Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm!

Chương 100


Bạn đang đọc Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm Ta Không Làm! – Chương 100


Ba ngày, suốt ba ngày, Bạch Nghiên vẫn một mình ngồi ở đó không động đậy, người trong lòng ngực đã tiêu tán hòa vào trời đất, chỉ còn lại một khoảng trống lạnh lẽo trong lòng ngực.
Sắc u lam trong suốt bất tri bất giác đã lắp kín toàn bộ nơi này.

Ly Uyên đã chết, nhưng hắn sẽ còn trở về.

Bạch Nghiên chớp đôi mắt khô khốc, ngẩng đầu nhìn cây Ly Ly hoa mang theo màu bi thương mỹ lệ.

Bộ dáng bây giờ của Bạch Nghiên tựa như không còn quan tâm bất cứ thứ gì, tựa như không ngửi được mùi máu tươi phảng phất khắp bốn phía, như không nhìn thấy cảnh tượng thi cốt thảm thiết khắp nơi.
“Ta đói bụng.” Một âm thanh rất nhỏ vang lên, cho dù là đứng bên cạnh, Bạch Nghiên cũng khó mà nghe rõ.
Rốt cuộc sau nhiều ngày không cử động, Bạch Nghiên nghe thấy âm thanh cũng có chút phản ứng, hắn quay đầu, thì ra là tiểu hài tử cuối cùng mà hắn đã buông tha.
Tiểu hài tử bẩn hề hề, ở trong hoàn cảnh như vậy mà không chạy trốn, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh mà nói chuyện với sát nhân ở trước mặt.

Bạch Nghiên nhìn nó, không biết tiểu hài tử này muốn làm cái gì, bị dọa cho choáng váng rồi sao?
“Cái này có thể ăn không?”
Lần này Bạch Nghiên đã nghe rõ, hắn nhìn theo phía mà đầu ngón tay hướng xuống, thấy một đứa trẻ nhỏ xíu đang nằm ngủ say.

Đứa trẻ nhỏ xíu không rõ lai lịch này khắp người bị hình xăm bụi gai đen che kín, Bạch Nghiên nhìn thấy hình xăm quen thuộc, trong lòng liền chấn động.
“Cái này không thể ăn.” Bạch Nghiên trả lời tiểu hài tử đang hỏi, tiếp theo hắn nói, “Ngươi gọi là gì, sao lại ở chỗ này?”
“Ta tên là Bạch Ngân, bởi vì ta không có thiên phú nên bọn họ không cần ta, thế nên liền mang ta tới nơi này.” Tiểu hài tử ngoan ngoãn trả lời, nói đến việc mình bị bỏ rơi thái độ lại rất bình thản, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng ngây thơ mà tiểu hài tử nên có.
“Ngươi là người của Bạch gia?”
“Ân.”
Thiên phú sao? Bạch Nghiên hiểu rất rõ Bạch gia coi trọng cái gì, ánh mắt hắn đảo qua cánh tay đầy vết sẹo giấu sau tay áo cũ của Bạch Ngân, vết thương có cả mới lẫn cũ chồng chéo nhau trên cánh tay nhỏ gầy đó.


Một lần nữa hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt Bạch Ngân, nói: “Ngươi có muốn đi cùng ta không?”
“Ngươi sẽ cần ta sao?” Bạch Ngân nói, “Nếu về sau ngươi cảm thấy ta không có thiên phú sẽ lại bỏ rơi ta, vẫn là bây giờ ngươi giết ta thì hơn.”
Bạch Ngân tuy tuổi còn nhỏ, không có thiên phú nhưng lại rất hiểu chuyện.

Nó hiểu tất cả mọi người đều muốn có một nhân tài có thiên phú, được nhân tài đó trợ giúp đồng nghĩa với việc sẽ có được linh lực và lực lượng cường đại.

Vừa rồi sát thần này lợi hại như vậy, thiên phú nhất định là rất cao.

