Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh?

Chương 44


Đọc truyện Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? – Chương 44

Edit: Cải Xanh

Hai người vừa về nhà đóng cửa lại, thì Khương Đình Đình cũng trùng hợp từ bên ngoài về.

Cô ta buồn bực nhìn cửa nhà đối diện, bước dài vào cửa, nói với mẹ Khương: “Nhà đối diện có khách đến thăm?”

Mẹ Khương nói: “Là con gái của dì Lâm đã trở về.”

Bà thần thần bí bí kéo Khương Đình Đình lại, thì thầm vào tai cô ta: “Con gái lớn của dì Lâm dẫn chồng về, rất tuấn tú lịch sự.”

Khương Đình Đình càng buồn bực, “Chưa từng nghe nói Lâm Hoan Hỉ kết hôn, con sẽ sang thăm cô ấy, bọn con cũng đã nhiều năm không gặp.”

“Được, con đi tắm rồi ngủ đi.”

*

“Chúng con đã trở lại.”

“Mẹ vừa chuẩn bị nước cho hai đứa, con và Cảnh Dịch đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, phòng con cũng dọn dẹp xong rồi.”

Lâm Hoan Hỉ nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Tông Tông và ông nội.

“Mọi người ngủ rồi ạ?”

“Vừa vào ngủ không lâu, từ người lớn tuổi đến thanh thiếu niên không được ngủ quá muộn.”

Uông Lộ Thanh quan sát hai người một lúc, thì phát hiện trên khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Dịch xuất hiện mấy nốt đỏ, điều này làm cho anh nhìn hơi buồn cười.

Uông Lộ Thanh mím môi cố gắng để không bật cười thành tiếng, rồi nói: “Mẹ đi lấy dầu thơm cho con, muỗi quê rất ác.”

“Làm phiền ngài.”

“Em dẫn anh về phòng.”

Nói rồi, Lâm Hoan Hỉ lôi kéo anh đi về phía phòng ngủ.

Phòng của Lâm Hoan Hỉ ở tận cùng bên trong, sát sân sau, cô đẩy cửa đi vào, giơ tay lên mò vị trí công tắc, lạch cạch một tiếng, trong nháy mắt đèn chiếu sáng cả căn phòng mờ tối.

Phòng của cô không tính là lớn, cũng ấm áp đáng yêu giống những cô gái khác, đầu giường và trên bài đều để những dây treo trang trí hình trái tim, trên tường còn dán một tấm poster, chủ nhân trên tấm poster đó chính là Lâm Hoan Hỉ và người đàn ông bên cạnh.

Lâm Hoan Hỉ mất trí nhớ đương nhiên sẽ không nghĩ tới mình lại mê mẩn người khác đến mức dán poster lên tường, còn không chỉ là một tấm…

Mặt cô đỏ lên, luống cuống gãi đầu: “Em đi tắm trước, hay là anh đi tắm trước?”

Cảnh Dịch trịnh trọng nói: “Cùng nhau tắm.”


Lâm Hoan Hỉ khẽ thở dài, đỏ mặt véo anh một cái: “Đừng lộn xộn, cha mẹ em ở đây.”

Khóe mắt anh khẽ cong lên nhưng khó mà nhận ra, “Em đi tắm trước đi.”

“Được.”

Lâm Hoan Hỉ mở tủ quần áo, bên trong quần áo được gấp gọn gàng, có thể thấy cách một khoảng thời gian là Uông Lộ Thanh sẽ sắp xếp lại, cô tìm bộ đồ ngủ con gấu, ngửi hương thơm chanh trên quần áo, đáy lòng xuất hiện sự thỏa mãn chưa từng có.

“Em tắm trước đây.”

Nói xong, Lâm Hoan Hỉ đi vào phòng tắm.

Đợi người đi rồi, Cảnh Dịch mới lẳng lặng quan sát tỉ mỉ căn phòng nhỏ mà trước đây bà xã của mình từng sinh hoạt.

