Đọc truyện Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi – Chương 57
Cơn buồn ngủ của Tô Tiêu Tiêu lập tức bị đánh tan, cô trợn tròn mắt nhìn Chu Lâm Duyên. “Ngày mai?”
Chu Lâm Duyên cười như không cười xoa xoa lỗ tai của cô. “Làm sao vậy? Chẳng lẽ em không muốn.”
Tô Tiêu Tiêu kéo tay tay anh xuống, nhéo nhéo. “Đó là đương nhiên, chuyện lớn như vậy em cũng cần suy nghĩ cẩn thận chứ.”
Chu Lâm Duyên trở tay cầm lấy tay cô. “Hiện tại em mới suy nghĩ thì đã quá muộn rồi.”
Tô Tiêu Tiêu nhịn không được liền cười. Cô dịch vào lòng Chu Lâm Duyên rồi ngửa đầu nhìn anh. “Ngày mai chúng ta sẽ đi vào buổi nào?”
“Buổi sáng chúng ta sẽ đi.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Tiêu Tiêu liền theo Chu Lâm Duyên đi đăng ký kết hôn.
Quá trình lĩnh chứng diễn ra rất thuận lợi và nhanh chóng. Lúc ra về Tô Tiêu Tiêu còn vui vẻ theo Chu Lâm Duyên đi ăn bữa sáng.
Nói là bữa sáng, kỳ thật cũng đã 10 giờ 30.
Đang ăn thì Lý Cao gọi điện thoại tới nói váy cưới đã được đưa đến văn phòng, hỏi hai người có muốn anh ta mang váy cưới tới nhà hay không.
Chu Lâm Duyên nói. “Cậu cứ để ở đấy đi, một lát tôi sẽ trở lại.”
Cúp điện thoại Chu Lâm Duyên liền nói với Tô Tiêu Tiêu. “Áo cưới đã được đưa tới công ty, một lát cùng anh tới mặc thử nhé.”
Tô Tiêu Tiêu đang ăn bánh bao, vừa nghe váy cưới đã được đưa tới liền nhìn chằm chằm Chu Lâm Duyên vài giây, sau đó yên lặng buông cái bánh bao vừa ăn một nửa trong tay xuống, nâng chén trà uống một ngụm.
Sau đó cũng không ăn thêm cái gì nữa.
Tô Tiêu Tiêu đi theo Chu Lâm Duyên tới công ty.
Lý Cao dẫn người thiết kế đến văn phòng của Chu Lâm Duyên rồi lập tức đi ra ngoài.
Tô Tiêu Tiêu bị người thiết kế cùng mấy người trợ thủ dẫn vào phòng nghỉ ngơi của Chu Lâm Duyên thử váy cưới.
Tô Tiêu Tiêu vốn còn cho rằng một mình cô cũng có thể giải quyết, đâu ngờ chiếc váy cưới kia lại quá phức tạp, vài người giúp cô mặc cũng hơn nửa ngày mới xong.
Chu Lâm Duyên cũng không có tâm tình làm việc. Anh dựa vào bàn làm việc, thỉnh thoảng sẽ giương mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia.
“Cái dải lụa này là buộc ở phía sau sao?” Bên trong truyền đến tiếng sột sột soạt soạt. Chu Lâm Duyên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô. Anh không khỏi cong lên khóe môi, trong ánh mắt đều là ôn nhu.
Qua mười phút, cánh cửa phòng nghỉ được mở ra, Chu Lâm Duyên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tô Tiêu Tiêu mặc một bộ váy cưới màu trắng, hai tay xách theo làn váy từ bên trong đi ra.
Cô đi về phía Chu Lâm Duyên. Khi nhìn vào ánh mắt của anh bỗng nhiên có một chút thẹn thùng.
Làn váy rất dài, kéo trên mặt đất.
Chiếc váy cưới được thiết kế kiểu cúp ngực, để lộ ra cái cổ cùng xương quai xanh xinh đẹp, cánh tay trắng nõn tinh tế, vòng eo thon gọn, tựa như một cánh tay cũng có thể ôm trọn.
Người thiết kế váy cưới vô cùng vui vẻ, nhịn không được mà tán thưởng.
Khi Tô Tiêu Tiêu mặc chiếc váy cưới này vào, so với trong tưởng tượng của cô ấy thì còn xinh đẹp hơn rất nhiều lần.
Thật sự quá đẹp.
Chu Lâm Duyên nhìn cô đến thất thần, qua một lúc lâu cũng không có mở miệng nói chuyện.
