Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!

Chương 92


Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 92


Đây là Ly Ly hoa, gặp người tại chốn này (2)
Bản chất của sương mù và linh thụ khác nhau, không cầm cũng không nắm được, càng không cần phải nói tới việc dùng vũ khí để tấn công.

Mấy chiêu thức đánh ra cứ như đánh vào không khí, sương mù bị đánh tan rồi sẽ tiếp tục tụ lại một lần nữa.
Đám sương mù này giống như đầm lầy sâu không thấy đáy, điên cuồng hấp thụ linh lực không ngừng nghỉ.

Tế Độ dùng kiếm chống đỡ bản thân không ngã xuống do linh lực bị tổn thất quá nhiều, Bạch Nghiên mặt mày tái nhợt cũng không mấy dễ chịu.
Linh lực trong cơ thể nhanh chóng bị rút đi, cứ kéo dài như vậy kết cục chờ đón chỉ có cái chết, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi đám sương mù này mới được.

Bạch Nghiên tuy nghĩ thì như vậy, nhưng bản thân lại đành bất lực.
Chẳng lẽ liền chịu thua ở nơi này sao? Rõ ràng mình sắm vai nhân vật chính mà, bàn tay vàng đâu hết rồi? Mà thôi, nếu chết thì có thể trở lại thế giới thực a, ít nhất sống cuộc sống của người bình thường đối với hắn mà nói còn tốt hơn bây giờ nhiều.
Nhưng cuối cùng Bạch Nghiên không có chết, ngược lại đến tận khi linh lực bị hút gần cạn, sức mạnh tiềm tàng trong thân thể được kích hoạt.

Hắn chạy tới nơi sâu nhất trong đám sương mù, lướt qua một cái lốc xoáy, cuối cùng dừng lại trước một chỗ có ánh sáng.

Linh lực và ánh sáng đó hình như có thể cảm ứng lẫn nhau, Bạch Nghiên có cảm giác bản thân đang bị luồng ánh sáng đó nuốt chửng.
Không được, không được nghĩ nữa, bản năng đi trước ý thức, Thu Thủy kiếm lóe lên kiếm quang tấn công luồng ánh sáng đó.

Bạch Nghiên dồn hết toàn lực không để luồng ánh sáng đó tới nuốt chửng hắn, hai bên chiến đấu quyết liệt.

Cuối cùng, Thu Thủy kiếm chiếm lợi thế, luồng ánh sáng bị bức lui, biến mất cùng đám sương mù, mà Bạch Nghiên cũng vì kiệt sức ngã xuống.
Chờ khi Bạch Nghiên tỉnh lại, đã thấy mình đang ở Hư Vô phái, hoặc có thể nói là chỉ có hắn, đại sư huynh và một vài đệ tử khác trở về.


Nghe đại sư huynh nói, sau khi hắn đánh tan đám sương mù, sương mù khắp Yên Vụ cũng biến mất theo, chỉ tiếc bên mình tổn thất rất thảm, tiểu sư thúc và những sư huynh đệ khác đều gặp bất hạnh.
Có lẽ đây được gọi là hào quang của nhân vật chính a.

Tuy rằng quá trình có hơi khúc chiết một chút, nhưng kết quả vẫn như dự đoán.

Mặc dù thân thể này là phế sài cặn bã không có thiên phú, nhưng vì là vai chính nên vẫn có thể hóa giải được những nguy cơ của người khác.

Hơn nữa, Bạch Nghiên có cảm giác trong lúc đối mặt với đám sương mù nguy hiểm, linh lực và lực lượng trong cơ thể tựa hồ có điều bất đồng so với trước kia.
Huyền Không chân nhân chờ sau khi hắn tỉnh lại, muốn tìm hắn nói chuyện riêng.
Huyền Không chân nhân không nhiều lời, chỉ là hỏi: “Bạch Nghiên, lúc đối mặt với đám sương mù ở Yên Vụ, là ngươi đã phát hiện bản thân mình có điểm khác biệt? Sau này ngươi có tính toán gì không?”
“Sau này…..Nếu ta có năng lực có thể đối phó với Vực sâu, đương nhiên sẽ vì đại lục An Lạc giải quyết trận kiếp nạn này.” Bạch Nghiên không có suy nghĩ gì, chỉnh muốn làm một nhân vật chính quy củ đi theo lộ tuyến, bất quá lời của Huyền Không chân nhân tựa hồ có thêm ẩn ý khác, “Sư tôn nói ta phát hiện bản thân khác biệt, chẳng lẽ sư tôn đã sớm biết được?”
Huyền Không chân nhân lắc đầu nói: “Thánh Nữ ở Tế Linh Đàn đã từng tới tìm ta, nàng nói ngươi và Vực sâu có quan hệ, đây cũng là lý do ta thu ngươi làm đồ đệ.

