Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!

Chương 94


Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 94


Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (4)
Nếu đã đưa ra quyết định thì có nghĩa là hắn đã biết phải gánh vác hậu quả như thế nào, điểm này, trong lòng Bạch Nghiên đều rõ hơn so với người khác.
Khi rời khỏi Vực sâu Ly Uyên, Bạch Nghiên hỏi Ly Uyên: “A Ly, mấy bụi gai đó và Ly Ly Hoa đều giống nhau sao?”
“Không giống nhau.” Ly Uyên phủ định nói, “Ly Ly hoa đại biểu cho sự chia ly, mà những bụi gai đó lại là oán niệm của nhóm người khi chia ly.

Bất quá cũng không phải mọi sự chia ly đều có oán niệm.”
“Oán niệm? Không thể khiến chúng nó biến mất sao?” Bạch Nghiên hỏi.
“Sư tôn, người muốn hỏi là Ly Ly hoa hay là bụi gai, hoặc ý của người là cả hai?” Ly Uyên nói, “Muốn chúng nó biến mất rất đơn giản, chỉ cần không có sự chia ly nào xuất hiện, chúng nó sẽ biến mất.

Ly Ly hoa hay bụi gai cũng như vậy, chia ly cũng chỉ là một loại tượng trưng mà thôi.”
“Vậy nên Vực sâu Ly Uyên chính là như thế sao? Muốn nó biến mất chỉ có cách khiến cho sự chia ly vĩnh viễn không xuất hiện?” Bạch Nghiên nói, bỗng dưng nhớ tới cái gì, liền nhìn về phía Ly Uyên, hắn nói:
“A Ly, nếu Vực sâu Ly Uyên biến mất, có phải ngươi cũng sẽ biến mất hay không?”
Ly Uyên không trả lời, nhưng hỏi ngược Bạch Nghiên: “Sư tôn, người cảm thấy trên thế gian này, vĩnh viễn sẽ không có sự chia ly sao?”
Đương nhiên là không thể, chỉ cần con người còn tồn tại, chỉ cần có tình cảm, chỉ cần có sự tương ngộ, thì sự chia ly vĩnh viễn sẽ không biến mất.
“Ta cũng chính là như vậy.” Ly Uyên cười vọng lại, “Sư tôn, chỉ cần thế gian này còn sự chia ly thì ta vĩnh viễn sẽ không biến mất.”
Giây phút này Bạch Nghiên rốt cuộc mới hiểu vì sao Đồng Linh Nhi lại nói Ly Uyên chính là điều khiến người ta lo lắng nhất.

Vực sâu này thoạt nhìn có vẻ như không mấy uy hiếp nhưng kỳ thực lại là cái khó giải quyết nhất.
“Sư tôn, người cảm thấy sự chia ly là như thế nào, người cũng cảm thấy nó là điều xấu xa giống như những người khác sao?”
Bọn họ nói “Vực sâu Ly Uyên đem đến sự chia ly, đại biểu cho thống khổ và bi thương, nhưng chia ly không phải luôn tồn tại từ trước đó sao? Mọi người chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi, Vực sâu Ly Uyên trong lòng mọi người chính là thứ mà con người không thể nào vượt qua được.
“Không phải, giống như ngươi nói, chia ly không có khả năng biến mất hoàn toàn.


Tuy rằng mỗi người đối với chuyện sinh ly tử biệt đều hiểu rõ, nhưng phần lớn những người đó đều sẽ có một mâu thuẫn trong lòng.

Vậy nên mới nói, con người a, luôn không rõ chướng ngại trong lòng, luyến tiếc sự chia ly.”
Khi Bạch Nghiên nói những lời này, bọn họ đã đi ra khỏi Vực sâu Ly Uyên được một đoạn, lúc này ngẩng đầu vừa vặn có thể nhìn thấy một vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm.