Bạch Ngân cúi đầu, người như vậy nhất định là rất coi trọng thiên phú.
Nhưng Bạch Ngân không ngờ tới, người này đứng lên, ôm đứa trẻ nhỏ xíu còn đang ngủ say vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng duỗi tay nắm lấy tay Bạch Ngân, dưới ánh mắt kinh ngạc của nó, ôn nhu cười nói: “Sẽ không, đi thôi.”
Bạch Ngân ngơ ngác bị Bạch Nghiên nắm tay dẫn đi, bước qua vũng máu khô, một đường rời khỏi nơi địa ngục đầy máu này.

Người vừa rồi mới cười ôn nhu khiến Bạch Nghiên trong nháy mắt có cảm giác không chân thật, giống như sát thần vừa nãy không phải là hắn.
Hết thảy mọi oán hận, giết chóc, trừng phạt toàn bộ đều bị vùi lấp bên trong những rừng Ly Ly hoa u lam.

Bạch Nghiên đi càng lúc càng xa, hắn sẽ chờ một ngày nào đó Ly Ly hoa nở rộ, người kia sẽ quay trở lại.
“Sư tôn, sư tôn, kể chuyện xưa đi mà!”
Tĩnh Thanh Sơn.
Một tiểu hài tử thoạt nhìn mới mười một mười hai tuổi đang quấn lấy một thiếu niên bạch y không buông.

Thiểu niên bạch y này chính là Bạch Nghiên, còn tiểu hài tử chính là đứa trẻ nhỏ xíu hắn nhặt về lúc trước.

Thời gian chưa bao giờ dừng lại, thấm thoát mà đã trôi mười mấy năm.
Bạch Nghiên thở dài, lắc đầu nói: “Phù Ly, đã dặn là không được gọi ta là sư tôn.”

“Người nuôi bọn con, dạy cho bọn con, còn kể chuyện xưa cho bọn con nghe, không gọi người là sư tôn, vậy thì gọi là gì?” Phù Ly tức giận nói, “Sách có nói, người như vậy chính là sư tôn của bọn con!”
Bạch Nghiên nhịn không được, ngồi xổm xuống nhéo nhéo cái má bánh bao của Phù Ly: “Không được gọi sư tôn, chỉ có thể gọi ta là ca ca hoặc ba ba cũng được nha.”
“Người chiếm tiện nghi của con!” Tiểu Phù Ly gạt móng vuốt của Bạch Nghiên ra, cái sư tôn này quá là xấu xa rồi, nó nhìn sư huynh đang ngồi đọc sách cách đó không xa, miệng nhỏ kêu lên: “Sư huynh!”
“Đừng náo nữa.”
Buông sách xuống, Chúc An xoa xoa giữa hai mày, trên mặt xuất hiện biểu tình bất đắc dĩ không hề hợp với tuổi tác của nó.

Tiểu thiếu niên ôn nhã tuấn tú chính là Bạch Ngân đã trưởng thành, chỉ là dù đã lớn nhưng mặt tối tăm ảm đạm vẫn không thể nào xóa đi được.

Chúc An chính là cái tên mà Bạch Nghiên đặt cho nó, với mong muốn đời này được Trường An chi ý.

Bạch gia vứt bỏ nó, nó liền vứt bỏ cái tên có liên quan tới Bạch gia này.
“Ài, tiểu Phù Ly a, ngươi quấy rầy tiểu ca ca nhà ngươi đọc sách kìa.” Bạch Nghiên búng nhẹ vào cái trán nhỏ của Phù Ly, kéo nó tới bên dưới tàng cây Ly Ly hoa, “Phục ngươi rồi, vẫn muốn nghe chuyện xưa có phải không?”
“Ân.” Phù Ly ngoan ngoãn ngồi xuống dựa vào người Bạch Nghiên.
Lúc này Chúc An cũng đã đi tới bên tàng cây, Bạch Nghiên nhìn nó, trêu nghẹo nói: “Không đọc sách nữa?”
“Không đọc, dù sao cũng đã thuộc hết rồi.”
“A? Khoe khoang năng lực của học bá à?” Bạch Nghiên trêu nghẹo nói.
Năng lực học tập của Chúc An rất mạnh, Bạch Nghiên luôn cảm thấy hình như Bạch gia có chút hiểu lầm về khái niệm thiên phú nha, nếu đưa tiểu tử này đến xã hội hiện đại, khẳng định là một thần đồng đọc nhanh như gió, đã nhìn qua là không quên được, còn có thể suy một ra ba.
Hơn nữa, Bạch Nghiên còn phát hiện, Chúc An không không phải là thể chất phế sài giống như bản thân hắn hồi mới xuyên tới.

