Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!

Chương 57


Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 57


Trong phòng vẫn tối đen như cũ, Vân Mặc Tuyên mở mắt, người bên cạnh vẫn chưa tỉnh, cánh tay bên hông không nhịn được ôm người đó vào lòng, có thể ôm lấy độ ấm chân thật này chính là điều mà hắn vẫn luôn khao khát.
Bàn tay men theo vòng eo thon gọn một đường hướng lên trên, sờ tới nơi hơi nhô lên còn được gọi là xương cánh bướm trên bả vai, Vân Mặc Tuyên nhớ rõ, trên đó phủ đầy vết tích mà ngày hôm qua hắn lưu lại.

Hắn cảm thấy loại cảm giác có thể khống chế người trong ngực này không gì có thể tốt hơn.
Có lẽ hắn nên làm như vậy từ sớm, đem Bạch Nghiên lưu lại bên người, không cho phép rời khỏi tầm mắt, khiến Bạch Nghiên chỉ có thể dựa vào hắn, trong mắt chỉ có duy nhất một mình hắn.

Trong bóng tối, Vân Mặc Tuyên thỏa mãn ôm lấy Bạch Nghiên còn đang say giấc nồng.
Bạch Nghiên là của hắn! Ngay cả trước kia cũng chỉ có thể là của một mình hắn!
Cảm giác đau nhức ập tới, ngón tay vô lực hơi cong lại, khi Bạch Nghiên tỉnh lại trước mắt trừ bỏ tối đen thì vẫn là tối đen như cũ.

Ý thức mông lung dần trở lại, cảm giác người bên cạnh đang mơn trớn sợi tóc của hắn.
“Sư tôn.”
Vẫn là giọng nói như tối hôm qua, ở bên tai nỉ non từng chữ “Sư tôn” kia, cho dù hiện tại không còn âm thanh trầm thấp như lúc ấy nhưng vẫn khiến lỗ tai Bạch Nghiên đỏ rực.
Bạch Nghiên cảm thấy may mắn vì nơi này vẫn tối đen như cũ, vì vậy Vân Mặc Tuyên mới không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn.
Thiên a!!! Ngày hôm qua hắn bị làm sao vậy! Cái tốc độ phát triển này có vẻ không đúng cho lắm? Rõ ràng hắn còn chưa kịp tỏ tình trong sáng sao mà đã trực tiếp nhảy tới bước hạn chế hình ảnh rồi.

Hơn nữa còn là hắn nằm dưới…..cái kia……Quá xấu hổ rồi……Bạch Nghiên cảm thấy hắn nên tìm cái hố nào đó chui xuống là vừa.
“Sư tôn, người đang suy nghĩ chuyện gì?” Vân Mặc Tuyên không nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Bạch Nghiên, cảm giác dưới tay cho biết Bạch Nghiên đang cố gắng cuộn mình thành một đoàn.

Vân Mặc Tuyên cảm thấy có chút buồn cười xen lẫn một chút bất an, hắn sợ Bạch Nghiên hối hận chuyện ngày hôm qua.
Bạch Nghiên không biết nên trả lời thế nào, theo lý thuyết thì chuyện tình cảm động lòng cũng không phải là chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ là cùng người mình thích ngủ một giấc mà thôi.

Bạch Nghiên tự nhủ trong lòng, làm người không thể quá hèn nhát.

“Ân, ta……” Vừa mới mở miệng, Bạch Nghiên bị âm thanh nghẹn ngào của mình dọa cho đơ người, nhớ lại một chút, Bạch Nghiên càng cảm thấy tuyệt vọng, hình như là do hôm qua hắn dùng cổ họng quá sức.
“À…..ừm, tiểu mao cầu và Tô Nhiễm Dao thế nào rồi?”
Kỳ thực, câu đầu tiên Bạch Nghiên muốn nói cũng không phải là cái này.

Hắn có rất nhiều lời khác muốn nói với Vân Mặc Tuyên, nhưng những lời đó tới bên môi liền biến thành câu này.