Bất quá khi ngươi đến vực sâu Yên Vụ, nàng cũng đã báo trước với ta rằng ngươi sẽ lại đem đến mầm móng tai họa cho môn phái.”
Bạch Nghiên hiểu, hắn nói: “Ta sẽ rời khỏi Hư Vô phái.”
“Không cần.” Huyền Không chân nhân nhìn đồ đệ duy nhất hắn bồi dưỡng, nếu không phải vì những lời của Thánh Nữ, có lẽ cuộc đời của hắn và đồ đệ này không có duyên với hai chữ sư đồ, nhưng cuối cùng hắn lại quyết định thu nhận Bạch Nghiên làm đồ đệ.
“Ngươi rời khỏi Hư Vô phái, nhưng chỉ là đi ra ngoài rèn luyện, liên quan tới nội môn, ta không muốn mạo hiểm.

Nhưng nếu bên ngoài ngươi gặp phải chuyện khó khăn gì, chỉ cần nhớ kỹ Huyền Không chân nhân ta vĩnh viễn là sư tôn của ngươi.”
“Đa tạ sư tôn.” Bạch Nghiên quỳ xuống dập đầu, nhiều năm qua tình nghĩa sư đồ của Huyền Không chân nhân đối với hắn mà nói chính là người thân duy nhất của hắn ở thế giới này.
Ngày mà Bạch Nghiên rời khỏi Hư Vô phái, trời quang như được gột rửa, phía chân trời xanh thẳm chỉ thấy vài gợn mây mỏng manh.


Hắn vốn định nói xong lời từ biệt với Huyền Không chân nhân liền đi ngay, ai ngờ lại gặp được Tế Độ vô thanh vô thức đi tới.
“Đại sư huynh, ngươi khỏe?”
Khi đó Tế Độ bị tổn hao rất nhiều linh lực, trở lại Hư Vô phái liền điều dưỡng, hiện tại nhìn sắc mặt vẫn là không tốt cho lắm, nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Tế Độ gật gật đầu, giống như đang đợi hắn: “Ta nghe chưởng môn nói ngươi muốn một mình xuống núi rèn luyện?”
“Ân.”
“Ở bên ngoài cẩn thận một chút, nếu gặp phải chuyện gì phiền toái, nhớ kỹ ngươi là người của Hư Vô phái.”
“Đa tạ đại sư huynh, ta đã biết.”
Tế Độ nhìn Bạch Nghiên như là còn điều muốn nói, nhưng cuối cùng hắn chỉ đưa cho Bạch Nghiên một bình sứ nhỏ, xoay người nói: “Hồi Xuân Đan này ngươi mang theo đi, nó có thể giải bách độc bình thường, coi như là ta đáp tạ ngươi đã cứu ta ở Yên Vụ.”
Bạch Nghiên ngơ ngác nhìn đan dược trong tay, ngẩng đầu vừa muốn nói chút gì đó, Tế Độ đã đi khuất.

Bạch Nghiên cười khổ, cất bình đan dược đi, bước chân rời khỏi Hư Vô phái.
Có lẽ từ sau khi trở về từ Yên Vụ, Bạch Nghiên liền phát hiện bàn tay vàng của hắn xem ra bắt đầu có hiệu quả, đại lục An Lạc to như vậy mà chỉ có hắn mới có thể đối phó với Vực sâu.

Dọc theo đường đi, hắn dẫn đầu giải quyết, đã giúp không ít người gặp khốn khổ.