Bất luận ở nơi nào, ánh trăng luôn cho con người ta cảm giác nhớ tới cố hương.
Bạch Nghiên cảm thán: “Nhớ lại hồi trước, ta cũng đã từng chia ly cố hương, đối với ta mà nói thì chính là sinh ly, nhưng đối với những người quen thuộc đó thì lại chính là tử biệt.

Lại qua một thời gian rất lâu rất lâu, cuối cùng ta mới có thể từ bỏ việc trở về, có lẽ đó mới thật sự là chia ly.”
Bạch Nghiên và Ly Uyên đều không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, đại lục An Lạc không tính là nhỏ, dùng vài lời thì cũng không thể nào giải quyết được.

Bạch Nghiên muốn tận hưởng sự vui vẻ, chầm chậm thưởng thức thế giới này, hắn tới nơi này lâu như vậy, ngoài việc tu luyện ra thì không làm gì khác, nơi đẹp nhất mà hắn từng ghé qua cũng chỉ là Lạc An thành.

Nếu có thể đi cùng người mình thích, có lẽ đó mới chứng minh hắn thật sự có tồn tại ở thế giới này.
Phong cảnh vùng quê, núi cao có sương mù, thời tiết trời đông giá rét xen lẫn những trận tuyết đầu mùa hòa vào màn đêm rực rỡ như một dãy ngân hà.

Đều nói tâm rất dễ động, nhưng lại rất khó để duy trì.

Khi Bạch Nghiên đối diện với Ly Uyên, cái gọi là cảm giác động tâm như thuở mới gặp nhau chưa bao giờ biến mất.
Cứ như vậy, muốn cùng nhau vượt qua trăm năm.
“Còn muốn đi chỗ nào nữa không?” Bạch Nghiên nằm dưới gốc Ly Ly Hoa, hỏi người bên cạnh, “Có muốn tới Thiên Thiển sơn không? Nghe nói Duyên Duyên hoa chỗ đó nở rộ đẹp như hoàng hôn.”
“Nếu sư tôn thích thì chúng ta liền đi.” Ly Uyên nghiêng người vùi đầu vào cổ Bạch Nghiên.

Động tác rất thân mật, nhưng Ly Uyên lại làm rất tự nhiên.

Hắn không như Bạch Nghiên nghĩ, cái gì cũng không biết.

Tựa hồ hắn hiểu được rất nhiều, nhưng chỉ có phương diện tình cảm lại có vẻ khá ngơ.
Bạch Nghiên thì biết rõ, này căn bản không phải là động tác mà sư đồ nên làm, ít nhất là hắn không thể nào làm vậy với Huyền Không chân nhân được.

Có thể nói là Bạch Nghiên mặc kệ mấy động tác thân mật nhưng lại tỏ vẻ ngây thơ của Ly Uyên, nói trắng ra là hắn buông thả chính bản thân mình.

Hắn có suy nghĩ lớn mật là bắt cóc rồi uy hiếp không cho phản kháng, nhưng lại túng quẫn không dám nói ra.
“Sao lúc nào cũng nói là ta thích chứ, không phải đã nói là cùng nhau hay sao?”
“Sư tôn thích thì ta cũng thích.”
“A Ly, ngươi hiểu thích là như thế nào sao? Ta nói là loại thích kia, muốn cùng đối phương thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không chia lìa.”
“Không phải sư tôn cũng đã từng nói, chia ly vĩnh viễn sẽ không biến mất, sao bây giờ lại nói vĩnh viễn không chia lìa? Đã là tương ngộ thì cuối cùng cũng sẽ có chia ly.”
“Nhưng trên đời này ngoại trừ chia ly, vẫn sẽ có thể gặp lại.

