Lời Đồng Linh Nhi nói, Bạch Nghiên không thể không suy xét.
Hiện tại mang Ly Uyên trở về xác thực không phải là hành tốt sáng suốt, bất luận là đối với Ly Uyên hay là Hư Vô phái.
“Ta đã biết.
Linh Nhi, về thân phận của A Ly, ta hy vọng ngươi có thể coi ta là bằng hữu mà tạm thời giữ bí mật giúp ta.”
Đồng Linh Nhi quay mặt đi nói: “Hắn rất quan trọng với ngươi? Xét trên thân phận, các ngươi hẳn là tử địch mới đúng.”
“A Ly hắn không giống như những Vực sâu khác, ngươi cũng thấy, hắn không phải là những Vực sâu không có tình cảm đó.” Thậm chí trong lời Bạch Nghiên nói mang theo một tia khẩn cầu, “Hắn đối với ta mà nói thật sự là người rất quan trọng.”
“Ta đã biết, ta sẽ thay ngươi giữ bí mật.” Đồng Linh Nhi xoay người lại, nói “Chuyện của Hư Vô phái bên kia không nên kéo dài, ngươi mau đi đi.”
“Cảm ơn ngươi.”
Đồng Linh Nhi yên lặng nhìn bóng dáng Bạch Nghiên rời đi, nàng thở dài, nhẹ giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Trước khi rời đi, Bạch Nghiên có tới tìm Ly Uyên.
Vừa rồi Bạch Nghiên và Đồng Linh Nhi nói chuyện riêng khiến Ly Uyên không vui, thấy Bạch Nghiên đề cập tới chuyện một mình trở về, hắn liền đem hai chữ buồn bực viết hết lên mặt.
“Sẽ không lâu lắm đâu.” Bạch Nghiên nói, “Hư Vô phái xảy ra một chút chuyện, ta phải trở về một chuyến.”
“Sư tôn vứt bỏ ta một mình sao?”
Bạch Nghiên bất đắc dĩ nói: “Bởi vì ta không muốn mang tới những phiền toái không cần thiết cho ngươi.
Hiện tại không phải là thời cơ tốt để ngươi cùng ta trở về Hư Vô phái.
Ngoan, tạm thời ngươi cứ trở về Vực sâu Ly Uyên chờ ta, để ngươi một mình ở chỗ này ta không yên tâm, dù sao đối với ngươi Vực sâu Ly Uyên vẫn là nơi an toàn hơn.”
Lời thuyết phục này xem ra có tác dụng, chỉ là hắn phải bị Ly Uyên kéo lại ấn hôn một lúc mới chịu buông.
Bạch Nghiên bật cười, cảm giác cứ như mình đang nuôi một con cún bự luôn thiếu cảm giác an toàn.
Vội vàng từ biệt, hắn ngựa không ngừng vó chạy về Hư Vô phái.
Đối với chuyện Huyền Không chân nhân bị tẩu hỏa nhập ma, Bạch Nghiên có chút không tin, bất quá chuyện nội môn ngấm ngầm tranh đấu thì lại có thật.
Bạch Nghiên đoán có lẽ hai chuyện này có liên quan tới nhau.
Sau khi Bạch Nghiên rời đi, Ly Uyên cũng chuẩn bị trở về Vực sâu Ly Uyên chờ Bạch Nghiên.
Chỉ là còn chưa rời khỏi Phiêu Miểu Sơn, liền bị đoàn người ngăn cản.
Bên trong đoàn người này đều là những người đã từng giúp Bạch Nghiên đối phó với Hàn Uyên.
Đồng Linh Nhi đứng ở thủ vị, việc khiến người thấy ngạc nhiên chính là bên trong đoàn người đó có Tế Độ, đứng ngay bên cạnh Đồng Linh Nhi.
Đồng Linh Nhi mở miệng nói: “Ngươi chính là hóa thân của Ly Uyên, có đúng không?”
Ly Uyên cam chịu, đối với loại tình huống này, hắn trực tiếp hỏi: “Các ngươi tới là để giết ta?”
