Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!

Chương 76


Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 76


Bạch Nghiên không ngờ nhanh như vậy bọn họ đã có thể gặp lại Tô Nhiễm Dao, vẫn giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là Tô Nhiễm Dao tự mình tới tìm bọn họ trước.
“Ta đã gặp Phù Ly trước khi ta tới tìm các ngươi.” Cặp Linh Đồng của Tô Nhiễm Dao đã mất đi linh khí, yên tĩnh như mặt hồ.

Nàng nhìn về phía Vân Mặc Tuyên nói, “Phù Ly đã đồng ý, ba ngày sau sẽ có một trận chiến với Vân Mặc Tuyên ở Vô tận chi cảnh.”
Đại lục An Lạc đã yên bình trong nhiều năm, những phồn hoa hưng thịnh bấy lâu nay tựa như mây khói thoáng qua.

Lạc An Thành bây giờ cũng không phải là Lạc An Thành phồn hoa nhất mà nàng từng biết, nơi này là thành trì lớn nhất của đại lục An, hiển nhiên đây cũng là thành trì đầu tiên hắn xuống tay.
Phệ Tâm Ma dùng Tâm Ma Dẫn xé toạc lớp vỏ đẹp đẽ bên ngoài, dùng cách thức tàn khốc phơi bày hết thảy những thứ xấu xí dơ bẩn nhất trong nội tâm con người ra bên ngoài.
Đường phố náo nhiệt lúc xưa giờ đây trở nên lạnh lẽo, chỉ có vài người quần áo tả tơi, chật vật bất kham đang cố gắng đem bản thân mình giấu đi.

Ngẫu nhiên còn có vài tiếng cười điên cuồng đứt quãng vang lên, không biết là của kẻ điên nào.
Trước đây đã từng tốt đẹp êm đềm bao nhiêu, hiện tại liền trở nên loạn lạc chật vật bấy nhiêu.

Thật là châm chọc a….
Một thành trì to như vậy, thử hỏi lương tri kiên định của mọi người đã bị giấu đi đâu mất rồi?
Tô Nhiễm Dao trầm mặc đi giữa đường phố ngổn ngang, lạnh nhạt nhìn tất cả sự tình đang diễn ra, bị Tâm Ma ảnh hưởng không phải chỉ có một ít người, mà là toàn bộ đại lục An Lạc! Nàng dùng Linh Đồng tìm kiếm dấu vết của Tâm Ma để lại trong đống đổ nát.
Cuối cùng, nàng dừng lại ở cuối con đường.

Trên tường thành, người kia đứng đó nhìn xuống toàn cảnh tòa thành.

Nhưng Tô Nhiễm Dao biết hắn đang quan sát toàn bộ thế giới thông qua tòa thành này.
“Thật nực cười! Sư huynh, ngươi nhìn xem, ngươi đánh đổi tất cả linh lực, chấp nhận hồn phi phách tán chỉ để đổi lấy một cái thế giới giả dối sao, những kẻ mà ngươi muốn cứu là một đám người như thế này sao? Ích kỷ, tham lam, dối trá, xấu xa…..một chút dụ hoặc cũng không chịu được.


Đây là cái mà ngươi gọi là thế ngoại đào viên sao? Này có khác gì đại lục An Lạc trong quá khứ đâu?”
Phù Ly nghe tiếng gió bên tai, nhưng lại không nghe được đáp án mà hắn muốn.

Trong nhất thời hắn lại hận Chúc An, hận tựa như khi hắn biết được Chúc An phong ấn hắn sẽ phải trả đại giá chính là sinh mệnh của mình.
“Dựa vào cái gì chứ! Sư huynh, bọn họ căn bản không đáng để ngươi làm như vậy!”
Lúc đó, sau khi hắn biết quan điểm của mình và Chúc An có nhiều điểm bất đồng, Phù Ly liền tính toán muốn tự mình hoàn thành thế ngoại đào viên mà sư tôn từng nói.