Chậc, thôi quên đi, Bạch Nghiên nghĩ không bằng trước hỏi vấn đề này để tạm thời giảm bớt không khí ngượng ngùng lúc này.
À, sau đó……..không khí đúng là có thay đổi, nhưng đổi từ ấm áp ái muội sang lạnh lẽo âm trầm!!!!
Có phải hắn nói sai gì không? Bầu không khí thay đổi khiến Bạch Nghiên cảm giác Vân Mặc Tuyên có chút không thích hợp.

Còn chưa kịp dò hỏi, hắn đã bị Vân Mặc Tuyên không hiểu vì sao tức giận nắm lấy cái cằm.
“Thì ra vừa rồi người sư tôn tâm tâm niệm niệm chính là bọn họ.”
Bạch Nghiên vừa hỏi xong, tâm ma nguyên bản trong lòng hắn một lần nữa lại xao động.

Xem đi, cho dù là bây giờ, Bạch Nghiên vẫn nghĩ tới người khác.

Mà hắn thì sao? Đối với Bạch Nghiên, hắn cũng giống như con hung thú kia và Tô Nhiễm Dao.

Hắn có khác gì so với mấy người mà Bạch Nghiên gặp được đâu chứ?
Bạch Nghiên không để tâm, nhưng hắn từ trước tới nay vẫn còn nhớ rõ bộ dáng Bạch Nghiên đã từng không muốn ở cùng với hắn.
Cảm xúc tức giận do tâm ma khơi dậy, Vân Mặc Tuyên không muốn nghe những âm thanh không ngừng xuất hiện trong nội tâm hắn, ôm lấy eo Bạch Nghiên, cúi người đem khoảng cách của hai người kéo gần lại.
“Người muốn biết hiện tại bọn họ như thế nào sao?” Vân Mặc Tuyên áp người xuống gần Bạch Nghiên, từng câu từng chữ ở bên tai hắn nói, “Bọn họ, đã bị ta giết rồi.”
“Cái gì?” Mạt đỏ ửng trên mặt còn chưa lui, đột ngột nghe được tin tức này, Bạch Nghiên còn tưởng hắn nghe lầm, Vân Mặc Tuyên đang nói cái gì?

Trong lòng đột nhiên trở nên rối bời, Bạch Nghiên nắm lấy tay Vân Mặc Tuyên, cười gượng nói: “Mặc Tuyên, ngươi đang gạt ta sao? Đùa cái này không vui cũng không buồn cười chút nào đâu.”
Nghe thấy ngữ khí hoảng loạn của Bạch Nghiên, tâm Vân Mặc Tuyên như chìm vào dòng nước lạnh thấu xương.

Không nên như vậy, sư tôn, Bạch Nghiên, người chỉ nên nhìn mỗi một mình ta mà thôi.
Thấy Vân Mặc Tuyên không nói gì, Bạch Nghiên lại nói: “Đúng rồi, ta vốn muốn hỏi ngươi, nơi này là chỗ nào? Ta vì sao lại ở chỗ này? Sau khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì, còn có tiểu mao cầu có khỏe không?”
Và….Ngươi bị làm sao vậy?
Bạch Nghiên cảm thấy Vân Mặc Tuyên có chút khác thường, nhưng câu kế tiếp hắn không có hỏi ra, trạng thái hiện tại của Vân Mặc Tuyên hình như có chút không ổn.

Về điểm này, Bạch Nghiên có thể chắc chắn bởi vì hắn cảm nhận được lực đạo của cánh tay đang nắm cằm hắn.
“Sư tôn, ta đã nói rồi, bọn họ đều đã chết, người không cần nghĩ nữa.” Câu trả lời vẫn như cũ, “Còn người, chỉ cần ở chỗ này là được.”
Sư tôn cứ như vậy liền tốt, vĩnh viễn ở lại chỗ này, không cần rời đi, chỉ được nhìn mỗi mình ta mà thôi.
Dứt lời, Vân Mặc Tuyên buông tay rời đi, tâm ma khó ức chế, hắn cũng không muốn làm tổn thương tới Bạch Nghiên.
Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Bạch Nghiên coi như đã hoàn toàn tỉnh táo.