Nhưng Bạch Nghiên cũng biết, mấy cái hắn giải quyết chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, vấn đề nan giải thực sự đó là mấy Vực sâu lớn kia.
Nơi Bạch Nghiên đang đứng là một mảnh đất khô nứt, được gọi là Hỏa Uyên.

Trừ khi hắn trừ khử được Vực sâu này, lúc đó hắn mới chân chính được công nhận ở đại lục An Lạc, được mọi người biết tới là đấng cứu thế, là đệ tử của chưởng môn phái Hư Vô, là tiểu chất nhi của gia chủ Bạch gia.

Tên Bạch Nghiên sẽ là đại biểu cho hy vọng của toàn bộ đại lục An Lạc.
Bạch Nghiên nằm trong trúc ốc, một bên nghe thiếu nữ kể lại tình huống hiện tại.


Sau khi đối phó xong Hỏa Uyên, linh lực bị tiêu hao không ít khiến hắn phải cần điều tức một thời gian.
“Hỏa Uyên đã được giải quyết, tiếp theo sẽ là Phong Uyên, ta tin rằng không bao lâu nữa đại lục An Lạc sẽ trở lại vẻ bình yên như trước kia.” Thiếu nữ vừa cười vừa nói, “Đúng rồi, Bạch Nghiên, bởi vì ngươi giải quyết Hỏa Uyên, thế nên toàn bộ đại lục An Lạc đều biết đến tên họ của ngươi, hiện giờ ngươi chính là tia hy vọng của toàn bộ đại lục An Lạc.”
Thiếu nữ vừa nói tên là Đồng Linh Nhi, là bạn bằng hữu tốt mà Bạch Nghiên kết giao được trên đường, về sau mọi tin tức liên quan tới Vực sâu đều là nàng nói cho Bạch Nghiên.

Bạch Nghiên cũng cười theo nàng, nói “Đối phó với Hỏa Uyên, ngươi cũng có công lao.”
“Nhưng cuối cùng cũng là ngươi giải quyết.

Bạch Nghiên, chờ giải quyết xong Vực sâu, ngươi chính là anh hùng của đại lục An Lạc.

Được rồi, ta đi xử lý mấy việc khác, ngươi ở chỗ này an dưỡng cho tốt a.”
Đồng Linh Nhi nói xong liền rời đi, bốn phía lại trở về trạng thái yên tĩnh như ban đầu.

Bạch Nghiên nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, trong lòng cũng không có dao động mấy.
Mọi chuyện đều diễn biến giống như cốt truyện trong tiểu thuyết, trên đường tiêu diệt Vực sâu sẽ gặp đủ các loại khó khăn rắc rối, chờ sau khi giải quyết xong liền sẽ gặp tao ngộ như linh khí pháp bảo, dọc đường còn giao hữu không ít bạn bè, chỉ là dàn hậu cung gì đó, Bạch Nghiên không có hứng thú, cũng may là không có phát sinh gì.
Quá trình như vậy, cho dù hiện tại ở về cũng đủ khiến Bạch gia bị vả mặt.

Nhưng Bạch Nghiên lại không có hứng thú, có lẽ thời gian trôi qua đã lâu, ở thế giới này mà nói thì trăm năm chỉ là bước khởi đầu.

Trong dòng thời gian trôi, đột nhiên hắn không tìm được ý nghĩa tồn tại của bản thân.
Có rất nhiều chuyện ở thế giới thực mà Bạch Nghiên đã không còn nhớ rõ, nhưng cũng không biết vì sao nỗi nhớ nhà lại khiến lòng hắn bồi hồi không yên.

Bạch Nghiên vẫn không thực sự tiếp nhận thế giới này, đối với hắn mà nói nơi đây chỉ là thế giới tồn tại qua vài nét bút ít ỏi, nhưng tình cảm hắn dành cho nơi này lại là thật, chỉ là phồn hoa trước mắt chung quy vẫn chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi.
Lần đầu tiên Bạch Nghiên nhìn thấy Ly ly hoa là ở Bình Cẩm trấn, khi đó hắn và đám ngươi Đồng Linh Nhi tính toán đi đối phó với Phong Uyên.