Hai người liền như vậy xa xa đối diện nhau, ai cũng không nói chuyện.
Người thiết kế mang theo vài người trợ lý lặng lẽ lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu thật lâu, mới chậm rãi đi tới trước mặt cô. Anh nắm lấy tay Tô Tiêu Tiêu nói. “Em là tiên nữ từ nơi nào tới?”
Tô Tiêu Tiêu cong cong môi, nhìn anh.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng Chu Lâm Duyên vẫn không nhịn được ôm lấy eo, một tay đặt phía sau gáy rồi cúi đầu hôn lên đôi môi của Tô Tiêu Tiêu.
Sau nụ hôn ngắn ngủi hai người liền tách ra.
Váy cưới rất vừa, cho nên hai người cũng không có thêm yêu cầu gì. Tô Tiêu Tiêu đi vào bên trong phòng nghỉ thay lại váy cưới.
Mới vừa vào được một lúc thì bên trong truyền đến tiếng gọi của cô. “Chu Lâm Duyên, anh vào giúp em tháo dải lụa ở sau lưng.”
Dải lụa này được buộc khá phức tạp, Tô Tiêu Tiêu không có biện pháp nào để cởi.
Lúc này Chu Lâm Duyên mới vừa cúp điện thoại. Anh đưa điện thoại ném trên bàn rồi đi vào bên trong.
Cánh cửa vừa mở ra anh liền thấy Tô Tiêu Tiêu đang đứng ở trước gương. Thấy Chu Lâm Duyên đi vào cô mới quay đầu nhìn anh với ánh mắt xin giúp đỡ. “Giúp em cởi cái này ra, quá nan giải rồi.”
Cô quay người đưa lưng về phía Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên đi qua cúi đầu, giơ đôi tay, nghiêm túc giúp cô cởi.
Lúc mặc váy cưới không dễ dàng, tới lúc cởi ra cũng không dễ dàng luôn.
Chu Lâm Duyên tháo xong sợi dây, mới đưa váy cởi bỏ.
Ngón tay của anh có chút lạnh, đầu ngón tay đụng tới tấm lưng Tô Tiêu Tiêu, thân thể cô đột nhiên cứng đờ.
Chu Lâm Duyên ngước mắt lên. “Làm sao vậy?”
Tô Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói. “Lạnh.”
Tô Tiêu Tiêu duỗi tay sờ sờ, cảm giác không sai biệt lắm. Cô nhanh chóng cởi váy cưới rồi mặc quần áo vào sau đó gấp váy cưới đặt ở trên giường. “Bây giờ em phải tới phòng làm việc, buổi tối anh nhớ mang về nhà giúp em.”
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng.
Hai người đi ra khỏi phòng nghỉ. Tô Tiêu Tiêu đi đến sofa cầm lấy túi xách. “Em đi đây.”
Chu Lâm Duyên cầm lấy chìa khóa đi tới giao cho Tô Tiêu Tiêu trong lúc đó còn không quên vuốt ve đôi tay của cô. “Em lấy xe của anh mà đi, buổi tối anh có chút việc, khả năng sẽ trở về muộn.”
Tô Tiêu Tiêu cong môi cười. “Đã biết.”
Tô Tiêu Tiêu đang chuẩn bị rút tay về nhưng mà Chu Lâm Duyên lại nắm chặt không bỏ, cô chớp chớp mắt nhìn anh. “Làm sao vậy?”
Chu Lâm Duyên nhìn cô cười cười. “Không có gì.”
Lúc này mới lưu luyến không rời mà buông lỏng đôi tay. “Em đi đi, trên đường nhớ lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”
“Ừ, emnđi đây.”
Chu Lâm Duyên buổi tối có việc cho nên không trở về ăn cơm. Lúc Tô Tiêu Tiêu về gần tiểu khu liền ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút thức ăn lấp đầy bụng. Ăn tối xong cô mới gọi điện cho người trong nhà báo với bọn họ chuyện cô lính giấy đăng ký kết hôn.
“Hôm nay hai đứa đã đăng ký rồi sao.” mẹ Tô vừa mừng vừa sợ, lại có chút oán trách. “Nha đầu thối, chuyện lớn như vậy cũng không chịu nói trước một tiếng với mọi người.”
Tô Tiêu Tiêu cười. “Tối hôm qua bọn con mới quyết định, hơn nữa chuyện kết hôn cũng không phải là mọi người không biết, lĩnh chứng cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Mẹ Tô vui vẻ nói. “Được rồi, chỉ cần tình cảm của hai đứa tốt và luôn vui vẻ là được.”