“Ngươi không nên tồn tại trên đại lục An Lạc.” Đồng Linh Nhi nói, “Lại nói, ngươi sẽ làm Bạch Nghiên do dự, hắn nhất định sẽ mềm lòng, không thể động thủ.”
“Vậy nên, đây mới là nguyên nhân các ngươi lừa sư tôn ly khai, muốn tự mình đối phó với ta sao?”
“Thánh Nữ, không cần nhiều lời với loại tà ma này, chúng ta vẫn nên nhanh lên, miễn cho lại xuất hiện thêm ngoài ý muốn.” Lần đầu bắt gặp ánh mắt của Ly Uyên, Tế Độ đã không có hảo cảm, rồi sau đó theo lệnh tới Tế Linh Đàn gặp Thánh Nữ, biết được biến số bên người Bạch Nghiên, hắn nghĩ ngay tới cái đồ đệ mà Bạch Nghiên mới nhận.
Quả nhiên, người trước mặt chính là hóa thân của Ly Uyên, là mầm tai họa nguy hiểm nhất đại lục An Lạc.
Hắn không thể trở mắt đứng nhìn Bạch Nghiên bị Ly Uyên mê hoặc.
Nếu có các trưởng lão và Thánh Nữ tương trợ, hắn càng cảm thấy phải diệt trừ Ly Uyên.
Còn Bạch Nghiên bên kia, có thể là chưa có kinh nghiệm đối nhân xử thế nên mới bị cái đồ tà ma này lừa, chờ sau khi mọi việc kết thúc, hắn sẽ hiểu cho hảo ý của những bằng hữu này.
Lời Tế Độ nói được sự tán đồng của rất nhiều người ở phía sau, bọn họ cũng đã từng rất sợ hãi Vực sâu thần bí khủng bố này, nhưng khi nhìn thấy Vực sâu còn có thể hóa hình người, bọn họ ngược lại không còn sợ hãi như trước.
Bọn họ thấy không có Bạch Nghiên ở đây, như vậy Vực sâu này lại càng thêm dễ đối phó.
“Ngươi cảm thấy, chỉ bằng mấy người các ngươi thì có thể tiêu diệt Ly Uyên sao?” Ly Uyên đối mặt với áp bách lẫn uy hiếp tứ phía, rất bình tĩnh hỏi, thậm chí có thể nói là lãnh khốc.
Nháy mắt hắn như một người được khắc từ băng giá, không hề có tình cảm, một đoàn lửa u lam trong suốt phát ra từ lòng bàn tay của hắn, “Vậy tới thử xem lực lượng của Ly Uyên đi.”
Cái gì là lực lượng của Ly Uyên, rốt cuộc bây giờ bọn họ mới trực tiếp cảm nhận được sự sợ hãi.
Hóa thân của Vực sâu Ly Uyên, nguyên lai lại khó đối phó hơn những Vực sâu khác.
Ngọn lửa u lam quỷ dị, tựa như quỷ hỏa u minh đến từ địa ngục, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương từ nước Vong Xuyên dày đặc oán niệm, buốt từ tận trong tim.
Mà kèm theo ngọn lửa u lam đó còn có dòng hắc khí, bên trong chứa đầy oán niệm ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trí con người.
Biệt ly, thống hận, mất mác, đau khổ…..Trong nháy mắt mọi suy nghĩ bị giao tạp với tâm trí.
Bị ác niệm ảnh hưởng, mọi người bắt đầu tấn công những người bên cạnh.
Ly Uyên không tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này, những người này đối với hắn mà nói là quá yếu ớt, hắn lười ở lại đây làm chuyện vô nghĩa, trở về Vực sâu Ly Uyên chờ Bạch Nghiên mới là chuyện hắn nên làm.
Tế Độ niệm Thanh Tâm Quyết trong lòng, nhưng vẫn như cũ không thể nào cản được sự xâm nhập của hắc khí, một lần nữa nhớ lại hồi ức ngày mà Bạch Nghiên rời khỏi Hư Vô phái, kỳ thật ngày ấy hắn muốn Bạch Nghiên ở lại.
Ngọn lửa u lam dần bén đến trên người hắn, nhưng Tế Độ lại không phát hiện, hắn đã lâm vào tâm cảnh.