Trên đường đi, chỉ trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, toàn bộ Bình Cẩm trấn đã bị mảnh u lam trong suốt kia xâm chiếm.

“Đây là…..” Bạch Nghiên nhìn một cây đại thụ mỹ lệ đột nhiên xuất hiện, nhìn tới ngây ngẩn cả người.
“Thế lực của Ly Uyên, cũng là Vực sâu cường đại nhất khó giải quyết nhất.” Đồng Linh Nhi nhìn cây đại thụ mỹ lệ trước mặt giống như nhìn thấy điều nguy hiểm đáng sợ nhất trên thế giới.
“Nhưng nơi được coi là lãnh địa của Phong Uyên, sao giờ lại trở thành lãnh địa của Ly Uyên? Không phải mỗi Vực sâu chi gian đều có cai quản một lãnh địa riêng, không quẫy nhiễu lẫn nhau sao?”
“Không sai, nhưng Ly Uyên chính là đặc biệt.

Lãnh địa của nó so với mấy cái khác đều rộng và lớn, hơn nữa nó là Vực sâu duy nhất có thể tồn tại cũng với Vực sâu khác.

Bởi vì phàm là nơi có ly biệt, thì nơi đó sẽ có Ly Uyên.”
“Trước kia ta chưa từng nghe thấy ngươi nói qua, cũng không nghe người khác nhắc tới.”
Đồng Linh Nhi thở dài nói: “Là do đó là Vực sâu mà ta không nắm chắc nhất, ta định sẽ lưu nó lại để cuối cùng mới giải quyết.”
“Hiện tại cây đại thụ này đột nhiên xuất hiện, có phải hay không chính là….” Bạch Nghiên đến gần, cây đại thụ này rất đặc biệt, ngay cả cành khô cũng là màu u lam trong suốt.
“Hẳn là Bình Cẩm trấn vừa trải qua một hồi ly biệt.” Lời Đồng Linh Nhi mang theo một phần bi thương, nhưng nàng không quên mục đích chính của chuyến đi này, nàng nói “Đi thôi, trước tiên phải giải quyết Phong Uyên đã.”
Bạch Nghiên cảm nhận, Phong Uyên có hơi chút phiền toái hơn Hỏa Uyên, nhưng vẫn là giải quyết khá dễ.

Ít nhất lúc này đây, quần áo của hắn chỉ bị phong đao cắt phá, mà không phải là bị đốt cháy thê thảm như ở Hỏa Uyên.
Loại cảm giác linh lực bị tiêu hao quá nhiều cũng không quá dễ chịu, trở về nghỉ ngơi, không hiểu sao trong lòng Bạch Nghiên vẫn luôn nhớ tới những đóa hoa u lam trong suốt đó.
Hắn và Đồng Linh Nhi dều thống nhất đưa ra quyết định muốn rời đi để nghỉ ngơi một quãng thời gian, sau hai lần liên tiếp tiêu diệt Vực sâu quả nhiên đã quá khó khăn.
Đồng Linh Nhi cũng hiểu, Bạch Nghiên cần một thời gian để khôi phục lại lực lượng.

Lần này sỡ dĩ cấp bách tiêu diệt Hỏa Uyên lẫn Phong Uyên là do hai cái Vực sâu này có độ phá hoại quá lớn, đã tạo thành rất nhiều bị kịch cho đại lục An Lạc.
Đồng Linh Nhi nói: “Vừa vặn ta cũng muốn trở về xử lý một chút sự vụ.

Một tháng sau, chúng ta hội họp ở phụ cận Hàn Uyên.”
Bạch Nghiên đồng ý, sau khi cáo biệt với một vài bằng hữu, một mình hắn đi dọc theo con đường u lam nhàn nhạt, không phương hướng, không mục đích, trong lòng lại giống như đang chờ một thứ gì đó, cẩn thận cảm nhận lại chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Khi đó, Bạch Nghiên còn không biết bản thân hắn sẽ đến Ly Uyên, có một cuộc gặp gỡ định mệnh với Ly Uyên chi chủ, sau đó mơ mơ hồ hồ lại nhận hắn làm đồ đệ của mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.