Hình như linh căn của Chúc An khi còn nhỏ bị tổn hại nên mới gặp phải chướng ngại khi tu luyện, thoạt nhìn bề ngoài sẽ giống như người không có thiên phú.
Cũng may Bạch Nghiên trùng hợp có một biện pháp trị liệu bằng linh thảo.


Tuy thời gian đã qua lâu rồi, nhưng thương thế không nghiêm trọng đến nỗi không thể trị được, còn về nguyên nhân, Bạch Nghiên không mấy quan tâm, nếu đoán thì hẳn là tranh chấp nội bộ bên trong Bạch gia.
Về chuyện Đào Nguyên, Phù Ly và Chúc An đã được nghe Bạch Nghiên kể rất nhiều lần về nơi này.

Mỗi khi Bạch Nghiên nhắc tới Đào Nguyên, trong mắt sẽ toát lên một vẻ ôn nhu chưa từng có.
“Sư tôn, nơi đó thật sự đẹp như vậy sao? Vô luận là ngươi có dáng vẻ như thế nào thì người khác sẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Dù có hơi thở tà ma cũng sẽ không bị coi là quái vật sao? Ai cũng sẽ được yêu thích sao?” Phù Ly hỏi.
Nó đã từng lén Bạch Nghiên và Chúc An chạy ra bên ngoài chơi, nhưng lần đó lại là nỗi ác mộng của nó.

Bởi vì trên người nó đầy ấn ký màu đen kỳ quái nên nó bị mọi người coi là quái vật, xém một chút là đã bị một linh tu giết.

Về sau, khi nó tỉnh lại thì đã thấy mình đã trở về, Bạch Nghiên không có trách mắng nó, chỉ dùng ngữ khí đau lòng nói:
“Tiểu Phù Ly, ta biết con có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ta, vì sao bọn họ không thích con, vì cái gì lại muốn giết con…..Ta không có cách nào có thể giải thích cho con hiểu, ta chỉ có thể nói rằng con rất ngoan, chỉ là quy chuẩn của thế giới này bất đồng với con mà thôi.”
Cũng là khi đó, Phù Ly mới nhận ra, nguyên lai thế giới này sẽ có một loại thích theo quy chuẩn và nó đã bị bài trừ khỏi loại quy chuẩn này.

Bất quá Phù Ly không thèm để ý, thế giới này không thích nó, nó cũng sẽ không thích thế giới này.

Dù sao nó chỉ cần sư tôn và sư huynh thích nó là tốt rồi.
“Đúng vậy.” Bạch Nghiên trả lời, “Ở thế giới kia, mọi người đều đối xử bình đẳng với nhau, mặc kệ có thiên phú hay không, tất cả mọi người đều như nhau.

Bọn họ không tranh giành, không kỳ thị, không để ý tới thân phận.

Người với người sống chung hòa hợp với nhau, mỗi ngày đều rất vui vẻ.”
“Vậy sư tôn vì sao lại rời khỏi nơi đó?” Chúc An cũng mở miệng hỏi.
Bạch Nghiên đau đầu, đỡ trán nói: “Ai~ đã nói là không cần gọi ta là sư tôn mà.

Rời khỏi nơi đó……thực ra không tính là rời khỏi….”
“Được rồi, hôm nay đã nghe kể chuyện xong, nên làm gì thì đi làm đi.” Bạch Nghiên đứng dậy, hắn dùng linh lực cảm nhận có người đến.

Bạch Nghiên dặn Chúc An và Phù Ly, “Ta đi trước xử lý một ít việc, các con ngoan ngoãn ở lại đây đi.”

Dứt lời, Bạch Nghiên liền đến ngoại ô Tĩnh Thanh Sơn.