Thời khắc nguy hiểm, vẫn là nhờ Đồng Linh Nhi dùng Loạn Hồn Linh kéo lại ý thức của hắn.
Khó khăn lắm mới né tránh nguy cơ, nhưng sắc mặt Đồng Linh Nhi lại trắng bệch, nàng biết bọn họ đã hành động lỗ mãng, bọn họ không nên dưới tình huống chưa xác định rõ thực lực của Ly Uyên mà xúc động hành sự.
“Hiện tại tình huống bất lợi đối với chúng ta, vẫn là nên trở lại Tế Linh Đàn rồi nói.” Đồng Linh Nhi nói với Tế Độ.
Tế Độ cũng nghĩ như vậy, hắn không ngờ thực lực hai bên lại chênh lệch như thế, xem ra các trưởng lão của Tế Linh Đàn cũng không dự đoán được thực lực của Vực sâu Ly Uyên.
Ly Uyên cũng không có ý niệm đuổi cùng giết tận, có lẽ là bởi vì bọn họ là bằng hữu tốt của Bạch Nghiên, hoặc có lẽ là hắn lười không muốn dây dưa tiếp.
Phiêu Miểu Sơn đã không còn bóng dáng của Ly Uyên, nhưng sau khi ngọn lửa u lam tia tắt, để lại khắp nơi bốn phía đều nở rộ những bông hoa u lam trong suốt.
Tế Độ hỏi: “Làm sao bây giờ, đã không thấy hắn nữa.”
“Không sao cả, nơi hắn có thể đi cũng chỉ có Vực sâu Ly Uyên.” Đồng Linh Nhi nói, “Chúng ta vẫn nên nắm chặt thời gian, ta sẽ cùng các trưởng lão thương lượng đối sách mới.”
Bạch Nghiên rất nhanh đã về tới Hư Vô phái, nhưng lại hay Chưởng môn đang dưỡng thương, không tiện gặp mặt, mà chắn trước người hắn là nhị sư thúc Huyền Di chân nhân, sư tôn của đại sư huynh Tế Độ.
Bạch Nghiên nhíu mày nói: “Nhị sư thúc, ta ở bên ngoài hay tin sư tôn trong lúc bế quan bị tẩu hỏa nhập ma, vậy nên lần này ta gấp rút trở về, nhưng hiện tại sao người lại cản ta là có ý gì?”
“Bạch Nghiên, tin tức ngươi nghe đích xác không phải giả, nhưng ngươi không biết chính là Chưởng môn lại tái phát, bây giờ còn chưa ổn định, cho nên lúc này ngươi không thể vào quấy rầy.”
Theo như lời Huyền Di chân nhân, trong lòng Bạch Nghiên lại càng nghi hoặc, hắn như thế nào cũng khó mà tin được.
Tình huống của Huyền Không chân nhân sao lại không xong đến mức chính sư tôn cũng không thể khống chế cục diện.
Nhưng hắn lại không thể không nghe theo lời Huyền Di chân nhân, hắn không thể lấy an toàn của sư tôn ra mạo hiểm.
Bạch Nghiên chỉ đành nói: “Vậy cần khoảng bao lâu?”
“Không biết.” Huyền Di lắc đầu, “Chưởng môn có công đạo, chậm thì mấy ngày, nhiều thì một tháng.”
“Lâu như vậy?”
“Không lâu, Bạch Nghiên, lần này ngươi trở về vừa vặn đã đêm.
Nếu nguyên nhân sự tình ngươi đã rõ, vậy từ giờ ngươi tới canh giữ trước cửa Chưởng môn đi.”
“Nhưng là…..”
“Đừng vội thoái thác, ta nghĩ Chưởng môn xuất quan, người đầu tiên muốn gặp nhất định là ngươi.”
Cứ như vậy, cho dù có nghi ngờ, nhưng Bạch Nghiên vẫn ở lại.
Bất quá hắn không hoàn toàn tin tưởng Huyền Di chân nhân, hắn còn suy nghĩ liệu đây có phải là tranh đấu trong môn phái hay không, có phải những kẻ tâm thuật bất chính đang mơ ước vị trí Chưởng môn hay không?
