Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 60
Diệp Phong thình lình làm ra động tác khiến Bạch Nghiên không tài nào hiểu nổi.
Cứu? Cứu cái gì? Vì sao?
“Ngươi làm gì vậy? Trước cứ đứng lên a.” Nhìn Diệp Phong quỳ xuống, Bạch Nghiên bất đắc dĩ, một lời không hiểu cứ như vậy làm hắn thật khó xử a.
“Vấn Thanh chân nhân, ta cầu xin người hãy cứu Phiêu Miểu Thành, cứu chúng ta đi.” Tuy rằng không có quỳ nhưng Diệp Phong lại nắm chặt ống tay áo hắn không buông.
Bạch Nghiên nói: “Ngươi nói rõ ràng trước, hiện tại là làm sao? Vì sao lại muốn ta cứu Phiêu Miểu Thành?”
“Là…….Là Vân Mặc Tuyên.” Diệp Phong trực tiếp nói ra, “Hắn đã sớm không có lòng tốt, nhân lúc Vấn Thanh chân nhân người bế quan, liền lộ ra bộ mặt thật.
Lần này, hắn lại càng vi phạm môn quy, khi trở về một thân đầy khí tức tà ma, sợ là sẽ gây bất lợi đến Phiêu Miểu Thành.”
“Vân Mặc Tuyên? Làm sao có thể?” Còn có khí tức tà ma, Vân Mặc Tuyên đã bị oán niệm của Hàn Ảnh kiếm ảnh hưởng tới nghiêm trọng rồi sao?
“Là sự thật.
Nghe nói hắn ở bên ngoài chuyện ác nào cũng làm.” Diệp Phong nói tiếp, “Nhiều năm nay, Tế Linh Đàn đã luôn bảo hộ sự bình yên cho đại lục An Lạc, lại chỉ trong một đêm đã bị hắn diệt môn, ngay cả mười hai vị trưởng lão và Thánh Nữ cũng đã bất hạnh bỏ mạng….”
Nghe đến đây, Bạch Nghiên cả kinh nói: “Từ từ, ngươi nói cái gì? Tô Nhiễm Dao, Tế Linh Đàn bị diệt môn?”
Diệp Phong gật đầu nói: “Đúng vậy.
Tế Linh Đàn trên dưới hiện tại không một ai sống sót.
Nghe nói từng có người thấy Vân Mặc Tuyên một thân khí tức tà ma rời khỏi Tế Linh Đàn, vậy nên hiện tại bên ngoài đều biết Vân Mặc Tuyên làm đã làm ra những chuyện cực kỳ tàn ác.
Toàn bộ nhân sĩ đều tập hợp lại muốn tới Phiêu Miểu Thành đòi công đạo.”
“Sao có thể? Vân Mặc Tuyên hắn sẽ không làm như vậy!” Bạch Nghiên không tin những lời Diệp Phong nói, “Tại sao ngươi lại biết những chuyện này? Sao ta lại phải tin ngươi?”
Diệp Phong nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Bạch Nghiên, lấy ra một chiếc lục lạc nhỏ dính máu, nói: “Những lời ta nói đều là sự thật, không tin thì người xem.”
Chiếc lục lạc vàng nhỏ điêu khắc hoa văn kỳ dị, thủ công tinh xảo, Bạch Nghiên nhớ rõ đây là chiếc lục lạc loạn hồn linh trên tay Tô Nhiễm Dao.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ Tô Nhiễm Dao và Tế Linh Đàn thật sự gặp bất trắc?
“Làm sao ngươi có được vật này? Hiện tại Tô Nhiễm Dao như thế nào, nàng và tiểu mao cầu đang ở đâu?” Tuy trong đầu Bạch Nghiên hiện tại rối bời, nhưng đồng thời trong lòng lại càng ngày càng nghi ngờ người tên Diệp Phong này.
“Chiếc lục lạc này là Vấn Nhai chân nhân cầu ta đưa cho người, hiện tại hắn cũng đang bị nhốt như người.
Hắn nói cho ta biết, chiếc lục lạc này là do người sống sót duy nhất ở Tế Linh Đàn kéo dài hơi tàn đưa tới Phiêu Miểu Thành cầu xin giúp đỡ.