Nhưng hắn không ngờ chính là Chúc An không những không giúp hắn, mà lại liên hợp với những người khác tới đối phó hắn.
Hắn không ngừng chất vấn Chúc An, nhưng đổi lại đáp án của Chúc An vĩnh viễn chỉ có một.
“A Ly, suy nghĩ của ngươi quá mức cực đoan, kia không phải là điều mà sư tôn hy vọng.

Hơn nữa, sự hủy diệt của ngươi sẽ mang đến tai ương cho thế giới này.” Khi Chúc An nói những lời này không hề có một chút do dự.
Phù Ly không để quan tâm tới mấy lời đó, hắn chỉ bắt được trọng điểm: “Vậy nên ngươi chọn giúp những kẻ đó đổi phó ta?”
“Chỉ là ngăn cản thôi.”
“Nếu như ta thật sự thất bại thì sao? Ta làm nhiều chuyện như vậy, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ không giết ta, chỉ muốn ngăn cản thôi sao?”
Chúc An thở dài nói: “Chỉ trong thời gian ngắn, số vong hồn trên tay ngươi chỉ sợ là ngay cả ngươi cũng không nhớ rõ đi.

A Ly, ngươi xác thực là đã sai…….”
“Vậy nên sư huynh, ngươi cũng muốn giết ta vì dân trừ hại?”
“Ta sẽ không.” Chúc An cúi đầu, hắn đang đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn là kết cục kia, “Ta tự có tính toán, nếu thật sự có một ngày kia, cho dù ngươi có muốn giết ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không để ngươi chết.”
Lời Chúc An từng nói, hắn đã làm làm được.


Phù Ly chỉ bị phong ấn, nhưng chính Chúc An lại là người chết.

Phù Ly rất ghét cách làm này, miệng thì nói vì tốt cho ngươi nhưng cũng sẽ mang đến cho ngươi loại tổn thương khác.
“Sư huynh, ta sẽ thanh lọc sạch sẽ thế giới này, xây dựng lại một thế ngoại đào viên chân chính.

Ta sẽ chứng minh, ta mới là người đúng.”
Phù Ly nhìn vào hư không nhẹ nhàng nói một câu, sau đó, ánh mắt hắn liền chuyển hướng đến trên người Tô Nhiễm Dao ở dưới tường thành.
“Ngươi tới đây làm gì? Cơ hội tiên đoán lần cuối cùng sao? Hay là, vì Tế Linh Đàn?”
Tô Nhiễm Dao lắc đầu, nhìn Phù Ly, nàng nói: “Dừng lại và chấm dứt đi.”
“Chỉ ngươi?”
“Là Vân Mặc Tuyên.”
Phù Ly nhìn Tô Nhiễm Dao, khi đề cập đến cái tên này, độ ấm trong không khí dường như giảm tới mức thấp nhất.
Phù Ly nói: “Ngươi còn nhớ lời tiên đoán thứ hai mà ngươi đã nói không?”
“Hàn Ảnh phá Phong Ly, U Lam Minh Hỏa đốt Phệ Tâm”.

Tô Nhiễm Dao biết rất rõ, Vân Mặc Tuyên là người duy nhất có thể đối phó với Phệ Tâm Ma, hắn chính là hy vọng trong lời tiên đoán thứ hai.
“Hiện tại phong ấn đã bị phá, tiếp theo ngươi muốn Vân Mặc Tuyên sẽ tới giết ta?” Phù Ly cười nhạo nói, “Ngươi đem hy vọng ký thác lên một lời tiên đoán buồn cười đó sao? Giống như lời mà Tế Linh Đàn các ngươi lúc trước đã nói với sư tôn sao?”
“Lời tiên đoán nhất định không sẽ không sai.”
“Phải không? Trong trận chiến năm đó giữa ta và sư huynh, ngươi tiên đoán rằng ta sẽ giết sư huynh.

Nhưng sự thật chứng minh ngươi sai rồi, vào thời điểm cuối cùng ta đã chủ động buông tay.”
Thần sắc Tô Nhiễm Dao có chút kinh ngạc, nàng hỏi: “Trận chiến năm ấy, ngươi là người chủ động buông tay?”