Tế Linh Đàn.
Lần này Đồng Linh Nhi thất bại đều nằm trong dự kiến của các trưởng lão, bọn họ còn chuẩn bị phương pháp khác.
“Thánh Nữ, ta muốn nói chuyện riêng với người.” Tha Nguyên trưởng lão muốn tách Tế Độ, nói chuyện riêng với Đồng Linh Nhi.
Tế Độ phối hợp rời đi, chờ chung quanh chỉ còn lại hai người, Tha Nguyên trưởng lão mới nói ra kế hoạch mới của bọn họ: “Phần lớn các thế lực trên đại lục An Lạc sau khi biết chuyện Bạch Nghiên chính là khắc tinh của Vực sâu, hầu hết đều duy trì thái độ đứng ngoài cuộc, mặt ngoài trưng ra bộ dạng không quan tâm, lúc xuất nhân lực thì lại thiếu lên thiếu xuống.
Lúc này đối phó với Ly Uyên, nghe ngươi nói Bạch Nghiên sẽ không động thủ giống như trước kia, loại biến số này chúng ta cần phải chuẩn bị kế hoạch đối phó.
Vậy nên ta quyết định liên hợp những môn phái đó lại, cùng nhau đối phó Ly Uyên.
Ta và các trưởng lão khác đều cho rằng, Bạch Nghiên tuyệt đối không thể là người duy nhất là biện pháp có thể đối phó với Vực sâu.”
“Nhưng là, Linh Đồng chỉ thấy một mình Bạch Nghiên là người có liên hệ với Vực sâu, hơn nữa lúc này đây ứng đối với hóa thân Ly Uyên, loại chênh lệch lực lượng này chúng ta không thể so được.” Đồng Linh Nhi lo lắng đối với quyết định của trưởng lão.
Tha Nguyên trưởng lão nghĩ tới lo lắng của nàng, “Không sao, Thánh Nữ, vì Vực sâu nên những môn phái đó không tăng tu vi đã lâu, cũng có chút sinh ra bất mãn đối với Tế Linh Đàn.
Buồn cười, bọn họ thì biết cái gì, đây cũng lúc cho những đại môn phái minh bạch thế nào là lực thực của Vực sâu.”
Đồng Linh Nhi hiểu ý của Tha Nguyên trưởng lão, này không đơn giản chỉ là đối phó với Ly Uyên, mà cũng là mượn lực lượng của Ly Uyên để chèn ép các môn phái khác, để cho họ biết tầm quan trọng của Tế Linh Đàn ở đại lục An Lạc.
Nàng nói: “Nhưng theo lời trưởng lão, những môn phái đó đều muốn bo bo giữ người để bảo tồn thực lực, như thế nào lại có thể tự nguyện đi đối phó với Ly Uyên?”
“Yên tâm, sau khi các ngươi rời đi, ta cùng những trưởng lão khác đã dùng danh nghĩa Tế Linh Đàn đánh tiếng với bên ngoài rằng Linh Đồng có tiên đoán, hóa thân của Ly Uyên chính là tà ma chi đạo, nhưng máu thịt lại có thể tăng tu vi linh lực, là bảo dược chỉ có tốt hơn chứ không kém nội đan của hung thú ngàn năm……”
Đồng Linh Nhi không tin mà nhìn lão: “Bọn họ sẽ tin sao?”
Tha Nguyên trưởng lão cười nói: “Thánh Nữ chớ quên, Linh Đồng chưa từng nói sai.”
Loại biện pháp này….Đồng Linh Nhi nhìn Tha Nguyên trưởng lão, trong lòng nhất thời không kịp tiếp nhận: “Nhưng mà……”
“Không cần nhưng mà, ta hiểu suy nghĩ trong lòng Thánh Nữ, bất quá đây cũng là cách bất đắc dĩ.
Chỉ có lợi ích mới có thể sai khiến lòng người.
Thánh Nữ, thời gian hẳn là không sai biệt lắm, cùng ta tới Ly Uyên thôi.”.