Nghề Nuôi Gái

Chương 51: " cô gái và chùm nho."


Đọc truyện Nghề Nuôi Gái – Chương 51: ” cô gái và chùm nho.”

Có một hôm chỉ có tôi với Quỳnh ở nhà, hôm đó vắng khách vô cùng. Cả sáng hai anh em ngáp lên ngáp xuống mà chẳng đi được vé nào. Nói không có khách cũng không phải mà là khách đi theo tốp đông người. Nhà thì có một mà khách vào toàn 4-5 người. Mượn thì cũng nhà có nhà không, đã vậy khách còn giọng hãm. Tôi thì nịnh như thần:

– Các anh cứ đi trước đi. Sau đó ai về thì em lại xếp tiếp. Chứ giờ đòi ngay một lúc 4-5 người thì em đào đâu ra. Mà có đi thì cũng mỗi người một phòng chứ có đi chung đâu mà phải đợi. Ở đây em có 3 em thì 3 anh đi trước đi.

Nói bã nước bọt mà mấy thằng *** lại cứ kiểu:

– Bọn anh đi chơi với nhau thì phải đi cùng nhau chứ ai lại đi trước. Chú cứ gọi đủ lên đây. Xong đi cả luôn..

Đúng là thể loại khách mà đi đông thường rất khó xếp. Thằng thì nghiện nhưng vẫn sĩ diện, nhìn thèm chảy cả rớt buồi ra nhưng vẫn thanh cao kiểu:

– Thôi các chú đi đi anh không đi….

Chỉ cần có một thằng hãm *** như vậy thôi là cả đám lại:

– Thế anh không đi em cũng không đi…

Đưa đẩy hết người này đến người nọ. Lắm lúc tôi chỉ muốn chửi bậy, nghĩ bụng bảo:

– *** cái *** mẹ lũ lợn này, vào quán cave không đi chơi thì vào đây bú *** à..?? Đi thì đi con mẹ chúng mày đi còn làm trò.

Tại sao tôi lại nghĩ như vậy, vì bọn đi đông nó hãm *** lắm. Gọi nhân viên cho sướng mồm, ngắm sướng mắt xong nó đéo chịu đi luôn. Cứ nhừa nhau, lúc đó nhìn mấy đứa nhân viên cứ đứng xếp hàng trông rất phản cảm. Dù biết là bóc bánh trả tiền nhưng tụi nó cũng là con người chứ có phải đồ vật đéo đâu mà đứng mãi đó trưng bày cho các bố ngắm. Những lúc như thế tầm 3-4 phút mà mấy thằng lợn không quyết định có đứng lên đi hay ko là tôi đuổi cụ nó luôn. Thế nên tôi cũng chẳng ưa bọn đi đông, nhốn nháo, mà nhiều khi chúng nó còn đuổi khách. Khách khác vào thấy đông họ cũng đi luôn.

Trở lại mấy thằng hãm bên trên, gạ mãi đéo thằng nào đi tôi nói thẳng:

– Thôi thôi, mấy anh đi quán khác hộ em cái. Giờ chỉ có 3 người thôi, 3 anh đi trước tầm 5-10″ sau có người về rồi 2 anh đi sau. Đòi một lúc 5 người thì nó không có đâu. Nhân viên thì đứng đợi nãy giờ.

Xong tôi quay ra nói nhân viên:

– Hai đứa về nhé, thông cảm cho anh tí. Mượn lên khách không đi chán chàn.

Hai em nhân viên quán tôi mượn cười tươi nói:


– Không sao anh ạ, thi thoảng xuống nhà anh chơi tí. Bọn em về đây..

May là gặp hai em dễ tính đấy, chứ mấy em khó tính mà mượn xong để chúng nó đứng đợi lâu thế là nó nói cho không ra gì luôn. Mấy thằng khách thấy tôi nói thế thì vội vàng:

– Từ từ đã, chưa gì đã bảo nhân viên đi về. Uống hớp nước đã chứ…

Tôi thấy hơi bực với độ cợt nhả:

– Thế mấy anh uống nước còn gọi nhân viên làm gì. Gọi đến không ai chịu đi, người này đùn đẩy người kia. Nhân viên nó còn phải làm chứ không phải đứng đây cho mấy anh ngồi nhâm nhi cốc nước rồi đùa cợt. Em cũng không có thời gian nên uống xong mời mấy anh đi chỗ khác.

Mấy bố nghe hơi sái nên đứng dậy đi luôn, một thằng còn cố bồi thêm câu:

– Tiếp khách như này ai dám vào..!!