Tô Nhiễm Dao ngẩn người quay mặt đi nói: “Nhưng cuối cùng hắn vẫn là bởi vì ngươi mà chết, không phải sao?” Loại chuyện đào lại vết sẹo cũ này, kỳ thực Tô Nhiễm Dao cũng không muốn nhắc lại.
Ánh mắt Phù Ly đột nhiên trở nên sắc bén, một lưỡi đao vô hình chém tới, sượt qua tóc mai bên tai Tô Nhiễm Dao, để lại một vệt máu nhàn nhạt.
“Ý đồ dùng lời nói để chọc giận ta, là phương thức ngu xuẩn nhất.”
“Vậy ngươi cùng Vân Mặc Tuyên đánh một trận đi, nếu ngươi đã không tin lời tiên đoán, thì tự mình tới giết hắn.” Che lại miệng vết thương, Tô Nhiễm Dao nói: “Tại Vô tận chi cảnh, đem hết thảy mọi thứ đều chấm dứt đi.”
“Có thể, nhưng lúc này đây, ta sẽ không chủ động buông tay nữa đâu.”
Dưới chân núi Phiêu Miểu Sơn, nghe Tô Nhiễm Dao nói xong, Bạch Nghiên cùng Vân Mặc Tuyên liếc nhìn nhau, Bạch Nghiên liền nói: “Phù Ly hắn đồng ý sao?”
“Đúng vậy.” Tô Nhiễm Dao gật đầu nói, “Đây là một cơ hội, có thể đem những tổn thất giảm đến mức thấp nhất.

Hơn nữa, có thể nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện.”
“Ta đã biết.” Vân Mặc Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía Phiểu Miểu Thành mờ ảo, lúc này đây, hắn nhất định sẽ đem Phệ Tâm Ma trảm dưới thân kiếm.
“Được, ta tin những chuyện khác ngươi cũng đã an bài ổn thỏa.

Những thế lực hiện tại của Phệ Tâm Ma, chúng ta sẽ ứng phó, trận chiến này của các ngươi sẽ không có bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy.” Tô Nhiễm Dão thở dài nhẹ nhõm, bên này nàng đã an bài tốt, chỉ chờ ba ngày sau, kết cục thắng bại sẽ rõ.
“Chỉ là……Ta có chút lo lắng, tiểu mao cầu và Cố Hiểu Hiểu vẫn còn nằm trong tay bọn họ.” Bạch Nghiên nói, “Phù Ly có thể giống như lần trước, dùng bọn họ để uy hiếp chúng ta?”
“Cái này ta đã suy nghĩ kỹ rồi, trận chiến lần này sẽ tựa như năm ấy, sẽ có một kết giới chỉ có hai người, Phệ Tâm Ma và Vân Mặc Tuyên, không có cơ hội để uy hiếp.

Còn về Hiểu Hiểu và Sí Vụ, chúng ta sẽ đối phó Tế An để cứu bọn họ ra trước.”
“Được.” Bạch Nghiên lập tức đồng ý, giữa hắn và Tế An chính là mối thù của tiểu Ngọc nhi vẫn báo.

Hơn nữa, hắn cũng muốn biết Phương Lẫm Nam sau khi giúp bọn họ liệu có ổn hay không.
Tiếp theo đó, sau khi do dự một hồi, Tô Nhiễm Dao quyết định nói:
“Bạch Nghiên, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Bạch Nghiên đoán được điều mà Tô Nhiễm Dao muốn nói chính là cái gì, hắn nhìn Vân Mặc Tuyên rồi lại nhìn Tô Nhiễm Dao, biểu tình do dự nói, “Ngươi cứ nói thẳng đi, Mặc Tuyên không phải người ngoài.”
“Hiện tại Ma động ngày càng nhiều, đoạn thời gian này Linh Đồng không biết có phải vì nguyên nhân này mà trở nên bất ổn định.

Khi đó ta bất đắc dĩ mới làm như vậy….Còn có, ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi sao, ngươi tính khi nào…..”

Tô Nhiễm Dao cảm thấy khó có thể mở miệng nói tiếp, nàng là đang yêu cầu Bạch Nghiên đi tìm cái chết, vì toàn bộ đại lục An Lạc mà hy sinh một người.