Nếu trong tim vẫn luôn có đối phương, thì cho dù gặp gỡ hay chia ly, một ngày nào đó hai người vẫn sẽ gặp lại nhau.”
Sau đó, Bạch Nghiên tạm dừng một chút, rồi nói: “A Ly, chúng ta gặp nhau rồi cũng sẽ chia ly sao?”
Ly Uyên ngây ngẩn cả người, hắn tựa hồ không nghĩ tới, bản thân hắn là tượng trưng cho sự chia ly thì cũng sẽ gặp phải sự chia ly sao? Tách khỏi Bạch Nghiên, nhắm mắt cảm nhận, hắn cảm thấy như bị trói buộc, hắn thế nhưng cảm nhận được cảm xúc không muốn buông tay kia.
Ước định một tháng với Đồng Linh Nhi rất nhanh liền tới, nhưng Bạch Nghiên không chờ nàng ở nơi hẹn.

Nơi Bạch Nghiên chờ là một tòa núi hoang, vì Vực sâu Hàn Uyên nên nơi đây bị bao phủ bởi một tầng tuyết dày, hơn nữa hiện tại đang là mùa đông, từng trận tuyết lớn không dứt càng làm tăng vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Bọn họ đợi ở đây đã ba ngày, Bạch Nghiên nhìn Ly Uyên đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, bỗng giật mình phát hiện con chim bồ câu của Đồng Linh Nhi tới đưa tin.

Hắn tưởng đã xảy ra chuyện gì, mở ra chỉ vỏn vẹn vài dòng ít ỏi, nàng nói có do một số việc quan trọng nên tạm thời không thể rời đi, việc giải quyết Vực sâu cũng mất khá nhiều thời gian, có lẽ nên để Hàn Uyên qua mùa đông rồi lại tính.

Sơ lược vài chuyện vụn vặt, cuối cùng vẫn là hẹn nhau hội họp ở Phiêu Miểu Sơn.
Bạch Nghiên xem xong tin, duỗi tay phủi đi tuyết trên vai Ly Uyên, nhìn hai người bọn họ trông có vẻ không có ai sợ cái lạnh lẽo của mùa đông này.
“A Ly, chờ qua mùa đông, chúng ta liền đi xem Duyên Duyên hoa đi.”
– ———————-
Bạch Nghiên không ngờ mình lại có thể gặp lại Tế Độ, thân là đại sư huynh của Hư Vô phái, hắn mang theo mấy sư đệ nghe lệnh Chưởng môn cùng nhau diệt trừ hung thú.

Thực khéo, vừa vặn liền đụng phải sư đồ Bạch Nghiên đang trên đường.
“Sư đệ, gần đây có ổn không? Ta ở Hư Vô phái nghe được chuyện của ngươi, quả nhiên lúc trước Chưởng môn thu ngươi làm đồ đệ là có lý do.”
Bạch Nghiên được khen ngược lại không quen, chỉ nói: “Là sư tôn người lợi hại, chính ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có như ngày hôm nay.”
Hàn huyên chỉ mới mấy câu liền không biết nói gì nữa, ngay lúc Bạch Nghiên vừa định rời đi, Tế Độ chuyển tầm mắt tới Ly Uyên.
“Vị này là?”
Phải trả lời như thế nào đây, là huynh đệ? Hay nói thẳng ra là đồ đệ? Bạch Nghiên khó xử, nói sư đồ có phải hơi kỳ không?
Ngay lúc Bạch Nghiên còn đang do dự, Ly Uyên đã giúp hắn chọn xong.
Giữ lấy ống tay áo của Bạch Nghiên, Ly Uyên nói: “Sư tôn, chúng ta đi thôi.” Hắn không muốn tiếp tục ở chỗ này, hắn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ánh mắt của người trước mặt này nhìn Bạch Nghiên, hắn không thích người khác nhìn sư tôn của hắn như vậy.
“Sư tôn?” Tế Độ bị cái xưng hô này làm cho kinh ngạc, “Ngươi thu đồ đệ sao?”
“Ân.” Bạch Nghiên đáp, trong lòng còn lén lút nói thầm kỳ thực là người yêu mới đúng.
Đối với chuyện này, Tế Độ rất nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc, có nhiều lúc Bạch Nghiên không giống như bọn họ nghĩ.