Phù Ly rời khỏi chỗ ngồi, lôi kéo Chúc An đi theo.
Dưới chân núi, Bạch Nghiên đang đứng cùng một nữ nhân, nữ nhân kia Chúc An đã gặp qua, là trong trận chiến năm đó.
“Nàng ta là ai a? Ở chỗ này đợi lâu như vậy, sư tôn quả nhiên là đi gặp nàng ta.” Bọn họ trốn sau một tảng đá lớn, Phù Ly vì thân thể còn chưa cao nên chỉ có thể nhón chân, níu vào ống tay áo của Chúc An mà nhìn.
Chúc An nhìn không vừa mắt, một tay nhẹ nhàng ôm Phù Ly lên.

Nó cao hơn Phù Ly một cái đầu nên vừa vặn có thể nhìn rõ, Phù Ly bị ôm có hơi giãy giụa một chút, nhưng thấy tầm nhìn tốt nên rất nhanh liền an vị, nó không cam lòng nói: “Ta còn nhỏ, sẽ còn cao lên, một ngày nào đó sẽ so chiều cao với huynh!”
“Ân, nhưng là ta cũng sẽ tiếp tục cao thêm.” Chúc An lấy lời nói đè bẹp giấc mơ của Phù Ly.
Theo thời gian, Chúc An trưởng thành đã thành thục hơn rất nhiều, không còn như hồi nhỏ bị Phù Ly chọc cho sinh khí rồi nông nổi động thủ, nhưng về phương diện chiều cao thì lại không ai nhường ai.
Tô Nhiễm Dao liếc mắt nhìn hai đứa trẻ cách đó không xa, động tĩnh náo lớn như vậy không thể không chú ý được.

Bạch Nghiên thật bất đắc dĩ a, hắn sớm biết hai đứa lén theo sau mình, nhưng là không nhẫn tâm đuổi bọn nó về.
“Bạch Nghiên, ta biết ngươi hận vì cái chết của Ly Uyên, nhưng nếu ngươi cứ mặc kệ mấy Vực sâu khác thì đại lục An Lạc phải làm sao bây giờ?” Tô Nhiễm Dao cúi đầu, “Chính tà không đội trời chung, Hư Vô phái…..”
“Đủ rồi.” Bạch Nghiên ngắt lời Tô Nhiễm Dao, “Những lời này trước đây ta nghe đủ nhiều rồi, nhưng đối với sự việc của A Ly, ta không có cách nào quên được, ta muốn gì ắt hẳn ngươi là người rõ nhất.

Còn Hư Vô phái, ta đã sớm không còn là người ở đó nữa.”
“Tế Độ hắn không phải là vì máu.”
“Ta biết, vậy nên ta giết hắn thì ta lại càng không thể tự xưng mình là đệ tử Hư Vô phái nữa.”
“Ta đã biết.” Tô Nhiễm Dao rời đi, nàng nhắm mắt, vẫn là nói “Thực xin lỗi, là bằng hữu của ngươi, ta thực sự xin lỗi ngươi.”
Trong lúc Phù Ly và Chúc An còn đang tranh luận, bọn nó vẫn chưa phát hiện ra Bạch Nghiên đã nói chuyện xong, hiện tại đang đứng phía sau bọn nó.
“Mau trở về.” Bạch Nghiên thở dài đem hai đứa trẻ tách ra, “Đều đã lớn rồi, sao còn đánh nhau giống như hồi nhỏ vậy.”
Nhìn lướt qua gương mặt bị chọc tức đỏ lên của Chúc An, trong lòng Bạch Nghiên hiểu, cái tiểu gia hỏa Phù Ly này cũng không biết là học được từ đâu mấy câu từ mà Tiểu An An da mặt mỏng không tài nào mở miệng ra nói được.
“Sư tôn!”
“Sư tôn…….”
Hai giọng ủy khuất đồng loạt vang lên, Bạch Nghiên nhìn trái phải, hai bên đều bày ra bộ dáng đáng thương, hắn chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Đã nói là không được gọi sư tôn a……”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.