Nhưng bất hạnh chính là cuối cùng lại bị Vân Mặc Tuyên phát hiện, nên người nọ đã bị diệt khẩu, còn Vấn Nhai chân nhân thì bị liên lụy.”
Diệp Phong đem chiếc lục lạc giao cho Bạch Nghiên, “Hiện giờ trên dưới Phiêu Miểu Thành đều bị Vân Mặc Tuyên khống chế, cho dù ta có liều mạng cũng phải đem tin tức này truyền tới cho người.”
Bạch Nghiên nhìn chiếc lục lạc dính máu trong tay, nói: “Ngươi nói cho ta biết thì như thế nào? Ngươi cảm thấy ta bây giờ có cách nào để ngăn cản Vân Mặc Tuyên sao?”
“Không sao cả.
Xưa nay Phiêu Miểu Thành vẫn luôn là môn phái từ gian diệt ác ở đại lục An Lạc, hiện giờ Phiêu Miểu Thành có ác đồ làm phản, ta tin rằng những môn phái chính đạo khác sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Vấn Nhai chân nhân lợi dụng lúc Vân Mặc Tuyên chưa kịp chuẩn bị, bên ngoài đã liên lạc với Tứ Luật phái, chúng ta nội ứng ngoại hợp nhất định có thể thành công.”
Bạch Nghiên nắm chặt lục lạc nói: “Tứ Luật phái…….Tế An…….”
Thấy Bạch Nghiên vẫn còn nghi ngờ, Diệp Phong vội nói: “Hiện giờ Vấn Nhai chân nhân cùng nhiều người khác đều bị hắn giam lỏng.
Chẳng lẽ Vấn Thanh chân nhân người còn chưa rõ sao?”
“Ta đã biết, các ngươi tính toán khi nào động thủ?”
Lời Diệp Phong nói, Bạch Nghiên một bên nghe ra trăm ngàn sơ hở, rất nhiều chỗ hắn không muốn trả lời nên nói qua loa, còn đề cập tới Tứ Luật phái….Bất quá, mình có thể tương kế tựu kế giả vờ đồng ý để biết được người sau lưng là ai.
Là người nào muốn ra tay đối phó với Vân Mặc Tuyên và Phiêu Miểu Thành.
Hơn nữa, rốt cuộc là Diệp Phong làm sao có được chiếc lục lạc loạn hồn linh này.
Nếu đúng như lời hắn nói, vậy Tế Linh Đàn và Tô Nhiễm Dao đang gặp nguy hiểm sao? Nếu thật là như vậy, không biết tiểu mao cầu đơn độc một mình có thể nào gặp bất trắc hay không?
Bởi vì Vân Mặc Tuyên bị Hàn Ảnh kiếm ảnh hưởng nên hiện tại việc ổn định cảm xúc của hắn là việc đầu tiên nên làm, cứ tùy tiện dò hỏi cũng không phải là biện pháp tốt.
Bạch Nghiên nghĩ tới những chuyện này, vì thể hắn đáp ứng Diệp Phong.
“Còn chưa định ra thời gian cụ thể, nhưng Vấn Thanh chân nhân yên tâm, chờ thời cơ chín muồi, rất nhanh liền có thể cứu toàn bộ Phiểu Miểu Thành từ tay Vân Mặc Tuyên.” nói tới đây Diệp Phong thấp giọng nói, “Thời gian không còn sớm, ta cũng nên rời đi.
Sự tình ngày hôm nay xin Vấn Thanh chân nhân không nên tiết lộ ra ngoài.”
“Ta biết rồi.”
Sau khi Diệp Phong rời đi, gian phòng lại chìm trong bóng tối, Bạch Nghiên dùng ngón tay nhẹ vân vê loạn hồn linh trong tay.
Không biết vì sao, hắn có cảm giác hoảng loạn không rõ.
Sau khi Tô Nhiễm Dao rời Phiêu Miểu Thành không bao lâu, liền có không ít người tự xưng là nhân sĩ chính đạo yêu cầu Phiêu Miểu Thành trả lại công đạo cho những người bị giết ở Tế Linh Đàn.
Vân Mặc Tuyên đối với mấy lời này cũng không có phản ứng gì, mấy người đó không nghe được bất kỳ lời giải thích nào còn bị hành động của Vân Mặc Tuyên chọc tức, toàn bộ muốn xông lên núi nhưng đều bị chặn lại ở đại môn Phiêu Miểu Thành.