Lần trước tới đây bọn họ cũng không ở lại lâu, hơn nữa còn có mâu thuẫn với Lâm Văn Xương, kết quả cuối cùng là ra về trong không khí chẳng mấy vui vẻ, cho nên đây là lần đầu tiên Cảnh Dịch đặt chân đến căn phòng này.

Anh nhẹ nhàng sờ lên bàn học màu trắng bên cạnh, phát hiện ở góc bàn khắc một dòng chữ nho nhỏ, trên đó viết —

[Kết hôn với Dịch ca – phương châm]

Cảnh Dịch: “…”

Đây mà cũng được gọi là phương châm à?

Rốt cuộc trong đầu cô nghĩ gì thế?

Mặc dù hành vi của cô rất khó hiểu, cũng không thể phủ nhận rằng Cảnh Dịch rất có lời.

Anh cẩn thận mở ngăn kéo, bên trong để tài liệu học tập và mấy quyển nhật ký của Lâm Hoan Hỉ, còn có album ảnh với các bạn cùng lớp, Cảnh Dịch không có thói quen nhìn trộm riêng tư của người khác, ánh mắt lướt qua mấy quyển nhật  ký, sau đó lấy quyển album hoa văn màu hồng nhạt ra.

Anh chống cằm, ngọn đèn ấm áp làm cho nét mặt trong trẻo lạnh lùng của anh trông cực kỳ dịu dàng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang ảnh, qua một bức ảnh, anh chứng kiến quá trình lớn lên của một cô gái.

Trong hình Lâm Hoan Hỉ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, nụ cười của cô dưới ánh nắng càng thêm rực rỡ, đôi mắt cô nhìn ống kính như có muôn vàn vì sao, sáng rực đến mức khiến người khác không thể dời ánh mắt.

Nhưng dần dần, Lâm Hoan Hỉ trong hình cũng ít cười.

Cảnh Dịch hơi nhíu mày, tiếp tục lật xem, càng lật ra phía sau, vẻ mặt Lâm Hoan Hỉ càng âm trầm, khả năng quan sát giúp anh phát ra Lâm Hoan Hỉ luôn duy trì một khoảng cách nhỏ với bạn học bên cạnh, dường như là…. cố ý bị tách ra khỏi tập thể.

“Em tắm xong rồi.”

Cảnh Dịch thu lại ánh mắt, thản nhiên đóng album lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Đồ ngủ thời cấp ba mặc trên người cô đã ngắn, nhưng lại sinh ra một loại hứng thú khác thường.

Lâm Hoan Hỉ vẫn chưa phát hiện ánh mắt nóng rực của anh, vừa lau tóc vừa nói: “Anh đi tắm đi, à đúng rồi, đồ ngủ anh lấy ra chưa?”


“Vẫn chưa.”

“Em lấy giúp anh.” nói vậy, Lâm Hoan Hỉ kéo vali sang một bên.

“Không mặc cũng được mà.”

Lâm Hoan Hỉ dừng lại động tác trên tay: “Anh muốn…ngủ trần?”

“Không được.” Cô cau mày một cái, “Ngày mai mẹ lên gọi chúng ta, nhìn thấy sẽ không tốt lắm.”

Lông mày Cảnh Dịch nhướn lên: “Cho nên anh ngủ trần cũng không sao, chủ yếu là sợ mẹ chúng ta thấy đúng không?”

“…”

Anh gọi tiếng mẹ mà sao thuận miệng đến thế.

“Lười phải nói chuyện với anh.” Lâm Hoan Hỉ biết Cảnh Dịch thích trêu chọc cô, lúc này không để ý tới anh mới là đạo lý cứng rắn, lấy đồ ngủ từ vali ra ném về phía anh, “Em đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”

Dứt lời, cô đá bay dép rồi nằm xuống giường.

Lúc này thời gian vẫn còn sớm, Lâm Hoan Hỉ cũng không có cảm giác buồn ngủ, cô lật người hai vòng trên giường, tìm kiếm điện thoại trên bàn.

Vừa mở khóa màn hình, thì thấy tin nhắn của Từ Tinh Tinh.