Hắn chỉ nói: “Nếu theo như lời ngươi nói, hắn cũng coi như là sư điệt của ta.

Tuy rằng không biết thiên phú như thế nào, bất quá nếu đã là đệ tử của Hư Vô phái, kia cũng nên theo quy củ của môn phái.


Bạch Nghiên, có thời gian thì dẫn hắn về Hư Vô phái dập đầu hành lễ sư đồ cho tốt.”
Ly Uyên nghe xong, cũng không thèm cho Tế Độ mặt mũi liền nói: “Ta không cần có quan hệ gì đó với ngươi, ta chỉ cần sư tôn là đủ.”
“Sư đệ, đồ đệ này của ngươi rất có cá tính.” Tế Độ nhăn mi, hắn không thích thiếu niên nhìn có vẻ điềm đạm tuấn tú này.

Hắn có cảm giác trên người Ly Uyên có một chút tà khí quẩn quanh.
Bạch Nghiên cũng rất kỳ quái nhìn Ly Uyên đang tỏ ra địch ý, phải biết rằng trong quãng thời gian ở chung này, Ly Uyên vẫn luôn an tĩnh như một gốc cây đi theo hắn, trông có chút manh manh đáng yêu.
“Kỳ thật A Ly khá tốt, có thể là do có chút sợ người lạ.”
Tế Độ làm sao có thể tin lời giải thích sứt sẹo này của Bạch Nghiên, nhìn thiếu niên cao to như thế này mà sợ người lạ? Huống hồ hắn trực giác nói cho hắn biết người trước mặt đang có địch ý đối với mình hoàn toàn là bởi vì Bạch Nghiên, nguyên nhân thù địch của Ly Uyên cũng giống như hắn!
Nắm lấy tay Bạch Nghiên, Ly Uyên nghiêm trang nói: “Sư tôn, ta muốn ăn hồ lô đỏ.”
Cái này….có tính là đồ đệ hắn đang làm nũng không? Bạch Nghiên lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhận ra A Ly thật sự không thích đại sư huynh.
“A…nếu muốn ăn hồ lô đường, có thể phải vào thành tìm xem.”
Giống như Ly Uyên chỉ đợi câu này của hắn, nói: “Vậy chúng ta vào thành thôi.”
Trời biết đất biết, bọn họ mới từ trong thành ra a! Bạch Nghiên cảm thấy A Ly nhà mình có chút ấu trĩ, nhưng cũng thật đáng yêu.
“Nếu sư đệ đã có việc trong người, ta cũng không mạo muội quấy rầy, ước hẹn với Tế Linh Đàn cũng không nên chậm trễ, như vậy…..tạm biệt.

Về sau đối phó với Vực sâu sư đệ nhớ cẩn thận một chút.”
Nhìn ra Ly Uyên đang không vui, Bạch Nghiên cũng không có tâm trạng tiếp tục trò chuyện, cũng may Tế Độ đã chọn rời đi trước.
Bạch Nghiên còn chưa kịp nói lời tạm biệt liền bị Ly Uyên lôi đi, chờ đến khi trên đường chỉ còn hai người bọn họ, Bạch Nghiên mới trêu nghẹo nói: “A Ly đây là làm sao vậy? Có phải chuyện vừa rồi làm ngươi ghen tị a?”
“Ta vĩnh viễn chỉ biết có một mình người là sư tôn.”
“Ân?”
Ly Uyên thấy Bạch Nghiên không trả lời, kiên trì lặp lại: “Người chỉ có thể có một mình ta là đồ đệ.”
Nhìn ánh mắt quật cường của hắn, Bạch Nghiên tựa như nhận thức được cái gì đó, cười hứa hẹn nói: “Được, chỉ có một mình ngươi.”
– ———byhanako———–.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.