Nói cho cùng, sinh mệnh của toàn bộ đại lục An Lạc là vô tội, thế nhưng Bạch Nghiên hắn cũng là người vô tội.
“Ân, ta đã tự mình lựa chọn, sẽ không thay đổi.

Ta cũng cảm ơn ngươi, ta biết khi đó ngươi chỉ là muốn tốt.” Bạch Nghiên dừng một chút, rồi nói: “Còn thời gian, chờ sau khi giải quyết xong Phệ Tâm Ma, ta sẽ không kéo dài lâu.”
Tô Nhiễm Dao nhìn Bạch Nghiên, tảng đá trong lòng liền vơi đi, nàng tin Bạch Nghiên nói được sẽ làm được.
“Cảm ơn.”
Chờ sau khi Tô Nhiễm Dao rời đi, Vân Mặc Tuyên lập tức giữ chặt Bạch Nghiên nói: “Sư tôn, Ma động kia…..”
Hắn đã sớm biết Vân Mặc Tuyên nhất định sẽ hỏi, không đợi Vân Mặc Tuyên nói xong, hắn liền nói “Ma động trên đại lục An Lạc đều là vì ta nên mới xuất hiện, ta là…..nhân tố không xác định, thế giới này không có cách nào chấp nhận sự tồn tại của ta.”
“Thế nên người muốn giải quyết như thế nào?” Vân Mặc Tuyên nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Bạch Nghiên, hắn không muốn nghe bất kỳ câu nói có liền quan tới hai chữ hy sinh cả.
“Tất nhiên là chờ ngươi giải quyết xong chuyện của Phù Ly, về sau chúng ta cùng nhau bàn bạc.”
“Thật sự?” Dây thần kinh đang căng chặt của Vân Mặc Tuyên rốt cuộc cũng buông lỏng, hắn tạm chấp nhận đáp án này của Bạch Nghiên, “Mặc kệ thế nào, ta cũng hy vọng sư tôn sẽ luôn bình an.

Sư tôn đã từng đồng ý với ta là sẽ không chia lìa, vậy nên sư tôn sẽ không chọn cách hy sinh chính mình, đúng không?”
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Vân Mặc Tuyên, Bạch Nghiên cảm thấy câu hỏi này hắn có chút chột dạ.
“Ta sẽ không chết, ta đã đồng ý với ngươi là sẽ không chia lìa.”
– ———————-
Hiện tại Vô tận chi cảnh đã đóng, tiểu mao cầu và Cố Hiểu Hiểu bị nhốt lại ở một nơi tối tăm, không biết đã trải qua bao lâu, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nó nhắm mắt, đem mình cuộn lại thành một đoàn.
Trong lúc mơ hồ, nó nghe thấy một tiếng vang thật lớn, tiếp theo liền có ánh sáng rọi vào, nó nghe thấy có người đang kêu nó.
“Tiểu mao cầu.” Là Cố Hiểu Hiểu, không biết nàng ta trốn ra bằng cách nào, sau đó tìm được chỗ tiểu mao cầu bị nhốt.
Tiểu mao cầu hỏi: “Làm sao ngươi chạy tới đây được?”
“Ta thấy nơi này đã lâu không có động tĩnh gì, cho nên ta mới mở thử, bên ngoài ngay cả một cái kết giới cũng không có.” Ngay từ đầu Cố Hiểu Hiểu đã cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lâu vậy rồi cũng không có gì phát sinh, thế nên nàng dứt khoát căn răng trực tiếp cứ như vậy mà trốn, “Tiểu mao cầu, chúng ta mau chạy đi, hiện tại Vô tận chi cảnh không còn gì có thể ngăn cản chúng ta, đoàn người Phệ Tâm Ma hình như đã rời đi hết rồi.”
“Trốn?” Tiểu mao cầu có chút ngơ ngác, kế tiếp câu trả lời của nó càng khiến Cố Hiểu Hiểu thấy khó hiểu, nó nói “Ta không đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.