Văn miệng thì tôi có ngán đâu mà nói bẩn:

– Khách có tiền vào cái người ta thanh toán đi luôn. Khách đấy mới tiếp, chứ mấy khách tiền ít chỉ vào hít miếng *** tiếp tốn nước bọt. Thôi cho ngắm một tí đỡ cấn rồi tiễn vong.

Không thằng nào nói lại câu nào, đm cần thiết đập cụ mày nhau luôn cũng được. Ban ngày nhà tao cũng thiếu *** gì người, nháy máy một cái lại đông như hội ngay ấy mà. Nói vậy thôi chứ chúng nó cũng thừa biết quán nào máu mặt, quán nào không. Đa phần quán nào chẳng có bảo kê, dây vào chỉ có chúng nó thiệt. Mấy thằng *** đó đúng căn cô Ám thật. Từ lúc chúng nó vào nhà không đi đến mãi tối cái Quỳnh cũng không đi được vé nào.

Đốt vía đốt vong cũng chẳng ăn thua, tầm 10h tối tôi có điện thoại của khách Trung Quốc. Khách quen, thường chỉ những khách Trung Quốc ngon lành, sộp thì tôi mới lưu số điện thoại. Điện thoại báo Tĩnh Trung Quốc đang gọi, bắt máy Tĩnh nói:

– Nhà mày còn ai không..?? Tao muốn đi đến sáng mai..

Tôi trả lời:

– Còn, nhưng giá đi sớm như này hơi cao đó.

Tĩnh Tàu tiếp:


– Vậy đợi tao xuống quán…

Tĩnh Tàu là một trung niên hiền lành, làm quản đốc cho một công ty may gần đấy. Tiền nong khá xông xênh, lần nào đi nhân viên cũng bo. Hồi trước Tĩnh Tàu hay đi Dung, từ đợt Dung nó về lâu lắm Tĩnh mới gọi điện cho tôi. Tầm 10″ sau Tĩnh phi con wave đến quán. Đi vào Tĩnh hỏi:

– Đâu người đâu, bao nhiêu tiền.??

Tôi trả lời:

– Giờ mới hơn 10h, em này xinh. Đi đến sáng mai tao lấy 2tr. Ok không..!??

Tĩnh nhìn Quỳnh rồi gật đầu luôn, Tĩnh còn bảo:

– Tao nghỉ ở khách sạn **** kia nhé, mai tao chở nó đi ăn sáng rồi chở về luôn.

Quỳnh hỏi:

– Ông ấy nói gì thế anh..??

Tôi dịch lại nguyên văn như thế thì Quỳnh hơi lo ngại:

– Thế nó bán em đi thì sao hả anh..??

Tôi bật cười:

– Thằng này nó hiền lắm, khách quen của anh. Mà cái khách sạn kia nó cách đây có 1km thôi. Không lo đâu, anh biết chỗ nó làm mà…?? Thêm nữa nghỉ khách sạn nó phải trình hộ chiếu, có camera các kiểu bán đi đâu..??

Tĩnh nghe chắc cũng hiểu được ít tiếng Việt, xua tay Tĩnh nói:

– Thay quần áo…nhé..


Tôi nghe không hiêu lắm hỏi lại thì mới biết ý Tĩnh tàu là bảo Quỳnh thay bộ quần áo kín đáo một tí. Đi đường lạnh, với lại nó không muốn mọi người đánh giá cái Quỳnh làm Gái. Tôi quay ra bảo Quỳnh:

– Thay bộ nào kín đáo nhìn nó ngoan ngoan một tí nhé. Đi đêm anh thu 2tr chia đôi mỗi người một nửa. Sáng mai nó chở em về không cứ gọi taxi về anh trả tiền. Mà khéo khéo thằng này nó lắm tiền lắm. Khách hịn đấy…

Quỳnh thay quần áo xong lên xe Tĩnh chở đi lúc đó mới có 10h20. Còn sớm quá nên tôi sang nhà nghỉ bên kia ngồi tán phét với ông chủ nhà nghỉ. Giờ đấy ông ấy cũng trông có một mình. Sang đến nơi ông ấy than:

– Hôm nay nhà mày không có khách nào à..??

Tôi cười:

– Ế mốc mồm rồi bác ơi, vừa cho nhân viên đi đêm từ bây giờ. May còn có thằng khách quen không thì vêu mõm.