Dẫn đầu là chưởng môn Tứ Luật phái Võ pháp chân nhân còn nói với mọi người rằng Vân Mặc Tuyên làm như vậy chắc chắn trong lòng có quỷ, mà Phiêu Miểu Thành lại là môn phái chính đạo đứng đầu đại lục An Lạc.
Những việc Chúc An làm trước kia đều bị hủy trong tay của Vân Mặc Tuyên, bây giờ Phiêu Miểu Thành còn dung túng bao che cho cái ác đồ này.
Hơn nữa, có lời đồn đãi Vô tận chi cảnh trên Phiêu Miểu Sơn chính là nơi Chúc An từng phong ấn Phệ Tâm Ma, là cấm địa của Phiêu Miểu Thành.
Nhưng vì có Vô tận chi cảnh nên Phiêu Miểu Thành chiếm được vô số linh đan bảo khí, lấy mỹ danh là đệ tử thí luyện mặc cho đệ tử môn hạ của mình ra vào, nhưng những đệ tử môn phái khác thì hoàn toàn không được bước chân vào.
Nếu không phải trong lòng có âm mưu, thì chính là Phiêu Miểu Thành muốn nuốt riêng Vô tận chi cảnh, dùng tài lộc của nó để củng cố địa vị tại đại lục An Lạc.
Trước kia Vô tận chi cảnh là nơi nào không cần biết, đơn giản chỉ cần là nơi phong ấn Phệ Tâm Ma, bây giờ liền trở thành nơi mà bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý ra vào.
Ai biết bên trong còn sót lại ma khí có thể ảnh hưởng tới tâm trí, dẫn dụ tâm ma hay không? Đợt thí luyện mới vừa kết thúc chưa được bao lâu, có lẽ Vân Mặc Tuyên chính là bị nhiễm phải tâm ma ở đó.
Bây giờ nhìn lại Ma động vừa mới xuất hiện tại đại lục An Lạc, hết thảy sự tình phát sinh đều quá mức trùng hợp, Ma động có khả năng không thoát khỏi liên quan tới Phiêu Miểu Thành.
Lời Võ pháp chân nhân nói bất luận là thật hay giả, nhưng chuyện của Vô tận chi cảnh lại khiến cho rất nhiều môn phái liên kết lại với nhau.
Ai biết được Vô tận chi cảnh trên Phiêu Miểu Sơn có giấu vô số kỳ trân dị bảo hay không, tất cả đều bị Phiêu Miểu Thành một mình độc chiếm, chuyện tốt bực này tất nhiên sẽ dẫn tới không ít người đỏ mắt.
Mấy môn phái nhỏ mơ ước bảo vậy quý, những môn phái lớn thì muốn biết Vô tận chi cảnh còn giấu bí mật gì khác không.
Tuy rằng là thế, nhưng từng ấy năm trời, những người mà mấy đại môn phái cử tới thăm dò đều không một ai sống sót trở về.
Trước kia cũng không phải không có mấy môn phái lấy lý do Phệ Tâm Ma nguy hiểm đòi Phiêu Miểu Thành phải giải quyết vấn đề, nhưng chưởng môn Tuyết Vô Trần căn bản không mấy quan tâm tới bọn họ, nên thí luyện vẫn là thí luyện, không được vào vẫn là không được vào.
Mọi người dù không hài lòng nhưng cũng không làm gì được, ra tay với Phiêu Miểu Thành không phải là điều sáng suốt, huống hồ Vô tận chi cảnh ở Phiêu Miểu Sơn cuối cùng cũng sẽ là của mình.
Thân là môn phái chính đạo nếu nhúng tay nhiều quá ngược lại sẽ bị nói là có mục đích, sợ là sẽ rước lấy những lời đàm tiếu, một thân trong sạch bị hắc nước bẩn.
Lần này, Võ pháp chân nhân nương theo chuyện Vân Mặc Tuyên tàn sát Tế Linh Đàn, kéo một đám người trước kia muốn tìm tòi Vô tận chi cảnh một lần nữa ra mặt, hơn nữa còn nói đó là lý do chính đáng.
Tuy trong lòng một số chưởng môn và thế gia lớn rõ ràng là biết mực đích của Võ pháp chân nhân, nhưng cũng là nhắm một mắt mở một mắt mà làm.