Vân Mặc Tuyên rời đi quá nhanh, chỉ để lại tàn ảnh, hắn cũng không kịp hỏi thêm cái gì.
Bạch Nghiên không tin Vân Mặc Tuyên sẽ giết tiểu mao cầu và Tô Nhiễm Dao, trực giác nói cho hắn biết, trong đó nhất định đã xảy ra ẩn tình gì đó có thể liên quan tới sự khác thường của Vân Mặc Tuyên.
Bất luận là như thế nào đi nữa, vẫn là nên biết rõ ràng mọi chuyện rồi nói sau.

Đắm chìm trong bóng tối, Bạch Nghiên che lại đôi mắt, sự việc giờ đây khác xa với những gì hắn mà tưởng tượng.
Tô Nhiễm Dao cùng tiểu mao cầu đi theo Tế An tới Vô tận chi cảnh, trên đường Tô Nhiễm Dao có chú ý thấy Võ pháp chân nhân rời đi.
“Hắn đi đâu?”
“Hiện tại hắn còn chưa xứng được diện kiến tôn chủ.”

Tô Nhiễm Dao đương nhiên không tin vào lý do mà Tế An bịa ra, nhưng hiện tại nàng cũng không có cách nào ngăn lại, chỉ có thể nhìn Võ pháp chân nhân rời đi.
“Nghe nói, Linh Đồng có thể nhìn được quá khứ, cũng có thể thấy trước được tương lai.

Đại lục An Lạc hư hư thật thật, ngắn ngủi hay bất tận trong giây lát, đôi mắt này hoàn toàn có thể nhìn thấy tất cả.” Tế An cười khẩy nói, “Nhưng là, điều duy nhất ngươi không thể nhìn được chính là vận mệnh của ngươi và mười hai vị trưởng lão.

Thật đáng buồn a, các ngươi nhìn thấu được vận mệnh của người khác, nhưng lại không thể đoán được vận mệnh của mình.”
“Vận mệnh của Tế Linh Đàn hay vận mệnh của ta ngay một khắc khi người kia xuất hiện liền đã được chú định sẵn rồi.

Mặc kệ có nhìn thấy hay không, cũng không thể thay đổi, có đôi khi, không biết ngược lại càng tốt.”
“Ha, nhưng ta cố tình muốn biết.” Tế An nhìn về phía Tô Nhiễm Dao, “Ngươi nói xem, vận mệnh của ta là gì?”
“Ngươi muốn biết?” Tô Nhiễm Dao cười lạnh một tiếng, “Nói cho ngươi cũng không sao, vận mệnh của ngươi cuối cùng sẽ chết trên tay người mà ngươi chán ghét nhất.”
Thẳng cho đến khi tới Vô tận chi cảnh, Tế An rốt cuộc mới nói: “Ta không tin, nếu thực sự có ngày đó, ta cũng sẽ chỉ chết trên tay của chính bản thân ta.”
Biểu tình Tô Nhiễm Dao vẫn lạnh nhạt: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể chống lại vận mệnh sao? Ta thực chờ mong được tận mắt nhìn thấy ngày đó.”
Thiên chi cảnh, thế giới hoang vắng bao phủ bởi băng tuyết vô tận.

Bên ngoài giếng ngọc kỳ lạ, Tô Nhiễm Dao nhìn thấy Phệ Tâm Ma Phù Ly, mà tiểu mao cầu và Bích Oánh cũng đứng cách xa không tiến lại gần.
“Tế An, bản tôn muốn nói chuyện riêng với nàng ta.” Âm thanh Phù Ly từ trong giếng truyền tới, lần này không còn là âm thanh khàn khàn như trước nữa.
Tế An gật đầu lui ra, Tô Nhiễm Dao đối diện miệng giếng nói thẳng: “Ta nghĩ ngươi tới tìm ta hẳn là vì lần tiên đoán thứ ba đi.

Cũng có thể, nhưng từ nay về sau Phệ Tâm Ma và Tế Linh Đàn không còn liên hệ gì nữa.”
“Tiên đoán? Bản tôn hiện tại đã không thèm để ý tới.

Về phần hắn, ngươi biết khi nào hắn trở về không? Ngươi biết cách nào làm cho sư huynh bản tôn sống lại không? Đôi Linh Đồng của ngươi căn bản cái gì cũng không nhìn được.”
“Ta đã nói qua rồi, lúc trước Chúc An sở dĩ là do linh lực tan hết mà chết, trên đời này Chúc An không có khả năng sống lại.