[Tiểu Tinh Tinh: Chị Hoan Hỉ, chị vẫn chưa về à?]

Tin nhắn gửi đến lúc bốn giờ chiều, lúc ấy Lâm Hoan Hỉ đang ở trên đường, đương nhiên không thể trả lời.

[Lâm Hoan Hỉ: Xin lỗi, chị vừa nhìn thấy, bọn chị về nhà ông bà, có lẽ mấy ngày nữa sẽ về.]

[Tiểu Tinh Tinh: Em sắp phát điên rồi.]

[Lâm Hoan Hỉ:??]

[Tiểu Tinh Tinh: Sếp tổng của bọn em đúng là thần kinh, chính là Tô Diễm đấy, tinh thần hắn ta đúng là không bình thường.]

[Lâm Hoan Hỉ: Làm khó em à?]

[Tiểu Tinh Tinh: Hắn thật sự rất kỳ quái, bình thường không thích người khác động vào hắn, lúc nào cũng chê bọn em làm việc không tỉ mỉ, sauđó… hắn biết tác phẩm lúc em phỏng vấn có một phần công lao của chị.]

[Lâm Hoan Hỉ:….]


[Tiểu Tinh Tinh: Xin lỗi, là em không cẩn thận lỡ miệng, hắn hỏi em phương thức liên hệ với chị.]

[Lâm Hoan Hỉ:….]

[Tiểu Tinh Tinh: Thế nhưng em cũng không cho hắn!!!!]

Đang nói, một yêu cầu kết bạn gửi tới, lời nhắn gửi chỉ có năm chữ.

[Tôi, Tô Diễm, kết bạn.]

Lâm Hoan Hỉ: “….”

Ngữ khí như ra lệnh này ai sẽ kết bạn chứ!!!

[Lâm Hoan Hỉ: Dù sao sếp tổng của em vẫn tìm được chị.]

[Tiểu Tinh Tinh:…]

Làm sao bây giờ?Nhìn lời mời kết bạn kia, Lâm Hoan Hỉ hơi khó xử, từ chối sẽ không tốt lắm, nếu hắn ta mượn cơ hội này gây khó dễ thì sao?

Lâm Hoan Hỉ cắn ngón tay, hàng lông mày nhíu chặt, đang lúc không biết xử lý như nào, tay cô đã bị người khác kéo xuống.

Đỉnh đầu truyền tới thanh âm lành lạnh: “Xin đừng nghịch tay bà xã của anh, tay cô ấy rất khó nhìn.”

Lâm Hoan Hỉ kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh tắm xong rồi à?”

“Ừ.”

Cảnh Dịch lấy kem dưỡng da và một loạt đồ trang điểm trong ba lô ra, dựa theo thứ tự cẩn thận bôi kem lên mặt, Lâm Hoan Hỉ sững sờ ngẩng đầu nhìn động tác vểnh lên ngón tay xếp thành hình hoa lan, một lúc lâu vẫn không hoàn hồn.

Cô cho rằng trình tự tắm của anh đã đủ khiến người khác kinh ngạc, kết quả…

“Anh còn bôi kem dưỡng à?”

Cảnh Dịch liếc cô một cái: “Đàn ông ba mươi tuổi bôi kem dưỡng có gì là kỳ quái à?”

“….Em chỉ hơi kinh ngạc.”

Cảnh Dịch vẻ mặt bình tĩnh lấy một lọ kem dưỡng tay của Aesop trong ba lô ra, sau đó quệt một ít kem kéo tay cô lại rồi bôi lên, nói: “Tay cũng phải giữ gìn thật tốt.”

Lâm Hoan Hỉ: “…”

Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên khen anh đối nhân xử thế tốt, hay là mắng anh tính toán chi li giỏi.

“Có phải anh còn muốn bôi kem gì gì nữa không?”

“Đã làm rồi.” nói rồi, Cảnh Dịch đưa tay đến trước mặt cô,”Em nhìn xem.”