Tô Tiêu Tiêu cong cong môi. “Vâng. Mọi người đã ăn cơm chưa?”
Chu Lâm Duyên kết thúc xã giao, từ bữa tiệc đi ra vừa qua 10 giờ.
Đường Dịch lần trước đã từ Tây Châu trở về, đêm nay cũng đi cùng Chu Lâm Duyên, lúc ra bên ngoài anh ta bỗng nhiên nói. “Anh cùng Tiêu Tiêu cũng đã lĩnh chứng, vậy có phải từ nay về sau em nên gọi cô ấy là chị dâu không nhỉ.”
Chu Lâm Duyên đi về phía chiếc xe, mắt nhìn thẳng nhìn phía trước. nói. “Cậu cảm thấy sao?”
“Được rồi.”
Lý Cao thấy Chu Lâm Duyên đi tới, vội vàng mở cửa xe.
Chu Lâm Duyên đối với Đường Dịch nói. “Lần sau gặp cô ấy nhớ rõ phải gọi chị dâu.”
Đường Dịch “…”
Chu Lâm Duyên ngồi vào trong xe. “Về nhà.”
Lúc Chu Lâm Duyên về nhà Tô Tiêu Tiêu vẫn chưa ngủ. Cô đang nằm sấp trên giường xem thứ gì đó.
Hai cái chân cong lên, ống quần ngủ vén lên trên cao lộ ra đôi chân trắng nõn, lắc qua lắc lại, nghe thấy tiếng động Chu Lâm Duyên phát ra cô cũng không đứng dậy, cứ như vậy chào hỏi. “Anh đã trở lại.”
Chu Lâm Duyên ở phòng khách uống nước sau đó kéo kéo cà vạt đi vào phòng ngủ.
“Em đang xem cái gì vậy”. Anh đem cà vạt ném lên sofa ở cuối giường, đem tây trang cũng cởi ra ném xuống rồi đi đến mép giường.
Ghé đầu lại thì thấy Tô Tiêu Tiêu đang xem giấy hôn đăng ký kết hôn.
Chu Lâm Duyên lập tức bật cười, hỏi cô. “Em đã ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Tô Tiêu Tiêu đem giấy hôn thú thu hồi, cô nghiêng người ôm gối vào lòng nằm ở trên giường nhìn Chu Lâm Duyên cởi quần áo. “Em ăn ở dưới lầu. Anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
Chu Lâm Duyên đem áo sơ mi cởi ra rồi thuận tay ném trên tủ đầu giường.
Ánh đèn đầu giường chiếu vào người Chu Lâm Duyên. Tô Tiêu Tiêu nhìn cơ bụng rắn chắc của anh, nhân ngư tuyến (*) một đường kéo dài vào bên trong quần.
Khuôn mặt Tô Tiêu Tiêu bỗng nhiên nóng lên, đang muốn dời tầm mắt thì Chu Lâm Duyên đã cúi người bế cô lên. Tô Tiêu Tiêu a một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ của anh. “Làm gì vậy?”
Chu Lâm Duyên ôm cô đi vào phòng tắm. “Tắm rửa.”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Nhưng mà em đã tắm rồi.”
“Vậy thì em hãy giúp anh tắm.”
Tô Tiêu Tiêu có điểm thẹn thùng, lại cảm thấy buồn cười. “Chu Lâm Duyên, sao anh lại như vậy.”
Chu Lâm Duyên cười. “Anh làm sao?”
Tô Tiêu Tiêu không muốn để ý đến anh, cô nhịn không được đánh lên cánh tay Chu Lâm Duyên. “Anh mau thả em xuống.”
“Không thả.” Chu Lâm Duyên chụp lên mông của cô.
Tô Tiêu Tiêu thét chói tai. “Chu Lâm Duyên, anh đừng có giở trò lưu manh a.”
Chu Lâm Duyên vui vẻ cười.
Tựa hồ từ lúc quen biết Tô Tiêu Tiêu thì những tháng ngày yên tĩnh của anh cũng bắt đầu trở nên sinh động. Cô đã khiến cho anh phải động tâm, trầm luân và không có biện pháp nào tự kiềm chế bản thân khi đứng trước mặt cô. Chu Lâm Duyên chỉ biết nhìn bản thân càng ngày càng lún sâu, cả đời cũng không muốn thoát ra.
(*) nhân ngư tuyến: hai đường tạo thành chữ V ở phần bụng phía trên xương chậu của đàn ông.