Đến nỗi hắn, một cái tên cũng không có, ta thông qua Linh Đồng chỉ thấy được ảo ảnh hư ảo của hắn hy sinh bản thân để tiêu diệt Ly Uyên.”
“Vì sao mà bản tôn lại quên đi tên của hắn!” Phù Ly như đang đắm chìm trong hồi ức, “Từ khi hắn chết đi, bản tôn cùng sư huynh liền bắt đầu quên đi hắn, bản tôn còn nhớ rõ sự tình phát sinh, nhưng những việc liên quan tới người kia lại dần dần biến mất trong trí nhớ của bản tôn.”

“Người không thuộc về nơi này hết thảy cuối cùng cũng sẽ bị lãng quên.”
“Nhừng lời này, hắn cũng đã từng nói qua, trước kia hắn còn thường xuyên nói hy vọng thế giới này không cần nhớ rõ tên hắn.

Khi đó, bản tôn cùng sư huynh vẫn luôn không hiểu hắn, hiện giờ bản tôn đã hiểu, thế giới này không phải là nơi hắn muốn, cho nên hắn mới lựa chọn rời đi.”
“Sư huynh lúc trước không hiểu, khắp nơi ngăn cản, nhưng hiện tại đã khác rồi.” Phù Ly nói tới đây, ngữ khí liền trở nên kích động, “Khi bản tôn biến thế giới này thành nơi hắn muốn, hắn nhất định sẽ trở lại.

Lúc ấy, mọi thứ sẽ trở lại bộ dáng ban đầu, sau đó, bản tôn cũng sẽ tìm được biện pháp cứu sư huynh trở về.”
Trong mắt Tô Nhiễm Dao toát lên một tia bi thương: “Phệ Tâm Ma, có lẽ, ngươi bị tâm ma cắn nuốt đã không còn là bộ dáng của chính ngươi nữa rồi.”
Trong giếng liền truyền tới tiếng cười cuồng vọng, Phù Ly nói: “Phải không? Ngươi lại thấy được cái gì sao? Kỳ thực, ngươi không biết bản tôn có bao nhiêu chán ghét Tế Linh Đàn các ngươi sao, chỉ bằng đôi mắt này liền có thể nhận định kết cục của tất cả? Ta không hiểu, hắn vì cái gì lại đồng ý với các ngươi.”
“Bởi vì hắn không đành lòng nhìn thấy đại lục An Lạc bị diệt vong, bởi vì hắn không muốn sinh linh lầm than…..”
“Không, ngươi sai rồi.

Hắn không quan tâm tới mấy chuyện cỏn con đó, sư huynh bản tôn nhìn không thấu nhưng bản tôn thì hiểu được.

Hắn chính là hận, hận thế giới này bất công, hận gương mặt dối trá của mọi người.

Chờ mà xem, khi bản tôn khôi phục công lực, phong ấn miệng giếng vừa vỡ.

Chính lúc ấy, ngươi liền sẽ rõ, thế giới mà hắn muốn rốt cuộc là gì.”
……………..
Tiểu mao cầu nhìn thấy sự đề phòng của Bích Oánh liền cảm thấy buồn cười, “Ngươi sợ ta làm gì?”
“Sí Vụ, ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Ân oán trong quá khứ ngươi hẳn là sẽ không quên đi?”
“Ta biết các ngươi hận ta lúc trước vì cái gì lại cam nguyện bị phong ấn, phản bội ước định không giúp đỡ các ngươi.” Tiểu mao cầu cúi đầu nhớ lại bàn tay người kia mang theo tức giận cùng không đành lòng khẽ vuốt mặt nó, giữa mày mang theo vẻ thống khổ, “Nhưng ta không hối hận.”
“Đủ rồi!” Hai tay Bích Oánh nắm chặt lại thành quyền, “Nói thẳng mục đích của ngươi đi.”
“Ta muốn biết ngươi và Phương Linh Nguyệt khi đó nói gì ở Linh Y Cốc? Là chuyện về hắn sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.