Móng tay của anh được cắt gọn gàng, trên mu bàn tay được xoa một lớp kem bóng nhàn nhạt, Lâm Hoan Hỉ đã từng cho rằng đây là biểu hiện tâm sinh lí bình thường của anh, bây giờ nghĩ lại…. thực sự là quá ngây thơ!

Cô kéo chăn trùm lên đầu: “Tạm thời em không muốn để ý đến anh.”

Gay quá gay, quyết định chiến tranh lạnh ba phút.


Cảnh Dịch nhíu mày, để ý thấy điện thoại của cô trên bàn vẫn sáng, ánh mắt liếc qua đó, đúng lúc thấy được lời mời kết bạn của Tô Diễm.”

“Tô Diễm là Tô Diễm mà anh biết kia à?”

Lúc này cô mới nhận ra điện thoại vẫn còn mở, vội vàng cầm lấy nhét vào chăn: “Em không biết anh nói người nào?”

“CEO vừa nhận chức của Hoa Diệu, giám đốc điều hành bộ phận thiết kế, anh trai của Tô Dục, nói như vậy em biết rồi chứ?”

Lâm Hoan Hỉ cắn môi, cảm thấy hơi chột dạ.

Anh lên giường, trong phút chốc khoảng cách bị thu hẹp có hơi chật chội.

Lâm Hoan Hỉ vẻ mặt bình tĩnh quay sang một bên, nhỏ giọng nói: “Chắc là hắn.”

Cảnh Dịch tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn, nói: “Dáng vẻ chột dạ này của em giống như là trộm tiền của anh đi bao đàn ông khác.”

“Đúng…đúng là em đã trộm đấy!”

Anh híp mắt lại, giọng nói cũng trở nên nguy hiểm: “Hử?”

Lâm Hoan Hỉ: “Lý Trạch Ngôn, ừm, còn có Hứa Mặc, tính toán một chút thì tổng cộng có bốn dã nam nhân đấy.”

Im lặng trong phút chốc.

“Xin không đổi chủ đề, sao em lại biết Tô Diễm.”

Mắt thấy không nói dối anh được nữa, Lâm Hoan Hỉ chỉ có thể đàng hoàng nói chuyện ngày đó cho Cảnh Dịch, đương nhiên không bao gồm biểu hiện khác thường của Tô Diễm.

Nghe cô nói xong, Cảnh Dịch rũ mắt: “Hắn không giống người đột nhiên bấu víu để tạo quan hệ.”

“Vậy em nên đồng ý hay từ chối?”

“Nếu kết bạn, em cứ đồng ý đi, mở rộng danh sách bạn bè cũng không phải chuyện xấu.”

“À.” Lâm Hoan Hỉ đang muốn ấn đồng ý rồi lại cẩn thận hỏi: “Nếu là hắn tìm em… thì sao?”

Cảnh Dịch nhìn qua: “Hắn cũng không phải loại người không có việc gì thì tìm người khác nói chuyện.”

Lâm Hoan Hỉ mở điện thoại nhấn đồng ý kết bạn, đột nhiên suy nghĩ đến cái gì lại nhìn về phía Cảnh Dịch: “Sao anh hiểu hắn ta thế?”

“Gặp nhau mấy lần.” Anh hời hợt nói, “Người này bối cảnh gia đình phức tạp, tính cách cũng rất kỳ lạ, tốt nhất em đừng tiếp xúc quá nhiều.”

Lâm Hoan Hỉ tủi thân nói: “Vậy anh còn để em đồng ý kết bạn với hắn làm gì.”

Cảnh Dịch lật từng trang sách, thản nhiên nói: “Tương tác cá nhân và xã hội là hai việc khác nhau, em mở rộng mối quan hệ cá nhân của mình không phải là chuyện xấu, nhưng cũng không cần nói chuyện hay tiếp xúc nhiều với hắn, hiểu chưa?”

Không…. hiểu.

Tiểu tiên nam* nói luôn khiến người ta khó hiểu, nhưng nghe anh nói cũng không sai!

(*): Giống như Tiểu tiên nữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.