Bọn họ cũng giống nhau, tất cả đều muốn biết nơi đã từng là ác mộng địa ngục Hàn Uyên bây giờ là Vô tận chi cảnh đến tột cùng là biến thành bộ dáng gì, vì sao Phiêu Miểu Thành lại giấu diếm không cho người khác xem, chỉ để lại cho chính môn phái mình độc hưởng bảo địa.
Rốt cuộc là có bao nhiêu cái tốt trong đó? Hay nói cách khác, có thật là nơi đó thật sự quá mức nguy hiểm nên mới bị phong làm cấm địa?
Còn nữa, mọi chuyện đều là do Tứ Luật phái đề ra, bọn họ chỉ là làm theo, cái gì mà đòi lại công đạo cho những người đã chết ở Tế Linh Đàn cũng chỉ là một cách nói mà thôi.
Ngày sau nếu Vô tận chi cảnh vì chuyện này mà xảy ra sai lầm gì thì cũng không thể kéo tới trên đầu bọn họ.
Tứ Luật phái phải gánh hết mọi trách nhiệm, bọn họ chẳng qua bị cái gọi là chính nghĩa ràng buộc, là người bị lợi dụng mà thôi.
Các đại môn phái cất giấu tâm tư như vậy vốn dĩ cũng không muốn dấy lên tranh chấp, nhưng sau khi biết được Võ pháp chân nhân muốn bức Phiêu Miểu Thành giao ra quyền sở hữu Vô tận chi cảnh, thì cũng phái ra hai đệ tử ưu tú đi trước một bước tới Phiêu Miểu Sơn.
Những môn phái nhỏ lại càng không quan tâm, so với mấy đại môn phái, bọn họ không có nhiều vấn đề cần phải băn khoăn.
Ngay cả những môn phái không chính thống hay là mấy tán tu cũng đều ôm tâm tư tới xem náo nhiệt hoặc muốn được chia một chén canh.
Rất nhiều linh tu đang tụ tập dưới Phiêu Miểu Sơn, chỉ trong một khoảng thời gian, Phiêu Miểu Thành và Vân Mặc Tuyên liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Võ pháp chân nhân phái đệ tử thả ra mấy lời như Phiêu Miểu Thành nếu muốn chứng minh sự trong sạch, ngay trong ngày hôm nay phải giao ra Vân Mặc Tuyên, để những môn phái khác tiến vào Vô tận chi cảnh kiểm tra nhằm đảm bảo rằng hiện tại Phiêu Miểu Thành không có khả năng cấu kết với Phệ Tâm Ma.
Bên trong Phiêu Miểu Thành, sau khi Vân Mặc Tuyên nghe những lời bóng gió đó chung quy vẫn không yên lòng Vấn Nhai chân nhân sẽ không dao động.
“Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục nhìn Phiêu Miểu Thành đối địch với toàn bộ đại lục An Lạc? Thanh danh cùng uy vọng mà Phiêu Miểu Thành tích lũy trong nhiều năm hiện tại xem như hoàn toàn bị hủy chỉ trong một đêm! Chẳng lẽ ngươi còn không tính đi ra ngoài giải thích?”
Coi như lần này Vấn Nhai chân nhân muốn tùy duyên cũng không được nữa rồi, về sau biết được những chuyện đã xảy ra, trong lòng hắn âm thầm mắng Vân Mặc Tuyên và chưởng môn một trận.
Xem đi xem đi, một người thì thích rước lấy mầm tai họa còn không thèm giải quyết, một người thì thân là chưởng môn, chuyện nháo tới như vậy cũng không thấy cái bản mặt hắn đâu, Vấn Nhai không tin chưởng môn hắn thật sự chỉ đóng cửa ngày ngày bế quan đâu.
Còn có Bạch Nghiên từ ngày trở về cũng không thấy bóng dáng đâu.
Lặng lẽ nhìn Vân Mặc Tuyên, Vấn Nhai quyết định yên lặng nuốt cái nghi vấn này trở lại trong bụng.
“Có giải thích hay không cũng không giải quyết được gì, mục đích của bọn họ không phải là Tế Linh Đàn, mà chính là Vô tận chi cảnh.
Tế An, Tứ Luật phái, hẳn là không chờ nổi rồi sao?”
– ———byhanako———–.