Ông ấy lấy nước cho tôi uống, nhìn sân nhà nghỉ chẳng thấy xe pháo gì đủ biết vắng khách thật. Bỗng nhiên có tốp 4 người đi vào. Bốn thanh niên đi hai xe máy, đi sau là 4 đứa nhân viên. Hai già hai trẻ, đi sau là bà chủ của tụi nó. Ông nhà nghỉ với cặp mắt tinh tường nói luôn:

– Lại mấy thằng đập đá đây mà..

Chủ mấy em kia vào trong nói:

– Anh cho em 4 phòng nghỉ đêm nhé, em thanh toán luôn.

Nói xong bà ấy quay sang nhìn tôi:

– Ơ thằng này hôm nay lại sang đây à..?? Mai tao bảo con ABC ( ý là chị tôi).

Tôi trả lời:

– Nhà có cứt người đâu mà trông. Có những 4 em mà hôm nay mượn toàn bảo không có ai. Ghê thật đấy..

Bà này vội chữa cháy:

– Tầm mày mượn thì chúng nó đi làm…

Thanh toán tiền phòng xong bà ấy đi về, bốn em nhân viên mỗi em một anh đi lên tầng. Được tầm 10″ thì ông nhà nghỉ gọi tôi lên tầng bê giúp ông ấy ít đồ. Tôi đi lên phụ, đm không biết phòng bố nào mà rên như chõ tiết lợn. Nhân viên kêu oe oé chứ đéo phải rên nữa. Ông nhà nghỉ bảo tôi:


– Mấy thằng đập đá này nó mà đi thi chỉ có nát ***.

Hai chú cháu vừa chuyển đồ xuống tầng dưới thì trên tầng một em nhân viên chạy thục mạng xuống trên người mặc mỗi quả áo lót, bên dưới chưa mặc gì nhưng em ấy lấy quần áo che lại. Nó mở luôn cửa phòng ông nhà nghỉ chui vào trong. Ông nhà nghỉ cản lại không kịp, trong đó là vợ ông ấy đang nằm.

Chưa hiểu chuyện gì thì trên tầng thanh niên kia cũng trần truồng chạy xuống cầu thang mồm hỏi:

– Con kia nó đâu rồi…

Ông nhà nghỉ nhanh trí đoán chắc có vấn đề nên chỉ ra đường nói:

– Nó chạy ra ngoài rồi.

Tưởng thanh niên sẽ lên phòng mặc quần áo ai dè nó như con nhộng lấy xe máy phóng theo đuổi. Bà vợ ông nhà nghỉ đi ra hỏi:

– Làm sao mà con kia nó chạy vào phòng trốn đấy. Quần áo thì không mặc.

Một lúc sau chủ nó đến gọi con này ra, chắc nó gọi cho chủ. Đứa nhân viên lúc này đi ra mới nói:

– Thằng đấy chim nó đeo 5 viên bi, mà nó đi ác lắm. Con không chịu được phải vùng chạy. Đi 20 phút mà nó cứ dập liên tục. Đau phát khóc lên ấy.

Ba thằng kia thấy ầm ỹ cũng đi xuống hỏi, một thằng hỏi bạn nó đâu tôi mới trả lời:

– Không mặc quần áo phóng xe đi rồi, chưa thấy quay lại.

Thế là bà chủ kia với mấy thằng lại lằng nhằng cãi nhau chuyện tiền nong, đi đêm chuyển thành đi nhanh. Thấy ầm ầm tôi tàu lượn luôn, ở đấy tí có vấn đề gì lại liên quan bỏ mẹ.

Hôm sau sang hỏi ông nhà nghỉ chuyện tối qua làm sao thì ông ấy nói:

– Cái con chạy xuống ấy thằng kia nó cho 200 nên thấy nó đeo bi vẫn cố đi. Nhưng không ngờ gặp ngay thằng đập đá đi mãi không ra, đau quá chạy trốn. Mà mấy thằng ngáo thì thằng nào chẳng thế. Cứ đứng cãi nhau mãi tao đuổi hết. Đm, làm ăn cứ tham, khách nào cũng vơ vào nhân viên đi rách cả *** không biết.

Tôi nói:

– Chỉ có cháu là không tham thôi, còn ai chẳng thế. Mà mấy con nhà cháu bọn nó khôn lắm. Chim to với chơi hàng là nó không đi đâu.

Nghĩ lại thấy em kia hôm qua đi thằng nó đeo những 5 viên bi chắc về phải đổi tên thành Hoàng Lan Tôn quá. Chim cò mà găm nhưng 5 viên khác *** gì chùm nho đâu. Hãi Hùng…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.